Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 83

Lộ Tinh Minh mua cho Vân Tri rất nhiều thứ, thức ăn, đồ dùng, chất đống trong xe đẩy, tạo thành một ngọn núi nhỏ.

Thấy Lộ Tinh Minh còn muốn bỏ thêm đồ vào, Vân Tri vội vàng ngăn cản, “Đủ rồi, anh mua nhiều như vậy sao em có thể mang về nhà được.”

Lộ Tinh Minh mới cầm hộp socola định bỏ vào xe đẩy, trầm tư vài giây, tự nhiên đem cái hộp bỏ vào, “Không sao cả, em có thể ăn hết.”

Vân Tri nghẹn họng, không thể nào phản bác.

Sau khi tính tiền, Lộ Tinh Minh đem đồ bỏ vào sau cốp xe hơi, anh mở cửa bên ghế phụ cho cô vào, chờ Vân Tri thắt dây an toàn xong mới chậm rãi cho xe chạy.

Lần này hai người đến khu trung tâm mua sắm, Lộ Tinh Minh dắt Vân Tri vào cửa hàng quần áo, mua mấy bộ đồ mùa đông, lúc đi ngang qua hàng đồ lót, chân anh dừng lại, ánh mắt nhìn trên người Vân Tri, “Có cần mua gì trong đó không?”

Vân Tri đỏ mặt không nói lời nào.

Lộ Tinh Minh đang muốn đi vào thì Vân Tri nhanh tay kéo anh lại bên người, nhịp bước vội vã, giọng nói cũng gấp gáp, “Em có, không cần mua nữa.”

“Ồ.”

Lộ Tinh Minh nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt.

Anh bất động đánh giá cô.

Cô gầy đi rất nhiều, vóc dáng lại không cao bao nhiêu, so với hai năm trước tỏa sáng rực rỡ thì bây giờ cô lại như thủy tinh bị dính bụi bặm, ảm đạm không có chút ánh sáng, ngay cả đôi mắt động lòng xưa kia cũng không có sức sống.

Trong khoảng thời gian không có anh, cô gái nhỏ của anh chắc chắn đã rất khổ sở.

Lộ Tinh Minh đau lòng, không khỏi ôm cô chặt hơn.

“Em đói không?” Giọng Lộ Tinh Minh dịu dàng, sợ lớn tiếng hù đến cô.

Vân Tri lắc đầu.

Ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn cô hồi lâu, cho đến khi Vân Tri ngượng ngùng anh mới chậm rãi thu ánh mắt, “Mặt em khô hết cả rồi.”

Vân Tri sờ mặt mình, hình như là có chút khô khan.

Hai năm nay cô đều ăn tết ở phương nam, hôm nay đến phương bắc khí hậu khô ráo nên da cũng thấy khó chịu.

“Không sao cả, có thể xoa kem.”

Từ nhỏ đến lớn Vân Tri đều không quan tâm đến gương mặt mình, lúc nhớ thì bôi kem, còn lười thì chỉ cần rửa mặt là có thể ra cửa. Nhưng da của cô căn bản là rất tốt, khi học ở phương nam thường xuyên có người hỏi cô dùng mỹ phẩm gì, cô trả lời là không có thời gian sử dụng thì người khác không tin, không ngờ tới Thượng Kinh một tháng mà dầm mưa dãi nắng đã biến thành da đen. Nhưng Vân Tri cũng không để ý, khả năng khôi phục của cô rất nhanh, mỗi lần da đen sau nửa tháng là có thể trắng trở lại.

Gương mặt dửng dưng của cô gái nhỏ khiến Lộ Tinh Minh bất lực lắc đầu.

“Trên tầng ba là khu mỹ phẩm, bây giờ chúng ta qua đó đi.”

Vân Tri nghiêng đầu.

“Mua mỹ phẩm dưỡng da cho em.”

Vân Tri nhăn mặt, “Thật là phiền phức.”

Lộ Tinh Minh kéo cô đi vào thang máy, “Khí hậu ở Thượng Kinh rất khô nóng, qua một tháng thì trời sẽ trở gió, em không làm ẩm da thì sẽ không chịu nổi đâu.”

Ngoài ra còn có sương mù, mưa như thác đổ, da tốt đến mấy cũng sẽ bị tàn phá.

Phần lớn khu mỹ phẩm là các cô gái, Lộ Tinh Minh đưa Vân Tri tới thì lập tức thu hút ánh mắt của nhiều người.

Dáng dấp của anh quá đẹp mắt, mi mắt lạnh lùng thanh tú, vai rộng eo thon, chân dài thẳng tắp, hào quang của anh còn có thể dập tắt sao sáng.

Khi mọi người nghĩ bạn trai đi theo bạn gái mua đồ thì lại nghe anh nói, “Có kem dưỡng thích hợp cho con gái 19 tuổi không? Chỉ cần độ ẩm không cần trắng da, loại có thành phần dưỡng da cao ấy.”

Lộ Tinh Minh nói lên yêu cầu quen thuộc, nhân viên sửng sốt, sau đó lấy ra vài hộp để anh chọn.

Vân Tri nhô đầu ra nhìn thử.

… Một chữ cũng không hiểu.

Anh nghiêm túc so sánh các thành phần, lại hỏi nhân viên mấy vấn đề quan trọng, sau đó chọn một bộ thích hợp với cô.

“Anh có mua son môi cho bạn gái không ạ? Đây là sản phẩm mới của chúng tôi, bạn gái anh đáng yêu như vậy dùng son môi chắc chắn sẽ trông xinh hơn ~”

Nhân viên bắt thời cơ để quảng cáo sản phẩm mới.

Lộ Tinh Minh đang phải đi thì dừng bước lại, chân mày giãn ra, tâm tình rất tốt, “Vậy thì thử một chút xem.”

Người bán hàng lấy son môi ra thử cho Vân tri.

Màu đỏ trong suốt đẹp mắt, bôi trên môi khiến cô càng có thêm tinh thần.

Vân Tri nhìn vào gương, rất đẹp nhưng không thấy quen, vì vậy lắc đầu từ chối, “Đỏ quá, không hợp với em.”

Lộ Tinh Minh híp mắt lại, giọng chậm rãi khoan thai, “Thì có sao, hợp với anh được rồi.”

Lời ý ý vị thâm trường, làm Vân Tri thẹn thùng không đất dung thân, cánh tay nhỏ bé của cô kéo tay áo anh, sau đó chôn mặt vào vai anh.

Nhân viên mím môi nén cười.

“Vậy lấy cái này đi.” Lộ Tinh Minh chỉ cái hộp, “Giúp tôi gói lại.”

“À.. vâng.” Nhân viên ho nhẹ, lanh lẹ làm việc.

Đi ra trung tâm thương mại, Lộ Tinh Minh dặn dò, “Cái này là sữa trước nước sau, sau khi dùng sữa rửa mặt xong thì em dùng kem dưỡng da và tinh chất, nhớ dùng kem chống nắng.”

Ánh mắt Vân Tri loạn xạ, trả lời có lệ, “Em biết rồi.” Dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn, “Thí chủ, anh hiểu rõ mấy cái này thật đó.”

Lộ Tinh Minh không nói.

Con trai thỉnh thoảng cũng phải tinh tế một chút.

“Có muốn đến chỗ anh thăm hai con chó không?”

Vân Tri không do dự gật đầu

Lộ Tinh Minh ngoắc ngón tay, “Vậy chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó đến thăm chúng nó.”

Vân Tri gật đầu mạnh.

Hai người chọn một nhà hàng vắng vẻ, Lộ Tinh Minh cúi đầu xem thực đơn, hỏi, “Em vẫn không ăn thịt đúng không?”

Vân Tri nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Lộ Tinh Minh nháy mắt, nhìn cằm nhọn của cô, lại hỏi, “Sao em không ăn thịt.”

Vân Tri thành thực nói, “Em không quen.”

“Trừ thói quen ra.”

Vân Tri suy nghĩ, “Mùi thịt tanh, còn rất dầu mỡ.”

Cô ăn thức ăn thanh đạm theo sư phụ, vì vậy mấy món mặn luôn kích thích vị giác, đừng nói là ăn, ngay cả ngửi thôi cũng thấy khó chịu.

Lộ Tinh Minh suy nghĩ, cũng không nói gì mà gọi món. “Đưa điện thoại em cho anh.”

Vân Tri đưa tới.

Anh tự thêm wechat của mình vào, sau đó đổi tên là bạn trai, còn nói, “Phải thuộc số điện thoại của anh kỹ vào đấy.”

“Hửm?”

“Lúc trước em không gọi cho anh, cũng không phải là vì quên số anh sao?”

Vân Tri ngượng ngùng.

Đúng thật là cô không có thói quen nhớ mã wechat, đúng như anh nói, mấy năm nay không liên lạc cho anh là vì cô không nhớ số điện thoại của anh.

Lộ Tinh Minh hớp một miếng nước trà, “Nhớ kỹ vào, sau này nếu lạc đường hay gặp chuyện gì phải gọi cho anh.”

Vân Tri gật đầu, yêu lặng khoanh tay nhìn dãy số.

Hai người yên lặng.

Lộ Tinh Minh chống tay lên bàn, tay chống má, tập trung nhìn cô.

“Thuộc chưa?”

“Thuộc rồi.”

“Đọc lại cho anh nghe.”

Vân Tri nghiêm túc đọc cho anh.

Lộ Tinh Minh hài lòng bỏ qua cho cô, sau khi thức ăn được bưng lên, Lộ Tinh Minh đẩy tất cả đồ ăn đến trước mặt Vân Tri, “Nào, ăn sạch hết đi đấy.”

Anh biết Vân tri ăn rất nhiều nhưng Vân Tri lúc này không giống như xưa, ăn nửa chén còn chưa xong mà đã cảm thấy no rồi. Thấy cô đúng thật ăn không nổi, Lộ Tinh Minh cũng không ép, đứng dậy tính tiền.

Lúc đi ra vô tình gặp quầy xe bán đồ ăn vặt, vì vậy Lộ Tinh Minh mua kẹo hồ lô để cho cô ăn.

Vân Tri nhai kẹo hồ lô cầm trong tay, nghiêm túc nhìn Lộ Tinh Minh đang lái xe, không nhịn được mà hỏi câu mà cô đã thắc mắc từ lâu, “Thí chủ, sao anh lại đúng lúc đi tới siêu thị đó thế?”

Lộ Tinh Minh nhìn cô, sau đó lại nhìn về phía trước, “Em đoán xem.”

“Chắc là anh sẽ không cố ý chờ em đâu nhỉ.” Vân Tri nói đùa.

Giọng nói vừa dứt, trả lời cô là một khoảng im lặng vô tận.

Nhìn gương mặt đẹp trai của thiếu niên, cô chợt cười khanh khách.

“Anh… Thật là đợi em ư?”

“Ừ.” Giọng anh nhẹ bỗng không có bao nhiêu lực độ, ánh mắt bền bỉ, “Anh đang đợi em.”

Mỗi ngày mỗi đêm, mỗi phút mỗi giây đều chờ đợi em.

Hai năm nay không có ngày nào là anh không lên núi Hoài Nguyệt, có lúc đi cũng Hàn Lệ, có lúc đi một mình.

Anh đi qua con đường mà em đã từng đi, bò qua vách núi mà em đã từng bò, cũng đi qua con suối mà em đã từng chơi đùa, thậm chí còn quỳ ở trước phật đường, tụng kinh trong sự im lặng của Đức Phật.

Lộ Tinh Minh không tin vào Phật nhưng sau khi Vân Tri rời đi, mỗi ngày mỗi đêm anh đều khấn Phật che chở cho cô

Cô tốt như vậy không nên bị phàm trần quấy rối.

Về sau Lộ Tinh Minh giữ số điện thoại của trưởng thôn, mỗi khi có tin tức gì trưởng thôn sẽ báo cho anh.

Sau đó đại sư Liễu Thiền qua đời, Lộ Tinh Minh gửi tiền cho trưởng thôn để lo việc an táng.

Lộ Tinh Minh biết tất cả những gì cô đã trải qua, nhưng không lựa chọn việc xuất hiện. Bởi vì anh biết, có những điều tự mình vượt qua mới tốt; anh cũng biết, Vân Tri của anh sẽ không muốn anh thấy dáng vẻ chật vật của cô, vì cô sẽ tự ti.

Không biết tại sao, Vân Tri cảm thấy kẹo hồ lô đắng ngắt.

Đường ngọt bỗng chốc hóa thành khổ đau trong miệng, cổ họng nghẹn ngào, khó chịu làm cô muốn khóc.

Lộ Tinh Minh nhìn cô, đột nhiên nói, “Số điện thoại của anh là gì?”

Vân Tri còn chưa thoát khỏi bi thương thì sửng sốt.

“Quên rồi sao?”

Hình như là… quên thật rồi.

Cô khổ sở rên rỉ một tiếng.

Lộ Tinh Minh cười, vỗ cái đầu nhỏ của cô một cái, sau đó lại kéo lấy tóc cô.

Da đầu của Vân Tri thấy đau, không khỏi nhăn mặt lại, “Thí chủ, anh làm gì vậy?”

“Không có gì.” Anh chỉ là muốn xem thử mái tóc kia có phải là thật hay không.

Vân Tri dụi mắt, hít sâu đổi chủ đề, “Thí chủ, em vẫn chưa nói cho anh, quà năm mới mà anh tặng, em rất thích.”

Lộ Tinh Minh nhàn nhạt cười một tiếng.

Sau đó lại nghe cô nói. “Bức tranh kia em giữ rất kỹ, sau này em sẽ treo trong nhà.”

Bức tranh?

Lộ Tinh Minh nháy mắt, nụ cười cứng đờ, không thể tin hỏi lại cô, “Em cho đó là một bức tranh sao?”

Vân Tri bối rối, “Không, không phải sao?”

Không phải sao?

Đương nhiên la không phải!

Nói cách khác là bấy nhiêu năm qua cô không phát hiện ra.

Lộ Tinh Minh cố gắng bình tĩnh, đánh tay lái quẹo qua Đại học Nông Nghiệp.

Vẻ mặt Vân Tri mờ mịt, “Chúng ta không đi thăm hai con chó sao?”

“Đi lấy bức tranh kia cho anh.”

Anh cố ý nhấn mạnh bức tranh, nghe rất là giận dữ.

Vân Tri trở về nhà trọ tìm bức tranh mà Lộ Tinh Minh tặng cho cô.

Hai năm nay cô vẫn luôn mang theo bức tranh cùng với con thỏ Ngôi sao, nhớ anh thì nhìn bức vẽ; muốn khóc thì ôm Ngôi sao khóc, cho nên cuộc sống cũng không khó khăn mấy.

Cầm bức tranh lên xe, Vân Tri đưa cho anh, “Này.”

Lộ Tinh Minh mở bức tranh ra.

Ban đầu anh vẽ non nớt nhưng cũng có lòng nghiên cứu cả đêm.

“Em không nhìn ra đây là một bản đồ kho báu sao?”

Lộ Tinh Minh nói vậy làm Vân Tri càng mờ mịt.

“Nhìn đi, anh gợi ý cho em rồi này.” Lộ Tinh Minh chỉ khổ thơ bên dưới.

[ Giấu(tàng) em vào lòng bàn tay, làm châu báu quý giá(bảo) nhất trên đời, em chính là tương lai mà anh mong đợi(đồ).]

Vân Tri chỉ cảm thấy dòng thơ này quá sến súa, nhìn sao cũng không có gì.

Lộ Tinh Minh thờ dài, “Dòng thứ nhất có tàng, dòng thứ hai có bảo, thứ ba có đồ. Kết hợp lại sẽ là tàng bảo đồ, khó hiểu lắm sao?” Anh thấy rất dễ hiểu, ai đọc được chữ thì sẽ biết

(*tàng bảo đồ: bản đồ kho báu)

Vân Tri: “…”

“Thấy không, anh vẽ Tắc Ông, Thất Mã cho nên manh mối chính là ở nhà Tắc Ông, Thất Mã, cũng chính là chỗ ông Lý.”

Vân Tri: “…”

Lộ Tinh Minh cau mày, “Khó hiểu lắm sao?”

Vân Tri: “…”

Vấn đề không phải là khó hiểu hay không, mà là…

Vân Tri cân nhắc hồi lâu, mở miệng, “Anh đề cao trí thông minh của em quá rồi.”

Đừng nói hai người họ bất đồng suy nghĩ, ngay cả chỉ số thông minh cũng như không cùng đẳng cấp, dựa theo gợi ý này của Lộ Tinh Minh, cô sợ rằng có đến khi chết già cô cũng không biết đây là bản đồ kho báu.

Lộ Tinh Minh nghĩ sao cũng thấy có lý.

“Là anh gợi ý không rõ.” Anh nói, “Ông Lý đã đi, đầu mối cũng không còn nữa.”

Anh tiếc nuối, sớm biết sẽ bị cản trở như này thì trực tiếp đưa cho cô còn tốt hơn.

Vân Tri suy nghĩ, nghiêng đầu nói, “Bây giờ chúng ta có thể về Lăng Thành mà, đi tàu cao tốc thì hai tiếng sẽ đến, đúng lúc buổi chiều em không có tiết, thẻ chứng minh cũng mang.” Cô còn nói, “Còn có thể đi thăm Hàn Lệ.”

Từ đây đến trạm cao tốc không tới mấy phút, Lộ Tinh Minh quay đầu xe lại nói, “Nó ở Thượng Kinh.”

Vân Tri kinh ngạc.

“Học trường cảnh sát.”

Vân Tri càng kinh ngạc.

Tính tình của Hàn Lệ cọc cằn như vậy lại có thể thi đậu trường cảnh sát? Quả nhiên, không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.

“Tuần tới nó được nghỉ, anh có thể đưa em đi thăm nó.”

Vân Tri gật đầu, vô cùng mong đợi.

Hai người mua vé đến Lăng Thành, sau khi xuống xe đến địa điểm thứ hai thì Lộ Tinh Minh dẫn cô đến quán mì mà lần đầu tiên anh dẫn cô đi ăn.

Quán mì nhỏ vẫn mở giờ này, hai năm qua cũng không có gì thay đổi.

Lộ Tinh Minh luôn là khách quen ở đây, dù 2 năm không trở lại nhưng ông chủ chỉ cần nhìn là nhận ra anh, mừng rỡ cười một tiếng. “Tiểu Lộ á, đã lâu rồi không gặp.” Ông lại nhìn Vân Tri, “Ô, đây là cô gái mà hồi trước cậu đi cùng hay sao?”

Vân Tri xấu hổ dạ một tiếng.

“Ông chủ, đồ lúc trước cháu đưa bác còn giữ không?”

Ông chủ suy nghĩ hồi lâu mới vỗ đầu, bừng tỉnh hiểu ra, “Nhớ ra rồi, lúc đầu chỉ bảo giữ mấy ngày thôi mà kết quả là tận mấy năm. Nhưng mà vẫn còn ở đây.” Vừa nói, ông vừa đi vào nhà cầm đồ ra.

Vân Tri đầy nghi ngờ.

Rất nhanh, ông chủ đem một cái hộp nhỏ ra đưa cho Vân Tri, “Lúc trước tiểu Lộ để lại cho cháu, kết quả lại không đợi được. Nhưng mà bác giữ kỹ lắm đấy nhé, không hề mở ra.”

Cái hộp gỗ rất tinh xảo, bên cạnh còn có ngăn kéo nhỏ, trong ngăn kéo là một cái chìa khóa. Vân Tri dùng chìa khóa mở ra, bên trong là một cái lược gỗ nhỏ được mài dũa tỉ mỉ. Phía dưới là tẩm thẻ nhỏ, bên trên là chữ viết của Lộ Tinh Minh

[Tóc mau mau dài, chờ đến lúc em dùng nó thì có thể nhìn thấy anh.]

Chữ viết đen nhát cứng cáp nhưng lúc xưa, Vân Tri hoảng hốt.

“Nhìn phía sau nữa.” Lộ Tinh Minh nhắc nhở.

Vân Tri lật cái thẻ lại.

Là bản đồ vẽ tay, đánh dấu rõ ràng mỗi địa điểm, điểm xuất phát là ở đây.

Hai năm nay Lăng Thành không có gì thay đổi, tất cả đều giống như lúc đầu.

Vân Tri cùng Lộ Tinh Minh đi ngang qua trường Thành Nam, đi qua con đường quen thuộc đến trường, lại đi qua ký túc xá của hai người, cuối cùng đến công viên nơi mà cô gặp ông Lý.

Lộ Tinh Minh dẫn cô vào rừng cây nhỏ trong công viên, sau khi đến đúng địa điểm, Lộ Tinh Minh dừng lại.

Vân Tri ngửa đầu, “Không phải là nơi này sao?”

Ánh mắt Lộ Tinh Minh thâm trầm, “Anh nghĩ đến một chuyện.”

“…?”

“Anh chôn cái hộp ở dưới đây nhưng anh lại không đem theo cái xẻng.”

Ừ…

Vân Tri nhìn miếng đất cứng cỏi dưới chân, đây chính là một vấn đề.

Lộ Tinh Minh gãi đầu, “Em đứng ở đây đừng đi đâu, anh đi muacái xẻng.”

Vân Tri nghe lời đứng im, kết quả là Lộ Tinh Minh đi đến 30 phút.

Cho đến khi mặt trời lặn, các cụ đã bắt đầu đi tập thể dục thì Lộ Tinh Minh mới lững thững chạy tới.

Vân Tri ngồi xổm dưới đất giương mắt lên nhìn anh.

Lộ Tinh Minh thở dốc, ho nhẹ xin lỗi một tiếng, “Xin lỗi em, cửa hàng vật tư khó tìm quá.”

Nhưng mà ít nhất cũng đã mua được cái xẻng.

Anh vén tay áo lên, bắt đầu đào, Vân Tri đứng một bên, đầy lòng mong đợi bảo vật thần bí hai năm.

Mười phút sau, Lộ Tinh Minh còn chưa lấy ra được.

Vân Tri do dự, rốt cuộc hỏi, “Thí chủ, hay là anh nhớ nhầm rồi?”

Một người đào còn được nhưng không thấy bảo vật đâu mà chỉ thấy rác.

Lộ Tinh Minh cầm ặt cái xẻng, thời gian vận động dài làm anh càng thở dốc.

Anh rất nghi hoặc.

Anh chắc chắn là ở dưới tàng cây thứ ba này tuyệt đối không sai.

“Hay là người ta đã chuyển đi rồi.” Vân Tri nghiêm trang nói.

Lộ Tinh Minh nghe cũng thấy có lý, vì vậy chuyển đến tàng cây thứ hai.

Âm thanh ở quảng trường dần biến mất, các cụ bắt đầu tản đi nhưng Lộ Tinh Minh vẫn không thể tìm ra.

Thấy anh mệt mỏi, Vân Tri lại không muốn đả kích anh nên thở dài cầm lấy cái xẻng, “Anh nghỉ đi, để em đào.”

Lộ Tinh Minh thở dài, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, “Chắc là ở cái cây thứ nhất.”

Vân Tri không muốn thí chủ uổng công càng không muốn anh thấy mất mát nên dù biết là không thể đào ra được cho nên cũng đi đến đào. Không ngờ Vân Tri vô cùng may mắn, mới vừa chọc cái xẻng thì đã đụng được một vật cứng. mắt cô sáng lên, động tác nhanh nhẹn, đào cái hộp lên.

Trong bóng tối, cái hộp sắt được gìn giữ rất kỹ.

Chân mày nhíu chặt của Lộ Tinh Minh lúc này mới giãn ra, “Anh nói rồi, chắc chắn là ở đây mà.”

Vân Tri nhìn ba cái lỗ lúc nãy, không nói gì.

“Mở ra xem đi.” Anh bật đèn pin lên, đứng bên cạnh chiếu sáng cho cô.

Cô phủi đất trên cái hộp, dè dặt mở ra.

Nhưng mà…

Vân Tri nhăn mặt, âm thầm nắm chặt.

Hay là không mở ra.

“Rỉ sắt rồi.”

Sắc mặt Lộ Tinh Minh biến đổi.

“Không sao.” Vân Tri cầm cái xẻng lên, “Em đập nó ra được.”

Lộ Tinh Minh còn chưa kịp can ngăn thì cô đã dùng cái xẻng đập thành một vết lõm trên cái hộp, lại đập, hộp sắt rớt xuống đất, mở ra.

Bên trong là cái hộp nữa.

Gương mặt nhỏ của Vân Tri phàn nàn, giọng ai oán, “Thí chủ, anh đang chơi búp bê matryoshka đấy hả.”

(Búp bê Matryoska hay Búp bê Nga hay Búp bê babushka là một loại búp bê đặc trưng của Nga. Thật ra đó là một bộ gồm những búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ.)

Nói xong, cô nhẹ nhàng mở nắp.

Cái hộp chứa đầy những con hạc giấy đầy màu sắc, cỡ trăm con. Có lẽ vì thời gian để nó quá lâu, bên trong chiếc hộp bị mốc và mục nát, và những con hạc giấy bị hư, thậm chí còn tỏa ra mùi ẩm khó chịu.

“Đây là quà anh tặng em à?”

Lộ Tinh Minh không nói, lẳng lặng nhìn hạc giấy méo mó.

Lúc đầu anh không biết nên tặng quà gì cho một người con gái, vì vậy mới nhờ đến anh em.

Bọn họ nói nếu đưa tiền thì nông cạn quá, phải đưa đồ tự làm, như thế mới chân thành, cuối cùng có người nói gấp hạc giấy, chắc chắn người nhận sẽ khóc luôn.

“Bên trong có tấm thẻ gì này.”

Lộ Tinh Minh tỉnh lại, đè tay cô lên tiếng ngăn cản, “Đừng xem, những thứ này cũng đã bẩn rồi.”

Vân Tri đẩy tay anh ra, lấy tấm thẻ ẩm ướt ở bên trong.

[Tặng nhỏ tóc giả trăm con hạc giấy, mỗi ngày gỡ một con, đến khi nào hết thì anh trở về.]

Ban đầu Lộ Tinh Minh cũng không biết mình sẽ đi mấy ngày, vì vậy gấp 99 con, nếu không phải cái hộp quá nhỏ thì anh còn có thể gấp đến một 365 con cho một năm.

“Đừng xem nữa, chúng ta đi về thôi.”

Vân Tri không nghe anh nói, gỡ từng con hạc giấy ra.

[Ăn nhiều cơm vào để tóc mau dài.]

[Chăm chỉ học tập không được lười biếng.]

[Lúc anh đi rồi thì không được khóc.]

[Anh sẽ nhớ em.]

Những nét chữ kia không còn rõ ràng, có chữ bị lem không thấy.

Cô rũ mắt, nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt dần dần ửng đỏ.

[ Em tựa như ánh trăng đáp xuống lòng anh, từ đó lòng sông này chỉ vì em thảng dương. ]

Anh cao ngạo lạnh lùng, nhưng vì yêu cô mà viết một câu sến súa.

Anh vô cùng vui mừng và chờ đợi để đến Bắc Kinh mở ra một con đường mới.

Anh vô cùng mong đợi tương lai của hai người.

Nhưng cô lại ra đi trước.

Tí tách.

Một giọt nước mắt rơi xuống, nhẹ nhàng đáp trên đầu ngón tay, rồi lan ra trên giấy.

“Lộ Tinh Minh.”

Vân Tri ngẩng đầu, nước mắt đã làm mắt cô thêm trong sáng.

“Em không có người nhà.”

Ánh mắt Lộ Tinh Minh tối sầm, giọng khàn khàn, “Anh cũng không có.”

Môi cô run lẩy bẩy, cố gắng kiềm nước mắt, nở một nụ cười với anh, “Nhưng bây giờ thì có rồi.”

Vân Tri cầm trên tay mấy con hạc giấy lao vào lòng ngực Lộ Tinh Minh.

Thân thể anh ấm áp, giống như bến bờ để cô dựa vào.

“Thí chủ, chờ lúc em đế tuổi hợp pháp rồi thì em sẽ cưới anh.”

Cô đi qua những con đường bùn lầy, cũng đi qua con sông nước chảy xiết, thương tích trên khắp người cô, không nơi nương tựa, cô cứ tưởng rằng mình sẽ gục ngã trong mọi chông gai, không ngờ lại có con đường hoa tươi trải rộng phía trước, có ánh trăng làm bạn.

Từ đó về sau, con đường phía trước có Lộ Tinh Minh.

HOÀN CHÍNH VĂN