BÊN ANH EM KHÔNG CẦN GIẢ VỜ MẠNH MẼ

Chương 2: Bị Bỏ Thuốc Mê

"Xin cảm ơn tất cả mọi người tối ngày hôm nay đến đây chúc mừng chuyện vui của gia đình chúng tôi. Lý do Chu gia chúng tôi hôm nay tổ chức buổi tiệc này là để chào mừng con trai tôi Chu Viễn Hiên từ nước ngoài trở về tiếp quản Chu thị." - Chu lão gia dõng dạc tuyên bố trên sân khấu.

Dứt lời, từ dưới có một người con trai nhìn vô cùng tuấn tú, mặc một thân âu

phục đen sang trọng bước lên đứng cạnh Chu lão gia.

"Xin chào mọi người. Cảm ơn mọi người tối hôm nay đến đây để chúc mừng cho Chu Viễn Hiên tôi. Hi vọng mọi người hài lòng với bữa tiệc này." - anh ta bước lên giới thiệu để khai tiệc.

Ở dưới những vị tiểu thư đều vì sự thân thiện lại cộng thêm vẻ ngoài thu hút của anh ta mà không ngừng bàn tán. Đại loại đều là muốn tiếp cận anh ta. Vì thế mà không ngừng thay nhau tới chúc rượu anh ta mà ai nấy đều mặc hết sức khiêu gợi, mặt cũng cả ký phấn chứ chẳng vừa. Đang ồn ào huyên náo cả hội trường bỗng im bặt vì sự xuất hiện của người nào đó. Phía cửa xuất hiện ba người đàn ông mà đáng nói nhất là hai người đi phía trước. Một là vị chủ tịch trẻ tuổi, tài cao của tập đoàn đứng đầu cả nước về kinh doanh trang sức Cố thị - Cố Phong. Một là đại thiếu gia nhà họ Mạc - Mạc Thiên Doanh. Hai người một thân âu phục một xám một trắng. Mà phải nói đến khí thế bức người của Cố Phong. Anh một thân âu phục xám, là kiểu tự thiết kế tôn lên vòm ngực rắn chắc, cơ thể cao lớn của anh. Gương mặt ngũ quan cân đối, đẹp đến mức tưởng chừng ông trời ưu ái cho mình anh ta. Thế nhưng trên mặt không chút cảm xúc chỉ lạnh lùng tiến vào. Bên cạnh anh là Mạc Thiên Doanh- đại thiếu của Mạc gia cũng là bạn tốt của Cố Phong. Anh chàng này tuy cũng lạnh lùng chẳng kém Cố Phong nhưng cũng còn biết cười chứ không như ai kia. Theo sau họ là trợ lý của Cố Phong- Lưu Thiên. Cả ba vừa vào đã khiến các nữ nhân trong bữa tiệc say đắm vô cùng, mà hầu hết là phóng ánh nhìn về phía Cố Phong. Duy chỉ có một người từ đầu đến cuối chỉ đứng im quan sát đó là Hàn Tinh Quân.

Cô im lặng quan sát một lượt rồi chợt có một cái nhướn mày nhẹ nhưng cũng rất nhanh biến mất. Cô vốn nghe danh đã lâu nhưng cũng vì ít khi đi tiệc tùng nên không có cơ hội gặp mặt vị chủ tịch chủ trẻ tuổi của Cố thị kia. Nay được gặp không khỏi một chút ngưỡng mộ. Quả thật như trong lời đồn, anh là một người lạnh lùng, lãnh đạm không hề biết cười. Khí chất băng lãnh của anh chỉ có nhiều chứ không có ít hơn cô. Người đàn ông như này quả là cô mới gặp lần đầu nên không tránh khỏi ngưỡng mộ. Rồi như phát hiện điều mình nghĩ nó đáng sợ thế nào nên cô chợt nhướn mày rồi nhấp một ngụm rượu, trả lại trên gương mặt sự lạnh lẽo ban đầu. Đúng đấy mới là cô, không thể vì một tên đàn ông mà đánh mất đi sự lạnh lùng cô xây dựng bao năm qua được. Cô cảm thấy mọi sự chú ý đã dồn vào hai người đàn ông vừa vào kia nên cùng thư ký Trần lặng lẽ rời đi. Chỉ có một điều là sự lặng kẽ ấy không thoát khỏi tầm mắt của kẻ nào đó. Ra ngoài cô bảo thư ký Trần ra xe trước, cô đi vệ sinh xong sẽ ra sau. Khi từ nhà vệ sinh bước ra cô bị một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô dồn vào tường. Vì mọi người đều đang trong bữa tiệc nên ở nhà vệ sinh không có ai. Cảm nhận được mọi thuận lợi nghiêng về mình nên tên đàn ông kia một tay giữ hai tay cô lên cao, tay còn lại giữ eo cô. Hắn cao hơn cô một chút nên phải cúi xuống ghé sát tai cô nhỏ giọng khiêu khích:

"Hàn tổng! Hay tôi nên gọi em Hàn Tinh Quân nhỉ. "

Cô đối với người đàn ông này thập phần ghét bỏ, kinh tởm hắn. Thấy hắn cố ý làm ra tư thế ám muội này với mình cô không vội phản kháng cũng không chút sợ hãi, giọng vẫn lạnh lùng như không vì muốn xem hắn tính dở trò gì, cô nhàn nhạt mở miệng:

"Nam thiếu, anh tìm tôi có việc gì sao???"

"Nam Chính Dương tôi tìm vợ chưa cưới của mình hàn huyên còn cần lý do sao? Hửm?" - hắn nâng cằm cô bỡn cợt nói.

"Ha, vợ chưa cưới? Tôi thấy anh là đầu bị cửa kẹp trúng hư luôn rồi phải không? Một năm trước tôi đã đứng trước các người rõ ràng rành mạch nói rồi TÔI, HÀN TINH QUÂN CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG GẢ CHO NAM CHÍNH DƯƠNG LÀM CON DÂU NAM GIA CÁC NGƯỜI anh nghe không hiểu sao." - Không biết tay cô đã thoát khỏi tay anh ta tự lúc nào đã hất bán tay anh ta đang bỡn cợt cằm cô, giọng lạnh thêm vài phần nói.

"Em nghĩ em có thể chống lại ba em, bà nội em? Em nghĩ em thoát được khỏi tay Nam Chính Dương tôi? Vậy thì e là tôi làm em thất vọng rồi, nói cho em hay người phụ nữ tôi muốn chưa bao giờ là không có được. Lần này cũng vậy, tôi MUỐN EM!" - hắn vẫn không buông tha cô.

" Vậy thì tôi đây chính là ngoại lệ của Nam thiếu rồi, cái mà Hàn Tinh Quân tôi không muốn đừng hòng ai ép tôi được. Bọn họ muốn gả thì đi mà gả Hàn Thu Minh, anh đi mà tìm chị ta." - cô nhanh chóng khỏi vòng vây của hắn, đùa cô sao đai đen karate của cô đâu phải để trưng cho đẹp. Mấy tên nữa như hắn sợ rằng cũng không phải đối thủ của cô.

"Nhưng Nam Chính Dương tôi bây giờ lại chỉ vừa mắt em, mặc kệ em có từ chối em vẫn phải thuộc về tôi."- hắn nhìn cô bằng ánh mắt thèm khát nói.

"Kinh tởm! Tôi Hàn Tinh Quân không phải một con bà cho anh phát tiết, tôi không giống mấy con ả làm ấm giường của anh. Đừng bao giờ chạm vào tôi bằng bàn tay dơ bẩn của anh." - cô chán ghét ánh mắy hắn nhìn cô, nói xong liền quay người bỏ đi.

Mới đi được vài bước cô cảm nhận được hắn dùng một cái khăn tay hơi ướt bịt miệng cô, tay còn lại giữ chặt cô từ phía sau. Cô đương nhiên không để yên, vùng vẫy một chút cô thấy hắn không giữ được nên nới lỏng tay chút liền nhân cơ hội cho hắn một chiếc cùi trỏ ngay bụng. Hắn cảm nhận được cơn đau mới thả cô ra. Cô nhân cơ hội chạy thẳng ra ngoài, hắn thấy thế ôm bụng đuổi theo sau. Lực cô tuy mạnh nhưng cũng chỉ là con gái, lại thêm có cảm giác đầu có chút nặng nên ra tay cũng chỉ đủ để hắn buông cô ra.

Chạy được vài bước cô bắt đầu loạng choạng, bước đi bắt đầu không vững. Cũng do lúc nãy cô uống hơi nhiều lại thêm tên khốn kiếp kia hình như đã chụp thuốc mê cô nên giờ đầu óc quay vòng không thể đứng vững nữa.

Rầm

Mình đâm phải ai đó thì phải, tốt quá, có người cứu rồi

"Làm ơn..."

" Tinh Quân em sao lại chạy lung tung vậy, có biết anh lo cho em lắm không? Đừng làm loạn nữa chúng ta về thôi." - cô còn chưa kịp nói đã bị tên cặn bã kia cướp mất, hắn thấy cô có vẻ ngấm thuốc lên vội làm bộ lo lắng rồi hét lên cho người kia nghe.

"Xin lỗi anh, vợ tôi cô ấy uống hơi nhiều nên say rồi anh đừng chấp cô ấy nhé." - hắn nói với người ban nãy bị cô đụng trúng rồi đến gần cô đỡ cô lên nói:"Vợ, em thật không ngoan rồi, chúng ta về thôi"

Cô cố dùng chút lực đạo cuối dãy dụa khỏi hắn, nhìn người đàn ông kia lí nhí nói

"Tôi, tôi... không phải... vợ anh ta... làm ơn giúp tôi. Tôi là... bị... bắt... bắt ". - lời chưa nói hết đã lịm đi

" à... ờ anh đừng để ý, là cô ấy say nên nói bậy thôi ấy mà. Tôi... tôi thực là chồng cô ấy." - anh ta lúng túng giải thích với người đàn ông kia.

"Nhưng tôi thấy là không phải vậy đâu nhỉ."- người đàn ông kia chau mày nhìn người phụ nữ đang ngất lịm trong tay anh ta giờ mới lên tiếng.

"Anh... anh có ý gì, tại sao tôi không phải. " - hắn bị nói trúng tim đen nên có chút ngập ngừng.

"Tôi thấy không phải. Lưu Thiên mang cô ấy theo đi." - anh nhìn cô một lượt, rồi nhìn hắn một lượt, nhả ra một câu rồi lạnh lùng nói với trợ lý Lưu.

Người mà cô đụng phải ban nãy không ai khác mà chính là Cố Phong.

"A... vâng chủ tịch." - trợ lý Lưu có chút tiêu hóa không kịp lời sếp mình nói. Ngày thường sếp của anh đâu thích lo chuyện bao đồng, sao hôm nay đột nhiên...

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng anh vẫn mang cô ra xe của chủ tịch trước ánh mắt bất mãn cùng tức giận của Nam Chính Dương, đâu thể trái ý sếp được, anh còn muốn kiếm tiền a.