BÊN ANH EM KHÔNG CẦN GIẢ VỜ MẠNH MẼ

Chương 47: Ngày Anh Đi Cũng Là Ngày Em Mất Đi Cả Thế Giới

Một buổi sáng thật trong lành.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy xòe trắng dài qua đầu gối. Một tay cô ôm một bó cúc trắng lớn, một tay dắt theo một đứa trẻ khoảng 4 tuổi ra khỏi xe.

"Mẹ, mình đi đâu thế ạ?"- đứa bé trai tròn mắt nhìn cô.

"Con ngoan, chúng ta đi gặp ba con!"- cô nhìn đứa trẻ cố không rơi nước mắt.

"Oa, cuối cùng ba cũng trở về rồi ạ! Ba đi công tác lâu thật đấy!"

"Ừ! Ba con hư lắm phải không. Hứa về với mẹ con mình mà lại đi lâu như thế."- cô vẫn dắt đứa trẻ tiến về phía trước.

Cuối cùng cô dừng lại trước một ngôi mộ, đặt bó hoa trên tay xuống trước bia mộ.

Cô ngồi xuống trước bia mộ, tay run run chạm lên di ảnh một người đàn ông:

"Phong, em lại đến rồi này. Hôm nay con chúng ta tròn 4 tuổi rồi đó. Em dắt con đến thăm anh này!"- cô mỉm cười mà nước mắt trực trào ra.

"Mẹ, đây là ai thế?"- đứa trẻ nhìn cô ngây ngốc hỏi.

"Con ngoan, mau tới chào ba đi!"- cô đưa tay kéo đứa trẻ đến bên mình.

"Ể? Con đâu thấy ba đâu? Mà chỗ này cũng có hình ba nữa này mẹ!"- đứa trẻ chỉ tay lên di ảnh trên bia mộ anh cười.

"Ừ! Ba con đang ở trên đó theo dõi mẹ con mình rồi. Ba đã về với Thượng Đế rồi. Thế nên sau này lớn rồi muốn gặp ba con cứ đến đây biết không?"- cô rơi nước mắt chỉ lên trời rồi lại nhìn đứa trẻ ngây ngốc không hiểu mẹ đang nói gì.

"Dạ! Nhưng ba về với Thượng Đế rồi thì bao giờ mới về với mẹ con mình hả mẹ?"

"Ba con... sẽ không thể trở về nữa. Nhưng ba lúc nào cũng ở đây. Ba sẽ luôn ở chỗ này của con miễn là con luôn nhớ về ba."- cô áp bàn tay lên ngực trái đứa trẻ dịu dàng nói.

"Con biết rồi! Con luôn nhớ ba mà."

"Ừm. Ba con là một người mạnh mẽ, luôn bảo vệ cho mẹ và con. Sau này con phải giống ba, biết bảo vệ cho người mà con yêu thương hiểu không?"

"Vâng ạ!"

"Ngoan! Con lại đằng kia đợi mẹ một lát nhé. Mẹ ở đây kể chuyện cho ba nghe, một chút nữa chúng ta sẽ về chơi với ông bà nội chịu không?"

"Dạ chịu!"

Đứa bé ngoan ngoãn ra ghế đá ở vòm mái dành cho người đến tảo mộ người thân nghỉ ngơi.

Con đi rồi cô mới lấy một cái khăn trắng trong túi xách ra lau tấm bia mộ cho anh rồi từ từ nói:

"Phong, anh biết không, con chúng ta ngoan lắm đấy. Mỗi lần con hỏi em đều nói anh rất yêu em cũng rất yêu con. Bằng chứng là... anh vì em vì con mà... Anh có biết mấy năm qua không có anh em sống rất cô đơn hay không? Từng giây từng phút em đều rất nhớ anh đến phát điên. Mất đi anh với em như mất cả thế giới vậy. Tại sao anh hứa cả đời sẽ ở bên em sau đó lại bỏ em đi. Anh là đồ thất hứa, anh trở về được hay không, trở về với em với con được không anh?"

Cô nhìn di ảnh anh khóc đến đau lòng. Mỗi lần đến thăm anh cô đều thấy đau đớn như mới hôm qua vậy. Lúc biết mình mất đi anh mãi mãi rồi cô như sụp đổ.

Nếu không vì còn có con thì lúc đó cô sẽ đi theo anh mất. Con của hai người đối với cô mà nói giống như ánh sáng soi xuống cuộc đời cô vậy.

Con chính là thứ duy nhất anh để lại cho cô. Đó chính là món quà đáng giá cuối cùng cô nhận được trước khi anh ra đi mãi mãi. Con là kết tinh tình yêu của cô và anh.

"Phong, em... yêu anh! Cũng.... rất nhớ anh! Ngày anh ra đi cũng chính là ngày em mất đi cả thế giới. Bốn năm qua em luôn sống trong nỗi nhớ anh. Anh đi cũng mang theo trái tim em đi mất rồi. Anh sẽ mãi là người đàn ông em yêu nhất."

Cô nói rồi tự lau nước mắt đi về hướng con trai.

"Nhóc con, chúng ta về thôi! Ông bà nội còn đang đợi con đó. Khi khác chúng ta lại đến thăm ba con."

"Dạ mẹ. Chúng ta mua bánh cho ông bà có được không mẹ?"

"Ừ. Con đi qua chào ba rồi mình cùng đi mua bánh cho ông bà nha."

"Dạ được."

Cô dắt đứa bé đến trước mộ của anh mỉm cười, một nụ cười rất dịu dàng cũng là nụ cười vô cùng bi thương.

"Phong, em về nha. Khi khác sẽ lại đưa con đến thăm anh. Em yêu anh."

"Ba ơi, tạm biệt ba."

"Chúng ta về thôi nào!"

Nói rồi cô dắt tay đứa bé cùng ra về. Ai mà biết người phụ nữ mạnh mẽ kiên cường ấy đã đau đến hằn sâu trong tim. Anh là người đầu tiên cô yêu cũng sẽ là người cuối cùng.

Giống như cô nói, khoảnh khắc anh đi cũng chính là lúc trái tim cô cũng chết theo anh. Anh là phần kí ức đẹp nhất cũng là phần kí ức đau buồn nhất trong cô.

Dù đau đớn nhưng cô phải mạnh mẽ sống tiếp. Cô phải bảo vệ con trai, cô phải nuôi nó khôn lớn trưởng thành. Rồi cô sẽ kể nó nghe ba nó đã yêu mẹ nó nhiều biết nhường nào cũng yêu nó nhiều bao nhiêu. Anh yêu hai mẹ con cô nhiều đến nỗi không tiếc dùng mạng sống đổi lại sự an toàn cho hai mẹ con. Con chính là hy vọng để cô tiếo tục sống trên đời dù đã mãi mất đi người đàn ông cô yêu nhất.