Bên Người

Chương 26: Đan thanh diệu bút

Chắc mọi người đều nghe qua hoặc biết đến tranh thủy mặc (thủy mạc), nghĩa là tranh vẽ từ mực (mặc) và nước (thủy) mà ra. Đan thanh chính là màu đỏ và xanh thường hay được dùng trong tranh thủy mặc xưa, hiện nay có thể dùng cụm từ này ý chỉ là tranh mực nước nói riêng hoặc hội họa nói chung. (Đọc thấy bảo vì màu xanh với màu đỏ là hai màu khó phai nhất nên hay được sử dụng trong tranh mực nước)

Tôi và Trần Du tách nhau ra, tôi thì theo công công đến một cảnh uyển chưa từng đến bao giờ. Cảnh uyển này thiết kế độc đáo tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ, hình như vẫn có người thường xuyên quản lý và chăm sóc thì phải, chứ không giống như mấy chỗ được trang hoàng hùng vĩ hoa lệ khác trong cung. Nơi này thật khiến con người ta tĩnh tâm trong cơn nóng giận được đấy.

Công công dẫn tôi vào một căn phòng rồi cười nói: “Mời Trình đại nhân đợi ở đây một lát.”

Lúc này tôi cũng nhớ tới tình cảnh gặp nhau lúc trước, cũng là vị công công này dẫn đường, nên thấy hơi mất tự nhiên đành nói: “Thánh thượng có chính sự quan trọng.”

Tôi khách khí với công công vài câu, hắn cũng rời đi.

Tôi đợi trong phòng một hồi lại ngửi thấy một mùi hương như có như không, tôi ngó xem thì vẫn không biết huân hương ở chỗ nào. Sau đó mới phát hiện ra mùi thơm đó tản ra từ tấm bình phong phía trước.

Đây là hương than dị quốc tiến cống, được gọi là Say mộng đẹp. Nghe nói vật này trân quý vô cùng, chỉ có Hoàng gia mới được dùng chứ không dùng để ban thưởng. Tôi lần đầu thấy thứ này nên không khỏi có tí tò mò, đi qua cúi người cẩn thận quan sát. Chỉ thấy viên than đó đen hơn than trong phủ một chút, lại còn nhỏ tí nên cũng không còn hứng thú nữa.

Lúc đó tôi nhìn thoáng qua một bức tranh treo phía sau tấm bình phong, lại quay đầu nhìn lại. Trên bức tranh đó vẽ bệ hạ, bút pháp tinh tế tỉ mỉ, sinh động y như thật.

Lúc vẽ bức tranh này hẳn là lúc bệ hạ vẫn còn là thời niên thiếu, mặc thân trường y. Người chắc vừa mới trèo lên cây hái một nhánh hoa quế. Trong tranh người đang cầm nhánh hoa đó chỉ về hướng xa xa, một tay thì chống dựa vào thân cây, chân thì đung đưa đắc ý nhìn về phía người vẽ tranh. Ánh mắt hiện lên vẻ ngang bướng thêm chút khiêu khích.

Tranh này đẹp như thật, giống như tôi có thể nhìn thấy câu chuyện từ trong tranh vậy. Nếu phải trèo lên cái cây này thì tôi cũng hãi. Nhánh cây um tùm, thân cây cao to chắc nịch, chắc hẳn là cao lắm, nếu trèo lên rồi nhìn xuống thì…

Da đầu tôi run lên, vội cắt đứt mạch suy nghĩ của mình.

Nhưng bức tranh này quá thật, tôi không khỏi nhìn thêm chút nữa. Đến gần tôi mới nhận ra bông hoa quế kia còn thật hơn cả người, nhụy hoa ẩn mình trong những cánh hoa dường như có thể tản ra mùi thơm ngào ngạt, nở rộ trong tranh.

Ai vẽ bức tranh này vậy?

Tôi nhìn xuống phía dưới góc tranh, chỉ thấy hai chữ như đâm thẳng vào lòng tôi: Quân Dao.

Là Quân Dao ư?

Đây là…

“Là tranh Khuất Nghiêu vẽ đấy.”

Tôi ngoái lại nhìn, bệ hạ đang mặc một bộ thường phục. Người vừa nhìn tôi vừa cười.

Tôi cuống quýt hành lễ: “Thần mạo phạm, mong bệ hạ tha thứ…”

“Không sao cả, ngươi thích thì cứ nhìn.” Thánh thượng phất tay, kéo tôi đang định quỳ xuống lên.

Người kéo tôi ngồi xuống, trên bàn đã có người chuẩn bị hoa quả điểm tâm. Bệ hạ nhặt một miếng bánh quế cắn một ngụm rồi cười nói: “Chắc ngươi không nghĩ đến tên tiểu tử Khuất Nghiêu kia biết vẽ đan thanh đâu nhỉ?”

“Vâng.” Tôi hơi câu nệ đáp lại.

Ngày xưa lúc nói chuyện đều là Thánh thượng mặc áo bào ngồi trên ghế cao còn tôi quỳ ở dưới, chứ nào giống như hôm nay có trà nước điểm tâm, người thì ăn mặc giản đơn. Giống như là muốn tán nhảm chút chuyện trong nhà vậy.

Người cũng nhận ra tôi vẫn hơi câu nệ nên đưa tôi một miếng điểm tâm khác, nhét vào miệng tôi rồi bảo tôi ăn đi. Người cũng dặn tôi thoải mái chút đi, giờ cũng chỉ là rảnh rỗi nói chuyện phiếm với nhau thôi mà.

Tôi nhai miếng bánh ngọt trong miệng, một mùi vị ngọt thơm lan ra khắp miệng, ngọt mà không ngán.

Đúng là đồ hoàng gia, đến món điểm tâm mà cũng ngon thế này.

Tôi lại cắn một miếng nữa.

“Ngươi không biết cũng phải thôi, hắn chưa từng cho người khác biết chuyện này. Vẽ thì cũng chỉ là vẽ hoa cỏ mây trăng, hồ nước đình đài. Chỉ vẽ cảnh chứ không chịu vẽ người. Đến bức tranh này cũng khiến ta phải cầu hắn mãi hắn mới xụ mặt vẽ cho ta đấy.”

Người lắc lắc đầu, nói: “Ngươi xem đi, vẽ ta mà còn không tốn công bằng vẽ cảnh luôn kìa.”

Cũng đúng thế thật, nếu không phải dung mạo của Thánh thượng vốn đẹp hơn cả hoa thì chỉ sợ bị bút pháp thần sầu này dìm nhan sắc đến mức nào. Nhưng như này cũng khá tốt rồi, nếu như tách cảnh với ngươi ra thì cũng coi như là một tác phẩm trác tuyệt.

Tôi cười nói: “Dung mạo của bệ hạ còn đẹp hơn cả nhánh hoa quế kia, cũng không cần nét vẽ kia tô điểm thêm nữa.”

Y đột nhiên quay lại nhìn tôi, nhướng mày mà nói: “Y cũng nói y chang vậy.”

Y?

Có lẽ bầu không khí đang quá thoải mái, khoảng cách giữa tôi và người cũng thân thiết hơn, nên tôi nhất thời thất thần hỏi thẳng ra: “Y là người phương nào cơ?”

Thánh thượng cũng không thèm để ý đến tôi bất kính, lại còn cười đáp: “Chính là người lần trước ngươi đến đã gặp được đấy.”

Tôi nhớ lại tiếng kêu ngâm của bệ hạ lúc ấy, quả thật là uyển chuyển tuyệt sắc, mặt lập tức đỏ lên.

Dường như người cũng thấy áy náy, giải thích với tôi: “Lúc đó ta cũng không biết y sẽ trở về, ta còn tưởng phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa cơ…”

Tôi gật đầu, vừa muốn nói gì đó thì người đã nói trước: “Đừng nói mấy lời sáo rỗng như đám quan lại trên triều, sau này ngươi cũng không cần nói với ta.”

Tôi ngậm miệng lại.

“Ngươi nên giống Khuất Nghiêu ấy, hắn đối với ta không chút khách khí đâu. Ta thường hay cãi nhau ầm ĩ với hắn, thậm chí còn đánh nhau đấy..”

Người như Khuất Nghiêu mà cũng đánh nhau ư? Tôi nghe mà sững sờ.

“Nhưng trên người ta có một vết thương không thể bị đánh đau được, mỗi lần ta kêu đau hắn đều nhận thua cả haha..” Người cười vang vài tiếng.

Tôi nghe người nói vậy cũng cười cười, tôi cảm thấy quan hệ giữa bọn họ tốt thật sự. Giờ lại chỉ là cảnh còn người mất, nghĩ đến mà trong lòng lại thấy buồn sầu vô cớ.

Thánh thượng tiếp tục cười nói: “Ngươi cũng đừng nghĩ là hắn thương hại ta, thật ra là do áy náy cả mà thôi. Năm đó trong cung tổ chức lễ hội săn bắn, ta chỉ là một hoàng tử không ai coi trọng nên tất nhiên không biết một lễ hội quan trọng như thế. Ta đói bụng nên muốn đến mảnh rừng sau núi tìm cái để ăn. Thật ra là bắt thỏ hoang nướng lên rồi ăn, lâu rồi chưa được ăn mặn. Ta không để ý thủ vệ bỗng có nhiều hẳn lên, ta đói quá nên vẫn mò vào. Vất vả lắm ta mới thấy một con thỏ đang bị thương, ai ngờ đâu lại bị trúng tên cơ chứ…”

Thánh thượng nói đến đây bỗng đập bàn một cái, làm tôi sợ hết hồn.

“Khá lắm luôn! Mũi tên kia bắn vào bụng phải của ta, đính chặt ta vào thân cây. Ta đau như muốn ngất đi, rồi lại vì quá đau mà tỉnh lại. Khuất Nghiêu cầm cung tên cưỡi ngựa tới, không dám đụng đến ta nên chạy đi gọi đại ca hắn tới giúp.”

Đại ca Khuất Nghiêu? Khuất Hằng ư? Tôi hơi hoảng hốt, phảng phất như nhà họ Khuất vẫn còn như mặt trời giữa trưa mới chỉ là hôm qua vậy.

Thánh thượng cắn miếng điểm tâm uống miếng nước rồi kể tiếp: “Sau đó Khuất Hằng chạy đến, rút tiễn cho ta rồi băng bó, ôi động tác đúng là không lưu tình chút nào cả! Giờ nghĩ lại mà ta vẫn còn thấy sợ toát mồ hôi. Khuất Nghiêu thì chạy về trướng lấy rất nhiều thuốc tới, Khuất Hằng chọn ra hai bình cho ta. Lúc ấy ta cảm thấy tuy họ hại ta bị thương nhưng ngoài mẫu thân ra, họ là người đầu tiên xức thuốc cho ta chứ không có khi nhục gì. Lúc ấy ta cảm kích trong lòng lắm, cảm thấy đây là ý tốt, sau đó cầm lấy thuốc tự về bôi. Nhưng mỗi đêm thoa lên đều như bị bỏng da vậy, mãi chưa khỏi mà ta thì lại bị sốt cao…”

Tôi nghe mà giật mình: “Thuốc kia có vấn đề ư?”

Thánh thượng gật đầu, sắc mặt nhìn qua lạnh lùng vô tình: “Đúng vậy, là do Khuất Hằng cố ý.”