Bên Nhau Trọn Đời

Chương 1: Tông Giám Đốc Đang Đến

- Sao? Tổng giám đốc? Thật hả? Thôi chết rồi. - Hoàn loạt các câu than thở được vang lên một cách bất lực cộng với sự bất ngờ kim sợ hãi từ các nhân viên của Tập đoàn Suppasit.

Tập đoàn Suppasit là tập đoàn lớn nhất nước, nơi này là ước mơ to lớn của hàng nghìn người muốn bước chân vào làm việc tại nơi này. Hầu hết nhân viên ở đây đều được sàn lọc một cách kỹ càng, thực tập sinh ở đây cũng đều là nhân tố giỏi, nếu bạn được nhận vào thực tập ở đây cũng đừng vội đắc ý hay vui mừng quá sớm vì thật sự môi trường làm việc ở Suppasit tuy tốt nhưng vô cùng khắc nghiệt và áp lực, chính vì nhờ như vậy nên Tập đoàn Suppasit luôn đứng đầu về chất lượng cũng như danh tiếng.

Nhân viên bắt đầu luống cuống tay chân chạy tám phương chín hướng để nhanh chóng hoàn thành tất cả công việc đang bị delay trước khi đồng hồ chỉ điểm 10 giờ 00 phút.

- Trời ơi, cái tập hồ sơ tôi vừa để đây đâu rồi.

- Ôi đất ơi, làm ơn đánh máy nhanh lên đi.

- Thư kí anh làm gì mà lâu vậy hả?

- Nhanh lên.

- Sắp 10 giờ đến nơi rồi.

Bây giờ trông mọi người chẳng khác gì cái chợ cả. Hỗn độn vô cùng.

- 5, 4, 3, 2, 1.

- CHÚNG TÔI CHÀO TỔNG GIÁM ĐỐC Ạ.

Không gian bắt đầu im lặng, im đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của người bên cạnh.

Cánh của lớn mở ra, ánh mặt trời cũng từ đó mà rọi vào chói sáng cả một sảnh vì là buổi trưa nên mặt trời lại càng gây gắt hơn. Tiếng bước chân cũng từ từ gần hơn. Lộ ra từ những vệt sáng mặt trời là một chàng trai cao tầm 1m83 khoác trên mình là bộ vest màu trắng tinh khôi với mái tóc bồng bềnh màu bạch kim, đôi mắt được che đi bới kính đen, người đó thật sự khiến cho mọi người phải trầm trồ.

- Tổng giám đốc! Mời. - Thư kí đi cùng anh ta khẽ nói, cuối đầu một cách lịch sự và trân trọng.

Từng bước chân đầy nam tính dần dần xa khiến cho những người có mặt tại đây hơi nuối tiếc.

- Ôi má ơi, ngầu chết đi được!

- Anh ấy thật sự là Mew Suppasit hả?

- Trời ơi, đẹp trai thế!

---------------------------------------------------------------------------------

Anh - Mew Suppasit: Con trai lớn của Tập đoàn Suppasit, sẽ là người kế thừa sau này của gia tộc Suppasit. Ngay từ lúc sinh ra anh đã được số phận giao cho một thân thế vô cùng đặc biệt thế nhưng mấy ai biết rằng anh đã từng muốn từ bỏ tất cả chỉ muốn là một con người bình thường như bao người khác. Vì tính cách trầm lặng, không muốn bị làm phiền nên bên cạnh anh chỉ duy nhất một người bạn thân từ lúc nhỏ đến giờ và duy nhất chỉ người đó có thể khiến anh cảm thấy thỏa mái khi ở bên. Con người Mew dù có lạnh lùng, tàn nhẫn đến mấy thì sâu bên trong anh vẫn là một người có trái tim ấm áp.

-------------------------------------- Phòng Tổng Giám Đốc.

- Charm.

- Tôi nghe thưa tổng giám đốc.

- Gọi mọi người vào phòng họp.

- Vâng.

Anh nói rồi dùng hai tay gấp mạnh cuốn sổ trên bàn lại. Vẻ mặt vô cùng khó chịu.

--------------------------------------- Phòng họp:

Tất cả mọi nhân viên có chức vụ cao đều đã có mặt tại phòng họp, không khí lại vô cùng im lặng đến mức muốn ngợp thở. Mew bây giờ mắt đang nhìn vào tập tài liệu vừa được Charm - Thư kí của mình đưa cho. Anh nhẹ nhàng đứng dậy lại khiến cho mọi người giật mình, đưa mắt nhìn tất cả các khuôn mặt đang hiện diện tại nơi này Anh dùng tay đập mạnh tập tài liệu xuống bàn tạo nên một tiếng động cực kì lớn, ai nấy đều sợ hãi nhưng không dám hó hé gì.

- Ai phụ trách dự án này. - Giọng Mew vang lên một cách lạnh lùng.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau sợ hãi, không ai dám trả lời.

- Tôi hỏi là ai làm. - Mew gằn giọng.

Mọi người bắt đầu xôn xao, còn người phụ trách dự án lại không dám đứng lên nhận.

- Ai làm vậy? Nhận đi chứ?

- Này, trưởng phòng Mine của anh đúng không?

- Của ai vậy?

Trước những tiếng xì xào khó chịu, Mew bực mình hét lớn.

- IM HẾT ĐI.

- Trưởng phòng Mine. - Charm nói rồi đưa mắt nhìn người con trai đang rung rãi tay nắm chặt nhau phía bên tay trái. - Dự án này của anh đúng không?

Nghe gọi tên Mine giật mình đứng bật dậy.

- Tôi... Tôi...

- Có nghe tôi hỏi không? - Anh chống hai tay xuống bàn đưa mắt nhìn thẳng vào Mine.

- Tôi... Tôi có nghe... - Mine ấp ún.

Anh thở dài rồi quăng tập tài liệu về phía Mine, hai tay bỏ vào túi quần.

- Tôi cho cậu ba ngày để sửa lại, nếu không làm được thì thu xếp đồ rồi về đi. - Anh nói rồi bước về phía cửa chính, vừa đến cửa thì anh đứng bật lại. - Còn nữa, mọi người không cần phải sợ tôi như vậy. Nhưng nếu lần sau không ai trả lời câu hỏi của tôi thì tự cuốn gói ra khỏi công ty hết đi.

Bỏ lại vô vàng sự khó hiểu từ mọi nhân viên Anh đi thẳng một hơi về phòng mình. Mọi người được một phen hú hồn, Mine bây giờ mới trấn tỉnh được bản thân mà cầm lấy tập tài liệu cho dự án ra mắt sản phẩm âm nhạc mới của thực tập sinh rồi cũng nhanh chóng rời khỏi phòng họp.