Bệnh Án: Bệnh Tâm Thần

Chương 27: Không thấy🐙

Edit: Bèng

Chuyển biến rất nhỏ này tuy rằng không bị người khác chú ý đến nhưng vẫn không giấu giếm được đôi mắt của Thẩm Dục, anh híp híp mắt.

Hứa Y không phải đồ ngốc, cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nắm góc áo của Thẩm Dục, ngẩng đầu nhìn Thẩm Dục và nói: "Đừng nghĩ nhiều, không liên quan đến chúng ta."

Đại khái là bệnh của Thẩm Dục đặc biệt, bây giờ đối với mỗi người đàn ông có chút quan hệ với cô cũng khiến anh nghi ngờ, Hứa Y đỡ trán thở dài.

Đương nhiên Thẩm Dục không nghi ngờ Hứa Y, anh nghi ngờ người đàn ông thô thiển kia muốn quyến rũ cô!

Hứa đại tiểu thư bị ép trở thành mỹ nhân vạn người mơ tưởng: ...

Cô không hiểu được mạch não của bệnh nhân tâm thần.

Tuy rằng Hứa Y và Tần Kỳ Lâm ngẫu nhiên gặp được vài lần, nhưng hai người cách nhau mười mấy tuổi, đừng nói phương diện tuổi cách nhau quá xa, cho dù đề tài theo đuổi, bọn họ cũng cách nhau đến đáng quan ngại.

Huống chi Tần Kỳ Lâm còn muốn đối phó với Thẩm Dục, người ta có câu yêu ai yêu cả đường đi, dù sao bây giờ Hứa Y đối với ông ta không có hảo cảm.

Thẩm Dục vừa mới thu hồi nguy hiểm trong mắt, lại nghe thấy Hứa Y giải thích, điều đó khiến anh ngây ngốc. Môi mỏng của anh nhếch lên, ở đuôi lông mày của khóe mắt đều lộ ra ý cười ấm áp: "Không sao."

Tần Kỳ Lâm khẽ lay ly rượu trong tay, ông ta nhìn hai người bọn họ dính lấy nhau, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

Sau đó, ông ta vẫy vẫy tay về phía người hầu, thấp giọng nói vài câu.

Vẻ mặt người hầu kỳ quái, nhưng anh ta vẫn nghe lời chạy đến trước mặt Thẩm Dục, truyền lời: "Đại thiếu gia, ông Tần muốn nói chuyện với cậu."

"Không rảnh."

Thẩm Dục ôn hòa nói, từ chối lời mời của ông ta.

Hứa Y bất lực hỏi: "Chú Tần có chuyện gì à?"

Người hầu lắc đầu: "Tổng giám đốc Tần chỉ nói mời đại thiếu gia qua đó."

Hứa Y tự hỏi, xin lỗi rồi nói với người hầu: "Đợi lát nữa còn có việc, thật sự không có thời gian hẹn, trước tiên anh nói với chú ấy một câu đi." Cô cho người hầu một cái lý do.

Nói giỡn, còn không phải trưởng bối của Thẩm gia, dựa vào cái gì dùng khẩu khí này nói chuyện với Thẩm Dục?

Từ chối, từ chối.

Dường như Tần Kỳ Lâm cũng nhận ra điều không ổn, ông ta tiến lên đi đến trước mặt bọn họ, xua tay với vẻ mặt khó xử của người hầu, để anh ta đi làm việc của mình.

Sau đó thẳng thắn mở miệng: "Lâu rồi không gặp Tiểu Dục, đợi lát nữa có rảnh để hẹn không? Có liên quan đến nội dung trong điện thoại ngày hôm qua."

Tươi cười trên mặt Thẩm Dục phai nhạt vài phần.

Tần Kỳ Lâm muốn nói chuyện nghe trộm Hướng Hoán rồi ghi âm lại.

Tần Kỳ Lâm nghiêng đầu cười với Hứa Y: "Một tháng không gặp Tiểu Y càng trở nên xinh đẹp thêm rồi."

Hứa Y cảm thấy khó hiểu, nhưng cô vẫn lễ phép đáp lại một câu cảm ơn.

Ý cười trên mặt Thẩm Dục có thể nói là hoàn toàn biến mất.

Một tháng không gặp? Nói cách khác một tháng trước đã gặp qua?

Quả thật là gặp qua, nhưng khi đó là Tạ Di, mà trong suy nghĩ của Hứa Y chỉ có vội vàng quấy rối kéo trạch nam này về nhà mà thôi.

Trên đường đúng là vừa khéo, ngẫu nhiên gặp được Tần Kỳ Lâm, may mắn lúc ấy ông ta có việc, Hứa Y và ông ta nói chưa được mấy câu ông ta đã vội vội vàng vàng rời đi.

Một đoạn nhạc đệm nhỏ đó Hứa Y còn chưa kịp ghi nhớ, ngay lập tức đã bị Tạ Di hô "đại tiểu thư đi mau lên thôi" làm giật mình.

Thẩm Dục nhếch môi lần nữa: "Tôi tưởng chúng ta không có gì để nói."

Hứa Y đột nhiên mở miệng: "Đi thôi, em chờ anh."

Thẩm Dục cứng đờ, Tần Kỳ Lâm cười nói cảm ơn.

Nếu không phải cả người đều bị người khác nhìn, người Thẩm gia bày ra ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa, thì cô mới không có hứng thú khuyên Thẩm Dục.

Lần đầu tiên Thẩm Dục cứng rắn nói với Hứa Y: "Đợi lát nữa có việc, không có thời gian."

Hứa Y nhón chân để sát vào bên tai anh dụ dỗ: "Buổi tối hôm nay tùy anh."

Vì vậy anh đừng để người ta xem anh diễn nữa! Nhóm nhân cách đều bảo trì rất khá rồi! Anh đừng làm tấm gương xấu nữa.

Thẩm Dục thở dài, ngoài miệng không tình nguyện trả lời một tiếng đồng ý, ý cười toát ra bị áp xuống, dã thú nơi đáy lòng từ từ thứ tỉnh.

Là em nói, không thể trách anh.

Ý cười của Tần Kỳ Lâm vẫn không thay đổi.

...

"Tôi muốn nói cái gì hẳn là Thẩm tổng biết tất nhỉ?"

Ánh đèn vàng nhạt chiếu vào trong phòng làm việc, Thẩm Dục ngồi trên sô pha, nhìn thứ bên trong điện thoại, không hiểu sao bật cười.

Hứa Y sợ xảy ra hiểu lầm trên đường, nên đã đem tất cả mọi chuyện xảy ra tổng kết một lần gửi cho anh.

Nam nhân bị miêu tả thành trên đường không vui Thẩm Dục nhìn biểu tình xin tha thứ của Hứa Y chợt thấy buồn cười.

Đúng là càng ngày càng gan, hy vọng lúc ở trên giường cũng giữ được.

Tần Kỳ Lâm: "..."

Thẩm Dục thu lại ý cười, không tính toán trả lời ông ta: "Xin lỗi, chú nói gì cơ?"

Tần Kỳ Lâm: "Để tỏ sự thành tâm của tôi, nói chuyện ở đây ngoại trừ hai chúng ta, tôi bảo đảm sẽ không truyền đến trong tai của bất kỳ kẻ nào nữa."

Thẩm Dục buông tay: "Tùy chú."

Tần Kỳ Lâm trầm mặc một hồi rồi nói: "Tôi nghĩ chuyện tôi làm và Thẩm tổng làm hẳn là không thể phân rõ trên dưới được."

Thẩm Dục cười cười ôn hòa.

"Thẩm tổng không phải đồ ngốc, đoán được là tôi cũng không có gì bất ngờ, chuyện sắp xảy ra hôm nay hẳn cậu cũng đoán được." Tần Kỳ Lâm khẽ nhíu mày: "Tôi sẽ dừng tay, cho nên tôi hy vọng Thẩm tổng cậu cũng dừng tay."

Thẩm Dục phản ứng bình tĩnh: "Ồ."

Tần Kỳ Lâm không muốn mọi chuyện quanh co lòng vòng thêm nữa, thẳng thắn nói: "Có ý gì?"

Thẩm Dục: "Có thể là có ý đồng ý cũng không chừng."

Nhìn Thẩm Dục như vậy, Tần Kỳ Lâm đã biết đáp án là không có khả năng.

"Chuyện video của Hứa Lâu là tôi làm." Đại khái là Tần Kỳ Lâm nóng nảy.

Thẩm Dục nhàm chán trả lời một câu: "Tôi biết."

Hơn nữa tôi còn biết trong tay chú còn có không ít.

Đương nhiên Thẩm Dục sẽ không nói như vậy, đáy lòng anh đều bị câu nói kia của Hứa Y lấp đầy.

Buổi tối hôm nay nên trở về sớm một chút đi, ở đây thật sự quá vô vị rồi.

Cực kỳ nhàm chán.

Thẩm Dục: "Chú định trong hôn lễ Thẩm Bội lộ ra ghi âm, điều đơn giản mà nói chú muốn châm ngòi quan hệ giữa tôi và Hứa Y."

Tần Kỳ Lâm sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại: "Cậu có năng lực đổi đồ vật cũng không có gì lạ, sau đó lén lộ ghi âm giữa tôi và người của tôi ra, làm cho tôi không sống được trong Thẩm gia nữa."

Hai người đều là hai người thành tinh, loại cách làm đơn giản này không đoán được mới là kỳ quái.

Nói tiếp những thứ đơn giản này trên thực tế bằng không, mọi người phản ứng lại không có khả năng xem nhẹ người làm lộ ra ghi âm này, người làm chủ Thẩm gia cũng sẽ càng điều tra nghiêm ngặt hơn.

Những thứ này, một là điều tra cho chuẩn, hai là ai cũng có hiềm nghi.

Nếu có người ở phía sau quạt gió thêm củi, hoặc là muốn cá chết lưới rách, thì bên còn lại cũng sẽ lãnh đủ.

Nhưng mà thật sự đáng tiếc cả hai đều là những người thầm lặng, đã sớm bị đối phương dùng kính chiếu sáng vị trí, ai cũng không thể xê nhích đi một bước, đi tới hoặc lui về phía sau cũng không được.

Nhưng ưu thế của Thẩm Dục rõ ràng vượt trội hơn Tần Kỳ Lâm, suy cho cùng dù người khác nghi ngờ thế nào, chỉ cần Hứa Y không nghi ngờ, thì anh sẽ không sợ hãi.

Nhưng Tần Kỳ Lâm thì khác, làm thằng con trai của ông Tần, một khi bước lên sân khấu, thứ ông ta có được tất cả đều có chút kỳ quái.

Đơn giản mà nói... Một nửa người trong Thẩm gia đều chĩa mũi giáo vào ông ta.

Đừng nói người anh trai của ông chủ Thẩm sẽ đối với anh như thế nào, chỉ sợ ba người em trai của Thẩm Dục cũng phải ăn chay theo.

Thẩm Dục là người thừa kế chính quy của Thẩm gia, đại bộ phận của Thẩm gia đều nằm trong tay anh, bọn họ không phục cũng bị nghẹn, nhưng nửa đường lại xuất hiện Tần Kỳ Lâm từ đâu chui ra? Dựa vào cái gì?

Tần Kỳ Lâm: "Còn có, chuyện trong vòng thượng lưu truyền tin cậu có tiểu tam tôi cũng đã giúp cậu quét sạch, tôi nghĩ chút thành ý này hẳn là Thẩm tổng sẽ không cự tuyệt đâu nhỉ?"

Khó trách hôm nay anh và Hứa Y chưa nghe thấy mấy lời xằng bậy nào, hóa ra chân tướng là như vậy.

Đáy lòng Thẩm Dục phát ra một tiếng đáng tiếc, anh còn muốn lợi dụng chuyện này để Hứa Y bồi thường cho anh đấy.

Tần Kỳ Lâm cẩn thận quan sát sắc mặt Thẩm Dục, cuối cùng nói: "Xem ra chúng ta đã đạt được nhận thức giống nhau."

Thẩm Dục liếc mắt nhìn ông ta một cái, khẽ gật đầu, cười đứng dậy rời đi.

"Đã lâu như vậy rồi, Tiểu Y chờ cũng sốt ruột."

Đạt thành nhận thức chung?

Không, Thẩm Dục cười cười, chỉ muốn cho ông chết thảm hại hơn mà thôi.

Ai bảo ông dám mơ ước đến trái tim đó của anh?

...

Lúc Thẩm Dục ra ngoài, Hứa Y không có ở đó chờ anh, điện thoại cũng để đang ở trong cuộc trò chuyện.

Trong lòng Thẩm Dục phát giác không thích hợp.

Hứa Y không phải người không đúng mực, trước đó rõ ràng anh đã nhắc nhở cô rằng không được chạy đi đâu cả rồi.

"Khiến Hứa Y phải thấy máu."

Câu của Hướng Hoán không hiểu sao lại vang lên trong đầu Thẩm Dục, bước chân Thẩm Dục không ổn rồi, anh lui về sau vài bước, tay chống đỡ trên mặt bàn, đáy lòng đột nhiên dâng lên một sự sợ hãi thật lớn.

Ai bảo sau lưng Hướng Hoán chỉ có họ Tần?

Thân thể anh đột nhiên cứng đờ, sau đó quay lại phòng làm việc vừa rồi.

Tần Kỳ Lâm còn chưa đi, nhìn thấy Thẩm Dục quay lại, vẻ mặt nghi ngờ: "Sao vậy?"

"Có phải chú từng nói với Hướng Hoán rằng muốn khiến Hứa Y thấy máu không?"

Tần Kỳ Lâm sửng sốt, lắc đầu nói: "Sao có thể, đừng nói... khụ, Hứa Y là đại tiểu thư Hứa gia, tôi không dám động vào lửa lớn đốt người đó đâu, xảy ra chuyện gì?"

"Không có chuyện gì, có thể là tôi suy nghĩ nhiều." Thẩm Dục ép buộc chính mình bình tĩnh trở lại.

"Điều tra xem Hứa Y ở đâu, càng nhanh càng tốt!" Một tin nhắn lập tức được gửi đi, sau đó lại gửi thêm một tin nhắn nữa: "Điều tra xem Hướng Hoán ở đâu."

Trên chân anh giống như bị tảng đá rơi xuống, bước từng bước khó khăn trở lại phòng của Thẩm gia.

Phòng này Thẩm Dục đã dọn ra ngoài.

Mặc dù Thẩm Dục đã dọn ra ngoài, nhưng người hầu của Thẩm gia vẫn không dám chậm trễ, phòng được quét dọn đến sáng sủa sạch sẽ.

Thẩm Dục để Hứa Y ở đây chờ anh.

Không có chuyện gì, nói không chừng giống như lần trước bị người quen hẹn ra ngoài nói vài câu mà thôi, không đáng lo lắng.

Thẩm Dục hít từng ngụm từng ngụm, biên độ đập của trái tim càng lúc càng lớn.

Sơ suất quá!

Tại sao lại không nghĩ nhiều một chút?

Hứa Y, Hứa Y, Hứa Y... Trong lòng anh toát ra một luồng khí đen từ từ bao phủ.

Tay Thẩm Dục run nhè nhẹ, quá nguy hiểm, quá nguy hiểm.

Đợi đến khi tìm được cô, anh nhất định phải khóa cô lại, sau đó đem tất cả những người nhắm vào cô giết sạch toàn bộ...

Lúc này,  bức màn đột nhiên run lên.

Một đôi giày lộ ra.

Trong nháy mắt kia, Thẩm Dục có cảm giác như trái tim mình muốn nhảy ra ngoài.

"Ra đây!"

Có lẽ là do giọng của anh quá khủng bố, cho nên người hầu đi ra sau màn che với vẻ mặt trắng xanh, không dám để anh nói lại lần thứ hai.

Thẩm Dục giống như lệ quỷ bò ra từ địa ngục, tơ máu nơi đáy mắt thật sự dọa người, giống như hận không thể phanh thây người trước mắt thành hàng ngàn đoạn.

"Ai cho phép tiến vào đây!"