Bệnh Án

Chương 1: Tiểu Lệ

Edit: Tao là bố mày

Beta: Mày là bố tao

Tiểu Lệ thất tình.

Cô mở một gói khăn giấy khác, tự hỏi tại sao trước đó mình lại nhìn trúng tên khốn kia. Mặc dù miệng thì mắng chửi, nhưng khi cô xì mũi, nước mắt lại vô thức tuôn rơi.

Nếu lúc đầu không đồng ý lời tỏ tình của anh ta thì tốt rồi!

Tải lại trang Weibo một cách máy móc, Tiểu Lệ ngạc nhiên khi thấy giao diện dường như đã thay đổi. Chẳng lẽ cặn bã khó quay đầu* lại âm thầm tự cập nhật?

*"Cặn bã khó quay đầu", phiên âm là "nan phiên tra lãng", vừa để khịa Sina vì bị cư dân mạng gọi là "tra lãng" - nghĩa là cặn bã, vừa có ý ngược lại với cụm "lãng tử quay đầu".

Bố cục không có gì bất thường: ảnh đại diện vẫn vậy, ID vẫn thế, thậm chí quảng cáo gây khó chịu vẫn là "bạn cùng phòng độc thân 22 năm đã tìm được...".

Nhưng nội dung đã thay đổi.

"Xì mũi."

"Vứt khăn giấy."

"Khóc."

Lại lướt tiếp:

"Chia tay."

"Cãi nhau với bạn trai."

Chẳng hiểu sao Tiểu Lệ lại nhấp vào góc phải phía trên mục chia tay, trên màn hình lập tức hiện ra nút "xoá sự kiện này".

Cô lấy lại tinh thần rồi nhấn vào nó.

Giây tiếp theo, WeChat liền xuất hiện tin nhắn từ bạn trai (cũ): "Em yêu, trưa nay mình đi ăn với nhau nhé?"

Giọng điệu nghe như thể chưa từng chuyện có gì xảy ra.

"Để chó đi đi!" Tiểu Lệ đáp.

"Em yêu, em bị sao vậy?"

Tiểu Lệ vô thức lướt lại tin nhắn cũ. Lịch sử tin nhắn về trận cãi vã khiến cô cảm thấy đau đầu vì tức giận đã không còn, dường như nó chưa hề tồn tại.

Cô vội vàng quay trở lại trang Weibo quái lạ, cuộc cãi vã trước khi chia tay cũng đã biến mất.

Cô ấy đã thực sự xóa một sự kiện nào đó trong cuộc đời mình.

Bạn trai (cũ) vẫn thúc giục: "Em yêu?"

Tiểu Lệ bắt đầu xem lại dòng thời gian, lướt qua những việc vụn vặt, tìm được sự kiện từ chín tháng trước:

"Chấp nhận lời tỏ tình của Tiểu Minh."

Xoá sự kiện này.

Lại tiếp tục lướt:

"Quen Tiểu Minh."

Xóa bỏ.

Thế giới trở nên tĩnh lặng.

Không còn chút thông tin nào của Tiểu Minh trong lịch sử dữ liệu nữa.

Chẳng cần xác nhận thì cô cũng biết người này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời mình.

Tiểu Lệ hắng giọng rồi ngồi thẳng dậy. Cô cảm thấy hưng phấn, cực kì hưng phấn.

Có rất nhiều sự kiện xảy ra trong đời mà cô muốn xoá!

Đầu tiên là chuyện trượt môn vào tháng trước, xóa.

Cả vụ lùm xùm trong ban quản lý Hội Sinh viên cuối năm nữa, xóa.

Nghỉ hè đi thực tập bị ông chủ chế giễu đến nỗi bật khóc, xoá nốt.

...

Động tác của Tiểu Lệ hơi dừng lại.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô không vào trường đại học này? Nếu vậy, cô sẽ không phải cúi đầu vì mình kém hơn ông trời con nhà hàng xóm, không phải chê bai trường mỗi ngày và không phải thấy tương lai mờ mịt không lối thoát khi ngước mắt lên.

"Trúng tuyển đại học XX."

Vừa bồng bột vừa thận trọng, Tiểu Lệ ấn nút xác nhận.

Bạn cùng phòng đẩy cửa bước vào, ngạc nhiên đứng đực ở cửa: "Bạn tìm ai?"

Đúng rồi, cô không phải sinh viên nơi này.

Tiểu Lệ lững thững rời khỏi ký túc xá, đi ngang qua cổng trường xấu xí, cô hít một hơi thật sâu mùi khói xe, cảm thấy hồn mình như sắp lìa khỏi xác.

Thì ra xoá đi một phần cuộc sống lại vui vẻ đến vậy.

Tuy có một chút tiếc nuối nhưng cảm giác vui sướng khi xóa bỏ lại lớn hơn gấp mười lần.

Cô đi trên vỉa hè, cúi đầu bước theo dòng thời gian của mình. Hối hận, ghét bỏ, buồn phiền, toàn bộ đều xoá bỏ.

Suy cho cùng thì những niềm vui ấy vui được mấy phần? Cuộc sống không có khổ đau không phải cuộc sống của cô, mà cuộc sống hạnh phúc cũng chẳng phải.

Đơn giản nhất là xoá đi tất cả.

Vì thế, cuối cùng trước mặt Tiểu Lệ chỉ còn lại một sự kiện:

"Được sinh ra."

Tiểu Lệ nhìn những con chữ bằng ánh mắt biết ơn dịu dàng như khi nhìn thấy khuôn mặt cha mẹ, cô bỗng nhớ lại khoảnh khắc vui vẻ bên họ, nỗi đau khi không thấu hiểu nhau và nhớ cả hạt giống huỷ diệt nảy mầm trong thầm lặng.

Như vậy sẽ không có ai phải đau lòng.

Xoá sự kiện này.

"Bạn xác nhận muốn xoá sự kiện này?"

Xác nhận.

Tiểu Lệ ngẩng đầu.

Thành phố rực rỡ như ngọn lửa, khó khăn lắm cô mới thở được giữa đám khói màu đang toé ra.+

Hóa ra đây là sự dễ chịu mà cô mong muốn, sự tự do mà cô mong chờ.

Life deleted.1

[Hết]