Bệnh Hay Quên

Chương 1: Người lạ

Thành phố C.

Đêm xuống, khi đèn được bật sáng, nhà hàng Hi Thiên trong đại sảnh tòa tháp Vọng Giang Lâu mở cửa đón khách quý.

Tháp Vọng Giang Lâu cổ kính càng lên cao càng yên tĩnh.

Tầng bảy có thể lên thẳng bằng thang máy chuyên dụng từ bãi đậu xe dưới tầng hầm. Khác với sự hối hả nhộn nhịp của đại sảnh, từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy những tầng cửa kính cao đóng kín.

Ninh Sơ giẫm lên một đường thảm dày, lẳng lặng bước vào toilet cuối hành lang.

Ánh đèn mờ ảo, lò sưởi bằng đồng chạm khắc trên tường được thắp sáng bằng gỗ đàn hương, một ít làn sương trắng bay ra từ khe hở của lò sưởi, mùi thơm không nồng cũng không nhẹ, rất vừa phải.

Ngoại trừ những con người trong ghế lô trên tầng với chiếc cốc ly rượu bày ngổn ngang, trừ đó những nơi khác đều yên tĩnh, cách âm tốt, cũng không tìm ra một bóng người.

Chiếc bật lửa màu bạc được ấn mạnh trong tay hai lần, nhưng chỉ có một chút tia lửa bật lên cũng nhanh chóng vụt tắt.

Những ngón tay trắng nõn mỏng manh run lên không ngừng, cầm chặt bật lửa, ấn lại, ngọn lửa yếu ớt cuối cùng cũng sáng lên.

Hắn châm một điếu thuốc nhưng không hút. Kẹp nó giữa hai ngón tay rồi buông ở bên hông, dựa lưng vào tường, cúi đầu và nhắm mắt lại.

Khớp xương khắp người đều đau dữ dội, trán hơi lạnh, mím chặt môi lấy từ trong túi áo ra một lọ nhỏ màu trắng.

Lọ thuốc chưa kịp mở thì một giọng nói giống như đờm đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh.

"Yo! Tiểu Ninh, cậu thực sự ở đây! Tôi nói cậu ra ngoài làm gì? Trong phòng có toilet? Cậu đến đây ... hehehe, không lẽ chờ tôi?"

Cất lại lọ thuốc vào túi, Ninh Sơ ngẩng đầu nhìn tên nhà giàu mới nổi lên làm ông chủ, khuôn mặt đầy da thịt trước mặt. Ngay cả cảm xúc trong đôi mắt như hạt thủy tinh, dường như cũng giống như những làn khói mù mịt này, mờ nhạt.

"Ngài nghĩ quá nhiều rồi."

Tôn Lương không quan tâm đến thái độ của hắn. Ngược lại, càng nhìn vẻ mặt lãnh đạm trên khuôn mặt xinh đẹp của người đàn ông này, lửa trong lòng càng bùng cháy mạnh mẽ, câu nói vừa đấm vừa xoa, hắn còn tưởng rằng bữa tối hôm nay rốt cuộc cũng thành công, đến đây cũng không vô ích.

Tiếng cười khiến lớp da dày của hắn rung lên, Tôn Lương chậm rãi đến gần hắn với vẻ khinh bỉ dày đặc trong lời nói.

"Diễn viên như cậu thật sự rất đáng thương, thực sự rất đáng thương, nhất là đám tép riu như cậu, quanh năm kiệt quệ. Tôi đoán chắc các cậu không kiếm được đến con số này. Đúng không?"

Tôn Lương duỗi một ngón tay đắc thắng kẹp tấm séc lắc lắc: "Cậu nên đi theo tôi, bộ phim mà đạo diễn Trương khởi quay vào tháng sau nhất định sẽ cho cậu đóng vai nam thứ tư! Tiền công thì dễ nói! Thế nào?"

Ông chủ này khá vui tính.

Ninh Sơ dựa vào tường khịt mũi. Nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt giống như một giọt máu bị kim châm. Hắn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, trong miệng nhấp một ngụm, sau đó nheo mắt lại, đôi môi tái nhợt hơi nhếch lên, trực tiếp phun khói thuốc lên khuôn mặt lớn trong phút chốc.

"Khụ! Chết tiệt! Khụ khụ khụ -!"

Tôn Lương mất cảnh giác, loạng choạng lùi lại hai bước. Ông ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn ngây ngất trong làn khói thuốc. Ông ta lập tức không thèm để ý những thứ hư ảo trước mắt , đôi mắt chứa đầy ham muốn du͙ƈ vọиɠ lao về phía trước.

Một cơn ớn lạnh xẹt qua mắt Ninh Sơ, hắn giơ chân đạp vào bụng Tôn Lương, đá hăn ta xuống đất.

Xương đầu gối dùng lực cứng lại, chỉ trong một thời gian ngắn, cảm giác đau đớn như một con dao cùn bén vào não. Hắn hít không khí lạnh mà khịt mũi. Điếu thuốc giữa hai ngón tay rơi xuống đất, tia lửa tóe ra.

"Chó chết! Mày dám đá bố mày? Con mẹ nó tao muốn gϊếŧ mày--!" Tôn Lương dứt khoát bật dậy khỏi mặt đất.

Trông bộ dạng rất hung dữ nhưng cũng chỉ để dọa người. Ông chủ mập mạp, di chuyển chậm chạp, sức lực không tỷ lệ thuận với cân nặng.

Ninh Sơ hơi né tránh, nắm đấm dùng lực lao tới không là gì.

Hắn không thể chống đỡ cơ thể của mình được lâu. Suy nghĩ về việc đánh nhanh thắng nhanh, cũng giơ nắm đấm lên. Ánh mắt thờ ơ, lấy tay đấm mạnh vào mặt Tôn Lương. Cùng lúc đó, có thứ gì theo động tác rơi xuống vang lên âm thanh thật nhỏ.

Chiếc lọ nhỏ màu trắng lăn trên mặt đất một đoạn ngắn, va nhẹ vào một chiếc giày da thủ công màu đen.

"A--!"

Dựa vào bên tường cố nén đau đớn trong người, Ninh Sơ lạnh lùng nhìn Tôn Lương kéo thân thể cồng kềnh của mình lảo đảo lùi lại. Ông ta bị đánh đến phát khóc.

Có lẽ hắn biết đây là một kẻ độc ác, nhất thời không nhịn được. Tôn Lượng bấu chặt má phải sưng tấy cay độc nói: "Mẹ nó! Một diễn viên tuyến 18 mà dám gây sự với bố mày!Đợi đấy, tao tìm người gϊếŧ chết mày!

Hắn tức giận quay người bỏ chạy.

Ninh Sơ chống tường chậm rãi nhắm mắt lại, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ diễn viên tuyến 18 cũng không đến nỗi, ít nhất phải có chín tuyến, lấy một chữ số, nghe cũng hay.

Hắn lại thò tay vào túi.

Đôi mắt mở to đột ngột - trống không.

Thuốc đâu?

"Đang tìm cái này à?" Âm thanh vang lên giống như tiếng thì thầm trong một số bộ phim cổ trang, có cảm giác từ tính trong khoảng cách.

Như thể sợ hù dọa ai đó vì tiếng động đột ngột, còn cố tình thanh giảm âm lượng.

Nhưng vẫn khiến Ninh Sơ kinh động.

Hắn ban đầu không có phản ứng gì, dù sao cũng đã bảy năm không nghe thấy giọng nói này, hơn nữa sau bảy năm, giọng nói và ngữ điệu nói của bất kì ai cũng ít nhiều thay đổi.

Nhưng có một số thứ có thể dễ dàng mở ra những ký ức mà ta đã cố tình lãng quên.

Ngay cả khi tai nghe không ra, cơ thể vẫn cảm thấy khó chịu.

Yến Hoài.

Hắn ngước mắt lên nhìn bạn trai đã xa cách bảy năm, hay đúng hơn là ... bạn trai cũ, ánh mắt có chút mơ hồ.

Anh đã cao hơn trước, đứng ngược sáng, đút một tay vào túi, trông  cao ráo mảnh khảnh, với chiếc áo sơ mi trắng phối cà vạt màu xám đậm, không dính bụi trần, trông rất đắt tiền và lạnh lẽo.

Ninh Sơ dời đi đôi mắt không cam lòng, nhìn lọ thuốc nhỏ trong tay anh ta, chống đỡ thân thể muốn chuyển động, cơn đau lạnh thấu xương lập tức khiến hắn mất cảnh giác, không tự chủ được lùi về phía sau.

"Cẩn thận!" Người trước mặt lao tới.

Ninh Sơ nhíu mày kêu lên một tiếng.

Vốn dĩ cho rằng phía sau ót sẽ hứng chịu một cơn đau dội đến, mà lúc này lại đang nằm trong lòng bàn tay ấm áp, như đứa trẻ đang được ôm, bàn tay ở giữa gáy và vật trang trí nhô ra trên tường, tay còn lại đỡ ở sau thắt lưng ổn định cơ thể.

Cơ thể bị mắc kẹt trong vòng tay của anh ta, nếu nhìn từ xa thì khoảng cách này thật mập mờ.

Khẽ mở mắt ra, liền thấy một đôi con ngươi đen như mực, dưới đáy mắt lộ ra một tia nghi hoặc, đang nhìn chăm chú vào hắn, hút lấy hắn như một vòng xoáy không biết nguy hiểm.

Khi Yến Hoài không cười, khóe miệng anh luôn có vẻ hơi lạnh lùng.

Khoảng cách quá gần, Ninh Sơ thậm chí còn ngửi thấy mùi thơm thanh mát và lạnh lẽo từ anh ta, áp chế mùi thuốc lá cùng gỗ đàn hương, hơi thở ấm áp cuốn lấy hắn dường như cũng ẩn chứa một chút xâm lấn theo thói quen.

Đầu hắn hơi choáng váng.

"Anh không sao chứ?" Yến Hoài nhìn chăm chú vào hắn, nhẹ nhàng mở miệng.

Ninh Sơ nhắm mắt lại hai giây, sau khi mở ra lần nữa, ánh mắt lãnh đạm thường ngày trở lại, nhìn về người trước mắt, như là nhìn người xa lạ: "Không sao, phiền trả lại đồ cho tôi."

Bên kia sửng sốt, buông ra hai tay ôm hắn, lui một bước, đưa cho hắn cái lọ nhỏ.

Hơi thở bao trùm hơi rút lại, Ninh Sơ hít một hơi ngắn, cầm lấy lọ thuốc, liếc qua chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út trên tay, rũ mắt xuống nói: "Cảm ơn."

Không đợi người kia mở miệng, hắn vội vàng đứng vững cơ thể : "xin nhờ một chút."

Sau đó hắn vượt qua cơ thể người đó và rời đi ngay lập tức.

Bước chân của hắn loạng choạng và không ổn định, cơ thể đau đớn, đầu óc choáng váng, nhưng hắn không muốn cầu cứu, không muốn quay lại nhìn.

Hắn không bao giờ quên rằng Yến Hoài đã sớm mất trí nhớ.

Không thể chính xác hơn khi miêu tả mối quan hệ hai người họ bằng hai từ 'người lạ'.

Yến Hoài đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng người nọ đang dần biến mất vào trong góc, ngón tay trái nhẹ nhàng lướt qua dấu vết trên mu bàn tay phải, ánh mắt thất thần, ngay cả Từ Vi kêu hắn cũng không nhận ra.

"Yến thiếu? Yến thiếu? Yến tổng?"

"Hả?" Yến Hoài quay sang sau khi phản ứng được vài giây, "Hả."

"Quả nhiên là chỗ này, dì hai của ngài đã ói đến hỏng toilet, tôi mong rằng ngài sẽ không đến đó."

Động tác của tay Yến Hoài dừng lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua: "Cô ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, từ khi nào giúp tôi nhận cả dì hai?"

Tim cô nhanh chóng chùng xuống, Từ Vi sắc mặt tái nhợt, lập tức cúi đầu: "Thực xin lỗi Yến tổng, tôi đã nói sai."

"Không có lần sau."

Yến Hoài nheo mắt lại, thản nhiên nhìn xuống vết tích trên mu bàn tay, lại nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, còn có nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt khiến tim anh chợt đập nhanh.

Anh đột nhiên hỏi: "Cô nghĩ xem ... Nếu bây giờ đột nhiên xuất hiện một người cảm thấy không thoải mái và muốn ngã xuống trước mặt mình, nếu là cô là tôi sẽ làm gì?"

Từ Vi sửng sốt, ngẩng đầu cẩn thận nhìn lướt qua vẻ mặt của Yến Hoài, xác nhận rằng hắn không phải vì một xưng hô mà đem cô ra xử lí, mới thở phào nhẹ nhõm mà nghĩ.

"Hẳn là ... cứ để họ nằm đi, có lẽ sẽ gọi 120? Để họ xử lý?"

Dù sao tình tiết ôm kiểu công chúa trong phim truyền hình tuyệt đối là không thể.

Yến Hoài vẫn tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời này: "Vậy ngã trong nháy mắt thì sao? Cô sẽ phản ứng như thế nào?"

"Hả?" Từ Vi chớp mắt một cách kỳ quái, "Sẽ né tránh đi, đại khái là sợ bị đụng vào người."

Yến Hoài liếc nhìn cô một cách khó hiểu.

Cô gái trước mặt cười khổ :"Ý của tôi là ngài không phải khách sáo, Yến tổng. Trừ bỏ Yến gia hay vài vị trường bối, trên đời này ngài đại khái đối với ai cũng là thái độ này."

"......"

Nghe được lời kết luận này từ người thư ký đã làm việc với mình nhiều năm, Yến Hoài im lặng một lúc lâu không có biểu cảm, sau đó chợt cười trong cổ họng, chậm rãi siết chặt ngón tay.

Đối với ai cũng là thái độ này?

Điều đó hẳn đúng với những người xa lạ?

Nhưng tại sao vào thời điểm đó, tay, chân và cử động của anh, giống như được lập trình từ trước theo bản năng khắc sâu trong tâm hồn, không khỏi khống chế mà kiểm soát anh ta?