Bệnh Phú Quý

Chương 47

Khởi La sốt ruột, Quách Nhã Tâm nói sơ qua tình hình cho nàng.

Hoá ra tội phạm Lưu Anh thông đồng với địch b4n nước, Hoàng thượng hạ chỉ tịch thu nhà của ông ta, cũng thẩm tra kỹ nhân chứng liên quan, muốn bắt trọn đồng đảng của Lưu Anh. Chuyện này giao cho Hoài Nam Tiết Độ sứ xử lý, trong quá trình một quan viên xét nhà ph4t hiện bức thư ba năm trước đây Lưu Anh viết cho Lục Vân Chiêu.

Quan viên còn chưa kịp dâng lên cho thượng quan thì bị giết, thư cũng không biết tung tích.

Ba năm trước Tây Hạ và nước nhà đại chiến, thương vong vô số, còn mất Trụ Quốc công Lâm Dương, việc này lớn. Người của chỉ điểm Hình Ngục tư tạm giam kẻ tình nghi giết người và tiêu hủy chứng cứ số một Lục Vân Chiêu, nhưng không thẩm tra ra kết quả. Bây giờ Hoàng thượng đã hạ lệnh tạm thời cắt chức bắt giam Lục Vân Chiêu và áp tải vào kinh giao cho Hình bộ thẩm tra xử lý. Mà Hình bộ Thượng thư đã lệnh Hình bộ Thị lang Chu Minh Ngọc tránh đi án này.

Khởi La nghe xong cả người rét run, dường như cảm giác phụ thân xảy ra chuyện kiếp trước lại xuất hiện. Lục Vân Chiêu không có khả năng cấu kết với Lưu Anh, nhất định là có người hãm hại hắn.

"Cha, cầu xin cha mau nghĩ cách cứu biểu ca!" Khởi La kéo cánh tay Chu Minh Ngọc cầu xin. Trong lòng Chu Minh Ngọc cũng sốt ruột, vỗ vỗ mu bàn tay của Khởi La nói: "Như vậy đi, ta tới Tào phủ một chuyến, thăm dò tình hình. Hai người ở nhà chờ tin tức nhé."

Quách Nhã Tâm gật đầu nói: "Quan nhân cẩn thận."

Chu Minh Ngọc rời nhà vội vàng chạy tới Tào phủ, cỗ kiệu còn chưa dừng hẳn, người đã xuống rồi. Hạ nhân Tào phủ như sớm biết ông sắp tới nên đã đứng ở cổng đón ông. Chờ đến đại đường, Tô Hành Tri và Chu Minh Kỳ đều ở đây.

Tào Bác đứng dậy, nắm bả vai Chu Minh Ngọc: "Ta biết đệ sẽ tới mà."

Chu Minh Ngọc chào Tô Hành Tri, lại gọi Chu Minh Kỳ một tiếng "Đại ca". Sắc mặt Chu Minh Kỳ rất nghiêm trọng, việc liên quan tới Vân Chiêu là liên quan đến Khởi La, bằng không ông cũng sẽ không ở nơi này.

Tô Hành Tri mặc trang phục văn nhân thịnh hành nhất bây giờ, khăn trùm đầu quấn cao, áo dài cổ chéo tinh tế, quần áo rộng rãi rất tùy ý. Ông sờ sợi râu trên cằm nói: "Chuyện này cực kỳ khó giải quyết, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ."

Chu Minh Kỳ nói: "Chuyện Lục Vân Chiêu hẳn là Vương Tán ra tay. Binh bộ cùng Khu phủ vốn liên quan chặt chẽ, ba năm trước việc Tiêu Thiên gây ra có thể là Vương Tán trực tiếp ra lệnh. Ông ta sợ mình bị Lưu Anh liên lụy nên ra tay trước, muốn thông qua Lục Vân Chiêu kéo Chính Sự đường bên này xuống nước."

Tào Bác nói: "Ta hiểu rõ Vân Chiêu, thằng bé chắc chắn sẽ không cấu kết với Lưu Anh. Còn Vương Tán... chúng ta không có chứng cứ, Hoàng thượng cũng sẽ không tin tưởng."

Ánh mắt Tô Hành Tri lướt qua mặt bọn họ, sau đó trầm giọng nói: "Tử Tham, ta biết hắn là nghĩa tử của huynh, nhưng bỏ xe giữ tướng, huynh không thể chặn tiền đồ của mình vì hắn. Chuyện này, chúng ta ai cũng không nên nhúng tay vào."

Lòng Chu Minh Ngọc trùng xuống: "Chẳng lẽ sự tình đã nghiêm trọng đến mức đó?"

Tào Bác rầu rĩ nói: "Lưu Anh quả thực đã từng viết thư cho Vân Chiêu, hơn nữa lá thư ấy hiện tại đã ở trong tay Hoàng thượng."

Chu Minh Ngọc không ngờ hành động của đối phương nhanh như vậy, quả thật không cho bọn họ bất kỳ thời cơ ứng biến nào. Xem ra lần này Lục Vân Chiêu thật sự lành ít dữ nhiều rồi.

...

Khởi La và Quách Nhã Tâm ngồi trong phòng chờ tin tức, mãi tới giờ đốt đèn, Ngọc Trâm và A Hương thắp hết chân đèn trong phòng lên, Chu Minh Ngọc mới trở về với vẻ mệt mỏi.

"Cha, Tào bá bá nói thế nào?" Khởi La gần như nhảy dựng lên. Chu Minh Ngọc ngồi xuống, không dám nhìn vào mắt con gái, chỉ nói qua tin tức nghe được ở Tào phủ: "Sự tình rất phức tạp, lúc này phải xem may mắn của hắn. Chúng ta đều không giúp được hắn."

Trên triều đình rất nhiều chuyện không thể tùy tiện nói cho người nhà nghe, nếu không sẽ rước tai họa. Lòng Khởi La lập tức như rơi vào hầm băng, chỉ cảm thấy hoang mang lo sợ. Mặc dù nàng biết sau này Lục Vân Chiêu sẽ trở thành Tể tướng, nhưng hiện tại nguy cơ này lại như một vách núi sâu không thấy đáy, sơ sót một cái là sẽ thịt nát xương tan, không biết hắn phải làm gì mới có thể yên bình vượt qua.

Cả nhà qua loa ăn xong cơm tối, Khởi La không có khẩu vị, xin về chỗ ở của mình.

Một cơn mưa mùa thu trút xuống, thời tiết lạnh hơn mấy phần, trên mặt đất toàn là hoa tàn lá khô. Ninh Khê đỡ Khởi La nói: "Tiểu thư đừng lo lắng, công tử cát nhân thiên tướng [*], nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."

[*] Người tốt được trời giúp.

Khởi La gật đầu, trong lòng nàng hiện rối bời. Nhưng ngay cả phụ thân và Tào bá bá cũng không giúp biểu ca được, một nữ tử như nàng có thể có cách gì? Hiển nhiên nàng nghĩ tới Lâm Huân. Nhưng kiếp trước Lâm Huân đã là Khu Mật sứ, bây giờ Vương Tán ở vị trí này, tay nắm quyền hành, cũng có thể giúp một tay. Hiện tại hắn chẳng qua là Khu Mật viện, chỉ là quan ngũ phẩm, cha bọn họ cũng không thể, hắn có thể có cách sao?

Huống hồ, kiếp trước ngay cả phụ thân có giao tình như thế, Lâm Huân cũng không chịu cứu, khỏi nhắc tới Lục Vân Chiêu kiếp này không quen biết.

Mộ Vũ hồn xiêu phách lạc theo sau các nàng, không ngờ bỗng nhiên công tử xảy ra biến cố lớn như vậy. Chẳng lẽ tất cả là có liên quan tới cô nương công tử cứu được? Nàng nhận lệnh của Huyền Ẩn, không thể nói chuyện xảy ra ở Dương Châu cho tiểu thư nên nàng chỉ có thể kìm nén.

Ba ngày sau, Thi Phẩm Như thức dậy đúng giờ, đang pha trà ở trong vườn trúc. Rừng trúc sáng sớm có sương mù, tầng mây chân trời còn chưa tan, con đường trúc nhỏ trong lành yên tĩnh. Bà nhìn người ngồi đối diện, tức giận nói: "Lúc trước ba năm con không tới thăm ta lần nào, bây giờ thường xuyên qua chỗ ta vậy? Chẳng biết còn tưởng Trúc Lý Quán này của ta giấu bảo bối gì có thể khiến Dũng Quan hầu để ý như vậy."

Mấy ngày nay Lâm Huân ăn ngủ không ngon, cảm thấy trong đầu mình toàn là những thứ dơ bẩn. Nha đầu kia thật sự quá hấp dẫn, hắn chỉ nếm hai lần mà cũng có chút không ngừng nổi, muốn mỗi ngày ôm ấp ngắm nhìn. Nhưng Vu Khôn liên tục khuyên bảo hắn không thể thô lo, cho nên hắn chỉ có thể chạy tới đây nhìn để an ủi nỗi lòng tương tư.

Ba năm qua, từng không nhìn thấy không sờ được, chỉ có thể biết người kia buồn hay vui qua miêu tả trên trang giấy. Thật sự gặp được rồi, tình cảm từng kìm nén trong lòng như bỗng nhiên tìm thấy cửa thoát ra, tuôn trào không thể ngăn lại. Cuối cùng cũng có một người làm hắn muốn tới gần, muốn thương yêu, muốn sóng vai tới già.

Thi Phẩm Như rót chén trà đẩy qua: "Hôm nay chỉ sợ con tới uổng công rồi, Nguyệt Tam Nương sai người tới nói, trong nhà nàng có việc, chắc là sẽ không tới."

Lâm Huân vâng một tiếng, nghĩ có lẽ là việc của Lục Vân Chiêu, tay bưng chén trà bằng sứ màu xanh lên miệng uống, mùi thơm lá trúc lan tràn trong miệng. Hắn ngắm nghía chén trà rồi nói: "Thứ này không giống ngài dùng, không đủ tinh tế."

Thi Phẩm Như cười nhạt nói: "Chính ta nung đấy, sứ tinh luyện quá mỏng, dễ bỏng tay. Màu này hợp với Trúc Lý Quán hơn."

Lâm Huân nói: "Tay Như di trước giờ vẫn khéo."

"Con không cần phải lấy lòng ta." Thi Phẩm Như nhìn Lâm Huân, lời nói thấm thía: "Nếu như con thật sự thích cô nương kia thì bảo mẫu thân con phái người đường hoàng tới phủ nhà người ta cầu hôn, ta nghĩ mẫu thân con không có lý nào không đồng ý. Hai ngày trước bà ấy còn nhắc tới hôn sự của con với ta, nói suýt chút nữa mời Hằng Nga trên cung trăng xuống cho con. Nhưng mà, vẻ ngoài và khí chất của lục cô nương Chu gia kia quả thực không khác Hằng Nga mấy." Hôm đó, bà còn cố ý bảo tỳ nữ nói xấu mình để thăm dò Khởi La. Sau khi tỳ nữ trở về bẩm báo khiến bà lại có thêm mấy phần cảm tình với Khởi La. Tuy tuổi còn hơi nhỏ, cũng may chín chắn hiểu chuyện, có người tuổi lớn hơn nàng một chút còn kém xa nàng.

"Nàng có hôn ước rồi, hiện tại còn chưa phải lúc." Lâm Huân nói.

Đôi mày của Thi Phẩm Như hơi nhíu lại: "Cái gì? Nàng có hôn ước rồi, con còn dám h4m muốn người ta?" Bà là người dạy Hoàng tử Công chúa hoàng thất lễ nghi, coi trọng nhất những cái này, tất nhiên không đồng ý Lâm Huân cướp thê tử của người ta. Lâm Huân lại xem thường: "Hôn sự kia của nàng ấy không thành được đâu. Người có hôn ước với nàng ấy bây giờ dính vào bản án của Lưu Anh, chỉ sợ không dễ thoát thân đâu."

Tuy hiện tại Thi Phẩm Như chẳng muốn để ý những chuyện trần tục, nhưng cũng biết bản án của Lưu Anh lớn tới nhường nào. Dựa vào tính cách của Hoàng thượng, chắc chắn là muốn tra rõ, tuyệt đối sẽ không buông tha kẻ nào.

Đang lúc bọn họ nói chuyện thì tỳ nữ chạy tới nói: "Phu nhân, tiểu thư Chu gia tới."

Thi Phẩm Như có chút bất ngờ, thấy thân thể Lâm Huân giật giật thì bình tĩnh sai bảo tỳ nữ: "Mời nàng tới minh đường."

...

Trong lòng Khởi La vô cùng lo lắng cho Lục Vân Chiêu, nhưng nàng không làm được gì cả, ngay cả gặp mặt hắn cũng không. Càng ngồi trong nhà càng suy nghĩ lung tung, chẳng bằng đến Trúc Lý Quán tĩnh tâm một chút.

Thi Phẩm Như là danh gia chân chính, từng dạy Hoàng tử và Công chúa, từng dạy đệ tử rất tài giỏi, hơn nữa bà ấy không dễ dàng nhận đồ đệ. Khởi La tự nhận còn chưa chân chính bái người sư phụ này, ít nhất phải có thành ý như Lưu Bị mời Khổng Minh ba lần.

Nàng ngồi ở trong minh đường, nhìn thấy nha hoàn ôm một đống cuộn tranh tới để lên bàn: "Phu nhân muốn tiểu thư xem qua những bức tranh này trước rồi chọn ra một bức mình thích nhất."

Thi Phẩm Như luôn luôn hành động không theo lẽ thường. Khởi La gật đầu, Ninh Khê giúp nàng mở mấy bức tranh ra, treo lên bức tường bên cạnh. Mấy bức này toàn là tác phẩm nổi tiếng, có sơn thủy, có hoa và chim, phong cách khác biệt. Khởi La đứng ở trước bức tường, chống cằm suy nghĩ ý tứ của Thi Phẩm Như, chỉ đơn giản là chọn ra một bức tranh mình thích sao?

"Úi!" Tỳ nữ sau lưng kêu một tiếng nhỏ, Khởi La quay đầu lại nhìn, hóa ra là bức tranh trên bàn lăn hết xuống đất.

Ninh Khê và Khởi La đều đi nhặt giúp.

Có một bức tranh lăn ra xa tới tận cạnh cửa. Khởi La bước nhanh tới, vừa mới chuẩn bị cúi người thì một bàn tay thon dài từ ngoài cửa thò vào, nhặt bức tranh lên.

"Tạ ơn." Khởi La ngước mắt, nhìn thấy Tô Từ Tu áo trắng nhẹ nhàng, tuấn tú hơn người thì sửng sốt rồi vội vàng cúi đầu xuống. Nàng không khỏi chột dạ, ngày đó bọn họ từng gặp ở Vũ Nhạc Phường, hắn sẽ không nhận ra nàng chứ?

Tô Từ Tu trông thấy Khởi La, cũng kinh ngạc như gặp thần tiên. Hắn bỗng nhớ tới vong thê kết tóc, lúc mới gặp, quần áo mới may, mỗi cái nhăn mày, thẹn thùng khó nói [*]. Tình cảm rừng rực thời niên thiếu theo mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười, từng cử chỉ của nàng. Đáng tiếc thành hôn vỏn vẹn một năm thì nàng đã buông tay nhân thế. Sau đó hoa rơi người đứng lẻ, mưa nhỏ én bay đôi [*].

[*] Trích Điệp luyến hoa - Nhớ bức bình phong lần đầu gặp gỡ.

[*] Trích thơ Lâm giang tiên kỳ 1.

Khởi La nhìn bức tranh Tô Từ Tu cầm, muốn nói lại thôi. Tô Từ Tu nhận ra mình thất thố bèn vội đưa bức tranh cho nàng: "Xin loi."

Hai tay Khởi La nhận bức tranh, uốn gối hành lễ rồi lui sang một bên.

"Tô công tử." Tỳ nữ đi tới chào hỏi. Cho thấy hắn là khách quen của nơi này.

Tô Từ Tu ôn hòa hỏi: "Sư phụ ở đây không?"

"Trong vườn trúc, nô tỳ dẫn ngài đi." Tỳ nữa giơ tay làm động tác mời rồi Tô Từ Tu đi theo tỳ nữ.

Ninh Khê đi tới nói: "Không ngờ Tô công tử cũng là đệ tử của Thi Đại gia? Ngài ấy là đại tài tử duy nhất được công nhận có thể so sánh với biểu công tử đó. Lần ngài ấy tham gia khoa cử, ngài ấy là Trạng Nguyên đấy!"

Khởi La chỉ yên lặng mở tranh ra nhìn, Lục Vân Chiêu... chẳng biết sao rồi.

Ninh Khê âm thầm ân hận, vỗ miệng mình một cái, sao lại tự dưng nhắc tới biểu công tử chứ? Hại tiểu thư lo lắng rồi.

Khởi La chọn một lúc, cuối cùng lấy bức tranh phù dung ký tên là Thanh Liên cư sĩ. Thanh Liên cư sĩ là danh sĩ nổi tiếng khắp nơi, học rộng tài cao, giỏi mưu lược, được gọi là Thái Sơn Bắc Đẩu giới văn học. Trong đó tài vẽ tranh là giỏi nhất. Bức tranh phù dung này tuy không biết phải bản gốc không, nhưng hẳn là tác phẩm thời kỳ đầu của bà ấy, có chút khuyết điểm nhưng màu sắc đẹp đẽ, bố cục đầy đủ, bản lĩnh không tầm thường.

"Chọn tấm này đi." Khởi La quay người nói với tỳ nữ.

Vừa đúng lúc Thi Phẩm Như đi tới, nhìn thấy bức tranh Khởi La chọn thì không cho là đúng: "Nhiều bức tranh đẹp như vậy, vì sao lại chọn bức này?"