Vào lúc chạng vạng khi mặt trời gần lặn xuống hoàn toàn, một chiếc xe ngựa dừng lại ngoài cửa lớn của Bách Hộ Sở, Cẩm Y Vệ đứng gác lập tức tiến đến cung nghênh: “Đại nhân, ngài đã trở lại.”
Khấu Lẫm khoác áo lông chồn một thân quý khí chậm rãi dẫm lên bàn đạp xuống xe. Trải qua vụ sát phạt ở phủ Lạc Vương hôm qua, hiện giờ toàn thành Lạc Dương đều biết gian tặc Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ đã tới, không biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn, có muốn che dấu thân phận cũng không được.
Vừa mới hướng cửa đi được vài bước thì nghe “Vèo” một tiếng sau lưng, không biết từ chỗ nào có kẻ bắn lén, mũi tên bay thẳng tắp đến giữa lưng hắn.
Khấu Lẫm không hề nhíu mày một chút nào, rút phắt thanh Tú Xuân đao bên hông Cẩm Y Vệ đứng ngay cạnh, “Xoẹt...” một tiếng đao ra khỏi vỏ dùng nội lực vung lên như một trận gió chém mũi tên bắn lén kia thành hai nửa.
“Đại nhân!”
“Thích khách trên nóc nhà hướng Tây Nam, đuổi theo!”
Khấu Lẫm cắm Tú Xuân đao về lại chỗ cũ, lắc đầu nói: “Đây là người trong giang hồ, đuổi không kịp đâu.”
Cẩm Y Vệ vừa muốn phóng về hướng Tây Nam đuổi theo đồng loạt dừng lại bước chân quay trở về, nhìn đại nhân nhà bọn họ "khí định thần nhàn" tiếp tục đi vào Bách Hộ Sở.
Bách Hộ Sở của Lạc Dương đã được xây khá lâu, ở trong ngõ nhỏ thuộc khu dân cư, xung quanh là những ngôi nhà cũ kỹ mái ngói phủ rêu xanh lục, ra cửa là một khu náo nhiệt.
Vốn dĩ Khấu Lẫm trở về đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Sau màn rút đao chém mũi tên càng khiến mọi người nhìn chăm chú hơn.
Đuôi mắt Khấu Lẫm lướt qua vòng người, đột nhiên trong đám người đang trộm ngắm nhìn thấy một phụ nhân dắt tay một nam đồng khoảng bảy tám tuổi, ăn mặc cực kỳ mộc mạc, bị người đứng trước chặn mất nửa bên mặt.
Sở dĩ Khấu Lẫm chú ý bởi vì phụ nhân kia nhìn có chút quen mắt, mơ hồ có chút ấn tượng nào đó. Nhưng hắn cũng không quá để ý, thu hồi tầm mắt đi vào trong Bách Hộ Sở.
Mới vừa vượt qua ngạch cửa đi được thêm vài bước vào sân viện, đột nhiên thân thể Khấu Lẫm cứng đờ giống như bị điểm huyệt đạo, nhịp tim không tự giác gia tăng tốc độ, hốt hoảng bất chấp tất cả chạy như điên ra ngoài. Hắn dõi mắt về phương hướng lúc nãy phụ nhân kia đã đứng nhưng không còn thấy bóng dáng.
Khấu Lẫm gần như thi triển khinh công liền bay người qua, phía sau các Cẩm Y Vệ không biết xảy ra chuyện gì, đồng loạt rút đao đuổi theo dọa cho bá tánh trên đường chạy tứ tán.
Khấu Lẫm nhận thấy được lập tức quay đầu tức giận mắng: “Đều lăn trở về cho ta!” Sau đó rống to với mọi người trên đường, “Tất cả không được nhúc nhích!”
Các bá tánh làm gì còn dám động đậy, hết thảy đều đứng như phỗng run lật bật.
Khấu Lẫm nín thở tập trung đi xuyên qua đám người tìm hồi lâu, có một vài phụ nhân dắt tay hài tử nhưng đều không phải người hắn muốn tìm.
Hắn đứng trên đường phát ngốc một lát, sau đó xua xua tay: “Đều giải tán đi.”
Mọi người trên đường lập tức chạy trối chết.
Các Cẩm Y Vệ nhìn Chỉ Huy Sứ đại nhân thất hồn lạc phách quay về, đi tới cửa bèn quay đầu lại vẻ mặt mong đợi, lọt vào trong tầm mắt chỉ có con phố trống vắng với những tia sáng yếu ớt của ánh chiều tà.
Có lẽ là nhìn lầm rồi!
Khấu Lẫm dần dần tiếp thu sự thật này.
Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nhìn lầm. Chẳng qua mấy năm gần đây bộ dáng tỷ tỷ trong ký ức của hắn đã càng ngày càng mơ hồ, cũng lâu lắm rồi hắn chưa lại nhìn lầm.
Quãng đường từ cửa nha môn đến cửa phòng, Khấu Lẫm đi mất một thời gian thật dài.
Chờ đến khi Sở Dao nghe thấy tiếng đập cửa mở ra nhìn thấy Khấu Lẫm, chỉ thấy phu quân đang cười dùng một tay bế nàng lên, tay kia đóng cửa lại: “Người ta thường nói "Một ngày không gặp như cách ba thu", có nhớ ta hay không?”
“Có.” Hành động thân mật giữa hai người với nhau vẫn khiến Sở Dao có chút ngượng ngùng, vốn định hôn chàng ta một cái lại phát hiện trên trán Khấu Lẫm lấm tấm mồ hôi, “Mới vừa rồi chàng làm gì thế?”
“Tiểu Hà chưa nói cho nàng sao?” Khấu Lẫm ôm Sở Dao đến ghế dựa mới buông tay, cởi áo lông chồn treo lên rồi rót chén trà giải khát.
Đang chuẩn bị kể cho Sở Dao nghe hôm nay hắn tận mắt chứng kiến Bùi Chí Khôn nhịn đau giết những chiến tướng thủ hạ đắc lực nhất, đôi mắt chợt quét qua bản Đa Bảo Tháp Bi trên án thư, suýt nữa phun ra ngụm trà trong miệng. Hắn lại liếc mắt nhìn kỹ một lần, thật sự là bảng chữ mẫu đêm qua Đoạn Tiểu Giang mua về.
Không phải đêm qua hắn đã giấu trên xà nhà rồi sao? Cái đồ rùa đen nào lại lôi xuống thế này?!
Nơi này rất nhiều người biết võ công, nhưng kẻ có thể tiến vào phòng Sở Dao chỉ có Ngu Thanh!
Thấy Khấu Lẫm hai mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm bảng chữ mẫu, Sở Dao vội vàng giải thích một lần.
Nghe nàng và Ngu Thanh tưởng đây là manh mối do Chu Trạch để lại nên nghiên cứu suốt một buổi sáng, Khấu Lẫm ở trong lòng suýt hộc máu. Há miệng thở dốc muốn giải thích với nàng về lai lịch bản chữ mẫu này, nhưng hắn lại sợ mất mặt nói không ra lời, chỉ ngượng ngùng gạt đi: “Có lẽ hắn chỉ luyện chữ xong rồi tiện tay đặt trên xà nhà.”
“Sao có thể chứ!”
“Sao không có khả năng, thương nhân đến trấn Hồng Diệp không phải thích đem đồ vật đặt trên xà nhà à?”
Sở Dao thấy Khấu Lẫm nói Đông nói Tây, thần sắc cũng rất kỳ quái nên càng thêm hồ nghi: “Đêm qua có phải chàng cũng đã phát hiện bản Đa Bảo Tháp Bi này không?”
“Đúng vậy, ta đã xem qua.” Khấu Lẫm cố đánh gãy tâm tư tiếp tục nghiên cứu của nàng, “Không có manh mối gì nên ta lại trả về chỗ cũ.”
Sở Dao đang muốn hỏi thêm thì hắn chỉ vào một xấp giấy Tuyên Thành thật dày đổi đề tài: “Nàng đang luyện tập họa đôi mắt à?”
Lực chú ý của Sở Dao cũng bị dời đi, đem ý tưởng hôm nay bàn với Ngu Thanh thuật lại cho phu quân nghe.
Dưới nhận xét của Khấu Lẫm thì chuyện này không có khả năng làm được, nhưng nếu nàng đã có hứng thú thì hắn cũng không muốn đả kích nàng: “Ừ, có thể thử xem.”
Được Khấu Lẫm đồng ý, Sở Dao càng thêm tin tưởng. Nhưng chuyện bức họa không vội, ngay lúc này Sở Dao vẫn không yên lòng muốn tiếp tục nghiên cứu bản chữ mẫu kia. Thậm chí còn muốn lấy bếp lò hơ qua, nhìn xem chữ viết bí mật có thể hiện hình hay không.
Tay Khấu Lẫm run rẩy cầm chén trà: “Ta đã nói rồi, không có manh mối gì.”
Sở Dao nói: “Để thiếp nhìn lại một chút.”
Vẫn nên giải thích thì hơn, nếu không giải thích coi bộ nàng có thể nghiên cứu suốt đêm. Thế nhưng Khấu Lẫm há mồm vài lần đều nói không nên lời, càng nhìn càng cảm thấy Sở Dao đang giẫm đạp lòng tự trọng của hắn, bực bội sẵng giọng: “Nàng đến tột cùng là không tin được ta, hay là cảm thấy bản lĩnh tra án của nàng lợi hại hơn ta?!”
Sở Dao nghe ra trong giọng nói Khấu Lẫm đột nhiên hàm chứa tức giận, nâng lên đôi mắt đen bóng nhìn phu quân, không hiểu chính mình đã làm sai chuyện gì? Nàng lập tức đặt bảng chữ mẫu sang một bên, rũ mi cụp mắt nhu thuận ngồi yên, hai bàn tay nhéo lấy nhau hiển lộ nỗi lòng co quắp bất an của nàng.
Khấu Lẫm thấy bộ dáng này của Sở Dao, hỏa khí còn chưa kịp bùng cháy đã bị dập tắt, bắt đầu mắng bản thân mình là đồ cà chớn. Rõ ràng đây là vấn đề của riêng mình, vậy mà còn ra mặt trách cứ nàng?
Hơi cân nhắc, Khấu Lẫm đi đến trước người Sở Dao, không đợi nàng ngẩng đầu, hắn uốn gối ngồi xổm xuống, tay trái cầm lấy bàn tay phải lạnh lẽo của nàng ngước mắt nhìn thê tử: “Hôm nay chuyện phải lo rất nhiều, ta thực sự có chút mệt mỏi, không phải cố ý gắt gỏng nàng.”
Sở Dao gật đầu: “Thiếp biết.”
Khấu Lẫm thở dài một hơi, nghe có vẻ rất mệt mỏi: “Ngày mai Tiểu Giang từ kinh thành trở lại mang về mật chỉ của Thánh Thượng, sợ là sẽ bận rộn lắm, hôm nay ngủ sớm chút nhé.”
“Được.”
Khấu Lẫm đứng lên ôm Sở Dao đến bên giường, cởi xiêm y cho nàng chỉ còn lại trung y. Hắn cũng cởi áo ngoài nằm xuống.
Sắc trời dần dần tối đen, trong phòng không châm đèn, tất cả chìm vào một mảnh đen nhánh.
Hai người nằm cùng giường, đắp chung một tấm chăn, vậy mà ngay cả một xíu ái muội cũng không có, mỗi người theo đuổi tâm sự riêng.
Sở Dao đang suy nghĩ vì sao phu quân lại phát giận, tuyệt đối không phải bởi vì chuyện bên ngoài làm phiền lòng.
Khấu Lẫm đang suy nghĩ vì sao mình phải tự ti, ai cũng có sở trường và sở đoản riêng. Trước nay hắn chưa bao giờ cảm thấy tự ti vì mình không học vấn, thậm chí còn xem thường nấy tên nho "chua" thối tha...
Không nghĩ ra, dần dần hắn cũng ngủ mất.
*
By Bà Còm in Wattpad*
Vào khoảng giờ Tý, Khấu Lẫm lại một lần nữa từ trong mộng bừng tỉnh, chỉ là đột nhiên mở mắt chứ không ngồi bật dậy.
Sở Dao vẫn chưa ngủ được, vội vàng nằm nghiêng người hỏi: “Làm sao vậy? Chàng lại gặp ác mộng?”
Thật sự là lại gặp ác mộng, Khấu Lẫm cũng không thường xuyên bị ác mộng, chỉ khi còn nhỏ bị bọn buôn người bắt đi rời xa tỷ tỷ, lúc ấy hắn mới thường xuyên bị ác mộng.
“Chàng mơ thấy gì?”
“Mơ thấy...” Khấu Lẫm phiền lòng không chịu được bèn nói thẳng, “Mơ thấy hai chúng ta gặp phải mai phục, ta bảo vệ nàng "vượt năm ải, chém sáu tướng"... Cuối cùng nàng bị kẻ xấu bắt được, hắn bóp chặt cổ nàng áp chế ta...”
Sở Dao đang vô cùng khẩn trương thì lại nghe Khấu Lẫm nói tiếp, “Hắn áp chế ta viết thơ, ta viết không được hắn liền bẻ gãy cổ nàng.”
“Hả?” Giấc mộng này biến chuyển thật là "xuất kỳ bất ý" ra ngoài dự đoán của Sở Dao, nàng kinh ngạc hỏi, “Vì sao hắn lại áp chế chàng viết thơ?”
“Ta cũng không biết...”
Khấu Lẫm không biết nhưng Sở Dao lại bừng tỉnh, minh bạch bảng chữ mẫu kia từ đâu mà ra. Cũng minh bạch hôm qua vì sao Khấu Lẫm bỗng nhiên che lại mật thư không cho nàng xem, cũng không phải bởi vì đề phòng nàng.
Sở Dao thầm buồn cười, đang muốn lên tiếng thì bỗng nhiên Khấu Lẫm nghiêng người ôm lấy nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Dao Dao, chạng vạng khi ta trở về, hình như ta nhìn thấy tỷ tỷ ngoài cửa.”
Sở Dao run lên: “Hình như?”
“Hẳn là ta nhìn lầm rồi, lúc xưa cũng từng xảy ra.” Khấu Lẫm cười khổ, “Nếu tỷ tỷ thật còn sống, nàng không tới tìm ta thật ra ta biết một ít nguyên nhân, nhưng ta lừa mình dối người coi như không biết.”
Hô hấp Sở Dao chựng lại, vòng tay ôm eo Khấu Lẫm dính sát vào nhau, lẳng lặng nghe chàng nói.
“Mãi về sau, ta điều tra ra được kẻ đã bắt cóc ta. Hắn khai có người cho hắn hai lượng bạc thuê hắn bắt ta đi, còn giao phó hắn bán ta cho một nhà đàng hoàng, nhưng người đó là nam hay nữ thì hắn không biết.” Thanh âm Khấu Lẫm càng ngày càng thấp, “Mà vào lúc đó, có một tiểu thương hộ đất Thục đi qua nơi chúng ta sinh sống, thê tử hắn vừa mới chết, muốn tỷ tỷ hoàn lương đi theo hắn về đất Thục. Tiểu thương hộ kia cũng không phải giàu có, nuôi ta không nổi...”
“Cho nên hắn đã thuê người tới bắt cóc chàng?”
“Không, ta nghĩ, có lẽ là tỷ tỷ làm...”
Khấu Lẫm không nói cho nàng nguyên nhân, chỉ im lặng thật lâu, vùi mặt vào hõm cổ của nàng, “Tuy ta vẫn luôn không dám tin là vậy, nhưng cho dù thật sự như thế ta cũng sẽ không trách tỷ tỷ, thật đó! Tỷ tỷ vì ta đã làm đủ nhiều, khi đó tỷ tỷ đã hai mươi bảy hai mươi tám, nếu không gả đi thì sau này phải làm sao bây giờ? Trông cậy vào một tiểu hài tử ham chơi như ta? Vốn dĩ tỷ tỷ có thể vứt bỏ ta rồi theo tiểu thương kia nhưng tỷ ấy không làm như vậy, thuê người bắt cóc ta là muốn ta giữ lại niệm tưởng đối với tỷ ấy, làm lòng ta thiếu chút oán hận... Nhưng sao ta có thể oán hận tỷ tỷ? Ta chỉ oán hận bản thân tuổi nhỏ không có bản lĩnh, cho nên sau này ta dồn hết tâm trí học bản lĩnh, tự thề cả đời này ta không bao giờ phải trở thành gánh nặng của ai...”
Hốc mắt Sở Dao chậm rãi ướt đẫm, nàng vốn còn chưa hiểu một người tự phụ như Khấu Lẫm vì lý do gì mà chỉ vì vấn đề học vấn lại đột nhiên trở nên bất an trước mặt nàng.
Hiện tại nàng thoáng có chút minh bạch.
Sở Dao chỉ ôm Khấu Lẫm, trầm mặc không lên tiếng chỉ nghe chàng nói. Khấu Lẫm cũng không phải loại người yếu ớt, không cần bất luận an ủi gì, cũng nghe không lọt lời khuyên của người khác, đặc biệt là loại tiểu thư thế gia không biết dân gian khó khăn ra sao như nàng.
Sở Dao vẫn luôn cho rằng so với người khác chính mình đã ăn qua khổ. Nhưng từ khi quen biết Khấu Lẫm tới nay, nàng dần dần minh bạch bản thân chỉ là có chút khuyết tật phải chịu mà thôi, chữ “Khổ” kia nàng thật sự chưa hề hiểu sâu sắc.
Tựa như sau khi biết được Ngu Thanh chứng kiến sự hung tàn của giặc Oa đã cam nguyện buông xuống hết thảy để trấn thủ biên cảnh, nàng cũng không phải thật sự hiểu được, chỉ đơn thuần khâm phục dũng khí của Ngu Thanh mà thôi.
Tựa như bản thân lúc trước "cần tu khổ học" một lòng muốn vào triều làm quan, cùng lắm chỉ vì muốn phân ưu với phụ thân, chưa bao giờ suy xét qua vấn đề quốc thái dân sinh.
Là nàng ích kỷ lãnh đạm hay sao?
Không phải, chỉ là hoàn cảnh sinh trưởng đã quyết định tầm mắt và trí tuệ của nàng. Nếu không phải muốn tìm hiểu Khấu Lẫm, nàng rất khó đồng cảm với nỗi “Khó khăn” như bản thân mình cũng bị.
Chờ Khấu Lẫm một hồi lâu không nói thêm gì, Sở Dao mới mở miệng: “Vậy chàng có định phái người tìm một chút ở Lạc Dương hay không? Nếu lỡ thật là tỷ tỷ...”
“Không thể tìm.” Bàn tay Khấu Lẫm vuốt ve mái tóc dài xõa ra sau lưng nàng, trầm mặc một lát rồi nói, “Kẻ thù của ta thật sự quá nhiều, ta không dám để người khác biết được ta đang muốn tìm tỷ tỷ, chỉ có thể chờ tỷ ấy tới tìm ta.”
“Được.” Sở Dao cũng không đề ra ý kiến gì khác, chỉ nói, “Chúng ta ở lại Lạc Dương thêm mấy ngày.”
Khấu Lẫm thở dài thật sâu, nằm yên vòng một cánh tay ôm nàng.