Khấu Lẫm về viện thì trời đã sập tối, cửa sổ vẫn theo thông lệ mở rộng, từ xa đã nhìn thấy Sở Dao an tĩnh ngồi trước khung cửa cúi đầu vẽ tranh. Một đường từ kinh thành tới Lạc Dương, nàng giống như đã thành thói quen, cho dù án đài không ở dưới cửa sổ nàng cũng sẽ kêu người dời qua.
Khấu Lẫm ngừng chân ở cổng viện lẳng lặng nhìn nàng.
Ai nói hắn không học vấn không hiểu hội họa, hiện tại trong mắt hắn nàng thật đẹp như một bức tranh, mà nàng ở chỗ nào thì nơi đó sẽ thành một cõi thanh tịnh.
Khấu Lẫm cảm thấy rất kỳ diệu, có đôi khi nhìn nàng yếu ớt khiến người đau lòng, nhưng có đôi khi chỉ cần nhìn nàng thì trong lòng hắn lại tràn ngập một cỗ sức mạnh khó có thể miêu tả, dễ dàng vuốt phẳng sự nôn nóng hắn thường không tự mình khống chế được.
Sở Dao nghe thấy động tĩnh, bút vẽ trong tay tạm dừng, ngửa đầu nhìn về hướng phu quân, môi đỏ hơi cong: “Bận rộn xong rồi?”
Khấu Lẫm lại cất bước về hướng cửa sổ, tầm mắt rũ xuống, thấy nàng vẫn còn dựa theo Ngu Thanh miêu tả vẽ lại ngũ quan. Trong lòng hắn biết làm như vậy cũng vô dụng nhưng không ngăn lại, cứ để cho nàng giết thì giờ. Đột nhiên nhớ tới một vấn đề liền hỏi: “Vì sao nàng thích ngồi bên cạnh cửa sổ?”
Rõ ràng trong phòng bọn họ ở phủ Thượng thư, án đài cũng dựa sát cửa sổ.
Sở Dao do dự cắn cắn môi rồi mới nói: “Bởi vì thiếp phát hiện ngồi cạnh cửa sổ có vài ưu điểm.”
Khấu Lẫm tò mò nhìn thần sắc của nàng: “Ưu điểm gì?”
Sở Dao làm ra vẻ thần thần bí bí ngoắc ngoắc ngón tay.
Khấu Lẫm thật sự bị gợi lên lòng hiếu kỳ, chắp tay sau lưng chồm người qua khung cửa sổ, eo bụng dán vào bệ cửa, đưa lỗ tai kề sát vào miệng Sở Dao nghe nàng thì thầm: “Như vậy, mỗi khi chàng về thì thiếp có thể biết ngay, có thể sớm chút nhìn thấy chàng, mà chàng cũng có thể sớm chút nhìn thấy thiếp.”
Thân người Khấu Lẫm hơi cứng đờ, vành tai được nàng thì thầm qua bỗng nhiên đỏ ửng nóng lên. Có đôi khi những câu nói thoát ra khỏi miệng nàng dường như được tẩm mật ngọt lịm tiến thẳng vào lòng hắn.
Trước khi đứng thẳng dậy, hắn vốn định cắn một miếng trên cánh môi của nàng, nhưng bởi vì ám vệ đang nhìn chằm chằm nên hắn vẫn phải bảo trì một chút hình tượng. Hắn bèn hắng giọng hỏi: “Vì sao nàng không hỏi ta thành công hay không?”
Vụ thu thập Bùi Chí Khôn, hắn đã an bài xong xuôi rồi mới nói cho Sở Dao, hiện giờ thấy bộ dáng nàng không chút nào lo lắng.
Sở Dao cười nói: “Chuyện này còn phải hỏi hay sao.”
Thấy thái độ "vân đạm phong khinh" của nàng, Khấu Lẫm thật không biết mình nên vui hay buồn. Mới đầu ở chung chưa lâu, nàng không đủ tín nhiệm hắn nên luôn buồn lo vô cớ làm hắn khá bực bội. Hiện tại nàng đã thập phần tín nhiệm thì hắn lại ẩn ẩn có chút mất mát, thậm chí hoài niệm lúc trước nàng âm thầm rơi lệ lo lắng đề phòng cho mình.
Có phải chính hắn đã biểu hiện hơi quá cường hãn?
Có cần phải chịu chút thương tổn gì đó hay không?
“Đáng đời thích làm ra vẻ.” Hắn không lưu tâm buộc miệng bật ra.
“Hả?” Sở Dao ngây ngẩn, “Nói thiếp à?”
“À, không.” Hắn chỉ tự dè bỉu bản thân mà thôi. Khấu Lẫm ngượng ngùng xoay người, đi tới trước phòng đẩy cửa tiến vào, lái sang đề tài khác, “Gần đây cũng không biết sao lại thế này, luôn cảm thấy mệt.”
Sở Dao quay đầu nhìn phu quân lo lắng hỏi: “Bởi vì gần đây sự tình nhiều, bận rộn quá hay sao?”
“Nàng nói tựa như lúc trước ta rất nhàn rỗi.” Khấu Lẫm cởi Phi Ngư phục, thân trên trần trụi vặn cái lưng mỏi, sau đó thay vào áo dài hoa văn hình mây mặc hằng ngày, “Coi bộ tuổi đã lớn rồi, nên từ quan quy ẩn thì hơn.”
Sở Dao buồn cười: “Nếu cha nghe được lời này, sợ là sẽ cho rằng chàng cố ý chọc giận ông.”
“Ta và cha nàng vị trí khác nhau, không thể so sánh được.” Khấu Lẫm nhấc lên bình trà định uống, phát hiện nước cũng đã lạnh bèn phân phó thủ hạ đi đổi, quay sang than thở với Sở Dao, “Sớm biết rời kinh lâu như vậy thì nên mang theo Xuân Đào để chăm sóc nàng.”
“Không sao.” Đích xác có chút không tiện, nhưng hiện tại Sở Dao chỉ cần gõ gõ khung cửa sổ thì muốn thứ gì ám vệ Tiểu Hà sẽ đem tới, cũng khá quen rồi, “Tiểu Hà thực lanh lợi.”
Khấu Lẫm đồng ý: “Võ công không yếu, làm việc rất ổn, bên người ta vẫn luôn là Tiểu Giang ở ngoài sáng Tiểu Hà ở trong tối.”
“Hiện tại cả ngày để hắn vây quanh thiếp, có chút "đại tài tiểu dụng" rồi.” Sở Dao cảm thấy đáng tiếc, “Suốt ngày thiếp chẳng ra khỏi cửa, cứ tùy tiện phái bất kỳ ám vệ nào cho thiếp là được.”
“An toàn của nàng mới là vấn đề quan trọng nhất.” Khấu Lẫm nói chính là lời thật, nhưng phái Tiểu Hà tới bảo hộ Sở Dao cũng có một phần nguyên nhân là dạo này hắn không muốn thấy Tiểu Hà. Tiểu tử này cái gì cũng tốt, chỉ là thường xuyên không biết nhìn ánh mắt và quá mức lắm miệng.
Hắn bảo Tiểu Hà đi tìm Đoan Vân cư sĩ thì tiểu tử này liền nói rõ Đoan Vân cư sĩ là ai. Đổi thành Tiểu Giang thì chắc chắn Tiểu Giang sẽ lập tức đồng ý, vài ngày sau sẽ làm bộ kinh ngạc tới nói cho hắn hóa ra Vân Đoan cư sĩ là người triều Đường. Tuyệt đối sẽ không giống như Tiểu Hà, làm cho hắn quê xệ đến nỗi xuống đài không được.
Còn nữa, lúc trước bị Lục Thiên Cơ lừa đem bức họa mỹ nhân kinh thành đưa đến phòng Sở Dao nói năng dông dài, làm hại Sở Dao giận dỗi hắn cũng là tiểu tử này.
May mà hắn là một thượng cấp tương đối tốt, đổi thành người khác thì sớm đã bị treo lên đánh cho một trận rồi sung quân đi biên cương rồi.
*
By Bà Còm in Wattpad*
Lúc này Tiểu Hà đang ngồi xổm trên hành lang lầu hai nhìn chằm chằm động tĩnh nơi cửa sổ phòng Sở Dao, hiển nhiên cũng biết chính mình bởi vì lắm miệng mà chọc giận đại nhân nhà bọn họ mới bị “Sung quân” đến bên người phu nhân làm kẻ bưng nước sai vặt dạy dỗ người mới.
Người mới kia chính là bộ khoái Hàn Thiết, được Khấu Lẫm đem ra từ phòng giam của huyện Hồng Diệp, vẫn luôn âm thầm theo đoàn người Khấu Lẫm được ám vệ phụ trách dạy dỗ.
“Ám vệ chúng ta đều là kỹ năng luyện được từ nhỏ, bảy tám tuổi đã vào Cẩm Y ám vệ doanh tiếp thu huấn luyện.” Tiểu Hà oán than với Đoạn Tiểu Giang, “Hàn Thiết hắn đã hai mươi mấy rồi, võ công còn được nhưng muốn bồi dưỡng thành một ám vệ ưu tú giống chúng ta, đó là không có khả năng.”
Đoạn Tiểu Giang cũng ngồi xổm, hai lòng bàn tay đều bị thương, chỉ dùng ngón tay bốc trái dưa chuột nhỏ cắn rôm rốp, mồm miệng lúng búng: “Nhưng hắn có một điểm thắng được ngươi.”
Tiểu Hà nhíu mày: “Điểm nào?”
Đoạn Tiểu Giang: “Hắn ít nói hơn so với ngươi.” Bị Tiểu Hà trừng mắt lườm cho một cái mới cười hì hì nói, “Sau này khẳng định hắn sẽ vô cùng trung thành với phu nhân, đâu giống ngươi được phái đến bảo hộ phu nhân mà xem bộ dáng tức giận bất bình của ngươi kìa.”
Tiểu Hà liếc nhìn đôi tay bị thương của Tiểu Giang: “Không phải đệ không muốn bảo hộ phu nhân, chỉ là các huynh đều làm việc mà đệ chỉ có thể ngồi xổm nơi này.” Bèn năn nỉ Đoạn Tiểu Giang, “Huynh giúp đệ cầu tình với đại nhân đi...”
*
By Bà Còm in Wattpad*
Chờ Cẩm Y Vệ đưa cơm chiều vào phòng, Khấu Lẫm đi đến bên người Sở Dao lấy ra tấm chăn lông đắp trên đùi nàng, chuẩn bị ôm nàng đến trước bàn cơm.
Sở Dao đỡ án đài tự mình đứng dậy, chỉ cách có mấy bước trong phòng mà cứ để phu quân ôm tới ôm đi, làm nàng cảm giác mình giống một phế nhân.
Khấu Lẫm bồi nàng ăn cơm, không nói gì, trong lòng đang suy nghĩ làm thế nào để thương lượng với nàng vụ đi Phúc Kiến.
Nếu nói thẳng là muốn ném Sở Tiêu ra chiến trường, sợ là nàng sẽ không đồng ý. Nàng tuy cũng muốn chữa khỏi chứng vựng huyết của Sở Tiêu, nhưng nàng và cha nàng giống nhau, đều tội nghiệp Sở Tiêu chịu khổ.
Huống chi đây không phải chịu khổ, mà là đi bán mạng.
Sở Dao đồng thời cũng trầm mặc, nàng thật không bình tĩnh giống như ngoài mặt, vẽ tranh chỉ vì muốn tĩnh tâm. Nàng đang lo lắng không biết Ngu Tổng binh xảy ra chuyện gì, nàng lo lắng cho Ngu Thanh, lo lắng Thiên Ảnh có thể bỏ đá xuống giếng hay không.
“Dao Dao, ta định bàn với nàng một chuyện...” Khấu Lẫm cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc nói ra vụ ủy thác sư huynh Tiểu Giang đi tìm thần y, hắn cường điệu nhấn mạnh mấy lần “Không nhất định đáng tin cậy” để tránh lòng chờ mong của Sở Dao quá cao.
Kết quả lại là Sở Dao đạm nhiên khuyên Khấu Lẫm: “Chàng không cần chờ mong quá cao, thần y giang hồ kiểu vậy... nào là du y vượt biên giới, thậm chí vu y cổ y ngay cả đại phu Tây Dương... cha và tiểu cữu cữu không biết đã thỉnh về biết bao nhiêu người rồi...”
Trong lòng Khấu Lẫm thật sự trầm xuống: “Tóm lại nếu có cơ hội thì tuyệt đối không thể bỏ qua. Vụ án này giải quyết xong thì chúng ta sẽ khởi hành đi Phúc Kiến.”
Sở Dao kinh ngạc: “Đi Phúc Kiến? Vị Đinh đại phu kia rất khó thỉnh đúng không?”
Khấu Lẫm bịa đặt lung tung: “Đúng vậy, cao nhân thì tính tình luôn có vài phần quái dị, vì biểu đạt thành ý, chúng ta tự mình đến mời.”
Sở Dao thầm nghĩ trong lòng, không suy xét mặt khác, nàng cảm giác được Khấu Lẫm muốn đi Phúc Kiến không chỉ là vì vụ trị chân của nàng. Nhưng trong lúc nhất thời nàng không thể nghĩ ra được có liên quan đến ca ca, chỉ nghĩ đến trên người Ngu Thanh.
Sở Dao thấy Khấu Lẫm không định nói cho nàng tính toán của chính mình nên cũng không dò hỏi. Ra khỏi Bắc Trực Lệ thôi mà phu quân đã lo lắng sốt ruột quá rồi, hiện giờ còn muốn dẫn nàng đi đến Phúc Kiến là vùng sắp có chiến loạn, nhất định phải có lý do nào đó không thể không đi. Mà nếu Khấu Lẫm quyết định muốn đi thì sẽ tự an bài chu đáo hết thảy, nàng hoàn toàn không cần nhọc lòng, bèn gật đầu: “Vậy để thiếp viết phong thư về nhà cho phụ thân.”
“Đi xa rồi gửi.” Khấu Lẫm dặn dò. Lão Hồ li có thể đoán được hắn chuẩn bị ném Sở Tiêu ra chiến trường. Với tấm lòng bao che cho nhi nữ của ông, tuyệt đối sẽ phái Tạ Tòng Diễm mang binh tới đoạt lại Sở Tiêu về kinh, “Ăn cơm trước đã, đồ ăn nguội rồi.”
Hai người tiếp tục ăn cơm, chưa ăn được mấy miếng thì Khấu Lẫm lại dò hỏi: “Ngày mai là trừ tịch, chúng ta lưu lại Lạc Dương ăn tết hay ngày mai lập tức khởi hành?”
Lập tức khởi hành? Sở Dao nhíu mày, “Án tử ở Lạc Dương đã kết thúc rồi? Chàng tìm được hung thủ sau màn đưa rối gỗ tới chưa?”
Khấu Lẫm gật đầu: “Xem như rồi.”
Sở Dao vội vàng hỏi: “Là ai thế?”
Khấu Lẫm đáp: “Hạ Lan Triết.”
Sở Dao đang định gắp đồ ăn, nghe vậy dừng tay lại: “Hạ Lan lão gia? Án mỏ vàng ông ta không tham dự à?”
“Tham dự.”
“Vậy sao ông ta muốn làm vậy?”
Khấu Lẫm cầm món củ sen ngâm dấm đường nàng ăn nhiều hơn mấy miếng bưng tới để gần chỗ nàng rồi nói: “Ban đầu ta vẫn luôn phỏng đoán đến tột cùng hắn có mưu đồ gì, sau lại nhớ tới khi ở huyện Hồng Diệp được nàng chỉ ra sai lầm, nàng nói ta nhìn người trước nay chỉ lấy ác ý mà phỏng đoán. Lần này ta không dùng ác ý phỏng đoán nữa, lại nếm thử lấy thiện ý phỏng đoán một lần.”
Sở Dao nghe chăm chú, cũng chú ý phu quân bưng thức ăn lại gần cho nàng, hơi cong môi.
Khấu Lẫm không để ý thần thái Sở Dao, tiếp tục nói: “Gia tộc Hạ Lan nhiều thế hệ kinh thương trải qua trăm năm, gia huấn là ‘Tích thiện chi gia tất hữu dư khánh, tích bất thiện chi gia tất hữu dư ương’. Bọn họ tuy cũng có chút mua bán chợ đen nhưng cũng không làm ra hành vi gì đại gian đại ác, khai mở thiện đường khắp nơi, mỗi khi thiên tai quốc nạn đều ra tiền xuất lực.”
Sở Dao ăn xong một miếng củ sen, suy đoán: “Cho nên, mười năm trước bọn Bùi Chí Khôn tìm Hạ Lan lão gia tư mua hỏa dược, có lẽ không nói cho Hạ Lan lão gia tình hình thực tế. Mãi đến khi trấn Thiên Thủy bị động đất lớn, Hạ Lan lão gia mới biết là chuyện gì xảy ra. Nhưng ông ta bị mấy người Lạc Vương hiếp bức lên thuyền tặc, bất đắc dĩ phải giúp bọn chúng phân tán vàng đã luyện được...”
Khấu Lẫm gật đầu: “Phải, xưa nay dân không đấu với quan, Hạ Lan Triết nhất thời nhu nhược, e ngại danh dự của gia tộc và nhi nữ còn nhỏ tuổi bèn thế bọn chúng giấu giếm, làm đồng lõa cho bọn chúng. Hiện giờ nhi nữ đều lớn, hắn cõng trên lưng gánh nặng mười năm, rốt cuộc tìm ra phương pháp giải thoát.”
Sở Dao lĩnh ngộ: “Cho nên Hạ Lan Triết để mắt tới chàng, biết được chàng kết thù với Thiên Ảnh nên lợi dụng Thiên Ảnh đưa chàng tới Lạc Dương?”
Khấu Lẫm buông đôi đũa ừ một tiếng: “Một mặt cảm thấy ta sẽ quản, một mặt lại sợ ta mặc kệ, không dám trực tiếp tìm ta mật cáo nên mới lăn lộn ra nhiều chuyện như vậy.”
Sở Dao cũng buông đũa hỏi: “Chàng chuẩn bị xử trí như thế nào?”
Có tội hay vô tội, chẳng qua là xem Khấu Lẫm chuẩn bị sai Viên Thiếu Cẩn viết những gì trong huyết thư của Bùi Chí Khôn mà thôi. Sở Dao nhịn không được suy nghĩ, quyền thế của “Gian thần” thật sự đáng sợ, dễ dàng có thể "chỉ hươu bảo ngựa" lật ngược phải trái. Chỉ cần vài nét bút liền có thể quyết định vận mệnh của một thế gia.
Nếu Hạ Lan lão gia đã đem tiền đặt cược trên người Khấu Lẫm thì nhất định đã đánh cuộc Khấu Lẫm có thể tra ra chân tướng, niệm tình ông ta dùng tâm tư "đồng quy vu tận" tố giác tội ác của Lạc Vương nên sẽ bỏ qua cho Hạ Lan gia.
Tuy nhiên Hạ Lan lão gia có khả năng đã tính sai một bước -- Khấu Lẫm tuy sẽ vì dân thỉnh mệnh nhưng đồng thời cũng có thù tất báo, thống hận nhất là bị người khác tính kế, huống chi còn đem bọn họ đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm, đây chẳng khác gì kẻ có ý đồ mưu sát Khấu Lẫm.
Một khi Khấu Lẫm nổi tâm tàn nhẫn thì Sở Dao đoán không ra cũng ngăn không được.
Khấu Lẫm không trả lời, một lần nữa cầm lấy đôi đũa: “Ăn cơm đi, nguội hết rồi.”
*
By Bà Còm in Wattpad*
Ăn cơm xong, Khấu Lẫm cầm bản đồ Đại Lương để tính toán lộ tuyến, dò hỏi Sở Dao muốn chọn phương án nào, đường bộ hay thủy lộ.
Thật ra phương án tốt nhất là kêu sư huynh Tiểu Giang thi triển khinh công cõng nàng, những người còn lại cưỡi ngựa đuổi theo. Liễu Ngôn Bạch tuy không có võ công nhưng không văn nhược giống Sở Thượng Thư, dò hỏi qua Nguyễn Tễ được biết hắn rất tinh thông thuật cưỡi ngựa. Còn về phần Sở Tiêu Viên Thiếu Cẩn thì vốn dĩ đã có nền tảng võ công, cưỡi ngựa không thành vấn đề. Như vậy ít nhất có thể tiết kiệm hơn phân nửa thời gian trên đường, còn đỡ bị kẻ xấu mai phục.
Sở Dao cũng cho rằng phương án này không tồi, nhưng trong lòng Khấu Lẫm không thoải mái: “Nếu là Tiểu Giang còn đỡ, đằng này lại là một nam nhân...”
Khinh công của Đoạn Tiểu Giang mạnh hơn sư huynh của hắn, nhưng bởi vì vóc dáng hắn thấp bé nên xương cốt nhẹ nhàng tinh xảo, cõng người sợ không được.
Khấu Lẫm lưu lại bản đồ để Sở Dao tự mình suy xét, hắn cảm thấy quá mỏi mệt nên định đi tịnh phòng tắm một cái rồi trở về phòng ngủ.
Ra cửa huýt sáo một tiếng, người tới lại không phải Tiểu Giang mà là Tiểu Hà: “Đại nhân có gì phân phó?”
Khấu Lẫm híp mắt: “Tiểu Giang đâu?”
Tiểu Hà ôm quyền có chút chột dạ: “Hồi đại nhân, tay Tiểu Giang bị đau, đi xem đại phu rồi.”
Khấu Lẫm tin mới là lạ, rõ ràng là muốn cho Tiểu Hà cơ hội.
Khấu Lẫm mới vừa bị Sở Dao nói một hồi cũng cảm thấy chính mình bụng dạ có chút hẹp hòi, quyết định tha thứ cho hắn: “Đi Thần Đô Vệ chọn lựa vài con thiên lý mã, mua sắm chút nhu yếu phẩm, sau đó đi Phúc Kiến...”
Tiểu Hà sửng sốt: “Đi Phúc Kiến?” Nhu yếu phẩm là gì? “Nghe Tiểu Giang nói vùng duyên hải không yên ổn, chúng ta đi đánh giặc Oa hay sao?”
Khấu Lẫm cũng không phải đi đánh giặc Oa, hắn chỉ phụ trách bắt nội tặc, đánh Oa tặc làm gì? Nhưng nhìn bộ dáng lo lắng sốt ruột của Tiểu Hà, hắn nhướng mày: “Bản quan từ nhỏ lớn lên trên chiến trường Bắc Nguyên, chẳng lẽ không đánh được giặc Oa?”
Tiểu Hà vội vàng ôm quyền: “Không không, đại nhân là thiên hạ vô địch!” Rồi lại bổ sung một câu, “Nhưng phương Bắc là thảo nguyên, giặc Oa là ở vùng duyên hải, đại nhân không phải sợ nước hay sao?”
Khấu Lẫm nghe được câu trước vừa mới muốn nhếch lên cái đuôi, nghe xong câu sau giống như bị hắt một chậu nước lạnh, thầm nghĩ tiểu tử này sớm hay muộn gì cũng chết vì nói nhiều!
Bèn chỉ vào Tiểu Hà nghiêm nghị nói: “Sau này ngươi không cần thủ hộ phu nhân nữa, chờ chọn xong thiên lý mã đem về, ngươi liền phụ trách chăm sóc ngựa.” Hừ lạnh một tiếng rồi phẩy tay đi vào tịnh phòng.