Du thuyền của Hạ Lan gia cách cầu Lạc Hà không xa, Khấu Toàn đứng trên khoang thuyền nhìn về phía hai bóng người mơ hồ xa xa.
Hạ Lan Triết cầm chiếc áo khoác từ trong khoang đi ra phủ thêm cho cô ta: “A Toàn, bên ngoài lạnh lẽo, nàng phải giữ gìn sức khỏe.”
Khấu Toàn vẫn như cũ nhìn thẳng trên cầu.
Hạ Lan Triết cũng hướng theo ánh mắt cô ta nhìn thoáng qua: “Đã thấy chưa, hắn không còn là tiểu hài tử năm đó nàng nói gì nghe nấy nữa đâu.”
Khấu Toàn nhún vai nói: “Thiếp chọc hắn tức nghẹn một bụng mà hắn chỉ có thể dùng phương thức này phản kháng một chút, ngay cả nói một câu nặng nề trước mặt thiếp cũng không dám, đủ thấy thiếp ở trong cảm nhận của hắn cũng có phân lượng không nhỏ.”
“Hắn không phải không dám mà là trọng tình trọng nghĩa.” Hạ Lan Triết khuyên, “Đã có chuyển biến tốt thì hãy thu tay đi thôi, hắn sẽ nhớ tới ân tình nàng nuôi dưỡng lúc xưa mà sau này chắc chắn giúp đỡ nhà chúng ta, không cần thiết nhất định phải đưa A Nhân...”
“Chàng biết cái gì?” Khấu Toàn lườm hắn một cái, “Thiếp không thể quang minh chính đại nhận thân với hắn, nếu không tìm lý do kết thân gia, sau này chàng làm thế nào lấy danh nghĩa của hắn mà làm việc? Hắn không phải chỉ là một quan viên bình thường, hắn chính là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ ác danh rung trời, một khi kết thân với hắn thì thương hội Bắc Lục Tỉnh không phải sẽ nằm gọn trong tay chàng?”
“A Toàn, Hạ Lan gia chúng ta không cần giúp đỡ để giành giựt địa vị, chỉ cần chiếm một góc an ổn làm ăn nhỏ vậy là đủ rồi. Nếu gặp phải chuyện lớn gì thì cầu hắn hỗ trợ là được.” Hạ Lan Triết không hiểu thê tử lấy đâu ra dã tâm lớn như vậy, “Hơn nữa, ta sợ còn chưa chiếm được chỗ tốt gì thì đã đắc tội Sở Thượng Thư trước rồi.”
Khấu Toàn cười lạnh gạt đi: “Đệ đệ đâu phải thật sự ở rể, với quyền thế của hắn, ngoại trừ Thánh Thượng thì ai mà không phải xem sắc mặt của hắn? Lạc Vương thân là người Hoàng thất mà hắn muốn giết liền ra tay giết ngay thấy chưa? Sở Thượng Thư cho dù lợi hại bao nhiêu chẳng lẽ còn có thể quản được tế tử nạp thiếp?”
“Ta chỉ đau lòng cho nữ nhi...”
“Yên tâm, vị phu nhân hắn cưới hàng năm dưỡng ở khuê phòng, không phải là đối thủ của A Nhân đâu.”
Thả xong đèn Khổng Minh, Khấu Lẫm ôm Sở Dao đứng trên cầu thưởng cảnh, bàn về chuyện ngày mai xuất phát đi Phúc Kiến: “Chúng ta đến Dương Châu trước, sau đó xuôi theo Chiết Giang nhập Phúc Kiến nhé?”
Sở Dao được phu quân dụ cho vui vẻ, dĩ nhiên chàng nói cái gì cũng tốt: “Chàng muốn đi một chuyến tới Đài Châu?”
Khấu Lẫm cảm khái: “Tuy nói "Anh hùng không hỏi xuất thân", nhưng ta cũng muốn nếm thử cảm giác tìm về quê quán của mình, bằng không luôn cảm thấy cuộc đời dường như thiếu điểm gì.”
Sở Dao không muốn Khấu Lẫm bị hắt một bát nước lạnh: “Nhưng chàng cũng đã nói, tỷ tỷ hình như có chuyện cố ý giấu chàng, nói vậy nguyên quán Đài Châu của chàng không chừng là giả. Thậm chí ngay cả họ tên của hai tỷ đệ cũng là giả.”
“Họ Khấu tuyệt đối giả không được.” Duy nhất chỗ này là Khấu Lẫm cực kỳ chắc chắn, “Khi Tiên đế tại vị thiên tai nhân họa không ngừng, Đại Lương tuy đã có nguy cơ tan vỡ hiện ra, nhưng thời điểm chân chính thiên hạ đại loạn là lúc Tiên đế băng hà rồi Hoài vương mưu phản mới bắt đầu mở màn. Trước đó, bá tánh lui tới xuất nhập thành thị nào vẫn yêu cầu có giấy thông hành. Mà khi Hoài vương mưu phản, ta đã hai ba tuổi, tỷ tỷ có giấy thông hành, tuy ta xem không hiểu giấy thông hành viết gì, nhưng chỗ viết tên ta nhận biết chữ "Khấu".”
Về sau thế đạo càng ngày càng loạn, giấy thông hành cũng dần dần vô dụng, bá tánh phần lớn đều di tản khắp nơi, cũng không vào hộ tịch, vì thế dần dần không kiểm soát được dân cư.
Nói chuyện thêm một lát thì Đoạn Tiểu Giang lên cầu nhỏ giọng báo: “Đại nhân, Hạ Lan phu nhân muốn mời phu nhân lên thuyền gặp mặt.”
Khấu Lẫm trực tiếp cự tuyệt: “Hãy nói phu nhân trúng gió thân thể không khoẻ, chúng ta chuẩn bị quay về.”
Sở Dao quét mắt về hướng những du thuyền trên mặt sông, nhìn dáng vẻ Tiểu Giang coi bộ cũng đã biết việc này nên nàng nói thẳng không che lấp: “Bà ấy là tỷ tỷ của chàng, tránh được một lúc nhưng cũng không thể cả đời không gặp.”
Khấu Lẫm trầm mặt, với tính tình của Sở Dao thì cho dù chịu uất ức cũng đều giữ nghẹn trong lòng. Huống chi đây vẫn là tỷ tỷ của hắn, vì không để hắn khó xử nên nhất định nàng sẽ nhẫn nại không có giới hạn.
Sở Dao cười trấn an: “Không có việc gì đâu, bà ấy nói ra những gì thiếp không thích thì thiếp cứ làm như không nghe thấy là được, chẳng lẽ còn có thể ăn thịt thiếp hay sao?”
“Nhưng rốt cuộc nàng cũng vẫn bị nghẹn ứ trong lòng, tuy ta không muốn thừa nhận nhưng tỷ tỷ của ta hiện tại có chút cảm giác... "tiểu nhân đắc chí", ỷ vào có ta làm chỗ dựa bèn không thèm để ai vào mắt.”
Khấu Lẫm thấy Sở Dao đã quyết định chủ ý rồi nên cũng không cản nàng nữa, ôm nàng xuống cầu thấp giọng dặn dò, “Nàng chỉ cần nhớ kỹ một điều, người thiếu nợ tỷ ấy là ta chứ không phải nàng.”
“Vâng.” Sở Dao gật đầu.
*
By Bà Còm in Wattpad*
Khấu Lẫm đưa Sở Dao tới một con thuyền nhỏ đã điều tới trước chờ sẵn. Thuyền nhỏ chèo đến giữa sông thì cả hai rời thuyền nhỏ lên thuyền lớn của phủ Hạ Lan.
Hạ Lan Triết chiêu đãi Khấu Lẫm ở chính sảnh, Sở Dao theo Khấu Toàn đi vào phòng khách.
Khấu Toàn nhường ra vị trí chủ vị cho Sở Dao, nhưng Sở Dao lại ngồi xuống dãy ghế bên trái. Khấu Toàn cũng không đến ghế chủ vị, chỉ ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hai người ngồi cạnh nhau, Sở Dao ngửi được trên người Khấu Toàn có mùi Tô hợp hương thuần khiết. Tô hợp hương có tác dụng an thần tỉnh não, mùi hương đặc biệt quý hiếm nên thường được dùng xen lẫn với các hương liệu khác, chỉ có một số cực ít quý phu nhân danh giá mới có khả năng dùng loại hương thuần chất.
Mùi hương này khiến Sở Dao nhịn không được nhớ tới một người khác...
Sau khi cho thị nữ lui xuống, Khấu Toàn cười nói: “Đệ đệ ta tuy ở rể, nhưng nghe theo ý của hắn thì ở rể cũng chỉ là hình thức, đệ muội vẫn là tức phụ của Khấu gia.”
Sở Dao ngoan ngoãn gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
“Hai tỷ đệ chúng ta phụ mẫu đều song vong, người ta nói trưởng tỷ thay nương, ta cũng nên đại diện Khấu gia trao lễ vật cho tân nương tử.” Khấu Toàn tháo xuống chiếc vòng trên cổ tay đưa cho Sở Dao, “Đệ muội chính là thiên kim nhà Thượng thư, mong chớ có chê bai là được.”
Sở Dao cũng không chối từ, trực tiếp nhận lấy vòng tay. Nàng đối với châu báu trang sức linh tinh gì đó cũng không hiểu biết nhiều, nhưng thấy vòng tay này lên nước bóng loáng màu sắc tươi đẹp, nhất định là giá trị liên thành. Khấu Toàn chịu lấy ra tặng mình khẳng định cũng không phải bởi vì coi trọng chính mình.
Sau khi đeo vòng vào cổ tay, rũ mắt thưởng thức một hồi lâu, Sở Dao mới cười nói: “Đâu có chuyện chê bai, tỷ tỷ tặng chính là phần đại lễ, cho dù ở kinh thành ta cũng không gặp được mấy nhà phu nhân đã mang qua.”
Khấu Toàn khiêm tốn nói: “Đệ muội nói đùa, trong kinh khắp nơi đều là quyền quý, sợ là chướng mắt loại vật phàm như vậy nên mới không đeo.”
“Đâu phải vậy.” Sở Dao dáng ngồi ưu nhã, giọng nói nhỏ nhẹ, “Đầu xuân sang năm đi tham gia tiệc Quỳnh hoa lâm lang mà mang vòng tay tỷ tỷ đưa, chắc chắn sẽ được nổi bật.”
Khấu Toàn thuận miệng nói: “Đệ muội tuy chưa từng từ trong nhà gả ra ngoài, nhưng dù sao cũng là nữ nhân đã xuất giá, loại yến tiệc Quỳnh hoa để làm mai kia không nên tham gia.”
Sở Dao thoáng ngẩn ra như suy tư gì: “Suýt nữa ta quên mất.”
Yên tĩnh trong chốc lát, Khấu Toàn đánh giá nàng: “Nhìn xem đệ muội kìa, cho dù mặc y phục nam tử rộng thùng thình vẫn không che được dáng người lung linh, đệ muội quả thật là mỹ nhân tuyệt sắc hiếm gặp, khó trách khiến cho nam nhân vừa gặp đã phải mất hồn.”
Lời này nghe như là khen, nhưng vào tai Sở Dao lại có cảm giác không thoải mái.
Khấu Toàn thấy nàng không nói gì bèn chỉ lo tự mình nói tiếp: “Ta cũng nghe qua, đệ muội tuổi nhỏ đã tang mẫu, bởi vì chân trái tàn tật nên xưa nay hiếm khi nào ra khỏi khuê phòng. Lệnh tôn không tục huyền cũng không thiếp thất, đệ muội ngay cả một tỷ muội cũng không có?”
Sở Dao rốt cuộc gật đầu: “Đúng vậy.”
Khấu Toàn tiếc hận: “ Đại thế gia tiểu thư tựa như đệ muội sinh ra là được ngâm trong vại mật, hơn phân nửa không rành thế sự, ngây thơ thiên chân vô cùng. A Lẫm lựa chọn ở rể, chỉ sợ cũng vì cho rằng đệ muội là đóa mẫu đơn kiều quý, xa nhà lạ nước lạ cái sẽ không chịu đựng nổi.”
Sở Dao hơi rũ mắt, nàng có thể cảm giác được Khấu Toàn dường như rất có địch ý đối với mình. Nàng ở trong lòng thầm suy đoán, Khấu Toàn lớn hơn Khấu Lẫm gần hai mươi tuổi, tuy nói là tỷ tỷ nhưng thật ra không khác gì là mẫu thân, thấy “Nhi tử” phải chịu ở rể cho nên mới căm thù nàng?
Sở Dao chịu đựng, không cùng bà ta tranh cãi. "Mây tía dễ tán, nhân tâm dễ biến", cũng mặc kệ hiện giờ Khấu Toàn biến thành bộ dáng gì, nếu không nhờ bà ta chăm sóc Khấu Lẫm cho đến năm tám tuổi thì cũng không có Khấu Lẫm ngày hôm nay, đây là sự thật không thể chối bỏ.
Sở Dao nghĩ, Khấu Toàn nhờ Hạ Lan Triết tìm người, nếu tìm biết đệ đệ là một kẻ nghèo túng, Khấu Toàn nhất định sẽ yêu thương chăm sóc đệ đệ nhiều hơn, nhưng ai cũng không thể ngờ được...
Khấu Lẫm nhớ đến ân tình của tỷ tỷ, Sở Dao cũng nhớ ơn. Lúc trước nàng vẫn luôn nghĩ, nếu Khấu Lẫm tìm được tỷ tỷ thì nàng nhất định phải báo đáp cho đàng hoàng.
Khổ nỗi Khấu Toàn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Chúng ta đều là nữ nhân, hơn nữa, đệ đệ ta chính trực tráng niên, lại là võ tướng, thể trạng tất nhiên không thể so với người bình thường. Thân thể đệ muội mảnh mai như vậy, có thể... chịu nổi không?”
Sở Dao chưa từng cùng người nào trực tiếp thảo luận vấn đề này, căng da đầu đáp: “Vẫn còn ổn.”
Khấu Toàn lại thở dài: “Đệ muội, tỷ tỷ là người từng trải, nữ nhân đấy nhe, chỉ bằng mỹ mạo thì không giữ được nam nhân đâu...”
Sau đó Khấu Toàn lại nói thêm một tràng thật dài, Sở Dao một chữ cũng không thèm bỏ vào tai, đại khái là khuyên nàng nếu lâu dài không thể khiến cho trượng phu thỏa mãn chuyện giường chiếu thì phu thê bất hoà là việc sớm hay muộn sẽ xảy ra, chi bằng hãy sớm làm ra quyết định.
Quyết định này, đương nhiên là vì phu quân nạp thiếp để giảm bớt “Gánh nặng”.
Sở Dao khẽ nhíu mày, Khấu Lẫm nói không sai, Khấu Toàn hiện giờ đích xác có chút “Tiểu nhân đắc chí”. Nếu cứ tiếp tục để bà ta như vậy sẽ khiến Hạ Lan gia ở bên ngoài làm việc không biết tiết chế, sớm hay muộn gì cũng sẽ liên lụy đến Khấu Lẫm.