Trong hang động ở ngoài thành Lạc Dương, Khấu Toàn từ từ tỉnh lại, bị người đánh vào gáy mới ngất xỉu, hiện giờ sau cổ đau lợi hại. Khi tầm mắt khôi phục tiêu cự, ả không bị bức tượng Kim Cương nộ mục trong hang dọa sợ, lại bị bóng lưng của Tạ Tòng Diễm đứng ở cửa động khiến cho kinh hoảng.
“Tỉnh rồi.” Tạ Tòng Diễm xoay người đi vào.
“Tạ Tướng quân!” Khấu Toàn quỳ rạp xuống đất, bị dọa run rẩy, “Tạ Tướng quân làm gì vậy?!”
Bụng Tạ Tòng Diễm bị Tú Xuân đao gây thương tích, y phục đỏ thắm một mảnh, hắn cười lạnh, rất có vài phần dữ tợn: “Đa tạ Hạ Lan phu nhân đã dọn đường cho ta...”
Khấu Toàn run như cầy sấy: “Cái, cái gì dọn đường?”
“Có lẽ ngươi không biết, ta và ngoại chất nữ không có quan hệ huyết thống, nàng chính là người mà ta thầm yêu bằng cả con tim. Vì khiến nàng khó gả đi, là ta đã sai nhũ mẫu hại nàng gãy chân, còn phá hư hết cọc nhân duyên này đến cọc nhân duyên khác của nàng. Nhưng cuối cùng lại bị bại bởi Khấu Lẫm.”
Tạ Tòng Diễm rút đao, lưỡi đao hẹp dài lạnh lẽo đặt sát cổ Khấu Toàn, gần như muốn đập nát xương bả vai ả ra, “Hiện giờ, thật sự đa tạ ngươi làm phu thê hắn bất hoà, hai người bọn họ đúng là náo động muốn hòa ly... Nhưng đốm lửa ngươi nhóm còn cháy chưa đủ mạnh, ta nghĩ nếu ngươi chết đi, phu thê bọn họ nhất định sẽ trở mặt thành thù.”
Khấu Toàn cả kinh ngã xuống đất: “Tạ Tướng quân ngàn vạn lần không thể làm vậy, Khấu Lẫm nhất định sẽ kiếm ngài trả thù.”
“Ngươi không lo lắng cho mạng của mình, lại rỗi hơi lo lắng hắn có thể kiếm ta trả thù hay không?” Lưỡi đao Tạ Tòng Diễm đè xuống, cắt ra một đường đổ máu, “Ta chờ ngươi tỉnh lại, nói cho ngươi nghe cũng chỉ muốn ngươi làm quỷ minh bạch.”
Giơ đao muốn chém xuống.
Khấu Lẫm giấu người sau tượng Phật, siết chặt nắm tay liền định xông ra.
“Thiếu gia!” Khấu Toàn bỗng nhiên hô một tiếng, khóc nức nở, “Thiếu gia, nô tỳ biết thân phận của ngài, biết ngài không phải họ Tạ. Nô tỳ... nô tỳ là nữ nhi của nhũ mẫu cho mẫu thân ngài, từ nhỏ đã cùng mẫu thân ngài lớn lên, tình như tỷ muội...”
Một nửa thân thể Khấu Lẫm lộ ra khỏi tượng Phật lập tức cứng lại, vội rụt trở về.
Sở Dao đã sớm cùng hắn phỏng đoán khả năng này, bởi vậy khi nghe xong lời nói đột ngột của Khấu Toàn, trong lòng Tạ Tòng Diễm không hề kinh ngạc. Nhưng hắn cảm thấy chính mình hẳn nên biểu hiện ra vài phần sửng sốt mới đúng, chỉ tiếc hắn không quen diễn kịch, bản mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Vì mạng sống, Hạ Lan phu nhân thật là cái gì cũng cho ra khỏi miệng được. Lúc nãy ta đã nói cho ngươi biết, giữa ta và Sở Dao không có bất luận quan hệ huyết thống gì, ngươi đoán được ta không mang họ Tạ, chẳng phải là quá bình thường?”
Mạch đao sát khí hôi hổi đè thật mạnh trên vai, Khấu Toàn nghiêng nửa người, cực kỳ cố hết sức để nói chuyện: “Nô tỳ biết mẫu thân ngài là đích thứ nữ Từ Dung của tiền Thủ Phụ Từ Hòa, chuyện này đâu thể nào đoán ra được, phải không thiếu gia?”
Phải, Từ Dung thật là tên của mẫu thân hắn. Tạ Tòng Diễm khẽ nhíu mày, cử động cổ tay thu hồi Mạch đao, vẫn chưa cho vào vỏ: “Ngươi và mẫu thân ta quan hệ thân mật như thế, vì sao ta chưa bao giờ nghe nhũ mẫu đề cập đến ngươi?”
Lực đạo đè trên bả vai chợt buông lỏng, quả tim Khấu Toàn cũng nhẹ nhõm theo. Thở hổn hển mấy hơi thật sâu, Khấu Toàn vẫn quỳ dưới đất thật cẩn thận hỏi: “Không biết nhũ mẫu của thiếu gia là ai?”
“Lưu thị.”
“Lưu thị? Ma ma hầu hạ tiểu thư không có ai họ Lưu.” Khấu Toàn nghiêm túc suy tư trong chốc lát, do dự phỏng đoán, “Hẳn là tiểu thư vừa mới tìm sau này, hoặc là...”
Tạ Tòng Diễm cắt ngang: “Đừng nói nhảm lung tung, trước tiên hãy kể về chính ngươi. Nhớ kỹ, nếu bị ta bắt được nửa câu sai lầm, lập tức sẽ cho ngươi đầu mình hai nơi!”
Khấu Toàn thân mình run lên, chua xót nói: “Là chuyện như vậy thưa thiếu gia, năm đó sau khi Từ gia bị hạch tội, tiểu thư bị đưa vào Giáo Phường Tư, còn nô tỳ thì bị đưa vào trong quân làm quân kỹ, là Trấn Quốc Công Thế tử Phó Sầm được Hoài Vương gia gửi gắm, cứu nô tỳ từ trong quân ra.”
Chỉ một câu này thì Tạ Tòng Diễm đã nghe ra chỗ dị thường: “Phó Sầm là phụ thân đã mất mạng của ta, cứu tỷ muội kết nghĩa của mẫu thân ta thuộc về bổn phận, vì sao ngươi nói là được Hoài Vương gửi gắm? Có liên quan gì đến Hoài Vương chứ?”
Khấu Lẫm nấp sau tượng Phật híp mắt lại, hóa ra Tạ Tòng Diễm là cô nhi của phủ Trấn Quốc Công.
Thái độ Tạ Tòng Diễm như vậy khiến Khấu Toàn ngây ngốc một hồi lâu, kinh ngạc hô lên: “Thiếu gia, Phó Sầm làm sao lại là vong phụ của ngài? Phụ thân ngài chính là Hoài Vương Minh Hoàn, chẳng lẽ ngài vẫn luôn không biết hay sao?”
Tạ Tòng Diễm ngẩn ngơ, lưỡi đao lại gác lên cổ Khấu Toàn: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó?”
“Tại sao lại như vậy được chứ? Người cùng tiểu thư "lưỡng tình tương duyệt" chính là Hoài Vương gia.” Khấu Toàn nghi hoặc không thôi, “Lão gia và Trấn Quốc Công Phó Vân bất hòa, Hoài Vương và tiểu thư lúc trước chỉ có thể lui tới trong lén lút. Sau khi tiểu thư bị vào Giáo Phường Tư, Hoài Vương gia không tiện ra mặt, ngài ấy và Phó Sầm là biểu huynh đệ, vì thế mới nhờ Phó Sầm lén lút cứu tiểu thư ra rồi giấu đi, có lẽ vậy nên thiếu gia mới bị hiểu lầm là cô nhi của phủ Trấn Quốc Công? Không thể nào, Tạ Trình Tướng quân hình như biết chân tướng mà...”
Khấu Toàn lại hồ nghi nhìn về phía Tạ Tòng Diễm, “Thiếu gia thật sự không biết? Tạ Trình Tướng quân chưa từng nói với ngài sao?”
Tạ Tòng Diễm thật sự không biết, từ nhỏ Tạ Trình chỉ nói phụ thân hắn là Trấn Quốc Công Thế tử, hắn là độc đinh còn sót lại của Phó gia, nhũ mẫu cũng nói như thế, căn bản không hề đề cập tới Hoài Vương một câu: “Ngươi xác định tình nhân của mẫu thân ta là Hoài Vương?”
“Đương nhiên xác định, tiểu thư quen biết với Hoài Vương trong hội đèn lồng, một đường đi tới đều là nô tỳ theo sát bên cạnh tiểu thư. Phó Sầm tuy cũng có ý thích tiểu thư nhưng chưa bao giờ biểu lộ, tiểu thư chỉ thầm biết được mà thôi.”
Tạ Tòng Diễm nửa tin nửa ngờ, nếu lời nói của Khấu Toàn không giả, vậy thì chuyện gì đã xảy ra?
Thế lực cũ của Hoài Vương và Trấn Quốc Công phía sau hắn đều cho rằng hắn là độc đinh do phủ Trấn Quốc Công lưu lại.
Sở Thượng Thư cũng cho rằng như thế.
Vì sao Tạ Trình phải lừa gạt?
Hoài Vương và phủ Trấn Quốc Công tuy giống như cây liền cành, nhưng hắn là nhi tử của ai - họ Minh hay là họ Phó - thì thật khác nhau như trời với đất.
Hiện giờ hắn họ Phó, là cô nhi của phản thần, bộ hạ cũ của Hoài Vương và Trấn Quốc Công đều lấy hắn làm trung tâm hội tụ bên nhau, chỉ trông cậy hắn ngồi lên vị trí Trung Quân Đại Đô đốc vì bọn họ giành ích lợi. Mà Tạ Tòng Diễm từ nhỏ đã được giáo huấn duy nhất một tư tưởng, chính là phải có được địa vị cao trong quân đội, tay nắm binh quyền lật đổ Tống gia.
Nhưng nếu hắn là nhi tử của Hoài Vương, vậy hắn chính là huyết mạch của Hoàng thất. Những thế lực đó mà biết chắc chắn sẽ không an phận, chắc chắn sẽ ngo ngoe rục rịch muốn hắn đi tạo phản để đoạt lại ngôi vị Hoàng đế vốn nên thuộc về Hoài Vương. Vậy thì bọn họ cũng có thể từ chỗ ẩn mình sau màn bước ra sân khấu, lấy về được ích lợi cùng vinh quang vốn nên thuộc về bọn họ.
Nhưng nếu nói như vậy, năm đó Sở Thượng Thư tuyệt đối sẽ không lưu trữ hắn, càng miễn bàn cùng hắn đứng chung một chiến tuyến.
Hiện giờ những người sau lưng hắn nghiễm nhiên đã thành Sở đảng, được ích lợi nên có, bị Sở Thượng Thư uốn nắn thành dễ bảo, lặng yên không một tiếng động. Ngay cả chính hắn cũng coi bản thân trở thành người Tạ gia, tranh đấu trong triều giao hết cho Sở Thượng Thư, hắn chỉ cần mang binh đánh giặc. Đợi đến khi Thái Tử Minh Hành đăng cơ, Sở Thượng Thư tất nhiên sẽ trở thành Nội các Thủ Phụ, hắn sẽ làm Trung Quân Đại Đô đốc, nắm trong tay binh quyền để bảo vệ giang sơn Đại Lương được an ổn, không hơn không kém!
Đây cũng là nguyên nhân hắn không sợ Khấu Lẫm biết đến bí mật thân thế của mình, bởi vì đã nhiều năm qua đi thì Khấu Lẫm vẫn tra không ra vấn đề gì, không có bằng chứng, cho dù đi báo cho Thánh Thượng thì Thánh Thượng cũng sẽ không tin.
Thánh Thượng không tin cũng đúng thôi -- rốt cuộc trong trận chiến ở Tháp Nhi cốc, nếu không nhờ Tạ Trình liều mình hy sinh thì Thánh Thượng chưa chắc sống sót quay về, làm sao ngài tin được Tạ Trình làm vậy chỉ để lót đường cho hắn; còn về nhận xét của Thánh Thượng với Sở Thượng Thư, cứ xem Sơn Đông Sở thị mấy trăm năm danh vọng, làm sao ngài có thể tin Sở Thượng Thư lại nhận nuôi cô nhi Hoàng thất để mưu đồ bí mật tạo phản, quả thực là chuyện cổ tích Ngàn lẻ một đêm.
Chẳng lẽ đó chính là lý do Tạ Trình gạt hắn và những người khác? Chỉ muốn sau này hắn sẽ có một cuộc sống an ổn?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tạ Tòng Diễm trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cho tới nay, ấn tượng của hắn đối với Tạ Trình -- vị phụ thân trên danh nghĩa của mình -- thật ra dừng lại ở một từ “Ngu”.
Tổ tông Tạ gia đã từng chịu qua đại ân từ phủ Trấn Quốc Công, xem như âm thầm là gia thần của Phó gia, người biết chuyện này rất ít. Vì lót đường cho hắn mà Tạ Trình chết ở Tháp Nhi Cốc, còn hại chết rất nhiều người như vậy khiến trong lòng Tạ Tòng Diễm vô cùng áy náy.
Tạ Tòng Diễm phục hồi tinh thần, hắn là nhi tử của ai hiện giờ không còn quan trọng, bởi vì hết thảy đều thành kết cục đã định. Mà hắn chẳng hề có chút ấn tượng nào về phụ mẫu, vì thế cũng không có gì phải thương tâm khổ sở, càng không có dã tâm muốn thành Hoàng đế.
Hắn còn chưa quên mình tới hang động này làm gì, Khấu Lẫm vẫn còn trốn tránh phía sau tượng Phật.
*
By Bà Còm in Wattpad*
Khấu Lẫm cũng đang trầm tư trong vụ bí mật về đảng phái trong triều này, hắn không rõ ràng lắm Tạ Tòng Diễm là thật sự không biết thân phận chính mình hay vẫn đang diễn kịch. Nhưng nếu Tạ Tòng Diễm đã dám bại lộ chính mình là phản thần, còn cần thiết phải diễn hay sao?
Tạ Tòng Diễm một lần nữa dẫn về đề tài: “Nói như vậy, Khấu Lẫm cũng là người Từ gia?”
Khấu Toàn lắc đầu: “Không, nô tỳ cũng không phải là Khấu Toàn chân chính, không phải thân tỷ tỷ của hắn.”
Khấu Lẫm còn đang tự hỏi về thân phận của Tạ Tòng Diễm, nghe được lời này thân thể lập tức cứng đờ tựa như bức tượng điêu khắc.
Khám phá này vẫn ở trong dự liệu, Tạ Tòng Diễm nhàn nhạt hỏi: “Chuyện thế nào?”
Khấu Toàn giải thích: “Năm đó, sau khi tiểu thư rời khỏi Giáo Phường Tư được Hoài Vương bí mật dưỡng tại một thị trấn gần kinh thành, chẳng qua nửa năm sau thì Trấn Quốc Công Phó Vân biết được chuyện này. Khi đó sức khỏe tiên đế càng ngày càng lụn bại, Hoài Vương và Kim Thượng đấu nhau lợi hại, phủ Định Quốc Công và phủ Trấn Quốc Công cũng như nước với lửa, chuyện của tiểu thư nếu bị Tống gia biết sẽ trở thành vết nhơ khiến Hoài Vương bị công kích.”
Tạ Tòng Diễm minh bạch: “Cho nên Trấn Quốc Công phái người đi giết mẫu thân của ta?”
“Đúng vậy.” Khấu Toàn gật đầu, “Ít nhiều gì cũng nhờ Thế tử Phó Sầm truyền tin, còn phái tới một đội tâm phúc bảo hộ, tiểu thư và nô tỳ mới có cơ hội chạy khỏi Bắc Trực Lệ.”
Tạ Tòng Diễm hỏi: “Hoài Vương không biết sự tình?”
Khấu Toàn cười khổ: “Hoài Vương gia sợ nhất cữu cữu Phó Vân, không chừng cũng đã ngầm đồng ý, rốt cuộc tiểu thư là nữ nhân đã được đến tay, đem so sánh với ngôi vị Hoàng đế, cái nào nặng cái nào nhẹ? Đây cũng là chỗ khiến tiểu thư rất thương tâm, huống chi khi đó trong bụng nàng đã có cốt nhục của Hoài Vương.”
Tạ Tòng Diễm nhàn nhạt nghe giống như chuyện chẳng có liên quan gì đến mình, cảm xúc không hề dao động. Bởi vì dưới mắt của hắn, giải quyết như vậy thực hợp lý lẽ, hết sức bình thường.
“Tiếp tục nói.”
“Nô tỳ và tiểu thư rời khỏi Bắc Trực Lệ đi vào Lạc Dương, bởi vì phụ thân của Hạ Lan Triết -- gia chủ tiền nhiệm của Hạ Lan gia -- đã từng chịu qua không ít ân huệ của Từ gia, lão gia chủ giấu chúng ta ở thôn trang của Hạ Lan gia. Chỉ tiếc không bao lâu, truy binh liền đuổi tới thành Lạc Dương, người mang binh đuổi giết chúng ta chính là Tạ Trình, bởi vì đối với người bên ngoài thì Tạ Trình không có quan hệ gì với phủ Trấn Quốc Công và Hoài Vương, để ông ta đuổi giết là thích hợp nhất. Đáng thương tiểu thư đang mang thai, thân thể lại mảnh mai, thật sự không thể nào bôn ba.”
Khấu Toàn vừa nói vừa dùng tay áo lau nước mắt, “Hạ Lan lão gia liền hỏi nô tỳ có nguyện ý thay thế tiểu thư đánh lạc hướng truy binh hay không... Vì thế tiểu thư lưu lại trong phủ Hạ Lan, nô tỳ giả trang thành tiểu thư, mang theo hộ vệ tiếp tục trốn đi, muốn dẫn Tạ Trình tới Vân Nam.”
Tạ Tòng Diễm nhíu mày: “Khấu Lẫm chẳng lẽ là ngươi nhặt được trên đường?”
Khấu Toàn kể: “Nô tỳ từ Lạc Dương một đường đi tới đất Thục, lúc ấy thế đạo rung chuyển nhưng đất Thục coi như vẫn còn an ổn, kiểm tra cũng vô cùng nghiêm ngặt, xuất nhập cực kỳ không tiện. Trong khi trốn chui trốn nhủi trong sơn đạo gập ghềnh, đoàn người của nô tỳ gặp một đội xe ngựa mới từ đất Thục đi ra, chủ nhân tên là Khấu Toàn. Thấy nô tỳ và các hộ vệ đường dài bôn ba, nàng cho chúng ta chút đồ ăn, nô tỳ mượn cơ hội bắt chuyện với nàng, biết được phụ mẫu nàng đều đã qua đời, trượng phu cũng chết. Nàng ở đất Thục đã mất hết thân nhân, vì thế bán của cải lấy tiền mặt, mang theo một ấu đệ chưa đầy một tuổi đi đến Hồ Quảng nương nhờ nhà ngoại tổ...”
Nói tới đây, Khấu Toàn tạm dừng giọng.
Khấu Lẫm dựa lưng vào tượng Phật yên lặng lắng nghe, vẻ mặt u ám.
Trong đầu hắn hiện ra rất nhiều suy nghĩ hỗn độn, dần dần những suy nghĩ đó được xâu chuỗi lại với nhau, chậm rãi hình thành một suy đoán mà từ trước đến nay hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thể tưởng tượng ra nổi.
Suy đoán này, chính là suy đoán của Sở Dao.