Nhớ tới chuyện Tạ Tòng Diễm nhờ vả, Sở Dao hỏi Khấu Lẫm: “Chàng tính toán xử trí Khấu... Hạ Lan phu nhân như thế nào? Còn phần Hạ Lan gia thì sao?”
Sở Dao ở trong lòng thầm nghĩ, Khấu Lẫm có lẽ sẽ giết toàn bộ Hạ Lan gia, nhưng chưa chắc sẽ giết Khấu Toàn. Bởi vì Khấu Toàn đích xác đã nuôi nấng Khấu Lẫm mấy năm, mà trong mấy năm đó cũng thật là mấy năm loạn lạc nhất kể từ khi Đại Lương lập quốc tới nay. Khấu Lẫm là người cực hiểu được tri ân báo đáp, điểm này có thể nhận biết ngay từ thái độ chàng đối đãi với Tống Yên Hàn.
Khi đó là Khấu Lẫm mới từ trong quân tới kinh thành, chỉ có Tống Yên Hàn đối xử tốt với chàng, nhưng cũng làm hại chàng ở nhà giam Đại Lý Tự chịu đủ loại tra tấn. Ngoại trừ nhổ sạch mười phiến móng tay, Khấu Lẫm còn từng gặp khổ hình gì khác thì chàng vẫn chưa nói tỉ mỉ nên Sở Dao cũng không tưởng tượng ra được. Nhưng đúng là một trận hãm hại đó đã hoàn toàn khiến tính cách của Khấu Lẫm vặn vẹo, làm chàng "mai táng" lương tâm rồi leo lên con đường nịnh thần.
Lúc trước khi Khấu Lẫm biết được mục đích chân thật của Tống Yên Hàn, Khấu Lẫm cũng chỉ thoáng cảm khái vài câu, nói trên đời này ngoại trừ tỷ tỷ thì chưa từng có người thiệt tình đối đãi mình. Sau đó Khấu Lẫm vẫn luôn không tìm Tống Yên Hàn tính sổ, đại để là niệm tình lúc xưa ả ta đã đối xử tốt với mình, cho dù là giả ý nhưng rốt cuộc cũng từng giúp qua.
Khấu Lẫm từ trong khổ cực mà đi lên, người đã từng đưa tay giúp đỡ chàng thật vô cùng ít ỏi không có bao nhiêu, vì thế cho dù là giả ý nhưng cũng giống như "đưa than ngày tuyết", đã cho chàng chút ấm áp.
Sinh tử của "Khấu Toàn" đích xác khó mà nói.
Khấu Lẫm thoáng trầm mặc: “Là Tạ Tòng Diễm nhờ nàng tới hỏi chứ gì?”
Sở Dao không giấu giếm: “Vâng.”
Giọng điệu Khấu Lẫm nhàn nhạt: “Muốn cầu ta buông tha cho Hạ Lan gia, hãy kêu hắn tự tới cầu.”
“Cho nên phu quân cũng không có ý muốn giết toàn bộ Hạ Lan gia, chỉ là muốn cữu cữu tới cầu chàng?” Sở Dao thử thăm dò, “Bởi vì cữu cữu nhục nhã chàng nên chàng muốn trả đũa?”
“Tâm nhãn của ta sao lại nhỏ hẹp đến thế?” Khấu Lẫm khịt mũi coi thường, “Thân phận của hắn không giống bình thường, ta cần thiết phải thăm dò suy nghĩ của hắn.”
Sở Dao cũng biết sự tình quan trọng, không tiện dễ dàng vì Tạ Tòng Diễm bảo đảm bất cứ vấn đề gì. Tuy nhiên, trong tình huống Khấu Lẫm biết được chân tướng đã chịu đánh sâu vào nội tâm mà cũng không quên đại sự triều chính, nàng thật có thể yên tâm rồi: “Nhưng cữu cữu đã cùng thiếp cáo biệt, ngày mai sáng sớm liền hồi kinh.”
Khấu Lẫm sửng sốt: “Buổi trưa vừa đến, sáng mai liền đi rồi?”
Sở Dao gật đầu: “Cữu cữu gánh vác an nguy của kinh đô và vùng lân cận rất trọng địa, không thể rời kinh quá lâu, huống chi trước nay cữu cữu đều làm việc sấm rền gió cuốn như vậy.”
Khấu Lẫm nói: “Hắn sẽ không sợ Khấu... Hạ Lan phu nhân khai lung tung hay sao?”
Sở Dao nói: “Dĩ nhiên là tin tưởng phu quân có thể khống chế được cục diện, không tới phiên cữu cữu nhúng tay.”
Khấu Lẫm nhìn sắc trời qua cửa sổ, mày nhíu chặt: “Nào, đứng lên trước đã, để ta đi viết một phong thư.”
“Viết thư?” Sở Dao vừa nói vừa đứng dậy, da đầu đột nhiên bị giựt một cái tê rần, mới phát hiện một lọn tóc của hai người đã bị thắt lại với nhau.
“Viết cho phụ thân.” Khấu Lẫm khẽ cười, tháo tóc ra rồi đến ngồi trước án đài bắt đầu viết.
Sở Dao tuy tò mò nhưng cũng không xem Khấu Lẫm viết gì: “Chàng muốn nhờ cha tra xét thân thế của tiểu cữu cữu à?”
Khấu Lẫm đáp “Đúng vậy”, hiện giờ không tiện kêu ám vệ sao chép, gặp được từ nào không biết bèn hỏi Sở Dao. Một phong thơ viết suốt nửa canh giờ, viết xong Khấu Lẫm mở cửa sổ, huýt sáo một tiếng.
Nhoáng một cái, Đoạn Tiểu Giang xuất hiện ngoài cửa sổ: “Đại nhân?”
Khấu Lẫm dùng sáp phong bế mật thư: “Ngươi phải hồi một chuyến kinh thành, giao thư này cho Sở Thượng Thư.”
Đoạn Tiểu Giang tiếp nhận thư, không yên lòng bỏ đi lúc này: “Không bằng để sư huynh thuộc hạ trở về đi, hắn cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm.”
Khấu Lẫm lắc đầu: “Phong thư này có lẽ liên quan đến vận mệnh quốc gia của Đại Lương, vẫn là ngươi tự mình đi một chuyến bảo đảm hơn.”
Nghe Khấu Lẫm vừa nói như vậy, thần sắc Đoạn Tiểu Giang không khỏi nghiêm túc ngay: “Tuân lệnh.”
Khấu Lẫm lại bổ sung: “Huống chi, sai sử sư huynh ngươi là phải tiêu tiền.”
Đoạn Tiểu Giang:... Câu này mới là lời nói thật.
Khấu Lẫm quay đầu nhìn Sở Dao: “Đi một chuyến kinh thành, nàng cho sư huynh hắn một lượng vàng là đủ, vậy mà đưa đến những mười lượng? Vốn dĩ kêu hắn cõng nàng đi Phúc Kiến ta chỉ tính trả công hắn hai mươi lượng, bị nàng phá giá loạn xạ như vậy, sợ là ta phải bỏ ra năm mươi lượng.”
Sở Dao thật không biết "giá thị trường" trên giang hồ, ngượng ngùng hứa: “Lần sau sẽ không.”
Đoạn Tiểu Giang vội vàng nói: “Không sao đâu đại nhân, phu nhân đưa mười lượng vàng vẫn còn dư lại đây, thuộc hạ chỉ đưa cho sư huynh một lượng. Chuyến đi Phúc Kiến ngài vẫn có thể trả công sư huynh hai mươi lượng.”
Khấu Lẫm khen ngợi: “Không tồi.” Sau đó nhìn chằm chằm Đoạn Tiểu Giang.
Đoạn Tiểu Giang bị nhìn đến mức da đầu tê dại, hắn làm sai gì sao? Không phải nên khích lệ mình à? Sau đó liền minh bạch, là đại nhân muốn lấy lại chín lượng vàng hắn tiết kiệm được.
Thực may quá, trải qua sự kiện tổn thương nhân tâm này, đại nhân vẫn chính là... đại nhân!
*
By Bà Còm in Wattpad*
Trời mới tờ mờ sáng, Tạ Tòng Diễm một người một ngựa ra khỏi cửa Bắc của thành Lạc Dương.
Mới vừa tiến vào quan đạo nối thẳng đến Bắc Trực Lệ, sau khi giục ngựa phi nhanh hơn mười trượng, đột nhiên hắn thít chặt dây cương cảnh giác quan sát tứ phía: “Ra đi!”
Khấu Lẫm từ sau một gốc cây trụi lủi lộ mặt, chắp tay sau lưng dạo bước về phía trước: “Cữu cữu.”
Tạ Tòng Diễm ngồi trên lưng ngựa liếc hắn: “Ngươi cố ý chờ ta tại đây, có chuyện muốn nói?”
Khấu Lẫm đi đến trước mặt Tạ Tòng Diễm: “Cứ vậy mà đi rồi? Ân tình của Hạ Lan lão gia không cần báo?”
Tạ Tòng Diễm đã hiểu ý Khấu Lẫm: “Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha Hạ Lan thế gia?”
Khấu Lẫm không chút để ý: “Cầu ta...”
Tạ Tòng Diễm chưa từng do dự: “Ta đây cầu ngươi.”
Khấu Lẫm nhướng mày: “Ta còn chưa nói dứt lời, cữu cữu gấp cái gì? Ta muốn nói cho dù ngươi cầu ta, ta cũng không bỏ qua.”
Tạ Tòng Diễm thần sắc không đổi, giục ngựa vòng qua hắn liền đi: “Thích sao thì cứ làm vậy.”
“Đứng lại!” Khấu Lẫm nhìn về hướng bóng lưng của Tạ Tòng Diễm, nặng nề hỏi, “Người trong Hoàng thất đều vô tình máu lạnh như vậy à? Coi sự hy sinh phụng hiến thề sống chết trung thành của người khác trở nên chuyện đương nhiên?”
Tạ Tòng Diễm nhíu mày, thít chặt dây cương quay đầu trở lại: “Ngươi cứ việc yên lòng, ta cũng không có dã tâm, cũng biết chính mình có chút tài làm tướng nhưng lại không đủ mưu kế để lăn lộn trên chính trường, càng không thích giao tiếp với đám chính khách các ngươi. Ta đối với vị trí kia không hề có một chút hứng thú nào.”
Khấu Lẫm cười khẩy: “Vậy ngươi có hứng thú với cái gì, ngoại chất nữ của ngươi, phu nhân của ta?"
Tạ Tòng Diễm hơi rũ tầm mắt, cũng cười khẩy một tiếng: “Như thế nào, ngày hôm qua chưa đánh đủ, còn muốn cùng ta đánh thêm một trận nữa có phải hay không? Hay là biết được thân thế của ta muốn lấy tới áp chế ta? Nếu ngươi nắm chắc phần thắng thì cứ việc đến trước mặt Thánh Thượng mà buộc tội. Còn nếu muốn ta cúi đầu thần phục ngươi, nhân lúc còn sớm hãy chết tâm đi.”
Khấu Lẫm từ trước đã biết Tạ Tòng Diễm không phải là nhi tử của Tạ Trình, nhưng ở trước mặt Tạ Tòng Diễm xưa nay chưa từng đâm thủng lớp giấy cửa sổ này: “Ta chỉ là không hiểu được ngươi, biết rõ Hạ Lan phu nhân có quan hệ với ngươi mà vẫn quyết định thiết kế ả ta, biết được ả ta có ân với mẫu tử ngươi, trong lòng rõ ràng có cảm kích nhưng lại nửa điểm cũng không che chở, giao toàn bộ cho ta xử trí?”
“Dưới loại tình huống này, ta bảo hộ nổi à? Dù sao cũng phải cho ngươi một công đạo.” Tạ Tòng Diễm nói, “Hơn nữa, trong lòng ta hai chữ ‘cảm kích’ thật ra không tồn tại. Đêm qua ở trong hang núi, mỗi chữ ta nói với ả đều là lời từ đáy lòng -- bao gồm cả Tạ Trình, ta không hề cảm kích bọn họ, cũng không cho rằng bản thân thiếu bọn họ bất cứ thứ gì.”
“Người như ngươi thật sự khiến người khác tức chết.” Khấu Lẫm cười tự giễu, “Hạ Lan phu nhân vì bảo hộ ngươi bình an ra đời, giết tỷ tỷ ruột của ta rồi lấy ta làm tấm mộc. Ở Tháp Nhi Cốc Tạ Trình vì lót đường cho ngươi, hại dưỡng phụ ta chết trận còn ta thì bị bắt ra chiến trường. Tạ Tòng Diễm, đời trước là ta thiếu nợ ngươi bao nhiêu vàng?”
Tạ Tòng Diễm không phản ứng hắn, giục ngựa rời đi. Nhưng đi không bao xa, hắn lại vòng về trước mặt Khấu Lẫm: “Nếu có thể, ta nguyện cùng ngươi trao đổi nhân sinh.”
Khấu Lẫm ngẩng đầu nhìn hắn.
Tạ Tòng Diễm nói: “Bản mệnh của ngươi gặp nhiều chông gai, nhưng ít nhất ngươi có lựa chọn cho cuộc đời chính mình. Quen biết Dao Dao chỉ có ba tháng, nói ở rể liền ở rể; còn ta ở bên cạnh nàng mười mấy năm có được cái gì? Từ nhỏ đường ta phải đi đều đã được người khác quy hoạch hết thảy, hơi chút nổi lên tính tình liền có một đám người nhảy ra, lải nhải nói cho ta bọn họ vì ta trả giá bao nhiêu, thật sự là phiền muốn chết.”
Khấu Lẫm nhìn bộ mặt quan tài của Tạ Tòng Diễm, quả thật toát ra sự phiền chán cực độ.
“Còn nữa, ta đã sớm đặt đúng vị trí của mình từ lâu, coi Dao Dao như ngoại chất nữ ruột thịt mà yêu thương. Rốt cuộc ta nhập phủ khi nàng mới hai tuổi, là ta nhìn nàng lớn lên.” Tạ Tòng Diễm lại xụ mặt, chỉ vào Khấu Lẫm nặng nề cảnh cáo, “Sau này ngươi còn dám chọc nàng phải mời ta tới, ta lập tức sẽ rút đao chém ngươi, không tốn công nói mấy câu tị hiềm nữa đâu. Nếu trong lòng ngươi có bất mãn thì cứ việc bất mãn, bằng không ngươi còn có thể làm gì được ta?”
Khấu Lẫm xanh mặt: “Cữu cữu.”
Tạ Tòng Diễm không chút nào yếu thế: “Muốn gì?”
Khấu Lẫm nói: “Chén vàng của ta rốt cuộc ngươi tìm được chưa?”
Tạ Tòng Diễm nói: “Chén vàng kia của ngươi bị ném ở đâu, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết?”
“Ta mặc kệ, là cha bảo ngươi tìm, ngươi tìm không thấy chính là ngươi quản gia thất trách, hoặc là ngươi bồi thường chén vàng, hoặc là giao quyền quản gia ra đây cho ta.”
“Đừng hỏi ta, hỏi đao của ta này.”
Tạ Tòng Diễm quăng lại một câu rồi giục ngựa phi về hướng Bắc, không hề quay đầu.