Kim Trấm đứng lên khỏi ghế mây, đôi tay đặt ở đầu gối cúi người nói với Sở Tiêu: “Mỗi một con đấu khuyển lấy ra khỏi ổ đều yêu cầu trải qua trình tự như vậy, có chút tương tự như lễ Trưởng thành của nhân loại, người Đông Doanh gọi là ‘Khai khẩu". Sau khi thấy máu, đấu khuyển sẽ hoàn toàn bị kích phát tâm huyết, bởi vì khi ra đấu trường thì đấu khuyển phải cắn nhau tới chết mới thôi. Kết thúc lễ Khai khẩu, con thắng sau này thấy máu sẽ rất hưng phấn, còn con thua thì chỉ nhìn thấy con thỏ cũng sẽ sợ...”
Kim Trấm vừa nói vừa nâng lên một tay vuốt ve đầu Sở Tiêu như vuốt ve hai con chó lúc nãy, một tay chỉ về hướng đấu khuyển đã bị cắn nằm sấp xuống: “Ngươi xem, cái thứ bại cẩu kia trông giống ngươi hay không, rúc ở trong góc run rẩy đến nỗi không bò dậy được?”
Sở Tiêu nghe giọng cười khẩy của Kim Trấm, nhìn lại có một đám hộ vệ cùng nhau nâng một cái lồng sắt thật lớn thong thả đi về phía trường bắn, hiểu rõ Kim Trấm không chỉ là mượn hai con đấu khuyển này chỉ để cười nhạo mình mà thôi.
Ban đầu là phẫn nộ, hiện tại hắn đối với Kim Trấm tràn ngập sợ hãi.
Hắn ý thức được Kim Trấm là một kẻ điên chân chính! Một tên biến thái không hề có nhân tính!
Khấu đại nhân đã bị nhốt, bản thân mình thì lưu lạc đến tận đây, muội muội gặp phải đối đãi gì? Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, hỏi cũng không dám hỏi. Hắn sợ, sợ đến mức không biết phải làm sao, hoang mang run rẩy, thậm chí còn muốn mở miệng xin tha. Thật sự không bằng con bại cẩu kia.
Vì sao Sở Tiêu hắn đây lại biến thành như vậy?
Năm đó khi hắn lựa chọn tự mình bức ra đối kháng với phụ thân, rõ ràng là mang theo một thân ngạo khí.
Mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngạo khí của hắn đều biến đi nơi nào?
Chẳng lẽ đây là hậu quả vì hắn ích kỷ chỉ muốn lo cho thân mình hay sao?
Biến thành bộ dáng uất ức như vậy, thật sự là điều hắn chọn lựa để bảo vệ cho quan điểm của mình hay sao?
Tay Kim Trấm vẫn còn vuốt ve đầu Sở Tiêu, rõ ràng cảm nhận được bởi vì sợ hãi và hỗn loạn khiến hắn run nhè nhẹ.
Kim Trấm yên lặng thở dài: [Hài tử, thế gian này phong sương bão táp gì ta đều nguyện ý gánh hết cho ngươi, nhưng khúc mắc trong lòng ngươi thì rốt cuộc vẫn chỉ có thể dựa vào chính bản thân ngươi quét đi.]
Truyện được bà còm edit đăng ở watt
Trên đỉnh núi, “Keng” một tiếng, gương đồng đột nhiên rớt xuống đất.
Đầu đau như muốn nứt ra, tim như bị dao cắt, Sở Dao ngã gục trên bàn trang điểm, cái trán đè nặng trên cánh tay, một tay kia gắt gao ấn trên ngực, phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ thống khổ.
Mấy thị nữ cuống quít tiến lên muốn đỡ nàng lên giường: “Tiểu thư, ngài làm sao vậy?”
Khi các thị nữ xoay người Sở Dao lại, lúc này mới phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi chảy ra đầm đề trên trán làm bết lại một mảng tóc, thân thể cứng đờ không ngừng cuộn tròn hơi có chút run rẩy, giống như đang bị động kinh.
“Ôm tiểu thư lên giường trước đã!”
“Đi thông tri cho Kim gia, mau!”
Sở Dao được một thị nữ khỏe mạnh cao lớn bế lên giường, thân thể của nàng càng cong lợi hại hơn, hai tay vòng lấy mắt cá chân, toàn bộ thân hình cuộn tròn thành một cục. Tư thế như vậy dẫn tới đầu gối của nàng cũng bắt đầu đau kịch liệt. Cảm giác đau đớn đánh vào đại não thật hung mãnh, xóa tan toàn bộ ý chí hay sự kiên cường, Sở Dao gần như chảy nước mắt theo bản năng, sau khi yên lặng chảy nước mắt một hồi thì nàng bị đau đến nỗi khóc thành tiếng.
Sau một lúc thì ý thức của nàng mơ hồ thanh tỉnh chút đỉnh, nàng căn bản không thể khống chế được chính mình, minh bạch đây là cảm giác hiện giờ của Sở Tiêu. Ca ca đang rất thống khổ, không chịu nổi nữa, đang cầu cứu nàng. Từ khi ra đời tới nay, Sở Dao chưa bao giờ cảm thụ rõ ràng như vậy.
Thời gian dường như lùi lại, thân thể của nàng không ngừng thu nhỏ, cho đến khi trở lại giống như hình hài thai nhi trong bụng mẹ. Nàng đang ở trong một thế giới vừa vắng vẻ lại vừa tối đen, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập có tiết tấu của mẫu thân.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Mang theo nỗi sợ hãi bóng tối và những thứ không rõ, nàng múa may đôi tay bé nhỏ lung tung. Cuối cùng, nàng chạm vào một đôi tay bé nhỏ khác cũng đang tìm kiếm điểm tựa.
Hai thai nhi thân mật khăng khít ôm choàng lấy nhau.
Thai nhi ở trong bụng rất cô đơn, nhưng bọn họ may mắn có nhau làm bạn, giống như nhất thể.
Không, bọn họ vốn dĩ chính là nhất thể, ai cũng không thể tách rời bọn họ ra được!
Bà còm edit tới đây khóc như một con điên.
Trong trường bắn, Kim Trấm rõ ràng cảm giác được vào lúc hỗn loạn thì Sở Tiêu đột nhiên bình tĩnh lại, kỳ quái nhất chính là, đây không phải là loại bình tĩnh sau khi nghĩ thông suốt, mà là bỗng nhiên trở nên an tâm.
Sau đó, Sở Tiêu ngồi bệt dưới đất với dáng vẻ nhẫn nhục cam chịu, gương mặt đờ đẫn.
Lồng sắt lớn đã được nâng vào trường bắn, hộ vệ đang chờ Kim Trấm ra chỉ thị.
Kim Trấm ngồi ở ghế mây bất động, chỉ chú ý quan sát biểu tình Sở Tiêu. Hắn bắt đầu nghĩ mà sợ, biện pháp của mình có phải quá mức cấp tiến, vượt qua cực hạn thừa nhận của Sở Tiêu, bức cho thằng bé điên mất rồi.
“Kim gia!” Thị nữ từ trên đỉnh núi vội vàng xông vào, bị hộ vệ ngăn lại.
Kim Trấm không khỏi hơi nhíu mày, biết bên kia Sở Dao đã xảy ra chuyện, đưa tay ra hiệu để hộ vệ cho vào.
Thị nữ tiến đến ghé tai kể lại tình huống của Sở Dao, sau đó thối lui sang một bên.
Kim Trấm ngửa đầu nhìn thoáng qua cung điện trên đỉnh núi, lại cúi đầu nhìn xem Sở Tiêu. Có chút minh bạch nguyên nhân Sở Tiêu đột nhiên an tĩnh lại.
Vấn đề bắt đầu trở nên khó giải quyết, cảm ứng song sinh của huynh muội bọn họ vốn dĩ khi có khi không, yêu cầu nguyên nhân đặc thù nào đó mới có thể kích phát. Hiện giờ cảm ứng này đã chịu kích thích tới mức hoặc là hoàn toàn tương thông, hoặc là hoàn toàn cắt đứt.