Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 30-1: Thiện ác (1)

Edited by Bà Còm; Converted by wikidich.com

Sở Dao không để ý tới Ngu Thanh, quay lại đối diện với phó tướng nói: “Vị Tướng quân này, ta muốn đơn độc nói vài câu với Ngu Thiếu soái.”

Tuy không hợp quy củ nhưng phó tướng biết Tạ Tòng Diễm yêu thương ngoại chất nữ này biết bao nhiêu, bèn gật đầu rời đi.

Sở Dao đỡ tường chậm rãi đi đến trước mặt Ngu Thanh: “Ta thật không tin hiện tại huynh còn cười được.”

Cổ chân cổ tay hắn bị xiềng bởi dây xích sắt vô cùng nặng nề, một đầu sợi xích bị cố định ở trên tường, Ngu Thanh gian nan từ trên mặt đất đứng lên: “Vậy cũng không thể khóc nhè mà, rất mất mặt.”

Sở Dao hờ hững nhìn Ngu Thanh không nói lời nào.

Ngu Thanh cười tủm tỉm: “Đã lâu không thấy, muội có phải vẫn rất nhớ ta? Ta ở Phúc Kiến mỗi ngày đều nghĩ tới muội, lúc giết người cũng nghĩ, luyện binh cũng nghĩ, trong mộng tỉnh dậy tất cả đều là hình bóng của muội. Ai nha, hối hận muốn chết...”

Sở Dao đang muốn nói hối hận cũng vô dụng, thời gian đã trôi qua, thế nhưng lại nghe hắn bi thống thở dài, “Năm đó trước khi đoạt tuyệt với hai huynh muội, ta nên sớm ngủ cùng muội.”

Bên ngoài phòng giam Sở Tiêu nghe được lời này, nắm tay siết chặt, muốn lập tức vọt vào đập tên kia một trận! Sở dĩ không vào chỉ vì sợ mình nhịn không được sẽ động thủ. Nhưng tên khốn nạn này vì bảo hộ Sở Tiêu hắn đây mới bị bắt, hắn lại không nỡ động thủ.

“Huynh...” Sở Dao tức giận định cho hắn một cái tát, lại mất cân bằng lảo đảo chúi về phía trước, suýt nữa té ngã.

“Ai u, quả tim nhỏ của ta!” Ngu Thanh trong lòng nóng như lửa đốt vội nhào đến đỡ, xiềng chân "loảng xoảng" rung động.

Sở Dao dùng hết sức lực đẩy Ngu Thanh ra, lạnh mặt nói: “Đừng náo loạn.”

Ngu Thanh kẻ này trời sinh chính là một gã lưu manh, tính tình cà chớn, lông bông bất kham, mồm miệng khi thì như lau mật nhưng khi thì khiến người muốn đập hắn.

Sở Tiêu đúng là bị hắn dạy hư, rõ ràng khi còn nhỏ học hành viết chữ lợi hại hơn Sở Dao nhiều, có thể nói là một thần đồng, nhưng từ khi cùng Ngu Thanh xen lẫn một chỗ thì lại không còn nửa phần hứng thú gì với việc học hành, toàn bộ đầu óc chỉ chăm chăm phải đi tòng quân. Thật ra cũng trách không được ý chí Sở Tiêu không kiên định -- nếu so với đám trẻ con cùng tuổi thì Ngu Thanh luôn là đứa thành thục sớm nhất, nói về ngụy biện thì thao thao bất tuyệt, bao nhiêu phu tử hợp lại cũng không tranh luận thắng nổi hắn.

Ngay cả Sở Dao cũng cảm thấy hắn đặc biệt, hơn nữa cả ngày Sở Tiêu cứ nói muốn gả nàng cho Ngu Thanh, Ngu Thanh cũng sảng khoái đáp ứng. Dần dà, nàng cũng sinh ra một loại ý tưởng mình sẽ trở thành tức phụ của Ngu gia. Rốt cuộc thân thể nàng bị tàn tật, nếu có thể gả vào Ngu gia cũng là một chốn nương thân tốt tột đỉnh.

Hiện giờ tinh tế suy xét, khi đó cảm tình của nàng đối với Ngu Thanh không thể gọi là luyến ái, chỉ vì hắn quá mức đặc biệt so với một đám hậu nhân thế gia nên thực dễ dàng hấp dẫn ánh mắt. Nàng nghiên cứu kỳ môn độn giáp, cũng là dốc lòng muốn gả vào Ngu gia. Thế nhưng đối với chính Ngu Thanh thì nàng lại chẳng có loại cảm giác rung động nào. Còn nếu hỏi nàng loại cảm giác rung động là loại cảm giác gì thì dạo gần đây Sở Dao cũng chỉ mới thoáng hiểu ra một chút xíu. Bỗng nhiên không biết vì sao, trong đầu nàng hiện ra một bóng dáng mơ hồ...

Sở Dao kinh ngạc phát giác tự dưng mình lại phân tâm, vội vàng hồi phục tâm tình: “Nắm chặt thời gian đi, cữu cữu của ta đã chuẩn bị áp giải huynh đến đại điện! Huynh có yêu cầu gì muốn ta làm thì hãy mau nói ra.”

“Sở Nhị, muội thật sự không còn muốn gả cho ta à?” Ngu Thanh nghiêm túc quan sát thần sắc của nàng, do dự một lúc rồi giọng điệu như trút được gánh nặng, “Thật tốt.”

Sở Dao xụ mặt: “Nói chính sự!”

Ngu Thanh duỗi cái lưng mỏi, uốn gối nửa ngồi xổm, gãi gãi lỗ tai: “Ai nha, như muội tận mắt chứng kiến, ta đã rơi vào tình trạng này thì còn nói gì được nữa?”

“Khi ta tiến vào đã quan sát qua, một đường từ cửa nhà lao đến đây không có phạm nhân nào khác, gian ngục của huynh ở trong cùng, huynh cứ yên tâm nói chuyện.” Sở Dao thông báo, “Huynh biết không, hiện tại huynh không chỉ mang tội danh tự mình hồi kinh, mà đêm qua trong Hồng Tụ Chiêu...”

Ngu Thanh ngồi nghe, lại nhặt lấy cọng rơm lúc trước nhổ ra một lần nữa ngậm vào miệng.

Nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn, Sở Dao rất có loại cảm giác "Hoàng đế không vội thái giám gấp" bèn xẵng giọng trách móc: “Ngu gia quân nhà huynh không còn ai à? Vì sao phải đến phiên đích thân Thiếu soái vào kinh tặng lễ cho Viên Thủ Phụ? Đã tới thì hãy yên thân đi, cứ chờ ở vùng ngoại ô là được rồi, huynh cố tình chạy vào trong thành làm gì? Muốn biết kết quả của Tam ty hội thẩm thì phái một thủ hạ trà trộn vào thành thám thính rồi trở về báo cho huynh không được sao?”

“Vào kinh tặng lễ là vì gần đây trên triều có tiểu nhân ở trước mặt Thánh Thượng chửi bới chúng ta không ngừng, nói chúng ta dùng tiền của triều đình nuôi dưỡng tư binh, xúi giục Thánh Thượng tước binh quyền của cha ta, vơ hết toàn bộ Ngu gia quân chúng ta huấn luyện nhập vào Binh Bộ.” Ngu Thanh cúi đầu, thấy không rõ biểu tình ngay lúc này nhưng thanh âm có thêm vài phần nghiêm túc, “May mắn có Viên Thủ Phụ hỗ trợ nói tốt ở trong triều nên mới tạm thời đánh mất nghi kỵ của Thánh Thượng, cha ta dĩ nhiên phải chuẩn bị hậu lễ để cảm tạ.”

Sở Dao không biết trả lời như thế nào, “Tiểu nhân” trong miệng Ngu Thanh, cho dù không phải là phụ thân và tiểu cữu cữu thì hai vị kia cũng tuyệt đối không bỏ qua cơ hội thêm dầu vào lửa.

Ngu Thanh nói tiếp: “Vì tránh lưu lại nhược điểm, tiền hối lộ không thể gởi qua tiền trang, cách duy nhất là vận chuyển trong lén lút. Vốn dĩ cha ta cũng không dự tính phái ta hồi kinh, là do ta nhất định muốn xin đi, bởi vì ta nhận được một phong thư nặc danh báo rằng Sở Đại gặp nguy hiểm đến tánh mạng.”

Trong lòng Sở Dao lạnh buốt: “Đây rõ ràng là cố ý dụ huynh về kinh.”

Ngu Thanh nhún vai: “Mật báo cũng được, cố ý dụ ta cũng thế, tóm lại ta không có khả năng biết chuyện rồi bỏ mặc. Ta từ Phúc Kiến đi về phía Bắc, trước tiên ghé qua Tế Ninh, ở Tế Ninh một thời gian âm thầm nhìn chằm chằm Sở Đại nhưng vẫn chưa phát hiện dị thường. Khi ta chuẩn bị rời Tế Ninh thì lại nghe nói các ngươi cũng muốn vào kinh, liền phái mấy tên thủ hạ trà trộn lên thuyền, một đường đi theo bảo hộ các ngươi.”

Sở Dao mới biết được hóa ra chín gã giả trang thương nhân từ Tế Ninh theo sát trên thuyền lại là Ngu gia quân.

“Ta mang theo nhiều tiền tài như vậy không tiện ngồi thuyền, chỉ có thể đi đường bộ. Vừa mới đến kinh giao thì lại nghe nói Sở Đại bị bắt vào Đại Lý Tự, bèn liên tưởng đến phong thư nặc danh kia, ta càng thêm cảm thấy không ổn, suy đoán chính mình cũng bị người theo dõi. Tiến thoái lưỡng nan, ta không dám tái kiến Viên Thủ Phụ bèn lựa chọn tiết lộ hành tung cho Cẩm Y Vệ để Khấu Chỉ Huy Sứ lấy tiền đi. Như vậy vừa có thể tạm thời ứng phó với Viên Thủ Phụ lại vừa lấy lòng Khấu Chỉ Huy Sứ, cho nên đêm qua Khấu đại nhân mới bằng lòng mở miệng nhắc nhở ta.”

“Thì ra là thế.” Sở Dao hơi cụp mắt, sau khi suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Vụ tính kế này coi bộ không có quan hệ đến triều cục, chắc hẳn là huynh và ca ca đã đắc tội với người nào đó. Ta đã hỏi qua nhưng ca ca nghĩ không ra, huynh có thể nghĩ đến là ai hay không?”

“Nghĩ không ra.”

“Huynh cẩn thận ngẫm nghĩ đi.”

“Hiện giờ đối với ta mà nói, mấy chuyện này đều không quan trọng.” Ngu Thanh lại cười lộ ra răng khểnh, “Ta sẽ không được ai cứu đâu.”

“Phụ thân huynh là Tổng binh nắm giữ một tỉnh mà, tội danh tự mình hồi kinh này, chắc hẳn không muốn để huynh mất mạng.” Sở Dao cắn chặt răng, “Cùng lắm thì cứ nói là huynh với ta lén lút hẹn hò, huynh trộm về kinh là muốn thăm ta, cha ta và cữu cữu sẽ không thể cắn lấy không buông...”

“Vô dụng thôi. Phụ thân ta sẽ không cứu ta, thậm chí sẽ thỉnh Thánh Thượng xử tử ta.”

“Vì sao thế?”

“Tạ Tòng Diễm áp giải ta tiến cung diện Thánh, thân là tội đồ thì trước khi diện Thánh cần phải nghiệm thân tại Nội Đình tư, tránh việc mang theo ám khí hành thích Thánh Thượng...”

“Vậy thì có sao?”

“Ta...”

Ngu Thanh nhấp môi vài lần muốn giải thích, nhưng vẫn không phát ra câu nào.

Sở Dao nhìn ra Ngu Thanh có gì đó khó nói nên cũng không muốn thúc giục, trong khi chờ đợi bèn yên lặng đánh giá hắn. Nàng phát hiện, trải qua rèn luyện năm năm chốn sa trường, Ngu Thanh thật có chút biến hóa -- lúc trước làn da trắng nõn mịn màng đến nỗi khiến nàng ganh tỵ, nhưng hiện tại đã ngăm đen thô ráp.

Ngu Thanh rốt cuộc mở miệng: “Sở Nhị, muội biết năm ấy khi muội cập kê, vì sao ta phải công khai nhục nhã muội hay không?”

“Biết, bởi vì phụ thân huynh lựa chọn đầu nhập vào phe Viên Thủ Phụ.” Nhiều năm trôi qua nhắc tới chuyện này, Sở Dao vẫn cảm thấy nghẹn ở cổ, “Mà ta cũng hiểu rõ huynh không thích ta, đáp ứng ca ca cưới ta cũng chỉ là lời nói vui đùa, vậy thì cứ đơn giản làm tuyệt tình một chút, chặt đứt tâm tư của ta.”

“Không phải chặt đứt tâm tư của muội, mà là muốn tạo đường lui cho ta. Tình cảm của muội đối với ta cùng lắm chỉ là ngây thơ hảo cảm, không có gì nghiêm trọng cần phải cắt đứt; nhưng ngược lại ta đã lỡ vướng phải lưới tình sâu vô cùng, không thể không chặt đứt, bởi vậy mới thương tổn đến muội, ta vẫn áy náy đến nay...” Ngu Thanh nhìn về phía lối đi nhỏ sát tường của nhà lao, hắn biết Sở Tiêu đang đứng dựa tường bên ngoài nghe lén bọn họ nói chuyện, “Ta biết bí mật của các ngươi.”

“Hả?”

“Sau khi muội và Sở Đại té lầu, chứng vựng huyết của hắn thập phần lợi hại, tiếp theo, Sở Nhị liền biến thành Sở Đại.”

Sở Dao chậm rãi mở to hai mắt: “Huynh...”

Ngu Thanh cười: “Từ bé thì ta và Sở Đại đã cả ngày dính nhau không rời, ta lại không phải là đứa ngốc. Có một hôm ta đem Sở Đại chuốc say liền hỏi ra.”

Ngoài cửa Sở Tiêu vẻ mặt đau khổ, biết đợi chút nữa thế nào cũng bị muội muội mắng cho một trận. Hắn đang lục lọi hồi ức trong đầu, là chuyện từ năm nào thế nhỉ, rốt cuộc hắn rất ít uống rượu, mà số lần uống say càng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng lời nói kế tiếp của Ngu Thanh đã đánh gãy hồi ức của hắn, hơn nữa sau đó càng khiến hắn vô cùng hoảng hốt, nghẹn họng nhìn trân trối vào một điểm vô hình.

“Lúc ấy ta chỉ cảm thấy rất thú vị, các ngươi có bí mật, ta cũng có bí mật.” Ngu Thanh lại đứng dậy một lần nữa, đối mặt Sở Dao, “Thật ra ta và muội giống nhau, đều là nữ nhi. Chính vì như thế mà ta không thể nào cưới muội.”

Sở Dao thản nhiên: “Huynh đùa đủ rồi chưa? Huynh mà là nữ nhân? Năm huynh mười ba tuổi đi bắt cá trong hồ, sau khi lên bờ cởi áo phơi nắng phần thân trên đều để trần, ta đã nhìn thấy rõ ràng.”

Ngu Thanh gãi đầu: “Ủa? Còn có chuyện này sao?” Vừa nói vừa ngắm bộ ngực no đủ của Sở Dao tuy ẩn dưới lớp nam trang nhưng vẫn phồng lên, “Đó là ta dùng dược để làm chậm lại quá trình phát dục. Hiện giờ trước ngực ta vẫn tương đối phẳng, chỉ nhú ra một chút mà thôi.”

Thấy Sở Dao không hề có một điểm tin tưởng nào, Ngu Thanh kéo tay nàng qua. Sở Dao vội vàng rụt lại nhưng tránh không được, bị Ngu Thanh nắm chặt tay luồn vào trong áo của hắn. Khi Sở Dao cảm nhận được một lớp vải buộc ngực dưới lớp trung y, nàng giật bắn mình.

“Không thể nào lộ rõ có đúng hay không?” Ngu Thanh trực tiếp cởi đai lưng, túm tay nàng định bỏ vào trong quần, “Nè, sờ nơi này đi, nơi này thì chắc chắn không làm giả được rồi!”

“Đủ rồi.” Sở Dao cứng rắn rút tay về, đỡ tường chống giữ thân thể, tim đập kịch liệt, đôi môi khẽ run nói không nên lời, hoàn toàn không biết mình nên có cảm tưởng gì.