Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 34: Xoa bóp

Edited by Bà Còm in Wattpad

Sở Dao không nhìn thấy vẻ mặt của Khấu Lẫm, chỉ cảm thấy kỳ quái. Khấu Lẫm dùng cả hai chân hai tay gắt gao ôm chặt trụ đèn, chắc hẳn ngâm mình trong hồ nước làm hắn không có cảm giác an toàn. Cho dù không muốn quay lại thuyền ô bồng, hắn hoàn toàn có thể làm giống như thủ lĩnh thích khách vừa rồi -- phi thân ra khỏi mặt nước đứng trên trụ đèn.

Nghi hoặc qua đi, bằng vào kinh nghiệm, Sở Dao suy đoán ngón chân Khấu Lẫm có khả năng đã bị rút gân. Đừng nói hắn sợ nước nên vùng vẫy quá mạnh, ngay cả ngư dân bơi lội tinh thông mà bị rút gân dưới nước cũng là chuyện thường xảy ra. Sở Dao lại nhìn đôi tay Khấu Lẫm đang ôm chặt cây cột, từng hàng gân xanh nổi trên mu bàn tay vô cùng rõ ràng, chứng tỏ Khấu Lẫm bởi vì nhịn đau mà căng chặt thân thể. Sở Dao nhíu mày: “Đại nhân, ngài hãy thả lỏng thân người, bằng không bàn chân sẽ càng ngày càng đau hơn.”

Gương mặt Khấu Lẫm giấu ở sau cây cột lập tức trắng bệch.

Cố tình Sở Dao không hề biết tự giác dừng lại, hỏi tiếp: “Ngón chân nào của ngài bị rút gân?”

Đều đã bị vạch trần, Khấu Lẫm bất chấp tất cả, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Chân phải.”

“Đại nhân cẩn thận nghe tiểu nữ nói này, trước tiên ngài hãy thả lỏng chân phải, đừng gồng lên như vậy.” Sở Dao dặn dò xong bèn hít sâu một hơi lặn vào trong nước, cầm lấy mắt cá chân phải của Khấu Lẫm cởi giày ra.

“Làm gì thế?” Khấu Lẫm kinh ngạc, theo bản năng muốn đá Sở Dao bay đi, may mắn kịp thời nhịn được. Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới nước, chỉ có thể thấy mái tóc dài dầy đen của nàng bồng bềnh như đám rong biển, trong lòng biết nàng đang tính giúp hắn giãn gân ngón chân bị co rút. Nhưng khi cảm giác được bốn ngón tay mảnh khảnh của nàng mạnh mẽ bấu vào ngón chân, hắn vẫn phải lắp bắp kinh hãi, sự bất ngờ đánh sâu vào tâm trí của hắn, không thua chút nào với nụ hôn truyền hơi lúc nãy. Đồng thời hắn cũng bị kinh ngạc bởi một tiểu thư mảnh khảnh nhu nhược như nàng mà lại có lực tay thực sự kinh người, hắn cảm giác giống như ngón chân của mình bị chặt đứt.

Sở Dao trồi lên hớp một ngụm không khí rồi lại lặn xuống tiếp tục xoa bóp.

Từ lúc mới đầu bài xích cho đến dần dần nương theo nhịp điệu của ngón tay Sở Dao, Khấu Lẫm thả lỏng thân thể, cảm giác đau đớn ở bàn chân phải chậm rãi biến mất.

Thấy ngón chân hắn đã động đậy được, Sở Dao mới thả lỏng tinh thần. Nàng nổi lên mặt nước, vén qua mớ tóc rối dán ở trên mặt: “Đại nhân, ngài cứ tự hoạt động mấy ngón chân phải đi, một lát sẽ không có việc gì.”

Sau khi mặt mũi của Khấu Lẫm đã ném sạch đến mức sống không còn chi luyến tiếc, rốt cuộc hắn cũng không còn sót lại chút gì để kiêng kỵ. Khấu Lẫm hoạt động cổ chân, thậm chí còn muốn khen nàng một câu, chiêu thức xoa bóp đấy quả thực sắp đuổi kịp Ngự y. Khấu Lẫm bỗng nhiên nghĩ đến, công phu xoa bóp đó chắc hẳn nàng luyện được khi bơi lội để trị chân. Từ lúc nàng nằm trên giường không dậy nổi cho tới bây giờ bước đi khập khiễng sợ là đã chịu không ít khổ sở. Khấu Lẫm nghĩ đến đây, không biết vì sao quả tim như bị ai bóp lại.

Sở Dao vòng qua cây cột trộm liếc Khấu Lẫm một cái, thấy sắc mặt hắn buồn bực, hơi rũ mắt xuống không biết đang có tâm sự gì. Nàng biết Khấu Lẫm rất sĩ diện, nàng đã nhìn thấy bộ dáng chật vật nhất của hắn nên có lẽ tự tôn của hắn đã bị tổn thương, cố tình chính nàng chẳng có một chút ánh mắt, thẳng thừng vạch trần vụ rút gân chân. Nhưng cho dù bị ghét bỏ, nàng vẫn cho rằng xử lý như vậy so với mặt mũi của hắn quan trọng hơn nhiều.

Sở Dao vốn muốn an ủi hắn vài câu -- ai cũng có sở trường và sở đoản riêng, ai chẳng có thời điểm bị mất mặt -- nhưng lại sợ đổ thêm dầu vào lửa, vì thế nói sang chuyện khác: “Đại nhân, làm sao ngài biết những thích khách vừa rồi là người Đông Doanh?”

Khấu Lẫm đang chìm trong suy nghĩ, nửa ngày mới phản ứng lại bèn giải thích: “Bọn họ không phải đã dùng ngũ trảo câu chuẩn bị kéo thuyền chúng ta vào trong nước hay sao? Bọn hải tặc thường dùng loại công cụ này móc lên thuyền để cướp bóc, giặc Oa cũng sử dụng. Nhưng kênh đào không giống ngoài biển, ngũ trảo câu bị ảnh hưởng bởi sóng gió nên độ cong của móc câu có khác biệt, người sử dụng thường dùng quen một loại móc câu có độ cong vừa ý,  trong lúc nhất thời dùng loại móc câu khác sẽ không thuận tay. Bản quan thấy độ cong của ngũ trảo câu kia giống như loại thường dùng trên biển, độ mài mòn còn mới tinh, thủ công cũng tương đối thô ráp. Bản quan cho rằng bọn thích khách đó biết được hôm nay bản quan muốn tới du hồ, nhưng khổ nỗi dùng không quen ngũ trảo câu trong kinh thành chế tạo, trong khoảng thời gian cấp bách phải tìm thợ rèn chế tạo gấp gáp. Liên tưởng đến Ngu Thanh nên bản quan suy đoán bọn chúng là người Đông Doanh, nhưng cũng không xác định.”

(Ngũ trảo câu: là loại móc câu có 5 nhánh cong, được cột vào đầu dây thừng để quăng ra bám vào mép thuyền)

Sở Dao bội phục khen: “Đại nhân thật sự sở hữu kiến thức bác học, quan sát tỉ mỉ.”

Cho dù lúc này Sở Dao có khen đến thế nào, Khấu Lẫm ngâm mình trong nước vô cùng chật vật nên cái đuôi kiêu ngạo cũng không phe phẩy nổi: “Đám người Đông Doanh kia tám phần là nhận tiền làm việc, muốn bắt người gấp không chịu nổi, rất có khả năng là cùng một đám với kẻ sau màn mưu toan hại Sở Tiêu và Ngu Thanh.”

“Cùng một đám?”

“Đúng, không phải đơn độc một người, mà là một đám người.”

Hiếm có khi được nghe Khấu Lẫm chủ động bàn đến vụ án, Sở Dao vội vàng hỏi: “Vậy đại nhân có manh mối gì chưa?”

Khấu Lẫm vẫn không trả lời thẳng: “Vô luận là ai, đám người này đã chạm đến điểm mấu chốt của bản quan, bản quan chắc chắn sẽ tra rõ ràng.”

Câu nói này giống như cho Sở Dao nhai một viên định tâm hoàn: “Có những lời này của đại nhân, tiểu nữ liền an tâm rồi.”

(Định tâm hoàn: thuốc trợ tim, ý nói đã được yên tâm)

Khấu Lẫm do dự một hồi rồi bảo nàng: “Vụ án của Ngu Thanh bản quan sẽ tiếp, nhưng chuyện... đêm nay, hy vọng Sở tiểu thư ngủ một giấc tỉnh dậy là có thể quên không sót một mảnh, không được nói ra cho bất cứ người thứ ba nào biết đến.”

“Nhất định sẽ không nói.” Sở Dao đáp ứng rồi lắc đầu, “Nhưng cũng sẽ không quên.”

“Này...”

“Đại nhân cho rằng chuyện đêm nay tổn hại mặt mũi của ngài, nhưng tiểu nữ lại cảm thấy đại nhân gan dạ kinh người.” Sở Dao ngắt lời Khấu Lẫm, “Là con người khi phải đối diện với nỗi sợ hãi trong lòng thì ai mà chẳng nơm nớp lo âu tính toán cẩn thận; thế nhưng đại nhân vì cứu tiểu nữ, chỉ cột dây thừng vào người liền dám nhảy xuống nước...” Thanh âm nàng càng ngày càng nhỏ, nhẹ nhàng cắn môi, toàn bộ gương mặt  ửng đỏ.

Khấu Lẫm vốn cho rằng Sở Dao khen tặng hắn chỉ vì hắn đồng ý nhận lấy vụ án của Ngu Thanh, nhưng nhìn biểu tình của nàng chỉ thiếu viết hai chữ “Ngưỡng mộ” trên trán, hắn hơi sửng sốt, khóe miệng từ từ nhếch lên, cả một đêm quẫn bách và chật vật trong khoảnh khắc không còn sót lại chút gì, bắt đầu cảm thấy rất đắc ý.

Sau khi bộ não có thể vận hành một cách bình thường, Khấu Lẫm phát hiện một việc, híp mắt nói với Sở Dao: “Sở tiểu thư, bản quan có thể hỏi tiểu thư một chuyện hay không?”

Trong lòng Sở Dao như có đàn nai con chạy loạn: “Đại nhân xin hỏi.”

Chỉ nghe Khấu Lẫm hừ lạnh một tiếng: “Xin hỏi, chiếc giày trên chân phải của bản quan đâu rồi?”

Sở Dao sững sờ, đen mặt ngẩng đầu trả lời cộc lốc: “Ném rồi.”

“Ném?”

“Lúc ấy giúp ngài xoa bóp nên không còn tay nào để cầm giày, lại thấy ngài hai tay ôm cây cột chặt cứng, chắc cũng không rảnh tay lo lấy.”

Khấu Lẫm nhướng mày: “Sở tiểu thư có biết, đôi giày này của bản quan chính là làm bằng gấm Ngự tứ?”

Sở Dao trơ mặt: “Được rồi đại nhân, ngài cứ việc nói thẳng là bồi thường bao nhiêu đi.”

Khấu Lẫm nói: “Dĩ nhiên là bồi thường một đôi giày mới.”

Sở Dao không tin: “Chỉ bồi thường một đôi giày?”

“Đúng, nhưng phải là một đôi do đích tay Sở tiểu thư làm.”

“Tiểu nữ không biết cách làm.” Sở Dao biết ngay là chuyện bồi thường này sẽ không đơn giản như vậy, sau khi nhử nàng xong thì thế nào hắn cũng nói tiếc quá nàng không biết làm, kế tiếp là sử dụng công phu "Sư tử ngoạm".

“Không biết thì phải học.” Thanh âm Khấu Lẫm không đổi, nhưng trên gương mặt giấu sau cây cột lộ ra ý cười nơi khóe miệng, “Bản quan không cần gấp, chỉ cần đừng để bản quan chờ đến khi mộ phần xanh cỏ là được.”

Sở Dao bối rối, [Thật sự không phải đền bạc?!]

Đúng lúc này chợt nghe thấy giọng Đoạn Tiểu Giang: “Đại nhân?!”

Sở Dao quay đầu, nhìn thấy Đoạn Tiểu Giang đang chèo chiếc ghe nhỏ từ thuyền hoa lại đón.

Chân Khấu Lẫm đã hoàn toàn khôi phục, nhảy ra khỏi mặt nước ngồi xổm trên trụ đèn, vươn tay về hướng Sở Dao, quay lại tư thái cao cao tại thượng: “Sở tiểu thư, có thể đi rồi.”

Sở Dao nắm lấy tay Khấu Lẫm, được hắn từ trong nước kéo lên rồi lại bế ngang nàng. Khấu Lẫm thi triển khinh công, mũi chân điểm trên trụ đèn một cái rồi phi thân vẽ một vòng cung trên mặt nước, tiếp đó bàn chân để trần điểm nhẹ trên chiếc ghe nhỏ của Đoạn Tiểu Giang rồi lại bay về hướng thuyền hoa. Trước khi lên thuyền, hắn còn kịp cởi áo ngoài của Đoạn Tiểu Giang, bao lại thân hình ướt đẫm của Sở Dao lộ ra đường cong lả lướt hấp dẫn.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Tuy rằng thuyền hoa cũng bị tập kích nhưng may mắn tổn thất không nặng. Khấu Lẫm bế Sở Dao vào tịnh phòng, bởi vì vốn dĩ muốn hại nàng rơi xuống nước nên đã chuẩn bị sẵn sàng nước ấm và xiêm y, lúc này thật sự phát huy công dụng. Giao Sở Dao cho thị nữ hầu hạ, Khấu Lẫm cũng đi tắm rửa một phen, thay đổi y phục xong liền vào thư phòng thiết kế đặc biệt trên thuyền hoa, phân phó Đoạn Tiểu Giang làm việc: “Đi nhặt hai cỗ thi thể dưới nước, vẽ ra bức họa, lấy một ngũ trảo câu rồi đi tra xét một vòng toàn bộ tiệm rèn trong phạm vi kinh thành, hiểu rõ chưa?”

Đoạn Tiểu Giang ôm quyền: “Vâng!”

Khấu Lẫm ngồi sau án thư, đề bút viết một vài chữ trên giấy: “Giao thư này cho Tống Yên Hàn.”

Lục Thiên Cơ tiếp nhận trong tay, liếc một cái nhìn tờ thư không thể thô sơ giản lược hơn, hơi giật mình hỏi: “Ngài muốn hẹn Bùi phu nhân gặp mặt?”

Đoạn Tiểu Giang cũng không hiểu: “Không phải ngài trốn tránh Bùi phu nhân còn không kịp sao?”

Khấu Lẫm không trả lời, cả người mỏi mệt tựa lưng vào ghế ngồi, đầu lưỡi liếm liếm vết thương trên môi.

Lục Thiên Cơ và Đoạn Tiểu Giang đưa mắt nhìn nhau, hai người bọn họ đã sớm muốn hỏi miệng đại nhân nhà bọn họ sao đến nông nỗi này?! Mấy tên thích khách kia sử dụng ám khí gì mà có thể bị thương đến môi, còn bị thương nghiêm trọng như thế, sưng vù lên nói chuyện cũng khó khăn 😂

Khấu Lẫm giật mình hoàn hồn: “Còn thất thần làm chi, ra ngoài làm việc đi chứ.”

Hai người ôm quyền: “Được ạ.”

“Từ từ.” Khấu Lẫm nhớ tới một việc, kêu bọn họ lại, “Các ngươi đưa Sở tiểu thư về nhà trước đi, phải cẩn thận chú ý, tình cảnh hiện tại của nàng rất nguy hiểm.”

“Được ạ.”

“Khoan đã.”

“Lại có chuyện gì nữa thưa đại nhân?” Hai người bất đắc dĩ xoay người, sao không thể phân phó một lần cho xong nhỉ?

“Các ngươi có biết thần y nào trên giang hồ có y thuật cao minh, giỏi về trị liệu thân thể tàn tật hay không? Còn về giá cả...” Khấu Lẫm gắt gao cau mày, mấy phen muốn nói lại thôi, biểu tình nhìn cực kỳ thống khổ giống như bị người cắt mấy miếng thịt trên người, “Giá cả... không thành vấn đề.”

Trong lúc Đoạn Tiểu Giang và Lục Thiên Cơ đang trợn mắt há hốc mồm, Khấu Lẫm lại bổ sung một câu: “Đương nhiên, nếu có thể tìm được loại thần y tự cho là thanh cao coi tiền tài như cặn bã là tốt nhất.”

Vận dụng tâm chưởng đẩy rớt cằm về vị trí cũ, Đoạn Tiểu Giang ngập ngừng chỉ ra: “Đại nhân, căn cứ vào tin tức lúc trước Từ Trấn phủ thu thập được, trong khoảng mười năm nay Sở Thượng thư không ngừng tìm đại phu trị liệu chân tật cho Sở tiểu thư. Với thực lực của Sở gia, sợ là thần y giỏi nhất từ khắp triều đình đến giang hồ đều đã tìm qua, đâu còn chờ đến phiên ngài bận tâm?”

“Bản quan khi nào nói là trị chân cho Sở tiểu thư?” Đáy mắt Khấu Lẫm hiện lên một tia xấu hổ, ngả người dựa vào lưng ghế, đùi phải nhấc lên gác ở trên bàn, “Dạo này bản quan luôn cảm giác chân có chút đau, muốn tìm thần y giang hồ về nhìn một cái không được sao?”

“Được được được, chức quan ngài lớn ngài nói gì đều được.” Đoạn Tiểu Giang cúi đầu khom lưng, tròng mắt xoay tròn, thật cẩn thận đề nghị, “Thuộc hạ và Thiên Cơ đã lâu không đi lại trên giang hồ, nhưng thật ra có một người rất thích hợp để giao cho việc này...”

Khấu Lẫm biết hắn muốn tiến cử ai, do dự chớp mắt một cái: “Ngươi đi hỏi ý kiến Sở tiểu thư cái đã.”

Nói vậy là đã có ý chấp thuận, Đoạn Tiểu Giang vui vẻ: “Đa tạ đại nhân!”

Ngoài cửa hành lang xa xa truyền đến tiếng bước chân, ba người trong thư phòng đồng thời ngậm miệng.

Một Cẩm Y Vệ ở bên ngoài bẩm báo: “Đại nhân, Sở tiểu thư cầu kiến.”

Khấu Lẫm vội vàng rút xuống bàn chân đặt trên bàn, ngồi lại một cách nghiêm chỉnh: “Mời Sở tiểu thư tiến vào.”

Đoạn Tiểu Giang vội đi vài bước kéo cửa ra. Sở Dao được một thị nữ đỡ vào thư phòng, xiêm y đã thay, đầu tóc mới gội ướt đẫm được các thị nữ lau khô một nửa, lại lấy mấy lò đồng hun nóng bọc vào khăn làm khô hoàn toàn, búi thành kiểu tóc đơn giản. Chuẩn bị đầy đủ giống như từ sáng sớm đã dự tính được nàng sẽ rơi xuống nước.

Sở Dao thoáng suy nghĩ liền hiểu rõ là chuyện gì đã xảy ra. Trước khi đến cuộc hẹn là nàng đã đoán được Khấu Lẫm muốn thử nàng, chỉ là không rõ mức độ phỏng đoán của hắn đã lệch lạc đến phương nào. Hiện giờ nàng đã minh bạch, hóa ra Khấu Lẫm hoài nghi nàng giả bộ bị què để giả trang ca ca.

Sở Dao không những không tức giận, ngược lại cảm thấy có vài phần buồn cười: “Đại nhân, ca ca còn ở trên bờ chờ tiểu nữ. Vụ giặc Oa hành thích không biết có truyền tới bờ hay không, tiểu nữ sợ ca ca sẽ lo lắng, muốn trở về trước.”

“Được, bản quan phân phó Đoạn Tổng kỳ và Lục Bách hộ đưa tiểu thư.” Sở Dao không thèm để ý nhưng trong lòng Khấu Lẫm có quỷ nên bị chột dạ, làm ra vẻ trấn định bưng lên chén trà vừa pha nóng hổi ở trên bàn làm bộ muốn uống, ai ngờ chén trà nóng đụng vào cánh môi sưng vù khiến hắn run rẩy.

Sở Dao cũng không chú ý, nàng chỉ chăm chú nhìn mái tóc dài còn ướt nước của Khấu Lẫm xõa tung trên vai khiến gương mặt hắn càng thêm anh tuấn.

“Cáo từ.” Nàng khẽ gật đầu chào, xoay người chậm rãi đi ra ngoài.

“Khoan đã.” Khấu Lẫm lên tiếng ngăn lại.

Sở Dao quay mặt: “Đại nhân còn có việc gì sao?”

Khấu Lẫm mở miệng vài lần nhưng chưa rặn ra được một chữ nào. Hắn kinh ngạc phát hiện, trong đầu mình đột nhiên xuất hiện cùng một lúc hai câu nói hàm nghĩa hoàn toàn tương phản.

Một câu là: “Sở tiểu thư đã hứa trả lại bản quan tráp trang sức vàng kia, khi nào tiểu thư tính đưa sang?”

Một câu khác là: “Sở tiểu thư, tráp trang sức vàng lúc trước đưa cho tiểu thư, tiểu thư cứ giữ lấy đi, không cần trả lại.”

Giãy giụa một hồi lâu, hắn chỉ bật ra được bốn chữ: “Trên đường cẩn thận.”