Edited by Bà Còm in Wattpad
Khấu Lẫm thoáng sửng sốt, cũng không xấu hổ chỉ cười nói: “Xin lỗi đại nhân, mỗi khi hạ quan khẩn trương đều sẽ như vậy, trong lơ đãng sẽ lẩm bẩm ra những suy nghĩ trong lòng. Đây là vì hạ quan không coi đại nhân là người ngoài.”
Sở Tu Ninh lườm hắn một cái: “Ngươi đâu phải không coi ta như người ngoài, căn bản không coi ta là người.”
Khấu Lẫm không quay đầu lại, ngượng ngùng nói: “Đâu có, đâu có.”
Xuyên thấu qua khe cửa sổ Khấu Lẫm đẩy ra, Sở Tu Ninh nhìn thấy Sở Tiêu vẻ mặt đau khổ đang gian nan chạy theo bên ngoài, liên tiếp nhíu mày. Suy nghĩ một lát, ông lên tiếng hỏi: “Khấu Chỉ Huy Sứ, không biết ngươi ngược đãi nhi tử ta như vậy, là xuất phát từ tâm lý làm cho hả giận hay là muốn giúp ta dạy dỗ hắn?”
[Cả hai đều có], Khấu Lẫm nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, không trả lời thành tiếng.
“Nếu là cho hả giận, vậy ngươi cứ tùy ý, nhưng nếu để dạy dỗ thì thật sự không cần.” Sở Tu Ninh luồn đôi tay vào trong tay áo, chậm rãi nói, “Khấu Chỉ Huy Sứ là người đã từng trải qua gian khổ, trong ý thức của ngươi nhất định cho rằng chỉ có thể chịu mọi gian khổ mới có thể đứng trên người khác. Nhưng ta là người "ngậm muỗng vàng" đi vào thế gian này, từ nhỏ đã hưởng "cẩm y ngọc thực" chưa bao giờ ăn khổ, hiện giờ vẫn có thể đứng trên người khác đấy thôi.”
Khấu Lẫm thu hồi tầm mắt, quay đầu liếc Sở Tu Ninh một cái, châm chọc nói: “Đó là nhờ phụ thân Sở Thượng Thư biết cách giáo dục, Sở Tiêu không có vận khí tốt như ngài.”
Sắc mặt Sở Tu Ninh không hề có vẻ bực bội, rũ mắt công nhận: “Vào những năm đầu ta một lòng nhào vào triều chính, xác thật chú ý không đủ đến hai đứa nhỏ. A Dao còn đỡ, A Tiêu thì...” Ông dùng vài câu kể lại sơ lược chuyện Sở Tiêu khi còn nhỏ mà tư duy bay tận trời, cố ý khiến bản thân không học vấn không nghề nghiệp.
Trước đây khi Đoạn Tiểu Giang nghe lén Sở Tiêu và Ngu Thanh nói chuyện phiếm đã thoáng biết được một ít, cho nên Khấu Lẫm cũng không phải thập phần ngoài ý muốn: “Đã biết mấu chốt nơi nào, vì sao hạ quan lại không thấy Sở Thượng Thư dụng tâm uốn nắn hắn nhiều hơn?”
Sở Tu Ninh nói: “Ta đã chỉ điểm qua, tận lực cởi bỏ khúc mắc của hắn, cũng nếm thử quy hoạch một ít kinh nghiệm sống mà bản thân đã trải qua cho hắn lựa chọn...”
Khấu Lẫm khịt mũi coi thường: “Chỉ nói bằng miệng thì có ích lợi gì?”
“Vậy phải làm như thế nào?” Sở Tu Ninh hỏi lại một câu, “Cho dù sư thầy mời đến tận nhà nhưng chuyện tu hành vẫn phải tùy thuộc mỗi cá nhân. Cũng giống như cách Khấu Chỉ Huy Sứ ngược đãi hắn như vậy, đó chính là kinh nghiệm sống của ngươi, nhưng đối với hắn chưa chắc hữu dụng.”
“Đây chỉ là lý do Sở Thượng Thư dùng để an ủi chính mình không phải sao?” Khấu Lẫm cười lạnh lùng, “Ngài ở trong triều luồn cúi tính kế, môn sinh khắp nơi bị ngài thuyết phục, thế mà lại không bỏ tâm tư đi dạy dỗ nhi nữ. Xét đến cùng, đối với ngài vẫn là quyền lực càng quan trọng hơn một ít chứ gì?”
Hắn nói xong thì Sở Tu Ninh một hồi lâu cũng không hé răng, bèn tiếp tục quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Khấu Lẫm không có nửa phần hảo cảm với loại chính khách như Sở Tu Ninh, thế nhưng tuy ngoài miệng tuôn ra những lời khiến nhạc phụ tức chết, thật ra cũng chỉ nhất thời buộc miệng mà thôi. Rốt cuộc ông vẫn là phụ thân của nương tử hắn, ông mà gặp hiểm cảnh thì hắn cũng không có khả năng ngồi yên không nhìn đến.
Sở Tu Ninh bỗng nhiên lên tiếng: “Ngươi vào cửa Sở gia, cũng biết trang đầu của gia huấn Sở thị có viết tám chữ.”
Khấu Lẫm nghe ngữ khí của Sở Tu Ninh biết rằng ông đang dùng thân phận nhạc phụ nói chuyện, bèn trả lời: “Cha đang muốn khảo bài con hay sao? Tám chữ viết là ‘Hành sự chọn thiện, phải đi đường thẳng’, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là chút lời nói suông. Ít nhất con thấy tác phong hành sự của cha chẳng hề quan hệ gì đến tám chữ này.”
Cũng giống như vậy, khi còn nhỏ tỷ tỷ hắn cũng luôn ân cần dạy bảo hắn cách xử thế làm người, cần nhất không thẹn với lương tâm. Nhưng sau đó, lương tâm của hắn đã bị thế đạo không khác gì đám cẩu tha đi mất rồi.
“Mấy trăm năm gia huấn kia, khi hai huynh muội mới vừa biết chữ ta liền đọc cho bọn nó nghe, giảng giải từng câu từng chữ. Khi phụ thân dạy ta, ta không muốn làm theo, thậm chí còn không ủng hộ, nhưng ta vẫn dạy cho nhi nữ của ta. Đấy là chính là truyền thừa, là gốc rễ của Sở thị Sơn Đông. Chữ ‘Thiện’ thì không cần nhiều lời giải thích, còn chữ ‘Thẳng’ theo lý giải của ta, chỉ cần trong cuộc sống canh giữ vững vàng được chính bản thân, không "tam tâm hai ý" là được.”
Sở Tu Ninh không nhanh không chậm giải thích, “Tổ phụ ta từng nhậm chức Bố Chính Sử Hồ Bắc, vì muốn giữ một phương an bình mà dốc hết sức lực, làm lụng vất vả quá độ nên sớm ly thế. Phụ thân ta tính tình tiêu sái, cả đời không có công danh trong người, chỉ gửi gắm tình cảm vào núi sông, đến nay cũng không biết vân du phương nào. Còn ta kết đảng ở trong triều là vì muốn thực hiện lý tưởng của ta. Lúc trước A Dao muốn vào triều giúp ta, đây không phải là lý tưởng của nàng mà chỉ xuất phát từ hiếu tâm, cho nên ta không dạy nàng con đường làm quan. Ngươi nói ta quá mức cưng chiều không để nàng hiểu biết đường đời hiểm ác, nếu thế ta thử hỏi lại một câu, người nếm hết nhân tâm hiểm ác như ngươi, vậy là sẽ phải dạy dỗ hài tử "người không vì mình, trời tru đất diệt" hay sao, dạy con mình phải dùng ác ý đi đối đãi thế nhân?”
Khấu Lẫm không có hài tử, hắn trả lời không được.
Sở Tu Ninh từ khe cửa sổ nhìn về phía Sở Tiêu: “Lại nói về A Tiêu, lúc trước ta thật hận hắn quá hỗn trướng, dễ dàng bị hắn kích thích khiến cảm xúc mất khống chế. Mà sau khi ta biết nguyên nhân, đáy lòng ta thật ra lại có chút vui mừng. Hắn ngu xuẩn nhưng hắn không vô lương tâm, hắn có ý tưởng riêng, biết nhìn thị phi đúng sai, chân chính khắc vào xương cốt huấn thị của Sở gia ‘Hành sự chọn thiện, phải đi đường thẳng’.”
Khấu Lẫm khinh bỉ: “Nhưng ý tưởng của hắn ấu trĩ, căn bản không phù hợp quy tắc sinh tồn của thế đạo. Một người trưởng thành mà không đỡ nổi sóng gió, gánh không được trách nhiệm, quả thực chính là một phế vật. Ngài cũng không sợ Sở gia...”
Sở Tu Ninh hơi gật đầu: “Ta cũng cảm thấy hắn không đáng tin cậy, vì thế mới chọn một tế tử có bản lĩnh vào cửa.”
Khấu Lẫm ngẩn người, bị nghẹn không lời gì để nói: “Được rồi, con chỉ là một kẻ thô kệch đọc chữ không thông, đâu thể nào tranh biện với một đại học sĩ học thức trải rộng. Chỉ vì muốn con đối xử với đại cữu tử tốt một chút, cha cũng thật là hao tổn tâm huyết.”
Sở Tu Ninh cười khổ: “Tốt thôi, ta thừa nhận, đối với việc giáo dục nhi nữ ta thật sự có khuyết điểm, cho nên hiện tại cũng trở thành uy hiếp lớn nhất của ta.”
Khi hai huynh muội còn ở trong bụng thê tử, Sở Tu Ninh có quá nhiều chờ mong và ý tưởng dành cho bọn họ. Mà khi hai tên nhóc tì sinh ra, tất cả ý tưởng của ông chỉ còn lại một điều duy nhất -- bình an khỏe mạnh lớn lên.
Khấu Lẫm thấy Sở Tu Ninh thừa nhận, ngược lại không biết làm thế nào để nói móc ông.
Giáo dục thất bại hay không thật sự đâu tới phiên hắn bình luận, nhưng sự yêu thương con cái của Sở Tu Ninh, điểm này không thể nghi ngờ. Không hiểu vì sao, Khấu Lẫm cảm thấy giữa mình và Sở Tu Ninh bỗng nhiên thành lập được một sợi dây liên kết.
Hiện tại bọn họ có chung một uy hiếp.
Còn có chung... địch nhân.
Tú Xuân đao trong tay siết chặt hơn, tuy nói chuyện phiếm với Sở Tu Ninh nhưng cũng không khiến hắn chia trí trong việc quan sát tình huống bên ngoài.
Khi xe ngựa tiến vào đường lớn, Khấu Lẫm thấp giọng nói: “Thực bất hạnh bị miệng quạ đen của hạ quan nói trúng rồi, thật sự có mai phục.”
Sở Tu Ninh nhíu mày hỏi: “Ngươi nhìn ra gì sao?"
Ông vẫn không dám tin Tống gia sẽ đến ám sát ông. Ngay trong kinh thành, ám sát đương triều Lại Bộ Thượng Thư thì thật sự cũng không kém bao nhiêu với tạo phản.
“Nhìn không ra, chỉ dựa vào kinh nghiệm mà thôi.” Khấu Lẫm khép cửa sổ lại, nắm chặt chuôi đao, lòng bàn tay thấm mồ hôi. Đây không phải biểu hiện của sự sợ hãi, mà là kích thích.
Mỗi một đối thủ muốn khiêu chiến với hắn, cho dù hắn cảm thấy không đáng sợ hãi, nhưng bao giờ cũng tập trung mười hai vạn phần tinh thần để nghênh địch.
*By Bà Còm in Wattpad*
Lúc này, trong một góc tối của dãy tiểu lâu hai tầng bên đường, có hai nam nhân mặc y phục đen đang ẩn thân, chính là nhi tử thứ hai Tống Thế Tĩnh của Tống Diệc Phong và nhi tử thứ ba Tống Thế Dương.
Hai người từ nơi đóng quân trở lại kinh thành, còn chưa về tới nhà.
Tống Thế Dương có chút nơm nớp lo sợ: “Tam ca, ta thấy có tên lùn chạy theo xe, hình như là Đoạn Tiểu Giang. Khấu Lẫm có khả năng ở trong xe, chúng ta vẫn muốn động thủ hay sao?”
Sở dĩ gọi Tam ca chứ không phải Nhị ca, là bởi vì dưới gối Thế tử có một đích tử duy nhất, đó mới là đích trưởng tôn của phủ Định Quốc Công.
Tống Thế Tĩnh ánh mắt âm trầm: “Đêm động phòng hoa chúc còn chưa qua, Khấu Lẫm đi theo nhạc phụ cùng ra cửa, tính theo khả năng có bao nhiêu lớn?”
Tống Thế Dương bẻ đốt ngón tay: “Không rõ ràng lắm, chung quanh phủ Thượng Thư đều là Cẩm Y ám vệ, thám tử của chúng ta không có cách gì tới gần.” Lại nói, “Có thể Khấu Lẫm đã đoán được chúng ta sẽ động thủ hay không?”
Tống Thế Tĩnh không tin, huynh đệ bọn họ từ nơi đóng quân trở về, đi ngang qua huyện Thanh Hà thì nghe tin Huyện lệnh bị giết còn bị cắt đầu, lúc ấy hắn cũng không để ý. Thế nhưng trên đường hồi kinh nhìn thấy một người mang theo hộp gấm, giả trang thành nha dịch của huyện Thanh Hà, nói là đi kinh thành tặng lễ, hắn mới định ra một kế hoạch báo thù. Chính vì đêm qua trước khi nhập kinh, tin tức truyền ra Tống Thế Quân ở chiếu ngục bị đông chết...
Tống Thế Tĩnh trầm ngâm nói: “Lần ám sát này là một canh giờ trước ta mới quyết định, Khấu Lẫm sẽ đoán được hay sao? Đêm tân hôn mà hắn vẫn còn rảnh để suy nghĩ mấy vấn đề này?”
“Trước tiên gạt Khấu Lẫm sang một bên, Tam ca à, đây chính là Lại Bộ Thượng Thư đấy.” Tống Thế Dương trong lòng bất ổn, “Tam ca có nên nghĩ lại hay không?” Hành động này không tránh khỏi quá to gan lớn mật, thậm chí cũng chưa thương lượng một chút với cha mà đã lên kế hoạch ám sát đương triều nhị phẩm, “Nếu bị gia gia biết sẽ đánh gãy chân chúng ta...”
Tống Thế Tĩnh trầm mặc một lát rồi buông ra một câu: “Gia gia chẳng lẽ sẽ bất tử à?”
Tống Thế Dương há mồm nhưng lại nuốt xuống, trong lòng cũng nghĩ giống ca ca của hắn.
Gia gia đã bảy mươi rồi, đâu thế nào cứ bất tử?
Khi tiên đế băng hà, gia gia chế tạo ra vụ án Hoài Vương mưu phản, Tống gia bọn họ hoàn toàn có thể biến thiên hạ này trở thành họ Tống. Đại bá đã đề nghị nhân lúc hỗn loạn cùng nhau tru sát cả Kim thượng lẫn Thục Vương, đề cử một con rối dòng phụ lên kế vị, sau đó sẽ thay thế họ Minh thành họ Tống. Thế mà gia gia nhất định không chịu. Dường như có thoáng nghe đồn, giữa gia gia và muội muội, cũng chính là Thái Hậu, hình như có chút tình cảm bất luân.
Tóm lại, gia gia vì tỏ lòng trung thành với Thái Hậu, đã lôi Đại bá không an phận ra xử trí. Xử trí như thế nào thì không ai biết, tóm lại Đại bá vốn là một võ tướng kiêu dũng thiện chiến, hiện giờ lại biến thành quỷ ho lao thân thể suy yếu. Mà toàn bộ đám tôn tử bọn họ, khi vừa thiếu niên liền bị đá ra khỏi kinh thành, đi đến các chỗ đóng quân ở biên quan, sợ bọn họ ở kinh thành kết đảng làm loạn.
“Hạ lệnh hành động.” Tống Thế Tĩnh quyết định giữ chủ ý, “Cho dù giết không được, cũng khiến hắn phải chống mắt nhìn một cái, trả thù cho Nhị ca.”
“Tam ca... Ai nha, thôi được!” Tống Thế Dương không biết đúng sai, nhưng trước nay hắn vẫn luôn nghe theo Tống Thế Tĩnh.
*By Bà Còm in Wattpad*
Con đường dẫn tới Lại Bộ mới đi được một nửa, chân Sở Tiêu lảo đảo như muốn nhũn ra, cực kỳ mệt nhọc. Lại nhìn sang Đoạn Tiểu Giang lướt trên đường tuyết đọng thành băng mà vẫn như đang giẫm trên đất bằng, Sở Tiêu cảm thấy mình thật vô dụng.
Khi suýt nữa bị trượt chân, Đoạn Tiểu Giang đỡ hắn cười nói: “Sở Bách hộ cẩn thận.”
Sở Tiêu xấu hổ nói: “Đa tạ.”
Đoạn Tiểu Giang đang định thu tay lại, nhìn thấy Khấu Lẫm từ cửa sổ dùng tay ra ám hiệu cho hắn. Đoạn Tiểu Giang hiểu ý, đỡ cánh tay Sở Tiêu không buông ra.
Sở Tiêu né tránh: “Ta có thể đi một mình.”
Đoạn Tiểu Giang cười hì hì: “Vẫn để ta đỡ Sở Bách hộ thì tốt hơn.”
Khi hai người đang nói chuyện, Sở Tiêu bỗng nhiên nghe thấy “Bộp bộp bộp” vài tiếng, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thấy trên mái nhà của tiểu lâu hai bên đường có mấy hắc ảnh tử ném xuống một đống vật gì giống quả cầu tròn, mới vừa lộ đầu thì lập tức lại ẩn mình trong bóng tối.
Quả cầu nện trên nóc xe của phụ thân rồi vỡ toan, chảy ra một chất lỏng sền sệt.
Khứu giác Sở Tiêu vô cùng nhanh nhạy, cả kinh hô: “Là dầu!”
Lời vừa ra khỏi miệng thì hộ vệ đi theo Sở Tu Ninh cũng đồng loạt hô vang: “Bảo hộ đại nhân!”
Lời còn chưa dứt thì trên mái nhà hai bên đường lại xuất hiện một loạt hắc ảnh, trong tay cầm nỏ tiễn châm lửa bắn về phía xe ngựa.
Chất liệu gỗ của xe ngựa bén lửa bừng bừng, ngựa chấn kinh lồng lên đá lung tung. Các thương hộ trên đường đang chuẩn bị mở cửa buôn bán lại đồng loạt đóng sập cửa chính và cửa sổ.
“Cha!” Sở Tiêu lòng nóng như lửa đốt muốn đuổi theo, lại bị Đoạn Tiểu Giang giữ chặt cổ tay kéo hắn vào một ngõ cụt.
Đoạn Tiểu Giang lạnh giọng quát các hộ vệ đuổi theo xe ngựa: “Đừng truy đuổi, đừng hoảng sợ! Cũng đừng đứng ở giữa đường, hãy trốn vào hai bên chỗ nào nhiều chướng ngại vật!”
Vừa ra lệnh vừa túm Sở Tiêu kéo vào ngõ cụt, giải thích với hắn, “Sở Bách hộ, phán đoán theo tình thế, nếu lúc này bọn chúng bắn tên, cứ đứng trên đường phố sẽ bị bắn thành cái sàng.”
Những hộ vệ kia đều không phải tầm thường, nhớ tới có Khấu Lẫm trên xe bèn không đuổi theo nữa, trực tiếp lăn người vào hai bên đường. Quả nhiên, hàng loạt mũi tên từ trên mái nhà hai bên phóng xuống như mưa.
“Bùm.” Xe ngựa đang cháy bị phá tan từ bên trong, ngọn lửa tản ra bốn phía. Khấu Lẫm dùng Tú Xuân đao đánh bay một vách xe chặn lại mưa tên, mang theo Sở Tu Ninh nhảy vào nơi hắn chọn làm chỗ ẩn thân.
Hiện giờ tên nỏ đã vô dụng, mười mấy hắc y thích khách vác thanh đao to nặng từ nóc nhà bay xuống, chia làm hai đội, một đội giữ chân các hộ vệ, một đội xông tới tấn công Khấu Lẫm.
Khấu Lẫm không thể giống lúc du hồ một tay ôm Sở Dao một tay chiến đấu, chỉ có thể đặt Sở Tu Ninh vào góc phía sau, chính mình chặn ở phía trước chống đỡ.
Khoảng cách của Sở Tiêu có chút xa với vòng chiến, tránh ở hành lang núp sau cột nhà, nhìn Khấu Lẫm bị một đám người bao vây tấn công, sốt ruột kêu Đoạn Tiểu Giang: “Để ta ở đây được rồi, mau đi hỗ trợ!”
Phụ thân chỉ mang theo bốn hộ vệ, thêm Khấu Lẫm là chỉ vỏn vẹn năm người...
Đoạn Tiểu Giang lại trưng ra bộ dáng hoàn toàn bộ tin tưởng đại nhân nhà bọn họ: “Đại nhân nhất định đánh thắng, nhân cơ hội luyện tập thêm.”
“Đại nhân đã sớm biết?” Sở Tiêu ngẩn ra, nhìn về phía Khấu Lẫm, lại thấy Tú Xuân đao trong tay y chém xuống bổ vào vai một tên thích khách, gần như chém tên kia thành hai nửa, nền tuyết đỏ tươi một mảnh!
Sở Tiêu trợn mắt há hốc mồm, dạ dày "sóng cuộn biển gầm", nhưng có lẽ hắn quá lo lắng cho an nguy của phụ thân nên cũng không ngất xỉu.
*By Bà Còm in Wattpad*
Tống Thế Tĩnh đứng xa xa quan sát, ánh mắt đông lạnh: “Quả nhiên là Khấu Lẫm.”
Tống Thế Dương khẩn trương nói: “Tam ca, mau chóng ra lệnh rút lui đi thôi. Hành động lần này là vô vọng rồi, đừng nên lưu lại nhược điểm gì mới được.”
Tống Thế Tĩnh tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể gật đầu: “Rút lui.”