Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 68: Thách đấu

Edited by Bà Còm in Wattpad

Sau khi ước định xong, đoàn người đi đến huyện nha.

Quan sai Đại Lý Tự ở phía trước dẫn đường, đi thêm non nửa canh giờ mới đến nha môn của huyện Hồng Diệp.

Trái phải mỗi bên là một dãy phố, mỗi đầu phố có tấm bảng khắc chữ “Tiết dụng” và “Ái nhân”, cửa chính của huyện nha có ba cánh, dưới tấm biển có mấy  nha dịch đang đứng, bởi vì trời lạnh mà phải liên tục dậm chân cho ấm người.

Các nha địch nhìn thấy Nguyễn Tễ bèn cuống quít chạy ra hành lễ. Nguyễn Tễ ghé tai nói vài câu, nha dịch liếc một cái về phía xe ngựa của Khấu Lẫm, ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng vội vàng chạy vào nha môn. Chỉ chốc lát sau, Triệu Huyện lệnh thần sắc hoảng sợ chạy tới nghênh đón.

Sau khi tiến vào đại sảnh, Khấu Lẫm vốn dĩ sẽ ngồi ghế chủ vị, nhưng vì Sở Dao cũng ở đây nên hắn ngồi với nàng ở ghế đầu bên trái. Liễu Ngôn Bạch và Nguyễn Tễ ngồi đối diện. Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn thấy Đoạn Tiểu Giang đứng phía sau Khấu Lẫm nên chỉ có thể cùng đứng với nhau. Hai vị lục phẩm Bách hộ đều đứng, Triệu Huyện lệnh nào dám ngồi, cũng đành đứng theo.

Sở Dao cực kỳ nghiêm túc nghe Nguyễn Tễ trình bày vụ án.

Nạn nhân thứ nhất là một nữ tử thanh lâu bị bóp cổ chết trong phòng chính mình vào hai mươi ngày trước.

Sáng sớm ba ngày sau, nạn nhân thứ hai là một tú tài đi ngang qua huyện Hồng Diệp, chết vì trúng độc ở trong khách điếm.

Vào đêm hôm đó, một hòa thượng bị chủy thủ đâm thủng ngực chết trong một ngôi chùa ở thành Bắc.

Qua năm ngày sau, một lão bản của họa trai bị chém đứt cánh tay, chết vì đổ máu quá nhiều trong cửa hàng của mình.

Huyện lệnh Hồng Diệp thật sự tra không ra, lập tức trình báo lên Đại Lý Tự. Sau khi Nguyễn Tễ tới tra vẫn không có đầu mối, đã vậy trong lúc đang điều tra thì chết thêm một bộ khoái -- -- bị đập đầu đẩy xuống mương thoát nước.

Khấu Lẫm nghe rất chăm chú, ngón tay hơi gõ xuống mặt bàn, nhìn về Liễu Ngôn Bạch phía đối diện: “Liễu Tiến sĩ có cao kiến gì không?”

Liễu Ngôn Bạch ngồi vô cùng quy củ, lắc đầu: “Tạm thời không có manh mối.”

Viên Thiếu Cẩn yên lặng nhẩm lại chi tiết vụ án này trong lòng, quay sang nhìn Sở Tiêu thấp giọng hỏi: “Ngươi có ý kiến gì không?”

Sở Tiêu nghe thôi mà còn chưa hiểu rõ, bèn học bộ dáng của Liễu Ngôn Bạch lắc đầu: “Tạm thời không có manh mối.”

Sở Dao đội mũ rèm quay đầu nhìn bọn họ một cái, do dự chút xíu rồi lên tiếng hỏi: “Nguyễn Thiếu Khanh, giữa những nạn nhân này nghe như không hề có liên hệ với nhau, thậm chí cách chết cũng khác nhau, vì sao ngài nhận định bọn họ bị cùng một hung thủ giết hại?”

Vấn đề xử lý chính sự đâu thể nào đến phiên một nữ nhân xen mồm, vốn dĩ thấy Sở Dao không chờ ở phòng trong mà lại ngồi nghe với mọi người, trong lòng Nguyễn Tễ đã không thoải mái, nhưng e ngại Khấu Lẫm nên hắn chỉ có thể nhịn xuống mà giải thích: “Bởi vì huyện Hồng Diệp này cũng không lớn, Triệu Huyện lệnh cần cù chăm chỉ yêu dân như con, huyện Hồng Diệp so với mấy huyện khác ngay cả hàng xóm tranh cãi cũng gần như không có chứ đừng nói đến vụ án liên quan đến mạng người; thế mà bỗng nhiên trong vòng hai mươi ngày ngắn ngủn đã phát sinh năm hung án, đã vậy cả năm vụ đều tra không ra hung thủ...”

Khấu Lẫm liếc mắt một cái đánh giá Triệu Huyện lệnh, nghiêng đầu nói với Sở Dao: “Trong ba mươi sáu huyện thuộc Bắc Trực Lệ, chiếu theo tiêu chuẩn khảo hạch của... phụ thân, Triệu Huyện lệnh có thể là một trong ba người dẫn đầu. Xét theo thành tích của Triệu Huyện lệnh, mùa xuân này chắc chắn sẽ được lên chức, tuy nhiên xảy ra vụ án này thì sợ là sẽ bị loại.”

Triệu Huyện lệnh lo lắng sốt ruột nói: “Lên chức chỉ là chuyện nhỏ, hạ quan hy vọng sớm ngày tập nã hung thủ quy án, chớ có hại thêm tính mệnh của dân chúng.”

Khấu Lẫm cong cong khóe môi: “Chúng ta cũng nghĩ như vậy, do đó mới dừng chân ở nơi này.” Khi đứng dậy lại nhìn về phía Liễu Ngôn Bạch, “Liễu Tiến sĩ, bản quan cảm thấy vụ án này cũng không cần quá ba ngày là có thể phá, hai ngày là đã đủ rồi. Liễu Tiến sĩ nghĩ sao?”

Liễu Ngôn Bạch cũng đứng dậy, hơi nhướng mày: “Khấu Chỉ Huy Sứ, với hạ quan mà nói, trận đánh cuộc này tuy thế nào cũng phải thua nhưng hạ quan vẫn cảm thấy không quá công bằng.”

Khấu Lẫm không chút để ý: “Sao?”

Liễu Ngôn Bạch nhìn về phía sau lưng Khấu Lẫm: “Bên người Khấu Chỉ Huy Sứ không chỉ có Đoạn Tổng kỳ, còn có hai môn sinh đắc ý của hạ quan tương trợ. Còn về phía hạ quan thì có thể nói là lẻ loi một mình.”

Ôi giời, lại còn môn sinh đắc ý nữa chứ! Khấu Lẫm thầm bật cười, liên quan đến phá án thì hai tên phế vật này có thể dùng được gì sao?

Nguyễn Tễ xen mồm: “Đại Lý Tự có thể...”

“Đại Lý Tự các ngươi chỉ cần cung cấp hồ sơ, đừng trộn lẫn vào vụ này.” Khấu Lẫm lạnh giọng gạt đi, lại chỉ chỉ Viên Thiếu Cẩn và Sở Tiêu thản nhiên nói, “Để tránh bị cho là bản quan thắng không công bằng, nếu bọn họ đã là môn sinh đắc ý của Liễu Tiến sĩ vậy thì để bọn họ đi theo, bản quan chỉ cần một mình Tiểu Giang.”

Liễu Ngôn Bạch chắp tay: “Đa tạ.”

Viên Thiếu Cẩn và Sở Tiêu thật là cầu mà không được, vội vàng đi qua bên người Liễu Ngôn Bạch.

*By Bà Còm in Wattpad*

Trong vài ngày này sẽ tá túc tại nha môn, e ngại thân phận Khấu Lẫm vả lại còn mang theo nữ quyến, Huyện lệnh cố ý nhường ra viện chính cho hắn trụ. Sở Tiêu thì đi theo Liễu Ngôn Bạch đến dãy phòng phía Tây.

Qưa khỏi tiền viện của nha môn xuyên qua một cổng vòm là đến dãy nhà thứ hai, đó là hậu nha nơi ăn ở và làm việc của Huyện lão gia.

Thị nữ dẫn đường ở phía trước, Khấu Lẫm đỡ Sở Dao chậm rãi đi, cũng không nói lời nào, Sở Dao biết chàng ta đang suy nghĩ về vụ án. Bỗng nhiên nghe được giọng cười thanh thúy của nữ tử, nàng theo tiếng nhìn lại, xa xa thấy một thiếu nữ đang chơi đánh đu dưới giàn nho ở sườn phía Tây. Thiếu nữ kia mặc áo cánh lụa màu xanh ngọc, gương mặt trái xoan mắt hình quả hạnh, dung mạo tương đối xuất chúng, hẳn là nữ nhi của Triệu Huyện lệnh.

Dựa theo đạo lý mà nói, trong phủ có khách nam thì các nữ nhi chưa xuất giá vốn nên giấu mặt ở trong phòng mới đúng. Đằng này không những chạy ra sân, trời giá rét như thế này mà lại còn chơi đánh đu?

Sở Dao thu hồi tầm mắt nhìn về phía Khấu Lẫm, thấy chàng ta mắt vẫn nhìn thẳng dường như không nghe được tiếng cười yêu kiều kia. Sở Dao trực tiếp vén lên tấm lụa mỏng của mũ rèm, hướng về phía thiếu nữ kia mỉm cười.

Thiếu nữ vốn đang chú ý từng cử động bên này, thấy được dung mạo của Sở Dao, cả người rõ ràng ngưng trệ.

Sở Dao chợt buông lụa mỏng, làm như không có việc gì thản nhiên quay đầu lại.

Tất cả hành động của nàng đều lọt vào mắt Khấu Lẫm, bỗng dưng trong lòng hắn vui như nở hoa, nghiêng người nhướng mày: “Nàng so đo với nó làm gì? Loại mỹ nhân ‘không rành thế sự’ như vậy, bất luận là ở kinh thành hay ở các tỉnh thì ta ít nhất đã gặp qua trên dưới một trăm đứa rồi...”

Đoạn Tiểu Giang ở sau lưng bật cười thấp giọng nói: “Chơi đánh đu, đi nhầm đường, thả diều, rớt khăn... nói chung nhiều nhất vẫn là rớt kim thoa...”

Sở Dao nhíu mày: “Đây là phu quân đang muốn khoe mình có bao nhiêu sức hấp dẫn đấy à?”

Khấu Lẫm biểu tình hài hước, ghé vào tai Sở Dao thầm thì: “Cho nên nàng phải canh chừng ta kỹ vào, đừng để cho đám tiểu hồ ly tinh bên ngoài câu dẫn ta đi mất.”

“Câu đi liền dẹp luôn chứ sao.” Sở Dao không thèm để ý đáp trả, lại hiếu kỳ hỏi, “Vậy lúc trước chàng ứng phó thế nào?”

Nếu đổi thành nam nhân chọc hắn phiền lòng, Khấu Lẫm tuyệt đối đá cho một cú bay ra ngoài; nhưng hắn đối với nữ nhân tương đối khoan dung, rất ít khi giáp mặt nhục nhã.

“Về vấn đề tâm cơ thủ đoạn thì cứ làm như không thấy.” Khấu Lẫm hơi nhếnh môi, “Còn nếu đánh rớt kim sức thì dĩ nhiên nhặt lên bỏ vào tay áo rồi mới đi.” 😂

Sở Dao giật giật khóe miệng, thật ra ngẫm lại cũng đúng.

Khấu Lẫm chậc chậc vài tiếng, rất là cảm khái: “Nhắc mới nhớ, người mà ta gặp ra tay rộng rãi nhất vẫn phải kể tới tiểu thư của Hộ Bộ Lý Thị lang. Mỗi lần thấy nàng ta, không phải bị rớt vòng tay vàng thì cũng là bộ diêu vàng, phân lượng nặng trĩu luôn đấy. Nhưng sau khi bị ta thu vài lần thì không bao giờ tới tìm ta nữa, thật là đáng tiếc...”

Sở Dao yên lặng nghe, á khẩu không biết nên nói cái gì. Có vài người độc thân nhiều năm như vậy quả thật là có nguyên nhân. Bản thân nàng có thể bứt được "đóa hoa sắt" này ra khỏi cành cũng thật sự không dễ dàng chút nào.

Tiến vào trong phòng, Khấu Lẫm trực tiếp ngồi xuống án thư, đặt chồng hồ sơ lấy được từ chỗ Nguyễn Tễ trên mặt bàn, phân phó Đoạn Tiểu Giang: “Tìm cho bản quan bản đồ huyện Hồng Diệp, quan hệ cá nhân của người chết, còn có tất cả vụ án liên quan đến án mạng mà nha môn đã xử lý trong vòng một năm qua.”

Đoạn Tiểu Giang bên ngoài ôm quyền: “Vâng."

Sở Dao đi đến bên người Khấu Lẫm: “Chàng cũng cảm thấy vụ án này là cùng một người gây ra hay sao?”

Khấu Lẫm nheo mắt, không đáp mà hỏi lại: “Nàng cảm thấy giữa ta và vị lão sư của nàng, ai sẽ thắng?”

Sở Dao nghiêm mặt nói: “Thắng thua không quan trọng, dù sao cũng là mạng người.”

Thấy nàng nghiêm túc, Khấu Lẫm cũng thu hồi trêu đùa, chậm rãi nói: “Ta không rõ lắm có phải cùng một người gây ra hay không, nhưng khẳng định khởi điểm của năm vụ án này có liên hệ với nhau. Chỉ cần tìm được sự liên hệ này là sẽ phá án ngay.”

“Nghe có vẻ thập phần phức tạp, hai ngày thật sự có thể phá à?”

“Nhìn qua phức tạp nhưng vụ án xảy ra trong dân gian thông thường không khó phá, bởi vì những người này quan hệ cá nhân rất đơn giản, không vòng vèo quanh co như ở kinh thành. Ví dụ như vụ mất trộm ở Đông Cung, chẳng qua chỉ mất đi một bức họa nhưng người liên lụy quá nhiều, căn bản không thể nào xuống tay.”

Sở Dao cầm lấy hồ sơ, lật xem từng trang: “Phá án phải yêu cầu chú ý điều gì?”

Khấu Lẫm kéo nàng ngồi trên đùi mình: “Nếu nàng có hứng thú thì ta sẽ dạy nàng.”

*By Bà Còm in Wattpad*

Nguyễn Tễ đưa bộ hồ sơ phó bản đến phòng của Liễu Ngôn Bạch, thật cẩn thận đặt trên mặt bàn: “Liễu huynh đáp ứng so tài với Khấu Chỉ Huy Sứ, thật sự ra ngoài dự kiến của ta.”

“Hắn đã nguyện ý góp tay, chẳng phải không thể tốt hơn.” Trong phòng đốt lò than nên Liễu Ngôn Bạch thay ra bộ trường sam, chỉ mặc một áo lụa thủ công tinh tế, tướng mạo như ngọc thụ lâm phong.

“Thật đúng là vậy.” Nguyễn Tễ lại cười nói, “Khấu Chỉ Huy Sứ tra án xác thật rất lợi hại, nhưng bản lĩnh của Liễu huynh ta cũng biết rõ ràng.”

Liễu Ngôn Bạch ngồi xuống trước bàn, chỉ làm động tác tay như cảm tạ.

Nguyễn Tễ biết đây là hắn muốn hạ lệnh trục khách, mỉm cười đi ra cửa: “Ta đi lấy cho huynh một bầu rượu nóng.”

Liễu Ngôn Bạch chợt nói: “Huynh cứ đi làm việc của mình, bảo Sở Tiêu đưa rượu lại đây được rồi.”

“Được.”

Một lát sau, Sở Tiêu bưng bầu rượu đã được hâm nóng gõ cửa: “Lão sư.”

Bên trong truyền ra thanh âm lạnh nhạt của Liễu Ngôn Bạch: “Tiến vào.”

Sở Tiêu vào cửa, đem rượu đặt trên bàn trà, hơi có chút kinh ngạc: “Hóa ra lão sư thích uống rượu à?”

Liễu Ngôn Bạch từ đống hồ sơ ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi: “Có gì không thể sao?”

“Không có ạ.” Sở Tiêu không thể chịu được sự càn rỡ của Khấu Lẫm, trong lòng đang hy vọng lão sư nhà mình thắng trận tỷ thí này, “Vậy ngài cứ nghiên cứu vụ án đi, đồ đệ ra ngoài trước.”

Liễu Ngôn Bạch kêu hắn lại: “Sở Tiêu, ba năm trước ngươi sinh bệnh bỏ lỡ cuộc thi Đình, hiện giờ bệnh đã khỏi hoàn toàn chưa?”

Sở Tiêu gật đầu: “Cũng khá tốt rồi ạ.”

Lời nói cử chỉ của Sở Tiêu đối với Liễu Ngôn Bạch cực kỳ cung kính. Lúc trước ở Quốc Tử Giám hơn phân nửa thời gian là Sở Dao thay hắn học tập, nhưng cũng không ngăn được hảo cảm của hắn với vị lão sư Liễu Ngôn Bạch này.

Năm đó hắn và Ngu Thanh trốn trên chạc cây dùng ná bắn tất cả lão sư phu tử, vị nào cũng bị chọc tức đến dậm chân, chỉ duy nhất một mình Liễu Ngôn Bạch bị bắn trúng mà mặt vẫn không đổi sắc, đi tới dưới tàng cây bảo bọn họ đừng trèo quá cao dễ bị ngã, phải cẩn thận một ít.

Sở Tiêu đang ngẩn người lâm vào hồi ức thì chợt nghe Liễu Ngôn Bạch bảo: “Sở Tiêu, ngươi đến tráp mây lấy hộ ta quyển Tẩy Oan Tập Lục”

Sở Tiêu giật mình định thần lại, theo hướng ngón tay chỉ của Liễu Ngôn Bạch nhìn thấy một tráp đan bằng mây trong góc phòng, chắc hẳn là tráp đựng sách lão sư mang theo bên người: “Vâng ạ.”

Ánh mắt Liễu Ngôn Bạch sâu thẳm nhìn chằm chằm theo bóng lưng của hắn.

Sở Tiêu cong gối ngồi xổm xuống, mở ra tráp kia. Trong chớp mắt hắn chợt cảm giác có con gì đó cắn một miếng vào lòng bàn tay của mình. Hắn vội vàng buông nắp tráp thu tay lại, nắp tráp lạch cạch sập xuống.

Liễu Ngôn Bạch hỏi: “Làm sao vậy?”

Sở Tiêu vừa giơ lên tay lên liền thấy lòng bàn tay đổ máu ào ạt, hắn tức khắc kinh hoảng: “Máu...”

Liễu Ngôn Bạch buông hồ sơ, đứng dậy vòng qua án đài, nhìn Sở Tiêu té xỉu trên mặt đất, thầm nghĩ chứng vựng huyết này coi bộ vẫn rất là nặng, chẳng qua không rõ Sở Dao có thể đổi thân tỉnh lại hay không?

Ba năm trước đây sở dĩ Sở Tiêu giả bệnh bỏ lỡ thi Đình, Liễu Ngôn Bạch biết rất rõ ràng bởi vì hai huynh muội mất đi cảm ứng.

Chờ một lát nếu đúng là Sở Dao tỉnh lại trong thân thể Sở Tiêu, như vậy hắn đã có thể đoán ra được nguyên nhân vì sao vụ Hồng Tụ Chiêu lại bị bại lộ địa điểm ngầm.