12 năm trước...
- cậu uống thuốc đi!
- không đắng lắm! Tớ không uống đâu!
- cậu uống thì mới khỏi bệnh được! Cậu muốn chơi cùng tớ không vậy?
- có chứ nhưng cậu pha đường cho tớ nhé!
- rồi! Uống thuốc xong để bác sĩ còn tiêm nữa!
- á! Huhu! Không đâu! Tớ không tiêm đâu! Uống thuốc được rồi mà!
- không được đâu nhé! Bác sĩ chỉ định rồi! Bắt buộc phải tiêm! Tớ có cách để lúc tiêm không bị đau nhé!
- cách gì vậy?
- cậu nhắm mắt lại! Rồi tớ cùng cậu hát nhé!
- ok!
" chú ếch xanh....kêu ộp ộp...chú ếch xanh..báo hiệu trời mưa...khi ếch kêu ta sẽ không còn buồn nữa! Hãy cười tươi vì tương lai còn dài..nhắm mắt lại...dù đau cũng không thấy, nhắm mắt lại, dù buồn cũng hoá vui, nhắm mắt lại, bạn sẽ thấy tôi luôn bên cạnh bạn! Nhắm mắt lại bạn sẽ thấy yêu đời hơn!"- cậu nhớ chưa? Dễ thuộc thôi mà!
- hihi! Cảm ơn cậu nhé!
Nhờ bài hát đó mà cô không sợ tiêm nữa, lúc nào cậu cũng ở bên cạnh động viên. Đối với cậu thì cô là tất cả! Nhưng...
Quay trở lại với hiện thực. Tim Thiên Ân thắt lại..cậu mở cửa ra, quay vào phòng khiến Nhi giật bắn mình, cậu ghì chặt tay cô, Nhi sợ hãi. Trông cậu ta lạ quá..thật đáng sợ..
- cậu....cậu làm gì vậy?_ Nhi ấp úng
- cô....ai dạy cô bài hát đấy?_ Thiên Ân nặng nhọc nói cẩn thận từng từ một
- tôi...tôi không nhớ! Nhưng từ rất lâu tôi đã được nghe bài này rồi! Mà..cậu làm tôi đau đó!_ Nhi cố đẩy tay cậu nhóc ra, nhưng hoàn toàn vô ích..
- tôi.....xin lỗi!_ Thiên Ân nới lỏng tay ra..cậu vừa làm gì thế này? Cậu bị hoang tưởng sao??
Không nói một lời nào. Thiên Ân đi ra ngoài, Nhi tròn xoe mắt nhìn theo.. Hình như cậu ta có vấn đề thì phải..
Cạch...
- anh sao vậy? Trông mặt anh buồn thế?_ Thiên An ngừng đọc sách quay sang
- anh không sao! Chỉ hơi đau tí thôi!_ Thiên Ân nằm phịch xuống giường thở dài
- anh đau ở đâu? Em gọi bác sĩ đến khám nhé!
- anh không sao! Ta đi ngủ thôi!
Thiên Ân quay lưng về phía Thiên An rồi nhắm mắt lại, cậu em trai tuy có hơi khó hiểu nhưng cũng ngoan ngoãn tắt điện đi ngủ..
3h sáng...
Thiên Ân cựa quậy không nổi, hình như hơi chật thì phải, cậu nhăn nhó mở mắt ra....
- Á.....
Thiên Ân hét toáng lên khi thấy Nhi đang ôm mình mà ngủ. Đây là phòng Thiên An mà..sao cô ta chui sang đây? Cái gì thế này??
- ú...anh với Nhi làm gì đấy?_ Thiên An dụi mắt..
- sao cô ta lại ngủ bên này? Lại còn trên giường..thậm...thậm chí còn... CON NHỎ KIA!_ Thiên Ân bực mình quát lớn, Nhi nhíu mày mở mắt ra....
Rầm....
Tiếng động lớn vang lên, cả hai ngã xuống giường, Nhi nằm đè lên người Thiên Ân. Đơn giản là vừa mở mắt ra thấy Thiên Ân nằm ngay bên cạnh, Nhi giật mình lùi lại thì ngã xuống sàn, kéo theo cả cái tên kia..Nhi đang bị thương mà, đành phải xoay người để Nhi ngã đè lên người..
- cô..cô xuống khỏi người tôi mau!_ Thiên Ân thở một cách hết sức nặng nề, Nhi lồm cồm bò dậy..mặt cô bé đỏ ửng, cuống quýt xin lỗi Thiên Ân..
- tôi xin lỗi! Tôi thực sự xin lỗi! Tôi không biết tôi qua đây từ lúc nào nữa!_ Nhi vội vàng giải thích, Thiên Ân ngồi dậy..
- cố tình hay vô tình hả?
- tôi xin lỗi mà! Thỉnh thoảng tôi bị vậy! Mà sao chân tôi đau mà vẫn qua được đây nhỉ?_ Nhi thắc mắc
- à! Theo như em thấy thì Nhi bị mộng du đấy! Bỏ qua cho cậu ấy đi!_ Thiên An đăm chiêu nhìn như ông cụ non..
- haizz! Chắc vậy! Cô về phòng ngủ tiếp đi!_ Thiên Ân cau mày đứng dậy..
- được rồi! Mai là hết tê chân! Giờ tớ đưa cậu về phòng nhé!
Thiên An đỡ Nhi qua bên kia phòng, đắp chăn cho Nhi cẩn thận. Thiên An mới để ý đến con gấu bông..
- ủa? Của cậu hả? Nhìn đáng yêu thật đấy!
- ừ! Cảm ơn cậu nhé!
Nhi mỉm cười. Có chết cô bé cũng không thể lường trước được hành động của Thiên An. Cậu nhóc cúi xuống hôn nhẹ lên má Nhi, này..từ trước đến giờ làm gì có tên con trai nào lại gan to tới mức động vào cô chứ? Cậu ta xác định rồi...
Bốp...
Thiên An ăn ngay cái gối vào mặt, cậu nhóc chẳng hiểu cớ làm sao..
- ai cho cậu đụng vào tớ?_ Nhi cau mày
- tớ xin lỗi! Nhưng cậu có cần phải mạnh tay thế không?_ Thiên An xoa mặt, lực ném không phải vừa đâu, con gái gì đâu mà khoẻ thế.
- hừ! Đấy còn nhẹ cho cậu đấy!
- tại nhìn cậu đáng yêu quá nên không nhịn được ấy mà! Hic hic...được rồi! Cậu ngủ đi! Tớ về phòng đây!
Thiệt tình, Nhi xoay người lại ngủ tiếp. Thiên An về đến phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại..cậu khẽ mỉm cười..
- hì! Phản ứng đáng yêu thật! Thú vị đấy!_ Chiếc răng khểnh bên phải lộ ra, Thiên Ân thấy em lẩm bẩm cái gì đấy thì quay sang
- em nói gì đấy?
- haizz! Em kiss nhẹ vào má cậu ấy coi như chúc ngủ ngon mà bị Nhi cho ăn ngay phát gối vào mặt!
- đấy là phong tục bên nước ngoài! Nên cô ta không quen đâu! Đừng nhìn vẻ bề ngoài của Nhi mà nghĩ cô ta yếu đuối nhé! Bị thương chứ sức vẫn còn khoẻ lắm!
- công nhận! Thôi! Ta đi ngủ tiếp!
Thiên An tắt điện leo lên giường.
- em thích Nhi rồi hả?
- cậu ấy rất thú vị! Đúng gu thẩm mĩ của em! Tính cách khá tốt! Đáng yêu nữa!
Thiên Ân quay qua sờ lên trán cậu em quý tử rồi sờ lại trán mình
- em cũng không sốt đâu nhỉ? Nhưng ăn nói linh tinh quá! Cô ta thì đáng yêu cái gì? Em với con nhỏ đó không hợp đâu!
- anh ghen hả?
Thiên Ân cau mày, ghen gì chứ, tim cậu không hoạt động lâu rồi, nhưng cậu cũng không hiểu sao mình lại cảm thấy khó chịu khi có người đụng đến Nhi..
Cậu cốc đầu Thiên An rồi nhắm mắt lại!
- ngủ đi!
- em biết rồi!
Thiên An nhăn nhó nhìn đến tội, vừa nãy thì ăn gối giờ ăn cốc..hai người này chung tay góp sức để ăn hiếp cậu hả? Thật tình..