BÍ MẬT - CHƯƠNG 26
Tác giả: Nhược Hoa Từ ThụEdit: Alex_____________Cố Thụ Ca viết cả đêm, Thẩm Quyến đọc hết chỉ mất năm ba phút. Sau khi xem xong, khoan hẵng nói đến cô gái quái lạ kia, Thẩm Quyến phát hiện điểm đáng ngờ nhất chính là đã xảy ra chuyện gì khiến cho người vẫn không chịu về nhà là Cố Thụ Ca phải thay đổi suy nghĩ mà quay trở lại. Đầu óc nghĩ vậy, miệng cô cũng bật ra câu hỏi, nhưng hỏi xong mới thấy không ổn. Chuyện Tiểu Ca nhiều năm không về là khúc mắc giữa hai người các cô. Cô vốn đã tránh không nhắc đến, chỉ muốn phá cho được vụ án rồi tìm cách giữ Tiểu Ca ở lại. Tuy nhiên, không nhắc đến không có nghĩa là vấn đề không tồn tại. Quả nhiên, cô hỏi xong, trên giấy trước sau không hề xuất hiện thêm chữ nào mới. Không phải Thẩm Quyến không đau buồn. Nhưng bốn năm trước cô đã không tính toán với Cố Thụ Ca thì bây giờ cũng sẽ không so đo với em điều gì. Cô quyết định cho em một chút không gian để tự mình suy ngẫm, bèn nói: “Chị đi ăn sáng trước. Em viết đi, chị quay lại sẽ xem.” Nói đoạn, cô bước ra ngoài. Cố Thụ Ca biết nguyên nhân mình trở về là một manh mối quan trọng, nhất định phải nói ra. Chỉ là cô nghĩ mãi vẫn chưa tìm được góc độ thích hợp để diễn đạt. Trong một buổi tiệc về học thuật, cô gặp được người bạn cũ. Người nọ đúng lúc có hợp tác với Cố thị, nhìn đến người thừa kế Cố thị là cô, đương nhiên phải đến bắt chuyện đôi câu. Nói một lúc thì nhắc đến việc mấy hôm trước cậu ta nhìn thấy Thẩm Quyến. Cố Thụ Ca vừa nghe được hai chữ Thẩm Quyến đã bất chấp tất cả, vắt óc tìm cách nhử cậu ta nói nhiều hơn một chút. Cô muốn biết Thẩm Quyến sống có tốt không. Nghe đến hình nền điện thoại Thẩm Quyến là ảnh chụp lúc bé của mình, Cố Thụ Ca liền không nhịn được nữa, ý muốn quay về tựa mũi tên căng trên dây cung. Mà sở dĩ cô chọn ngày hôm ấy, đương nhiên là vì sinh nhật Thẩm Quyến. Nhưng tất cả những nguyên nhân đó thật sự rất khó nói ra. Chuyện ảnh chụp còn có thể quy là tình thân, uyển chuyển nói thành nhớ chị, nhưng chọn ngày hôm ấy rõ ràng là để mừng sinh nhật Thẩm Quyến. Thẩm Quyến nghe xong nhất định sẽ áy náy, cảm thấy là chị hại cô. Cố Thụ Ca không thể hạ bút, ngược lại còn nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia. Hai mươi hai năm, từ khi có ký ức đến nay, Thẩm Quyến đã luôn ở bên cạnh. Chị tham dự vào toàn bộ cuộc đời cô. Thật ra dù lần này không về, sang năm Cố Thụ Ca nhất định cũng sẽ trở lại. Cô không thể nào cứ mãi xa cách Thẩm Quyến được, cũng luyến tiếc việc cắt đứt liên hệ với chị. Buông thả bốn năm, nếu còn không về, cô rất sợ Thẩm Quyến sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa. Cố Thụ Ca nghĩ, rồi đột nhiên rất muốn thấy Thẩm Quyến. Cô định sẽ ra ngoài nhìn chị một cái. Giờ cô không có thực thể, lặng lẽ chạy ra chị cũng sẽ không phát hiện. Cô buông bút, đi đến nhà ăn, nhưng chỉ thấy bữa sáng còn nguyên trên bàn cơm chưa ai đụng đến. Thẩm Quyến không có ở đấy. Cố Thụ Ca nghi hoặc, xoay người tìm khắp nhà. Cô không phải tìm quá lâu đã bắt gặp Thẩm Quyến trong một gian phòng nghỉ ở lầu một. Chị đưa lưng về phía cửa, ngồi trên sô pha, ống tay áo bên trái xắn lên lộ cẳng tay để tay phải cầm kim rút máu đâm vào. Hôm qua bác sĩ Mộc đã nói rất tỉ mỉ những bước lấy máu. Chọn vị trí nào, làm sao nhìn rõ tĩnh mạch, rồi sát trùng, ghim kim kiểu gì, tất cả đều giảng qua một lượt. Nhưng điều dưỡng trong bệnh viện lấy cho bệnh nhân còn phải luyện tập vô số lần, Thẩm Quyến tự đâm bản thân nào có dễ dàng như vậy? Cố Thụ Ca chậm rãi bước qua, đi đến trước mặt Thẩm Quyến. Môi Thẩm Quyến mím chặt, đâm kim vào thịt. Tay chị hơi run rẩy, tất nhiên đâm không trúng mạch. Chị hít một hơi khí lạnh rồi rút kim ra. Tiếp đó lại chọn góc độ khác, thử một lần nữa. Cố Thụ Ca không biết Thẩm Quyến đã thử bao nhiêu lần. Cô chỉ thấy trên cẳng tay chị có rất nhiều lỗ kim, sưng tấy. Tay phải cầm kim cũng run rẩy không ngừng. Kim đâm vào da thịt, sao có thể không đau? Thẩm Quyến lại thất bại. Chị đổi một chiếc kim khác, hít sâu mấy hơi, cố gắng khống chế cánh tay phải đang run rẩy, ánh mắt chăm chăm vào cẳng tay trái, nhìn mũi kim đâm vào thịt. Cố Thụ Ca không nỡ nhìn, bèn quay đầu đi. Cô nghe được một tiếng xuýt xoa, lòng căng chặt, vội nhìn sang. Thẩm Quyến đâm kim quá sâu, khi rút ra thì nơi đâm cũng rỉ máu. Chị cắn môi dưới, sắc môi tái nhợt, tay phải buông kim, nhặt bông tẩm cồn sát trùng lên lau sạch. Miếng bông thấm máu. Cố Thụ Ca nhận lấy, giúp Thẩm Quyến đè lên chỗ đâm kim. Thẩm Quyến phát hiện có một lực thật nhẹ nhận lấy miếng bông, biết ngay là Cố Thụ Ca đến. Mắt cô thoáng vẻ kinh hoảng, nhưng lập tức tỏ ra trấn định hỏi: “Sao em lại đến đây? Viết xong chưa?” Cố Thụ Ca thật sự hy vọng mình có thể nói chuyện. Hôm qua có thể dùng chữ viết giao tiếp với Thẩm Quyến, cô còn quá đỗi vui mừng, đến hôm nay đã cảm thấy vậy không đủ. Cô không thể nói chuyện với chị, nhưng cô có thật nhiều lời không chờ được muốn chia sẻ. Thẩm Quyến lén đến đây chính là muốn tránh Cố Thụ Ca, nào ngờ vẫn bị phát hiện. Vẻ mặt cô thoáng vẻ mất tự nhiên, im lặng hồi lâu mới nói: “Có phải chị ngốc lắm không?” Thật ra cô đã từng nghĩ đến chuyện nhờ bác sĩ Mộc đến rút máu cho mình mỗi tháng một lần rồi mang đi bảo quản. Nhưng làm vậy chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ. Cô từng gặp Kính Vân đại sư, vì thế cũng suy đoán trên đời này vẫn còn đâu đó những kỳ nhân dị sĩ như ông ta. Nếu sự tồn tại của Cố Thụ Ca bị phát hiện, cô sợ sẽ gây bất lợi cho em. Cho nên, những chuyện có liên quan đến Cố Thụ Ca, cô đều cố gắng đích thân làm lấy. Lỗ kim đâm sưng đỏ trên cẳng tay trắng ngần của Thẩm Quyến trông vô cùng chói mắt. Cố Thụ Ca muốn nói “Không ngốc”, muốn an ủi chị, muốn bảo chị dừng lại, đừng thử nữa. Nhưng câu dài như vậy, viết ra thì phải tới bao giờ? Lỗ kim rất nhỏ, chẳng mấy chốc máu đã ngừng. Cố Thụ Ca vẽ một dấu chéo cực lớn lên lòng bàn tay Thẩm Quyến, để chị đừng thử nữa. Thẩm Quyến đáp: “Được, không thử.” Nói đoạn, cô xả ống tay áo xuống, chứng minh mình thật sự không tiếp tục, để Cố Thụ Ca yên tâm. Cố Thụ Ca rầu rĩ đứng một bên trong khi Thẩm Quyến thu dọn dụng cụ lấy máu. Giờ đang là ban ngày, cô không cảm giác được vị trí của Tiểu Ca, chỉ có thể nói với không khí: “Đi thôi.” Cố Thụ Ca theo Thẩm Quyến ra ngoài. Thẩm Quyến đến nhà ăn, cô liền quay lại phòng sách, một lần nữa nhấc bút, viết nguyên nhân về nước ra thật rõ ràng. Hiện tại, chuyện quan trọng nhất chính là điều tra cho sáng tỏ vụ án. Vụ án này ngày càng phức tạp. Từ hai điểm chọn ngày sinh nhật Thẩm Quyến để ra tay và trộm đi di thể để tra tấn chị mà xem xét thì dường như hung thủ có sự căm hận rất lớn với Thẩm Quyến. Bị đôi mắt âm hiểm, biến thái nấp trong chỗ tối ấy nhìn chằm chằm, không ai có thể an tâm. Cố Thụ Ca nhìn chuyện ảnh chụp mình viết trên giấy, nghĩ Thẩm Quyến khi nhìn thấy không biết sẽ tự trách đến nhường nào. Bữa sáng đã nguội, nhưng Thẩm Quyến cũng không phải người soi mói, không bảo người giúp việc làm lại mà vẫn chấp nhận ăn. Cô lên mạng tra cách lấy máu, muốn tìm xem liệu có biện pháp nào đơn giản hơn một chút không. Kết quả thật sự để cô tìm được một cách: lấy máu mao mạch. Chỉ cần đâm vào đầu ngón tay là được, thao tác rất dễ dàng, khuyết điểm là lượng ít. Trước khi học được cách lấy máu tĩnh mạch thì chỉ có thể tạm thời làm vậy. Còn vấn đề lượng ít, cứ đâm thêm vài ngón là được. Cố Thụ Ca viết xong thì cũng là lúc Thẩm Quyến bưng đĩa thủy tinh bước vào, thuận tay ném chiếc cũ trên bàn vào sọt rác. Cố Thụ Ca nhìn đến đĩa máu thì tay cũng run rẩy. Sự lo lắng lấn át cơn thèm ăn. Cô hận không thể lập tức vén tay áo Thẩm Quyến lên nhìn xem có phải chị lại tự đâm mình vô số vết nữa không. “Đã thêm chất chống đông rồi, dùng lâu một chút cũng không sao.” Thẩm Quyến nói với giọng điệu bình thản. Cố Thụ Ca nhìn chằm chằm cánh tay Thẩm Quyến, còn Thẩm Quyến cầm những gì cô vừa viết lên xem. Chỉ có một câu, đã lược bỏ sự tưởng niệm cùng vô số hoạt động tâm lý của cô mà viết thật đơn giản: “Trong bữa tiệc nghe Chung Khải nói hình nền điện thoại chị là ảnh chụp của em, nên muốn về xem.” Chung Khải chính là người bạn cũ đã nói chuyện với cô Còn vì sao lại lựa chọn ngày kia, cô không nói Thẩm Quyến cũng sẽ biết. Chỉ một câu ngắn ngủi mà Thẩm Quyến lại nhìn rất lâu, lâu đến độ Cố Thụ Ca phải bắt đầu lo lắng, không rảnh quan tâm số máu trong đĩa thủy tinh này làm sao mà có nữa. Thẩm Quyến buông giấy, gom hết cả những tờ của tối qua, toàn bộ bỏ vào máy hủy. Những thứ này, không thể để ai khác nhìn đến. Hủy đi là cách tốt nhất. “Trước sau gom lại đã có không ít manh mối.” Thẩm Quyến nói, “Lúc ấy còn ai nghe được cuộc nói chuyện của em với Chung Khải nữa?” Cố Thụ Ca ngẫm nghĩ rồi viết: “Rất khó nói. Quá đông, ai trong buổi tiệc cũng có khả năng lướt qua chỗ tụi em.” Viết xong, cô vẫn nhìn Thẩm Quyến. Cô biết trong lòng chị giờ đây chắc chắn không dễ chịu, nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung: “Cho dù không về thì chắc chắn cũng sẽ có màn khác chờ em. Hung thủ nấp trong bóng tối, trăm phương ngàn kế, em không thể nào thoát được.” Cô không nói sai. Thoạt nhìn hung thủ là thật sự muốn làm mọi cách dồn cô vào chỗ chết cho bằng được._____________