Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 32

BÍ MẬT - CHƯƠNG 32

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Trời đông tuyết phủ, lại còn là buổi sớm chưa được bảy giờ, nếu có ai đi lại lúc này, chỉ sợ nói một câu thì hơi thở cũng ngưng tụ thành làn sương trắng trong không khí. Nhưng cố Thụ Ca lại không có bất kì cảm giác gì. Cô lơ lửng đứng trên đường mòn, hai bên là rừng trúc, tuyết phủ trắng xóa, mặt đất giữa các thân đây đều đọng một lớp thật dày.

Cô tiếp tục hỏi: "Có chắc không?"

Ác niệm trả lời: "Chắc. Mày không có đắc tội với ai, nhưng chuyện lặt vặt lại có không ít. Tao lục hết trong trí nhớ mấy bận rồi, cũng muốn biết ai là hung thủ."

Nó trả lời ôn tồn, Cố Thụ Ca lại không quá quen, hoài nghi hỏi: "Sao hôm nay mấy người không chửi mắng, cũng không gắt gỏng nữa?"

"Mày..." Ác niệm vừa bật thốt một tiếng đã khắc chế mà dằn xuống, không bùng nổ, chỉ oán giận nói: "Mày cái đồ quỷ phiền toái này, mách Thẩm Quyến về tao. Chị chắc chắn sẽ ghét tao."

"Mấy người bắt nạt tôi, cho dù không mách thì Thẩm Quyến cũng ghét thôi." Cố Thụ Ca hờ hững đáp trả.

"Nói bậy." Ác niệm lại muốn nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, "Tao vốn chính là một phần của mày. Tự mình mắng mình thì đâu có gọi là bắt nạt. Huống hồ tao cũng có bắt nạt mày đâu. Tao chỉ bày cách cho mày xơi được Thẩm Quyến thôi. Để tự mày làm thì vĩnh viễn cũng không xong!"

Nếu vẫn còn là người, mặt Cố Thụ Ca bây giờ chắc chắn đã đỏ rực. Cô cả giận nói: "Mấy người cũng thật xấu xa!"

"Chẳng lẽ mày không muốn vậy sao?" Ác niệm tỏ vẻ kinh ngạc.

Cô có. Cố Thụ Ca không cách nào phản bác. Cô còn từng mơ thấy mình làm chuyện kia với chị. Nhưng mơ là không thể kiểm soát. Cô không khống chế được bản thân mình sa vào khi ở trong mộng, nhưng tỉnh táo rồi mà vẫn còn nghĩ vậy thì quá không tôn trọng Thẩm Quyến.

Ác niệm ở ngay trong đầu, liên kết với suy nghĩ của cô. Nó cười đắc ý: "Mày không chỉ muốn xơi mà còn muốn xơi hết lần này đến lần khác."

Cố Thụ Ca im lặng, xoay người trở về.

Phát giác được ý đồ của cô, ác niệm lại bắt đầu rít gào, để cô mau mau dừng lại. Nhưng nó la thì la, lại không mắng nữa, hẳn là thật sự sợ bị Thẩm Quyến chán ghét.

Sắp đến Tàng Kinh Các, ác niệm thở phì phì, nức nở một tiếng, lại biến mất.

Không tìm được manh mối cho vụ án, còn bị chế nhạo một phen, Cố Thụ Ca rất không vui. Bên ngoài Tàng Kinh Các có một hòa thượng trẻ tuổi, cầm hộp đồ ăn đứng cạnh cửa ngó nghiêng.

Cố Thụ Ca nhận ra người nọ, là đến để đưa cơm. Cậu ta đến quá sớm, Thẩm Quyến còn chưa ngủ được hai tiếng đồng hồ. Cô liền đứng bên cạnh hòa thượng. Hòa thượng không biết có cô quỷ đang phát sầu kế bên mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn chưa dậy sao?"

Cố Thụ Ca đang ngẫm nghĩ nên làm sao để hòa thượng đặt hộp đồ ăn xuống rồi mau mau rời đi thì người nọ đã vươn tay đẩy cửa. Đẩy không ra, Thẩm Quyến khóa rồi.

Hòa thượng thấy không mở cửa được, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại xách hộp đồ ăn về. Lúc xoay người còn lướt ngang vai Cố Thụ Ca. Cố Thụ Ca chờ người nọ đi xong mới xuyên qua cửa vào trong.

Bên trong, trên bàn chất đầy sách vở, còn có một chồng giấy Thẩm Quyến ghi chép lại. Cố Thụ Ca nhìn thoáng qua, nét chữ thanh tú viết toàn những nội dung đại loại như nuôi quỷ thế nào, ảnh hưởng của Phật quang đối với quỷ, quỷ sống lại kiểu gì, vân vân... Nếu ai nhìn thấy, hẳn sẽ cho rằng Thẩm Quyến tin vào tà giáo gì đó.

Cũng may Thẩm Quyến còn nhớ phải khóa cửa. Bằng không, nếu hòa thượng kia đi ra ngoài nói bậy một trận sẽ rất ảnh hưởng đến danh dự của chị. Cố Thụ Ca thoáng do dự rồi xuyên qua tường phòng nghỉ, bước đến bên chiếc chõng nhỏ. Thẩm Quyến đang ngủ rất say. Chị quấn chăn thật dày, tóc lòa xòa vài sợi che ngang mặt, màu môi hơi tái, mày khẽ chau, hơi thở rất nhẹ, nhẹ đến nỗi Cố Thụ Ca bất giác phải ngồi xổm xuống, kề sát vào để nghe.

Cô cứ nghiêng gần, gần hơn nữa, mãi đến khi nghe được tiếng thở thật khẽ mới dừng lại. Sau đó, ánh mắt cô bị đôi môi tái nhợt kia thu hút.

Lí trí trỗi dậy, cật lực khuyên can. Vào phòng Thẩm Quyến khi chị đang ngủ đã vô lễ lắm rồi, sao còn có thể nghĩ mấy chuyện rối loạn lung tung? Nói sao thì Thẩm Quyến cũng đã chăm cô từ khi mới tám tuổi đến trưởng thành. Sinh lòng gây rối đã đành, nhưng hành vi ít nhất cũng phải tôn trọng chị chứ!

Cố Thụ Ca không biết mình bị sao. Lí trí hãy còn, nhưng lại có một tiếng nói khác đè lên.

"Mày còn muốn xơi hết lần này đến lần khác!" Giọng của ác niệm lại vang vọng trong đầu.

Thật xấu xa. Cố Thụ Ca thầm chau mày, nhưng ánh mắt có làm sao cũng không nỡ dời đi. Cô không kiềm chế được mà giơ tay, khẽ chạm vào môi Thẩm Quyến.

Hơi khô, nhưng thật mềm. Đầu ngón tay cô run rẩy, tim đánh thình thịch, như sắp nổ mạnh vì sự kích động và áy náy. Cuối cùng, Cố Thụ Ca chịu không nổi, rụt tay, xoay người, cửa cũng không đi mà đâm thẳng vào tường, xuyên ra ngoài, sau đó ở đấy mà thở dốc.

Đầu ngón tay lạnh lẽo trên môi đã rời đi. Thẩm Quyến không mở mắt, cô sợ Tiểu Ca vẫn còn trong phòng. Thật ra cô đã ngủ rồi, chỉ là trong lòng có chuyện canh cánh nên ngủ cũng không được yên, cứ lúc tỉnh lúc mê. Khi đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm lên môi, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.

Ngón tay ấy hơi run rẩy, nhưng vẫn đánh bạo mà ấn nhẹ lên môi dưới của cô. Thẩm Quyến cảm giác được rất rất nhiều đường lượn sóng xuất hiện trước mặt. Đỉnh sóng, bụng sóng dao động mãnh liệt.

Lại ba tiếng trôi qua, đến gần mười giờ, Thẩm Quyến mới rời giường.

Cố Thụ Ca đang vất vả lật sách. Quyển kinh thư này có niên đại xa xưa, trang giấy đã ố vàng hết, cho nên lật cũng phải vô cùng cẩn thận. Cố Thụ Ca đang hết sức chú ý lật trang thì bất chợt cửa mở, Thẩm Quyến bước ra.

Tay Cố Thụ Ca run lên, trang giấy mới lật được một nửa cũng rớt lại. Cô nhìn chằm chằm Thẩm Quyến. Thẩm Quyến không nhìn lại mà đi vào phòng tắm.

Nhìn bóng chị khuất sau chỗ rẽ, Cố Thụ Ca mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó là cảm thấy may mắn. May mà Thẩm Quyến không thấy được mình, bằng không vừa rồi cô nhìn chằm chằm chị như vậy, chắc chắn sẽ khiến chị sinh lòng nghi ngờ.

Tàng Kinh Các có phòng nghỉ, cũng có phòng tắm. Hẳn là trước kia để cho người trực ban sử dụng. Có điều Tàng Kinh Các bây giờ không có ai trực nữa.

Cố Thụ Ca thoáng bất an, không nhịn được mà đứng dậy. Đột nhiên, tiếng đập cửa vang vọng, hòa thượng kia lại đến.

Từ sáng sớm đến giờ, người nọ đã đến ba lần.

Thẩm Quyến bước ra từ phòng tắm. Thái dương cô còn vương bọt nước, làm ướt vài sợi tóc mai. Sắc mặt cô vì thức đêm mà vô cùng tái nhợt. Lúc bước ra còn thoáng nhìn sang phía bàn. Cố Thụ Ca cứng đờ cả người. Ánh mắt Thẩm Quyến mang theo một chút nhu tình không thể miêu tả rõ, rất nhạt, cũng rất ngắn ngủi, ngắn đến mức gần như không thể nhận ra, chỉ trong khoảnh khắc đã khôi phục sự trấn tĩnh thường ngày, quay sang bước về phía cửa.

"Thí chủ." Trong giọng hòa thượng mang ý cười.

Cố Thụ Ca cũng qua theo. Thẩm Quyến đang nhận lấy hộp đồ ăn, nói một câu: "Tiểu sư phụ vất vả rồi."

Hòa thượng vội lắc đầu, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Thẩm Quyến, đáp: "Không vất vả, không vất vả."

Thẩm Quyến khẽ cười. Ánh mắt hòa thượng nhìn đến ngơ ngẩn. Cố Thụ Ca cuối cùng cũng biết tại sao hòa thượng này lại ân cần đến vậy. Cô trừng người nọ, cả buổi sau mới nghẹn được một câu: "Cẩu tặc!" Hận không thể lập tức thả ác niệm ra mắng chết tên cẩu hòa thượng này.

Thẩm Quyến đóng cửa, chặn hòa thượng bên ngoài, xách hộp cơm đến bên bàn chuẩn bị ăn. Cố Thụ Ca cũng rầu rĩ theo sau. Thẩm Quyến buông hộp, lấy ra mấy đĩa thức ăn chay cùng một chén cơm rồi bắt đầu dùng bữa.

Cố Thụ Ca lúc này không quấy rầy. Từ tối qua ăn xong nửa chén cơm đến giờ, Thẩm Quyến chưa dùng thêm thứ gì, buổi tối cũng ngủ không được ngon giấc. Cô không thể quấy rầy chị, chỉ hy vọng chị có thể ăn thêm một chút. Chị đã gầy lắm rồi.

Nhưng cô lại không thể khống chế mà nhìn chằm chằm vào môi Thẩm Quyến.

Môi chị, rất mềm mại.

Cố Thụ Ca nhìn không chớp mắt.

Thẩm Quyến ăn vài đũa, bỗng nhiên dừng lại, nhấp môi. Cô cảm giác được những đường lượn sóng xuất hiện trước mắt. Tiểu Ca ở ngay đối diện, lại im lặng không chút động tĩnh. Chẳng hiểu vì sao, cô lại nghĩ đến cảm giác đầu ngón tay lạnh lẽo dừng trên môi, không quá tự nhiên.

Thấy Thẩm Quyến dừng lại, Cố Thụ Ca tưởng chị đã no, âm thầm sốt ruột, đang định khuyên chị ăn thêm mấy ngụm thì Thẩm Quyến lại bắt đầu động đũa.

Thẩm Quyến ăn hết chén cơm, thu dọn bát đũa vào hộp đồ ăn, lại bất giác giơ tay mân mê cánh môi dưới. Bước đến bàn đọc sách, cô gọi một tiếng: "Tiểu Ca."

Cố Thụ Ca lúc này mới nhớ ra từ khi rời giường đến dùng cơm xong, cô vẫn chưa tìm đến Thẩm Quyến, bèn nhanh chóng ấn nhẹ lên mu bàn tay chị, ý bảo mình ở đây.

"Em có tìm được tin tức gì không?" Thẩm Quyến ngồi xuống, mắt dừng trên quyển sách đang mở.

Cố Thụ Ca đánh một dấu chéo, rồi nhấc chiếc bút lông vũ, viết lên trang giấy trắng: "Hòa thượng kia, có ý xấu." Đã xuất gia rồi mà còn nhìn chằm chằm vào Thẩm Quyến. Thật quá đáng!

Cô cho rằng Thẩm Quyến không phát hiện nên cố ý nhắc nhở. Nào ngờ chị chỉ bình tĩnh ứng một tiếng: "Ừ." Sau đó cầm lấy bút, tập trung chú ý vào biển sách.

Cố Thụ Ca ngơ ngẩn, ngay sau đó phản ứng lại. Người theo đuổi Thẩm Quyến nhất định là rất nhiều, người nhìn chị bằng ánh mắt ái mộ đương nhiên cũng không ít. Chị sao có thể không phát hiện cho được, chỉ là đã quen mà thôi.

Cố Thụ Ca lập tức chua như quả chanh cỡ siêu lớn. Trong số những người ái mộ kia, liệu có ai từng tỏ tình với chị, có ai từng được chị đối xử dịu dàng...

Cô không ngừng nhìn chăm chăm vào Thẩm Quyến, trong lòng ghen tuông quay cuồng. Nhưng Thẩm Quyến vẫn luôn cúi đầu, không hề phân tâm, suốt buổi chiều cũng không nói với Cố Thụ Ca một lời nào.

Cõi lòng xao động của Cố Thụ Ca cũng dần an tĩnh lại. Cô nghĩ lần sau không thể thả ác niệm ra nữa. Nó chẳng những không giúp được gì mà tư tưởng còn đặc biệt xấu xa, hơn nữa hình như còn lây bệnh cho cô.

Cố Thụ Ca lấy một quyển kinh văn, mặc niệm hơn mười lần.

Đến khoảng sáu giờ chiều, cửa bị gõ vang, lại có người đưa bữa tối đến. Cố Thụ Ca phát hiện mười mấy lần niệm kinh của mình đều vô ích, cõi lòng bình tĩnh lại một lần nữa trở nên nôn nóng. Cô nhìn về phía Thẩm Quyến.

Thẩm Quyến đứng dậy, bước đến mở cửa.

Cố Thụ Ca mím chặt môi, cũng qua theo. Thấy rõ người bên ngoài, cô sửng sốt trong giây lát. Lần này, người đến đưa cơm không phải hòa thượng lúc sáng mà đã đổi thành một phụ nữ chừng năm mươi tuổi. Bà ta đưa hộp đồ ăn, nói một câu: "Cô để chén đũa lại đi, lần sau tôi đến lấy." Rồi đi ngay.

Cố Thụ Ca thậm chí không biết Thẩm Quyến sắp xếp thay đổi người khi nào. Cô đi theo chị quay về. Thẩm Quyến bước đến trước chiếc bàn ăn cơm, mở hộp, lấy những món bên trong ra.

Tuy không dùng đồ chay có sẵn trong chùa nhưng bữa tối từ bên ngoài đưa vào cũng là các món chay thanh đạm. Cố Thụ Ca nhìn màu sắc rau xanh, thầm đoán e rằng ngay cả dầu ăn cũng là dầu thực vật.

"Về rồi nhất định phải bồi bổ lại cho tốt." Cố Thụ Ca đau lòng nói.

Thẩm Quyến bưng chén, thong thả dùng cơm. Ăn xong, cô trả hết số sách đã xem hôm nay về chỗ cũ. Trí nhớ cô rất tốt, chỉ cần dựa vào ký ức đã nhớ kĩ vị trí mỗi quyển sách, thả về không sai một li. Sau, cô lại chọn một mớ sách mới mang xuống.

Dựa theo tốc độ trước mắt thì thời gian năm ngày hẳn là có thể xem qua đại khái cả Tàng Kinh Các này một lượt, nhưng muốn đọc thật cặn kẽ là không thể nào.

Thẩm Quyến trở lại trước bàn sách. Lần này, cô không tập trung tìm kiếm tư liệu ngay mà mở miệng nói: "Chốc nữa em thử máu chị xem."

Cố Thụ Ca thoáng ngây người, vội tìm bút lông vũ, viết: "Không phải đã nói sẽ tìm cách khác rồi sao?"

Tối qua đúng là đã nói. Nhìn Cố Thụ Ca viết xong, Thẩm Quyến lại lên tiếng: "Máu là chắc chắn có hiệu quả. Dù có cách khác, chỉ cần hai bên không xung đột lẫn nhau thì vẫn có thể liên tục sử dụng máu."

Cố Thụ Ca không ngờ Thẩm Quyến chẳng những không thay đổi chủ ý mà còn muốn liên tục dùng máu nuôi mình. Cô sốt ruột, vừa định lên tiếng khuyên ngăn Thẩm Quyến bỏ ý tưởng nguy hiểm ấy đi thì chị đã nói tiếp: "Bác sĩ Mộc nói với sức khỏe của chị thì mỗi nửa năm có thể hiến máu một lần, mỗi lần 400ml. Nói cách khác, một năm chị có thể cung cấp 800ml máu. Chỉ cần không vượt qua số lượng ấy thì sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe."

Thẩm Quyến nói hết sức bình tĩnh, khiến Cố Thụ Ca không cách nào thốt lên lời phản đối.

Thẩm Quyến cong khóe môi, mỉm cười dịu dàng: "Càng quan trọng hơn chính là chị không muốn đợi nữa. Chị muốn lập tức nhìn thấy em."

_____________