Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 36

BÍ MẬT - CHƯƠNG 36

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Trong Tàng Kinh Các, nắng ấm ngày đông hắt qua cửa sổ, chiếu rọi cả một phòng u ám. Giữa ánh nắng vàng, gần như có thể thấy được những hạt bụi li ti. Bên chiếc kệ sách cũ xưa, một người một quỷ đứng đối mặt nhau.

Cố Thụ Ca ngây người. Một mặt cảm thấy rất xấu hổ, rõ ràng trước lúc ngủ đã từ chối Thẩm Quyến hết sức thẳng thừng nhưng cuối cùng lại lén nằm bên cạnh chị, còn bị phát hiện. Một mặt, cô lại nghĩ, chị... chị sao có thể lấy loại chuyện này ra mà trêu cô. Cô khắc chế nỗi lòng đã vất vả lắm rồi, chị còn ghẹo như vậy.

Trong lòng Cố Thụ Ca ngổn ngang trăm mối, thầm hung hăng nói một câu, Thẩm Quyến mà còn đùa bỡn cô như vậy nữa, cô sẽ không thèm đợi đến khi có thân thể mà trực tiếp tỏ tình với chị ngay, hù chị nhảy dựng.

Vừa nghĩ vậy, Cố Thụ Ca lại rất tức giận. Đã sớm nghe nói có rất nhiều người thẳng băng nhưng trêu người ta thì không chút kiêng dè. Buông thính cho người ta động lòng rồi lại ngoảnh mặt bỏ đi, không chịu trách nhiệm, vô cùng xấu xa.

Sao Thẩm Quyến cũng vậy chứ?

Cố Thụ Ca không muốn để ý Thẩm Quyến, dứt khoát viết hai chữ: "Ngăn ẩn" lên lòng bàn tay rồi lập tức đi ra trước.

Thẩm Quyến cho rằng mình nói xong thì hẳn sẽ xuất hiện rất nhiều đường lượn sóng. Cô âm thầm thống kê một chút. Những đường lượn sóng chỉ xuất hiện khi Tiểu Ca đến gần, khi cô có tiếp xúc với em, hoặc là những lúc cô nói lời quan tâm. Nếu không phải phức tạp, vậy có lẽ là...

Thẩm Quyến cẩn thận đưa ra một câu kết luận, vậy có lẽ là động lòng.

Cho nên cô mới vạch trần chuyện tối qua Tiểu Ca lén nằm bên cạnh mình. Nếu có ý với cô, như vậy những lời này nghe sẽ rất mờ ám. Nhưng nói xong, những đường lượn sóng vốn nên xuất hiện lại chẳng thấy đâu.

Nhưng nếu em không động lòng thì lén chạm vào môi cô lại giải thích thế nào? Thẩm Quyến thất vọng, hoài nghi không biết có phải mình nghĩ sai rồi hay không.

Cố Thụ Ca tiến lên vài bước, không nghe được tiếng chân phía sau bèn quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Quyến đứng đằng xa, thoáng thất thần.

Cô lập tức cảm thấy tim mình như bị kim đâm.

Sao cô có thể nghĩ Thẩm Quyến là loại người thẳng băng xấu tính kia chứ? Chị tốt với cô như vậy, vui đùa là vì xem cô như em gái thôi. Chị lại không biết lòng cô thì làm sao mà kiêng dè? Đương nhiên phải gần gũi mà chẳng suy nghĩ gì nhiều rồi.

Cô không chịu đáp lời, chị hẳn đã rất xấu hổ.

Cố Thụ Ca nhớ đến năm đầu tiên ra nước ngoài, mọi thứ đều lạ lẫm. Ăn, mặc, ở, đi lại đều phải làm quen từ đầu. Chung quanh toàn những người không quen biết. Thời gian ấy, cuộc điện thoại mỗi tối của Thẩm Quyến là thứ cô chờ mong nhất. Nhưng khi chị gọi đến, cô lại ép buộc bản thân phải đáp lại thật hững hờ, lạnh nhat.

Suốt một năm ấy, Thẩm Quyến đã phải chịu sự xấu hổ vì luôn đơn phương chủ động như vậy. Ngày nào cũng đợi tới tận bốn giờ sáng, chỉ để không quấy rầy đến cô. Canh ngay lúc tám giờ, thời gian quá nửa là đang nghỉ ngơi, để gọi điện cho cô. Nhưng thứ chị nhận được chỉ có thái độ lạnh nhạt của cô và sự chủ động từ một phía.

Thẩm Quyến chỉ xuất thần một chốc đã nhận ra Cố Thụ Ca đứng im tại nơi cách mình vài bước chân. Cho rằng em đang đợi mình, cô bước qua, cười cười, còn nghĩ Tiểu Ca của cô thật tốt tính, ngoan ngoãn chờ đợi mà chẳng nóng nảy chút nào.

"Hốc bí mật ở đâu?" Cô hỏi.

Cố Thụ Ca không dẫn đường ngay mà ra hiệu bảo Thẩm Quyến đưa tay. Thẩm Quyến lập tức làm theo để cô nàng viết lên. Cố Thụ Ca viết: "Tối nay em vẫn ngủ cùng chị."

Thẩm Quyến không nhịn được mà bật cười, ánh mắt nhìn Cố Thụ Ca có phần phức tạp. Cố Thụ Ca dè dặt quan sát, chỉ thấy trong mắt chị một nửa là chua xót, một nửa là bất đắc dĩ, vui vẻ lại không có bao nhiêu.

"Được nha. Chúng ta ngủ cùng nhau." Thẩm Quyến cười nói.

Cố Thụ Ca nhìn chị, chần chờ giây lát lại đi trước dẫn đường.

Diện tích Tàng Kinh Các chỉ có bấy nhiêu đó, hốc bí mật đương nhiên cũng không xa. Bước đến kệ sách ngoài cùng phía đông, đếm từ đầu bên trái qua hai bước, chỗ chân đạp lên chính là hốc bí mật. Cố Thụ Ca báo vị trí cho Thẩm Quyến, Thẩm Quyến cúi người, vươn tay mò mẫm trên sàn nhà một trận. Vì cố ý tìm kiếm nên dễ nhận ra hơn nhiều. Kiểm tra một lượt, quả nhiên phát hiện nơi này không quá giống với những chỗ còn lại.

Cố Thụ Ca hơi sầu. Tuy đã xác định ở đây có hốc bí mật nhưng lại không tìm thấy chỗ mở. Cô đang vắt óc nghĩ cách thì lại thấy Thẩm Quyến gọi điện thoại, cho người mang dụng cụ đến. Cố Thụ Ca lập tức phát hiện mình quá ngu ngốc. Tìm chỗ mở làm gì chứ, cứ thẳng tay phá đi sàn nhà ở đây là được rồi.

Cấp dưới đến rất nhanh, chỉ có một người, mang theo dụng cụ chuyên nghiệp. Vừa đến, anh ta xác định xem phải xử lý tấm ván nào là lập tức bắt tay vào việc. Người nọ dùng cưa cưa hết một vòng chung quanh, sau đó khéo léo nhấc phần ván ấy lên. Bên dưới quả nhiên là hốc bí mật, có một chiếc hộp gỗ. Thẩm Quyến lấy hộp ra, lại bảo người kia sửa lại sàn nhà đàng hoàng mới cho đi.

Hộp trông như làm bằng gỗ mun, không biết đã ở hốc tối kia bao lâu, khi một lần nữa gặp ánh mặt trời thì còn ửng sáng. Thẩm Quyến đặt nó lên bàn, Cố Thụ Ca cũng ở bên cạnh quan sát. Cô vươn tay, trực tiếp xỏ qua thân hộp. Thứ đồ bên trong không ảnh hưởng gì được cô.

Thẩm Quyến mở hộp, Cố Thụ Ca cũng nghiêng người liếc nhìn. Chỉ thấy bên trong là một chiếc chìa khóa bằng đồng.

Cố Thụ Ca sửng sốt. Sao lại là chìa khóa? Thẩm Quyến hiển nhiên cũng rất bất ngờ. Những thứ đồ được giấu kín thế này, thường là bí thuật điển tịch hoặc bảo vật gì đó, sao có thể là chìa khóa?

Vậy chẳng lẽ các cô còn phải đi tìm cái khóa tương ứng hay sao?

Không nói khóa ở đâu, cũng không có manh mối, còn không biết cái khóa kia là bảo vệ thứ gì, có lợi cho Cố Thụ Ca hay không.

Thẩm Quyến cũng lộ rõ vẻ thất vọng. Cố Thụ Ca vươn tay trái chạm vào chiếc chìa khóa, không chạm được. Đổi sang tay phải, đầu ngón tay phải có máu, có thể làm trung gian, lúc này mới đụng đến.

Là loại chìa của ổ khóa cũ thời xưa, rất dài, trông có vẻ là bằng đồng thau. Cố Thụ Ca sờ soạng một chút, mặt ngoài là kim loại lạnh lẽo. Cô cảm thụ rồi nói: "Cất thôi." Bàn tay cô cảm giác được chìa khóa dường như ẩn chứa một sức mạnh nào đó, chỉ không biết cụ thể là gì.

Nếu là đồ vật được cất giấu cẩn thận như vậy thì chắc chắn sẽ có lúc dùng đến.

Thẩm Quyến tuy thất vọng nhưng cũng nghĩ tương tự. Cô giữ lại cả hộp, đặt chìa khóa trở vào rồi thu lấy.

Cố Thụ Ca thấy Thẩm Quyến cất xong đâu đấy mới cười, viết lên lòng bàn tay: "Tụi mình phá sàn nhà Tàng Kinh Các, còn trộm của hòa thượng một chiếc chìa khóa."

Tuy cô đoán hòa thượng trong chùa hẳn là không biết nơi này có một hốc bí mật như vậy, nhưng đồ bên trong hốc cũng thuộc sở hữu nhà chùa. Thẩm Quyến lúc gọi người đến đã tính hết, nghe Cố Thụ Ca nói vậy liền trình bày dự định: "Chờ rảnh tay rồi, chị quyên cho chùa Bạch Long một khoản tiền, dùng để lưu giữ những điển tịch này."

Rảnh tay nghĩa là ít nhất cũng phải chờ đến khi vụ án được giải quyết.

Đến tận lúc này, Cố Thụ Ca mới nhận ra từ khi vào Tàng Kinh Các tới giờ, hai người các cô gần như không hề nghĩ đến chuyện vụ án. Cô ủ rũ viết: "Cũng không biết tra tới đâu rồi?"

Thẩm Quyến nhìn sang, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Sao lại không biết. Chị vẫn theo sát."

Cố Thụ Ca trợn tròn.

"Chuyện quan trọng như vậy." Cũng chỉ có em mới quên. Thẩm Quyến chưa nói nửa câu sau, nhưng vẻ mặt đã bộc lộ rõ ý tứ.

Cố Thụ Ca thoáng ngượng ngùng. Cô là thật sự không nhớ rõ. Từ khi đến đây, nửa là do mải tìm cách, nửa còn lại là vì Thẩm Quyến quá mức gần gũi, thường hay chọc cô động lòng. Có hai chuyện ấy vướng bận, vụ án liền bị đẩy sang bên.

"Trương Mãnh, em còn nhớ không?" Thẩm Quyến hỏi.

Cố Thụ Ca gật đầu, chính là tài xế gây tai nạn đã đụng cô.

"Con gái ông ta sắp làm phẫu thuật." Giọng Thẩm Quyến vẫn bình thản nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt, "Hại em ra nông nỗi này mà hôm qua đã có tim thích hợp, chỉ chờ người hiến tử vong là có thể lập tức tiến hành phẫu thuật cấy ghép. Chi phí phẫu thuật là do một quỹ từ thiện cung cấp."

Trương Mãnh chờ tim thích hợp chờ đã bao nhiêu năm, giờ đột nhiên xuất hiện?

Cố Thụ Ca lập tức hỏi: "Quỹ từ thiện nào?"

"Đã tra xét rồi. Nhưng chị đoán là không tra được gì." Thẩm Quyến đáp.

Cách làm việc của hung thủ để lộ sự liều lĩnh. Dù là đụng chết người giữa thanh thiên bạch nhật hay là trộm di thể, tất cả đều toát lên sự cuồng vọng bệnh hoạn. Chi phí phẫu thuật lần này cũng vậy, công khai đưa đến nhưng không để lại dấu vết gì, làm hết sức sạch sẽ.

Cố Thụ Ca im lặng một lúc rồi viết lên lòng bàn tay Thẩm Quyến: "Em vẫn cảm thấy em hẳn là biết người này."

Nhưng cố tình phân tích hết toàn bộ những người từng quen biết cũng không suy ra được ai vừa cuồng vọng lại tỉ mỉ, còn hận cô đến vậy.

"Cô gái kia, người đi điều tra nói cư trú tại phòng đó là một người đàn ông, chưa thấy qua cô gái nào. Hôm em gặp chuyện, máy quay ở hiên cũng hỏng toàn bộ, không quay chụp được hình ảnh gì." Thẩm Quyến lại nói.

Cố Thụ Ca thở dài. Vậy là chuyện ai dùng chậu hoa đập cô cũng đứt manh mối, hơn nữa đứt còn triệt để hơn vụ tai nạn giao thông. Tai nạn giao thông ít ra còn có tài xế gây chuyện, còn có thời gian cô về nước cùng với ai tính toán tỉ mỉ đến mức đoán được cả thời điểm ấy cô vừa lúc muốn đến cửa hàng kia.

Tuy khó tra nhưng vẫn có manh mối.

Còn sự cố chậu hoa là thật sự đứt gánh.

"Còn tám người kia nữa, cũng đang đặt nghi vấn. Chờ chúng ta ra ngoài thì hẳn là đã có kết luận ban đầu."

Tám người kia chính là tám người biết đến tiệm bánh mà Mộc Tử đưa ra.

Hôm ấy đúng lúc là sinh nhật Thẩm Quyến. Sinh nhật Thẩm Quyến không khó tra, trên trang web chính thức của tập đoàn cũng có. Ngày đó cô về, rất dễ đoán ra là để mừng sinh nhật chị. Nếu đã là mừng sinh nhật thì sao có thể thiếu bánh kem? Người biết đến tiệm bánh kia cũng có động cơ gây án, cho nên Lưu Quốc Hoa đã đi điều tra bọn họ.

Cố Thụ Ca không ngờ hai người các cô ở đây nhưng Thẩm Quyến vẫn theo dõi sát sao tiến độ vụ án. Chị có mệt không? Làm bao nhiêu chuyện cùng lúc, còn phải bận tâm đủ bề.

"Cơ mà có một chuyện thật sự ngoài dự đoán của chị. Cha của ba trong số tám người kia là quản lý cấp cao trong tập đoàn chúng ta." Nói đến đây, mày Thẩm Quyến lại chau chặt. Ba người quản lý đều biết rất rõ Cố Thụ Ca nhưng không một ai nhắc với cô chuyện này. Xem ra hẳn là muốn con cái lân la thân thiết với người thừa kế để sau này dễ bề chiếm chỗ trong Cố thị.

Nhưng làm vậy thì thật không chính trực. Đặc biệt vào thời điểm này, quả là nhìn ai cũng giống hung thủ, nhìn ai cũng có âm mưu.

"Chị thế mà lại không phát hiện bên cạnh em có người như vậy." Thẩm Quyến tự trách. Nhưng còn chưa nói dứt lời thì Cố Thụ Ca đã chạm vào phần giữa mày cô, dùng lòng bàn tay vuốt ve thật khẽ, như muốn giúp cô lau đi sự bực dọc.

Thẩm Quyến bất động, cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn phía trước.

Cố Thụ Ca ngẩn người, lại đau lòng Thẩm Quyến cứ mãi ép buộc bản thân mới không nhịn được mà vươn tay vuốt lên trán chị. Lúc này sực tỉnh, rụt về thì hình như không quá tự nhiên nhưng không rụt lại càng bối rối, cuối cùng tiến thoái lưỡng nan.

_____________

Tác giả: Thẩm Quyến sốt ruột muốn chết. Sao đang yên lành thì tự nhiên đường lượn sóng lại biến mất tăm.

_____________

Hy dọng ngày này từn sau lết được tới khúc tỏ tình 😑😑