Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 39

BÍ MẬT - CHƯƠNG 39

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Ngoài cửa sổ đọng một lớp tuyết thật dày, không biết khi nào mới tan. Các cô ở đây đã bốn ngày, cũng không phải không chút thu hoạch. Ít nhất là vừa tìm vừa thử, đã thử ra máu Thẩm Quyến hữu dụng với hồn thể. Còn tìm được một chiếc chìa khóa giấu trong hốc bí mật, tuy vẫn chưa biết có tác dụng gì nhưng đã được cất giấu cẩn thận ở một nơi cổ kính như Tàng Kinh Các này thì ắt sẽ có chỗ dùng đến.

Nhưng những thu hoạch ấy vẫn chưa thấm vào đâu, cũng không đủ để làm Cố Thụ Ca trở lại. Các cô vẫn âm dương cách biệt.

Cố Thụ Ca thoáng xấu hổ. Tự dưng sờ lên giữa mày người ta, hẳn Thẩm Quyến sẽ cho rằng cô rất kì quái. Cô chần chừ toan rụt về, nhưng xúc cảm nơi đầu ngón tay lại khiến cô quyến luyến không thôi.

"Đối với chị, em muốn làm gì cũng được."

Tay Cố Thụ Ca run lên, vội dừng lại, nhìn Thẩm Quyến bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ, thầm nghĩ những lời này của chị có ý gì.

Thẩm Quyến không hề né tránh, cứ mặc Cố Thụ Ca quan sát như vậy, còn nghiêng người áp vào lòng bàn tay đối phương. Đầu ngón tay Cố Thụ Ca khẽ động, dừng tại giữa mày trong chốc lát rồi dè dặt trượt xuống mặt.

Hồn thể của âm quỷ là không có độ ấm. Lòng bàn tay Cố Thụ Ca lạnh lẽo, mang theo âm khí, nhưng Thẩm Quyến lại không mảy may thấy khó chịu, cũng chẳng hề sợ hãi, mà ngược lại còn rất an tâm. Tiểu Ca ở ngay bên cạnh cô. Nhất định phải giữ em lại, Thẩm Quyến nghĩ. Chỉ cần Tiểu Ca muốn, cô nhất định phải giữ em lại bên mình. Bất luận người hay quỷ, chỉ cần là em.

Trong khi cô suy ngẫm thì đầu ngón tay dừng trên mặt dần trượt xuống, cùng với sự dè dặt, đến khóe môi. Tim Thẩm Quyến lập tức căng chặt.

Nhưng chính khi ấy, đầu ngón tay lại rời đi.

Thẩm Quyến thất vọng. Cô dằn xuống ý muốn chạm vào nơi Tiểu Ca vừa vuốt ve qua, chỉ hơi nhấp môi một chút.

Cố Thụ Ca cúi đầu, như cảm thấy mình làm sai chuyện gì, lại e dè, bất an ngẩng mặt nhìn Thẩm Quyến một cái. Siết chặt bàn tay vừa chạm vào Thẩm Quyến, cô cảm giác được nơi đó vẫn còn vấn vương độ ấm từ chị. Vì thế, lực chú ý của cô hoàn toàn tập trung vào đầu ngón tay.

Mềm quá, Cố Thụ Ca nghĩ. Con gái lúc nào cũng mềm mại, nhưng độ ấm trên da thịt Thẩm Quyến không chỉ mềm thôi mà như còn có thể phủ lên lòng cô một lớp mật, khiến cô cảm thấy ngọt ngào. Sự ngọt ngào ấy tựa như tơ trong ngó sen, dính ngấy không đứt đoạn.

Cô biết, đó là vì cô thích chị, cho nên tất cả mọi thứ về chị đối với cô mà nói đều trở nên đặc biệt.

Cố Thụ Ca nhớ đến câu Thẩm Quyến vừa nói "Đối với chị, em muốn làm gì cũng được", trái tim cô lập tức nóng bừng, chột dạ xen lẫn áy náy. Thẩm Quyến hẳn không biết cô muốn làm gì với chị nên mới dám nói như vậy.

Thẩm Quyến nhìn Cố Thụ Ca, đột nhiên hỏi: "Bất ngờ em định cho chị năm đó là cái gì?"

*

"Tiểu Ca, bất ngờ em muốn cho chị là cái gì?" Bốn giờ sáng, Thẩm Quyến tựa vào đầu giường, điện thoại gác bên tai.

Cố Thụ Ca đi đã gần một năm, cô vẫn luôn giữ liên lạc với em. Lúc ấy không cảm thấy gì đặc biệt, Tiểu Ca làm nũng nói với cô "Em thật sự có bất ngờ rất rất quan trọng dành cho chị. Chắc chắn chị sẽ thích", cô chỉ lo nghĩ sau khi mình thổ lộ, em nhất định sẽ rất vui vẻ, mà lại quên mất chuyện để ý xem bất ngờ mà Tiểu Ca nói rốt cuộc là gì.

Sau khi em đi, những ký ức lúc bên nhau thường được cô mang ra để không ngừng ngẫm lại. Chỉ có duy nhất chuyện hôm ấy là cô không dám hồi tưởng. Nhưng hai chữ bất ngờ lại ngoan cường giãy giụa bật ra từ ký ức ngày đó, chiếm giữ trong đầu óc cô. Dần dà, cô bắt đầu suy nghĩ xem bất ngờ rốt cuộc là gì, bắt đầu cảm thấy tiếc nuối vì không được đến nó.

Dù chỉ là một món quà, một tin tốt cũng được, đều có vẻ vô cùng trân quý.

Vốn cô không dám hỏi, chỉ là hôm nay đổ bệnh, sốt đến mơ hồ, nghe được giọng Cố Thụ Ca, nỗi nhớ lại trào dâng không cách nào khống chế. Vì thế, cô mới hỏi ra.

Cố Thụ Ca không đáp.

Hơi thở giữa miệng mũi Thẩm Quyến nóng hầm hập. Ánh đèn mờ nhạt, leo lét đầu giường khiến người ta buồn ngủ nhưng tia sáng rạng đông ngoài cửa sổ lại tạo cảm giác áp lực.

Sự im lặng của Cố Thụ Ca khiến cô thất vọng.

Mắt cô nặng trĩu, suy nghĩ cũng không được rõ ràng: "Tiểu Ca, chị nhớ em lắm. Em về được không? Chị đảm bảo..." Đảm bảo cái gì đây? Đảm bảo tuyệt đối sẽ không làm chuyện quá mức với em, hay là đảm bảo có thể tự kiềm chế được bản thân mà không thích em nữa?

Thẩm Quyến đau đầu đến mày chau chặt. Nhưng nỗi đau sinh lý đâu thấm gì so với nỗi thống khổ khi không thể nhìn đến Cố Thụ Ca. Cô không cách nào giữ được sự bình tĩnh và khắc chế, nói với bên kia đầu dây: "Không phải em nghe lời chị nhất sao? Chị cầu xin em trở về, cho dù chỉ về ở vài ngày thôi cũng được."

Cố Thụ Ca im lặng giây lát rồi nói: "Giáo viên hướng dẫn nói em rất có thiên phú trong lĩnh vực này. Nước Anh có kết quả và thiết bị nghiên cứu tiên tiến nhất."

Thẩm Quyến khép mắt.

"Thầy đề nghị em ở lại trường học lên cao."

Ở lại trường học lên cao, chính là cắm rễ ở nước ngoài, không trở về nữa. Thẩm Quyến nghĩ có phải cô sốt đến đầu óc mụ mị rồi hay không mà lại xuất hiện ảo giác. Cô gắng tập trung ý thức, hỏi: "Vậy em thích nghiên cứu hiện tại của em sao?"

Giọng Thẩm Quyến lúc này đã bình tĩnh lại. Cố Thụ Ca thoáng hoảng hốt, cảm thấy Thẩm Quyến vừa nói "Chị nhớ em lắm, em về được không" có lẽ chỉ là ảo giác của cô. Cô lạnh nhạt đáp: "Thích."

Thẩm Quyến không gượng nổi nữa. Cô miễn cưỡng duy trì ý thức, nói: "Vậy là tốt rồi. Chị cúp trước đây."

Cố Thụ Ca có phần kinh ngạc. Gần một năm qua, lần nào cũng là cô gấp gáp muốn cúp điện thoại, chị chưa từng chủ động bao giờ. Thẩm Quyến vừa nói dứt lời, loa điện thoại đã không còn tiếng động. Chị dập máy rồi.

Cố Thụ Ca nhìn thời gian trò chuyện, gần năm phút. Đây đã là lần trò chuyện dài nhất trong suốt một năm qua.

Nếu có thể dài thêm chút nữa thì tốt rồi. Cố Thụ Ca ngồi lặng thật lâu.

Thẩm Quyến kết thúc cuộc gọi, điện thoại lập tức trượt xuống bên giường. Cô muốn cho người gọi bác sĩ đến nhưng lại không khơi nổi một chút sức lực. May mà chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ, không cảm nhận được sự khó chịu trên người nữa, chỉ có ý thức chập chờn khi tỉnh khi mê.

"Em sẽ về nhanh. Em nhớ chị." Cô như nghe được giọng Cố Thụ Ca. Nhưng dù đang trong cơn mê, cô cũng biết đó là giả, là do mình tưởng tượng ra. Em sẽ không trở lại, Thẩm Quyến nghĩ. Mỗi lần sắp nhận cuộc gọi, Tiểu Ca luôn sẽ chờ đúng mười lăm giây, không hơn không kém. Em cố ý muốn giữ một khoảng cánh lạnh nhạt, xa lánh với cô.

Có lẽ cô thật sự gây phiền hà cho em.

Thẩm Quyến đổ bệnh ba ngày, đến khi khỏi rồi lập tức liên hệ viện nghiên cứu chỗ Cố Thụ Ca. Viện nghiên cứu ấy từng có không ít thành quả quan trọng. Giáo viên hướng dẫn cho Cố Thụ Ca là một trong những người phụ trách về mặt học thuật trong viện.

Thẩm Quyến quyên tặng một số tiền cho viện. Số tiền ấy không phải dùng danh nghĩa Cố thị, cũng không trích từ tài chính của công ty mà là tiền tích góp của cô sau mấy năm làm việc. Cô là quản lý cấp cao, tiền lương không ít, bình thường ngoại trừ quần áo ra thì không chi tiêu gì khác, cho nên cũng tiết kiệm được kha khá.

Thẩm Quyến quyên hết số tiền, yêu cầu chỉ có một. Cô muốn xem thành quả nghiên cứu của Cố Thụ Ca.

Cố Thụ Ca vào trường đại học kia cũng chỉ mới một năm, kiến thức học thuật còn rất non nớt. Nhưng thiên phú em kinh người, học thứ gì cũng nhanh chóng hệt như bọt biển hút nước. Em có thể ở trong phòng thí nghiệm cả ngày, hoàn toàn tập trung vào thí nghiệm mà không lơ là lấy một chút, còn có thể nhạy bén tìm được chỗ đột phá, phát hiện hướng đi mới.

Thầy hướng dẫn không từ chối yêu cầu của Thẩm Quyến. Cố Thụ Ca dù có thiên phú đến cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là tay mơ mới vào ngành, chưa được tiếp xúc với những nội dung chủ chốt, cho người ngoài nhìn một cái cũng không có gì. Thẩm Quyến thấy được báo cáo thực nghiệm, trình bày thành quả, từng bản ghi chép số liệu nghiên cứu của Cố Thụ Ca. Thầy hướng dẫn mỗi khi nhắc đến Cố Thụ Ca và thiên phú của em thì giọng điệu cũng trở nên kích động. Giáo viên người Anh ấy tuyên bố với cô rằng một thời gian nữa, Cố chắc chắn sẽ có phát hiện lớn làm chấn động giới khoa học.

Chỉ là Cố Thụ Ca có một thói quen kì quái, chính là mỗi ngày từ sáu giờ chiều đã bắt đầu đứng ngồi không yên, như chờ đợi mà cũng như sợ hãi điều gì. Sau đó rời khỏi phòng thí nghiệm, đến hơn tám giờ rưỡi mới có thể quay lại. Mỗi lần trở về đều sẽ ngơ ngác một thời gian.

Có điều thiên tài thì tính tình hay quái gở. Thầy hướng dẫn nghĩ thế nên cũng không nói cho Thẩm Quyến.

Thẩm Quyến vậy mới biết cô nhóc luôn đi theo bên cạnh mình, sẽ nhìn cô bằng ánh mắt mềm mại, sẽ nói em có chị là được rồi, lại là một thiên tài trong mắt người khác.

Cô vừa tự hào vừa phiền muộn, tim như bị cứng rắn moi đi trống rỗng. Cô nghĩ, Tiểu Ca thật sự không về nữa rồi. Em đã tìm được thứ để thay thế. Sự chú ý của em không bao giờ thuộc về riêng mình cô nữa.

Cho nên cuộc gọi mỗi ngày của cô, đối với em mà nói thật sự chỉ là trở ngại, là bối rối. Mà lời cầu xin trở về từ cô cũng chỉ khiến em cảm thấy khó xử, băn khoăn.

Cô đã mất đi tư cách tham dự vào cuộc đời em.

Nhưng cô không ngờ cuối cùng em lại trở về bên cô, hơn nữa còn bằng cách thức như vậy.

Khi nhận được tin dữ của Cố Thụ Ca, phản ứng đầu tiên của Thẩm Quyến chính là: Không thể nào, Tiểu Ca sao lại trở về?

Mà khi cô chạy đến bệnh viện, nhấc tấm vải phủ, tận mắt nhìn đến di thể với gương mặt hoàn toàn biến dạng của em, cô lại vô cùng thống hận bản thân mình. Nếu không phải vì trốn cô thì bốn năm này Tiểu Ca vốn không cần phải ra nước ngoài. Cuộc đời em sẽ không bẻ ngoặc, càng không bị mưu sát.

Cô có làm gì cũng không đủ để bù đắp lại cho em.

*

Đột nhiên nghe Thẩm Quyến nhắc đến bất ngờ năm ấy, Cố Thụ Ca lập tức trở nên lúng túng.

"Chính là lần tụi mình hẹn ăn tối nhưng em bận không đến được ấy." Thẩm Quyến nhắc nhở. Dù sao cũng đã qua nhiều năm, rất có thể Tiểu Ca không còn nhớ nữa.

Nhưng Cố Thụ Ca nhớ. Sao cô có thể quên cho được? Hôm ấy, cô vốn định thổ lộ tình cảm với Thẩm Quyến.

Cô không dám nói thật, lại càng không muốn lừa chị. Vì thế, Cố Thụ Ca đành phải từ từ viết lên lòng bàn tay Thẩm Quyến: "Em định sẽ nói cho chị một chuyện trong bữa ăn."

Thẩm Quyến hỏi: "Chuyện gì?"

Cố Thụ Ca chần chừ, không đáp.

Nhưng thế này cũng đã tốt hơn so với lần trước. Lần trước em chỉ đáp lại cô bằng sự im lặng, xa cách. Thẩm Quyến suy nghĩ một chốc rồi hỏi: "Có phải trước kia chị quá hờ hững với em không?"

Cố Thụ Ca nhìn Thẩm Quyến bằng ánh mắt khó hiểu, như không biết tại sao chị lại nói như vậy?

Cảm giác được động tác ngẩng đầu của Cố Thụ Ca, Thẩm Quyến khẽ cười, nụ cười ngập tràn sự áy náy. Cô đã nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra trong mấy ngày trước hôm ấy rất nhiều lần nhưng vẫn không phát hiện Tiểu Ca có gì khác lạ, cũng đoán không ra bất ngờ sẽ liên quan đến điều gì.

"Không có." Đầu ngón tay mang theo âm khí viết rất dứt khoát.

"Chị thường hay bận họp hành, bận đi công tác, không rảnh lo cho em."

Cố Thụ Ca lập tức lắc đầu. Thẩm Quyến đúng là rất bận, nhưng chị không có không rảnh lo cho cô. Khoảng thời gian trước khi thi đại học, chị bận như vậy mà vẫn dành ra toàn bộ thời gian tối. Cả sinh nhật cô nữa, chị cũng chưa bao giờ quên chọn quà. Bình thường cô sinh bệnh, cảm vặt, chị đều là người phát hiện trước tiên, sau đó dẫn cô đến chỗ bác sĩ Mộc.

Còn có rất nhiều chuyện. Chỉ là nhiều như vậy, viết ra chắc phải đến mai.

Cố Thụ Ca sốt ruột muốn an ủi Thẩm Quyến, liền viết lên lòng bàn tay: "Chị bận là muốn kiếm tiền cho em tiêu." Không có Thẩm Quyến lo liệu thì sao cô có thể thanh thản, an tâm ở lại vườn trường cho được? Viết xong, như cảm thấy vẫn chưa đủ thuyết phục, cô lại bổ sung, "Chị quyên tiền cho viện nghiên cứu, tài trợ cho nghiên cứu của em."

Một hạng mục nghiên cứu phải tốn rất nhiều tiền, nhưng chỉ cần cô cảm thấy hứng thú thì tài chính chưa bao giờ thiếu hụt. Những người lãnh đạo cũng rất khách khí với cô. Mới đầu, cô nghĩ là do mình đặc biệt thông minh, chinh phục được một đám thiên tài trong viện. Nhưng chẳng bao lâu sau cô đã hiểu ra, viện nghiên cứu nhiều cây đa, cây đề như vậy, sao có thể đến phiên cô cho được, chắc chắn là Thẩm Quyến đã đầu tư rất nhiều tiền, hơn nữa còn liên tục không gián đoạn.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô đã sung sướng hơn nửa năm. Mỗi lần đến viện nghiên cứu đều đặc biệt vui vẻ, ngay cả áo blouse trắng dùng khi thí nghiệm cũng thấy rất đẹp.

Tóm lại, trong suy nghĩ của Cố Thụ Ca thì Thẩm Quyến không có một chỗ nào là không tốt. Tất cả những gì chị làm đều là đúng đắn.

Thẩm Quyến cũng biết sự cố chấp của Cố Thụ Ca trong phương diện ấy. Trước kia sẽ thấy Tiểu Ca ấm áp, nhưng giờ chỉ còn nỗi chua xót khôn nguôi.

Thời gian còn lại, các cô cũng không phát hiện thêm điều gì. Chuyện hấp thu linh khí phải làm thế nào vẫn chẳng có manh mối.

Thẩm Quyến đắn đo không biết có nên đến chùa Quảng Bình thêm một chuyến hay không. Nhưng ngẫm lại bộ dáng hòa thượng lần trước cũng biết ông ta đã nói hết những gì có thể nói, giờ hỏi thêm cũng chẳng được gì.

Bên phía tìm kiếm Kính Vân đại sư vẫn bặt vô âm tín. Lão hòa thượng này hệt như đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Lưu Quốc Hoa gửi tư liệu của bốn người có hiềm nghi trong tổng số tám người đến. Có hiềm nghi là xét về mặt điều kiện gây án. Hung thủ trong vụ án này có một đặc điểm xác định chính là có tiền.

Trong bốn người này, cha của ba người là quản lý cấp cao trong Cố thị, còn lại một chính là cậu trai người Hong Kong nhà mở công ty, từng theo đuổi Cố Thụ Ca kia.

Khi Thẩm Quyến và Cố Thụ Ca bước ra khỏi chùa Bạch Long thì cảnh sát đang triệu tập bốn người này để lần lượt thẩm vấn. Vì ba trong số họ có gốc Cố thị nên cảnh sát lại một lần nữa đặt câu hỏi liệu vụ án này có liên quan đến việc thay đổi quyền lực trong Cố thị hay không.

Khi vụ án xảy ra, suy nghĩ đầu tiên của cảnh sát chính là nghi ngờ do người trong tập đoàn làm. Sau, vì hành vi mang phong cách cá nhân hết sức rõ ràng là trộm di thể nạn nhân nên mới chuyển hướng phá án sang những mối quan hệ cá nhân của người bị hại.

Giờ, lại quay về chỗ cũ.

"Cuộc phẫu thuật của con gái Trương Mãnh chỉ trong nay mai thôi. Người hiến tạng đã chỉ định quyên tặng, tổ chức từ thiện cũng xác nhận sẽ tài trợ một số tiền để Trương Đình tiến hành phẫu thuật và cho quá trình hồi phục sau đó." Lâm Mặc báo cáo với Thẩm Quyến, "Cảnh sát đang điều tra bối cảnh của người hiến tạng, trong này chắc chắn có người đã động tay chân. Quỹ từ thiện kia tên là Hảo Thiện, thanh danh của bọn họ không được tốt lắm."

Lâm Mặc đẩy gọng kính, ngẩng đầu, mắt thoáng vẻ chán ghét: "Trước kia đã từng có chuyện tham nuốt tiền từ thiện của mạnh thường quân nhưng không có chứng cứ. Sau này đổi tên, mọi người cũng dần quên lãng. Lần này, bọn họ lợi dụng vụ án mà mua bài, viết mấy lời cảm động, cường điệu chỗ khó khăn của tài xế gây tai nạn, nói ông ta thân là cha hiền, cuộc sống lại khó khăn, còn thêm thắt rất nhiều tình tiết ấm áp giữa hai cha con, khơi gợi được đông đảo sự đồng tình từ những dân mạng không rõ chân tướng. Đánh bóng tên tuổi cho tổ chức từ thiện một phen, còn được không ít tiền quyên góp."

Lâm Mặc đoán chắc chắn là quỹ từ thiện ấy thấy lợi mà nổi gan, để hung thủ lựa chọn.

"Chứng cứ phạm tội trái pháp luật của bọn họ, tôi đã nắm được." Lâm Mặc làm việc luôn rất nhanh chóng.

"Giao cho cảnh sát." Thẩm Quyến nói.

Giao cho cảnh sát, để pháp luật can thiệp rồi Cố thị lại đốc thêm là loại quỹ từ thiện quy mô tầm tầm này sẽ bị điều tra triệt để, hành vi gì cũng không giấu được, chắc chắn có thể tra ra người quyết sách của bọn họ vì sao thà đắc tội Cố thị cũng phải quyên tiền cho Trương Đình.

"Vâng." Lâm Mặc ứng tiếng, rồi lại nói sang một chuyện khác, "Chúc Thụy Trung, Chu Hưng Thụy, Tiếu Úc đã tìm chị rất nhiều lần, nói là muốn đến nhà phúng viếng."

Chúc Thụy Trung, Chu Hưng Thụy, Tiếu Úc chính là ba người đã xếp con cái vào bên cạnh Cố Thụ Ca. Mục đích là gì thì khó mà nói. Giờ xảy ra cớ sự này, bọn họ chắc chắn không thể ngồi yên.

Nhắc đến chuyện phúng viếng, Lâm Mặc dừng một chút, mặt thoáng vẻ do dự. Cậu ta nhìn Thẩm Quyến rồi nói: "Cô Cố qua đời đã nửa tháng. Lễ truy điệu và lễ tang phải sắp xếp thế nào, còn cần chủ tịch quyết định."

Người đã mất lâu vậy rồi, Thẩm Quyến thân là chị dâu của Cố Thụ Ca, đồng thời còn là người thừa kế di sản lại không nói câu nào. Không tổ chức lễ truy điệu, cũng không đến công ty mà ngược lại còn chạy vào chùa ở liền năm ngày. Người ngoài đã sớm bàn tán.

Cố Thụ Ca ở ngay bên cạnh, em còn muốn vĩnh viễn ở lại bên cô, làm lễ tang thì không quá may mắn. Thẩm Quyến đáp: "Không vội."

Lâm Mặc do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Chị ở trong chùa mấy hôm, đã có lời đồn nói chị bị vong hồn cô Cố dây dưa, sợ đến mức ngủ không yên nên mới trốn vào chùa trừ tà."

Cố Thụ Ca giận. Thẩm Quyến mới không có sợ cô dây dưa, càng không muốn trừ trà đuổi cô đi. Quần chúng sao cứ toàn nói bậy bạ?

Bọn họ đang ở trong xe. Thẩm Quyến và Cố Thụ Ca ngồi băng sau, Lâm Mặc ngồi trên ghế lái phụ.

Cố Thụ Ca giận xong lại viết lên lòng bàn tay Thẩm Quyến một chữ: "Hừ!"

Thẩm Quyến cúi đầu mỉm cười, dịu giọng nói: "Tiểu Ca không có dây dưa tôi."

Lâm Mặc gật đầu. Cách nói mê tín dị đoan như vậy thì ai lại tin.

"Là tôi dây dưa em ấy."

Lâm Mặc lại gật đầu. Gật được giữa chừng, hình như có gì đó sai sai, vội khựng lại.

"Tôi vào chùa là để tìm xem có cách nào dây dưa em ấy lâu hơn một chút hay không."

Lâm Mặc hít một hơi khí lạnh, hoảng sợ trợn mắt, lần đầu tiên thất thố trước mặt cấp trên, run rẩy lắp bắp: "Chị, chị, chị..."

Cố Thụ Ca điên cuồng đánh chéo trong lòng bàn tay Thẩm Quyến. Vừa vẽ vừa nghĩ Thẩm Quyến nói là chị dây dưa cô kìa, còn nói chị muốn dây dưa lâu hơn một chút nữa. Nghĩ vậy, tốc độ đánh chéo cũng chậm lại. Cô cắn môi, không dám nhìn chị.

Thẩm Quyến cảm giác lòng bàn tay như bị cào thật khẽ, ngứa ngáy. Sau đó, cô kinh ngạc phát hiện đường lượn sóng biến mất hai ngày đã trở lại.

_____________

Lâm Mặc: Tôi tận tâm tận lực, trung thành cố gắng làm việc. Vì sao còn muốn làm tôi sợ?!

_____________