BÍ MẬT - CHƯƠNG 45
Tác giả: Nhược Hoa Từ ThụEdit: Alex_____________Hôm nay tiếp khách. Ngoại trừ những người giúp việc đến làm mỗi ngày thì quản gia cũng có mặt. Quản gia họ Quý, trước kia là thuộc hạ đắc lực của lão Cố tiên sinh. Sau khi lão Cố tiên sinh qua đời, ông liền lo việc xử lí tài sản riêng nhà họ Cố. Khách hôm nay nhiều, những người giúp việc không có chủ kiến, Thẩm Quyến bèn gọi ông đến để ông chiêu đãi khách khứa. Khi Thẩm Quyến dậy thì quản gia Quý đã bắt đầu chỉ huy những người làm chuẩn bị. Thật ra cũng không phải gióng trống khua chiêng quét tước hết trong ngoài, mà là mỗi người khách dùng trà gì, khi nào đưa lên, cơm trưa ăn gì... chủ nhân có giữ lại dùng cơm hay không thì để tính sau, bọn họ phải chuẩn bị sẵn. Ngoài ra thì còn có thứ tự chỗ ngồi của khách, nên dùng thái độ gì chiêu đãi người nào, tất cả đều phải chú ý. Bốn người tình nghi này tuổi còn chưa lớn nhưng không giống với những người trẻ khác, gia thế tốt khiến trong lòng bọn họ vững chắc, cũng không sợ bị cảnh sát thẩm vấn. Thế nên lần lấy lời khai đầu tiên hôm qua không hỏi ra được manh mối gì quan trọng. Tuy nhiên, bọn họ không sợ cảnh sát nhưng lại sợ sự hoài nghi của Thẩm Quyến làm ảnh hưởng đến tiền đồ gia đình. Đây cũng là lí do vì sao họ vừa nghe nói Thẩm Quyến rời khỏi chùa đã vội vàng chạy đến. Bốn người tình nghi này đều quen biết lẫn nhau, giữa từng người họ quá nửa là còn có ràng buộc gì đó. Thẩm Quyến định sẽ ly gián bọn họ. Cố Thụ Ca cũng rất quan tâm đến vụ án, nhưng hôm nay, lực chú ý của cô cứ không nghe lời, suy nghĩ được một chút là lại chạy sang chỗ Thẩm Quyến. Thẩm Quyến tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía Cố Thụ Ca đang nằm. Cố Thụ Ca đương nhiên là thức, quỷ như cô không cần phải ngủ. Thẩm Quyến vừa nhìn sang, cô đã cảm thấy thật hồi hộp, chỉ có thể nằm thẳng tắp, mắt mở to nhìn chằm chằm trần nhà. Lát sau, cảm giác Thẩm Quyến vẫn còn nhìn, cô ngày càng căng thẳng, trong lòng lắp bắp tự nhủ đừng hoảng hốt, mau nhìn lại, mau chào hỏi, mau biểu hiện cho tốt. Cố Thụ Ca cứng đờ quay đầu, đối diện ánh mắt Thẩm Quyến, sau đó khô khan gọi một tiếng: "Chị." Lại vét hết tiếng lòng, bổ sung một câu, "Chào... chào buổi sáng." Vừa nói dứt câu, cô lập tức nhận ra Thẩm Quyến nghe không được. Chuyện này lại một lần nữa nhắc nhở cô sự thật rằng mình là một con quỷ, cùng Thẩm Quyến âm dương cách trở. Cố Thụ Ca hơi ủ rũ, nhưng chẳng bao lâu đã vực dậy tinh thần, tự nhủ không được ủ rũ, phải sáng sủa lên. Hôm nay là ngày đầu tiên các cô ở bên nhau mà, nhất định phải ngập tràn hy vọng. Cô cúi đầu tìm tay Thẩm Quyến, viết lên: "Chào buổi sáng." Thẩm Quyến mỉm cười, rất nhẹ, ý cười chỉ lưu chuyển trong sóng mắt. Chị ngồi dậy, xuống giường, vào phòng tắm. Cố Thụ Ca không biết nên làm sao, chỉ theo bản năng không muốn để Thẩm Quyến rời khỏi tầm mắt nên cũng vội vàng đứng dậy, theo sau. Đến cửa phòng tắm, Thẩm Quyến dừng bước, quay đầu. Cố Thụ Ca đã chạy đến sau lưng, thấy chị khựng lại cũng lập tức ngừng theo, rồi nhìn Thẩm Quyến bằng ánh mắt kì quái, không hiểu sao tự dưng chị lại dừng. Thẩm Quyến nhìn một chốc, cô quỷ ngốc vẫn đứng yên đó, không hề biết tự giác. Mắt cô thoảng qua nét bất đắc dĩ, miệng nói: "Không được nhìn lén." "À, à." Cố Thụ Ca gật gật đầu, ngoan ngoãn lui lại mấy bước. Lúc này Thẩm Quyến mới đẩy cửa bước vào. Chị vừa đi, Cố Thụ Ca liền không biết nên làm gì. Cô còn chưa hiểu vì sao Thẩm Quyến lại cố ý dừng bước, dặn cô không được nhìn lén. Cố Thụ Ca đứng đờ ra một lúc, hối ý dâng lên từng đợt. Cô ảo não nghĩ mình không biểu hiện tốt. Vừa rồi hẳn nên tỏ ra lãng mạn hơn một chút chứ không phải cứng đờ viết mỗi một câu chào buổi sáng như vậy. Đợi đó, cô nhất định phải bù đắp lại. Cố Thụ Ca đợi một lúc lâu, Thẩm Quyến mới thay xong quần áo, trang điểm bước ra. Cô vội theo sau, trong đầu lo nghĩ lúc này nên nói cái gì thì tốt? Cơm sáng! Đúng, nên nhắc Thẩm Quyến đừng để bụng đói. Cố Thụ Ca vừa định viết chữ thì Thẩm Quyến đã vịn lên tay nắm cửa, nói: "Tụi mình không cần phải xuống sớm như vậy." Rồi vặn mở. Cố Thụ Ca không tìm được cơ hội viết chữ. Thẩm Quyến vừa ra khỏi phòng ngủ, quản gia Quý đã đi lên, ông đánh tiếng hỏi: "Cô Thẩm, bữa sáng của cô muốn dùng ở đâu?" Cố Thụ Ca phát hiện quản gia Quý vẫn gọi Thẩm Quyến là cô Thẩm mà không sửa miệng thành mợ chủ. Dựa theo lẽ thường thì Thẩm Quyến gả cho anh trai rồi, người trong nhà hẳn nên sửa miệng gọi mợ chủ mới đúng. Cô nhớ lần trước bác sĩ Mộc cũng vậy. Cả những người làm trong nhà cũng dùng xưng hô cũ. Khi đó không để ý, giờ hoài nghi chân tướng cuộc hôn nhân của Thẩm Quyến cùng Cố Dịch An, Cố Thụ Ca liền phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ. "Mang vào phòng ngủ của Tiểu Ca đi." Thẩm Quyến dặn. Quản gia Quý cúi đầu, ý đã biết, sau đó xoay người xuống lầu. Thẩm Quyến thì đi đến phòng Cố Thụ Ca. Trên hành lang có gắn camera, nhưng trong các phòng ngủ thì không. Bước vào phòng, Thẩm Quyến mới nói: "Em đi tìm xem có quyển nào muốn đọc không." Cố Thụ Ca còn đang suy ngẫm vấn đề xưng hô của quản gia, nghe Thẩm Quyến nói vậy bèn vâng lời bước đến trước kệ sách, tiện tay chọn một quyển. Thẩm Quyến giúp cô lấy sách, đặt lên bàn, để Cố Thụ Ca tự lật, đọc giết thời gian. Ngoại trừ trang bìa hơi nặng, Thẩm Quyến mở giúp thì những trang bên trong đều rất nhẹ, Cố Thụ Ca hoàn toàn có thể tự lật. Cô cúi mặt bắt đầu đọc. Không lâu sau, quản gia Quý bưng bữa sáng đến. Xuất phát từ phản xạ có điều kiện hình thành do công việc quản lý từ lúc trẻ, quản gia Quý rất để ý cách bày biện đồ đạc trong phòng, mức độ sạch sẽ, và cả hành động của gia chủ để có thể nhận ra nhu cầu của chủ mà tiện phục vụ kịp lúc. Vì thế, vừa vào cửa, quản gia đã thu vào mắt hết thảy tình hình bên trong. Ông đột nhiên có một cảm giác kì quái khó có thể diễn tả. Cô Thẩm ngồi bên bàn tròn, trên bàn có một quyển sách nhưng không hướng về cô mà hướng sang phía đối diện. Không phải cô Thẩm đang đọc quyển này sao? Quản gia Quý thoáng nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ sâu. Có lẽ là trước đó cô Thẩm từng xem nhưng quên cất? Ông đặt bữa sáng xuống rồi đi ra ngoài. Nào ngờ vừa bước hai bước đã nghe được tiếng lật sách. Quản gia Quý nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy Thẩm Quyến lúc này đã cầm thìa múc cháo, nhưng trang sách lại lật qua một tờ. Là ai lật? Quản gia Quý nhớ ra nơi đây là phòng ngủ của ai, bỗng dưng rợn cả người. Ông nuốt nước bọt, hỏi: "Cô Thẩm, Tiểu Ca qua đời đã nửa tháng rồi, có phải chúng ta nên đốt vàng mã, thắp nhang, lập bài vị để an ủi vong linh hay không?" Trước tám tuổi, quản gia Quý là nhìn Cố Thụ Ca lớn lên, xem như con cháu của mình, nên cũng gọi cô một tiếng Tiểu Ca như người trong nhà. Động tác trên tay Thẩm Quyến chợt khựng lại: "Di thể của Tiểu Ca đã không còn. Tìm được hung thủ mới là cách an ủi tốt nhất." Quản gia Quý nghĩ thấy cũng phải, bèn nói: "Chắc khách cũng sắp tới rồi. Tôi đi chuẩn bị." Ông vừa đi, Thẩm Quyến liền thở dài, nói: "Đừng có hù người ta." Cố Thụ Ca uất ức. Cô không phải cố ý, chỉ là suy nghĩ quá nhập thần mà thôi. Song, cô vẫn ngoan ngoãn đáp lời: "Vâng." Thẩm Quyến không nghe được, nhưng có thể tưởng tượng đến bộ dáng cô nàng vâng lời, liền mỉm cười. Mặt Cố Thụ Ca xoạt một tiếng đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Thẩm Quyến, vừa nhìn vừa nghĩ Thẩm Quyến thật là đẹp, chị cười lên càng đẹp. Thẩm Quyến đang cúi đầu dùng bữa sáng thì trước mặt đột nhiên xuất hiện mấy đường lượn sóng ngắn nhỏ, rải rác. Cô đầu tiên là ngơ ngẩn, sau đó lại cười, giương mắt liếc về phía Cố Thụ Ca một cái, nói: "Lo đọc sách đi." Cố Thụ Ca gật đầu, nhưng cô đọc không vào. Thẩm Quyến ở ngay trước mắt, cô luôn muốn làm gì đó, nói gì đó với chị, nhưng cố tình có vắt óc cỡ nào cũng không nghĩ ra đề tài. Cố Thụ Ca muốn biểu hiện mình chững chạc hơn một tí chứ không phải quá ngây ngô. Cô từng nghe những bạn học nói qua, giờ người ta đều thích yêu đương với những ai giàu kinh nghiệm một chút, săn sóc lại tỉ mỉ, có thể thỏa mãn yêu cầu của đối phương bất kì lúc nào. Vì thế, cô cũng muốn biểu hiện theo hướng đó, nhưng có làm sao cô cũng không tự nhiên được. Vừa vét hết đầu óc để kiếm đề tài, lại vừa hướng đến Thẩm Quyến, thầm nghĩ liệu chị có hồi hộp, sao chị không nói chuyện với cô, hai người các cô đã ở bên nhau, vậy giờ chị có vui hay không? Một đống vấn đề xẹt qua não Cố Thụ Ca như những bình luận lướt ngang trình phát video. Gần mười giờ, người giúp việc lên báo khách đã đến. Cũng không biết là hẹn trước hay trùng hợp mà thời gian bốn gia đình đến chênh nhau không quá năm phút. Tất cả đều đang tụ trong phòng khách nhà họ Cố. Cố Thụ Ca vừa quan tâm vụ án, lại bất mãn vì bọn họ đến quấy rầy mình cùng Thẩm Quyến, bèn giận dỗi viết lên lòng bàn tay chị: "Không giữ họ lại ăn cơm trưa." "Giữ họ lại một chút, thời gian quan sát dài thì mới dễ tìm ra càng nhiều dấu vết." Thẩm Quyến không đồng ý. Cố Thụ Ca lại giở chứng cứng đầu, viết: "Không, không muốn bọn họ ăn cơm." Bốn nhóm người kia về thì cảnh sát chắc chắn sẽ đến tháo dỡ camera ngay, sau đó còn hỏi Thẩm Quyến có cảm giác hay phát hiện gì. Hỏi này chắc phải hỏi đến chạng vạng. Ngày đầu tiên có ý nghĩa rất quan trọng, bị quấy rầy vốn đã bực bội lắm rồi, cô muốn chừa lại chút thời gian riêng cho hai người. Trong mắt Thẩm Quyến thoáng vẻ bất đắc dĩ, lại vương ý cười, hỏi: "Vậy không giữ bọn họ thì em muốn làm gì?" Cố Thụ Ca nghẹn lời. Cô không thể hẹn hò với Thẩm Quyến, viết một câu phải mất cả buổi, cũng không thực hiện được bất kì hành động thân mật nào. Cho dù nhín ra thời gian, cô cũng không làm gì được. Cố Thụ Ca lập tức héo úa. Thấy mãi mà cô nàng không đáp lại, Thẩm Quyến cũng phát hiện mình nói lỡ. Vốn cô định trêu cho Tiểu Ca đỏ mặt. Thẩm Quyến áy náy, tưởng tượng bộ dáng Cố Thụ Ca cúi đầo ảo não, đột nhiên rất muốn ôm em một chút. Không biết ôm một tiểu quỷ vào lòng sẽ là cảm giác gì? Là cả vòng tay âm khí lạnh lẽo hay vẫn có thể cảm nhận được một chút ấm áp và ngập tràn tình yêu?_____________Thời gian mần mụt chương là khoảng tiếng rưỡi nếu không có nhạc. Thêm nhạc dô là hai tiếng được nửa chương. Tại có nhạc thì toi lo quẫy 🥺🥺