Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 50

BÍ MẬT - CHƯƠNG 50

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Gấp... Gấp vậy sao? Cách lần dùng máu trước còn chưa đến một tuần.

Cố Thụ Ca muốn hoãn thêm vài hôm nữa. Cô định sẽ viết chữ vào lòng bàn tay Thẩm Quyến, nhưng tay chị lại đan lấy nhau đặt trên đùi, tư thế này không thích hợp để viết. Vì thế, Cố Thụ Ca đứng dậy, chuẩn bị đi lấy máy tính bảng đặt trên bàn trà.

"Lần trước lấy máu không nhiều lắm, không có ảnh hưởng gì đến chị." Thẩm Quyến nói.

Cố Thụ Ca dừng một chút, vẫn cảm thấy không ổn. Suy cho cùng thì tình trạng thân thể con người không phải lúc nào cũng được phản ánh chính xác. Tự mình cảm thấy khỏe mạnh chưa hẳn đã thật sự khỏe mạnh. Cô lại tiến lên trước, muốn đi đến máy tính bảng viết ra ý kiến của bản thân.

"Chị hỏi bác sĩ Mộc rồi. Ông cũng cho rằng không có vấn đề." Thẩm Quyến lại nói.

Cố Thụ Ca kinh ngạc, muốn thắc mắc chị hỏi lúc nào, sao cô lại không biết.

"Lúc sáng, sau khi em xuống lầu, chị ở lại phòng em nói chuyện điện thoại với bác sĩ Mộc một chút." Như đọc được suy nghĩ của Cố Thụ Ca, Thẩm Quyến vẫy vẫy tay, "Lại đây."

Cố Thụ Ca chần chờ nhìn chiếc máy tính bảng đặt cách đó không xa. Cô không có giấy bút, không có máy tính, nếu Thẩm Quyến không đưa tay, vậy cô không cách nào viết chữ, cũng chẳng thể biểu đạt được ý kiến của bản thân. Điều đó khiến cô cảm thấy rất thiếu cảm giác an toàn.

Vậy nhưng Cố Thụ Ca do dự một lúc, cuối cùng vẫn về bên cạnh Thẩm Quyến.

"Chờ thêm mấy ngày nữa được không chị?" Cô đứng trước người Thẩm Quyến, thấp giọng nói.

Cố Thụ Ca đứng, cao hơn Thẩm Quyến đang ngồi rất nhiều. Thẩm Quyến ngẩng mặt nhìn lên theo bản năng, nhưng vẫn chỉ thấy được một khoảng hư không. Cô vươn tay, Cố Thụ Ca cũng phối hợp mà áp tay mình lên đó.

Bàn tay của tiểu quỷ nửa trong suốt, hơi phiếm màu xám tro, áp lên chập vào tay Thẩm Quyến, nhưng ngón trỏ vẫn dừng ngay giữa lòng bàn tay chị.

Một điểm tiếp xúc ấy có cảm giác lành lạnh, tựa khoảnh khắc mở cửa tủ lạnh vào ngày hè. Thẩm Quyến lại mơ hồ cảm nhận được nơi hai lòng bàn tay áp vào nhau cũng có một chút cảm giác, rất mỏng manh, nhưng cô tin đó không phải ảo giác sinh ra do cô quá mức hy vọng Tiểu Ca có được thực thể. Nhất định là sau khi dùng máu, hồn thể của Tiểu Ca mỗi ngày đều thay đổi, càng lúc càng ổn định hơn.

Đột nhiên chị chỉ nhìn bàn tay hai người giao nhau mà im lặng, Cố Thụ Ca không biết chị đang nghĩ gì, thoáng bất an giật giật bàn tay. Có điều Thẩm Quyến không nói, cô lại không dám hoàn toàn rụt về. Vì thế, Thẩm Quyến cảm giác được đầu ngón tay Cố Thụ Ca hơi lùi một chút, lại dừng.

"Bác sĩ Mộc nói không sao thì chắc chắn là không sao. Y đức của ông ấy, chúng ta đều tin được." Thẩm Quyến ngẩng đầu, nhìn vào nơi là mắt Cố Thụ Ca, "Em không muốn để chị thấy em sao? Chị muốn nghe chính miệng em nói thích chị, muốn..."

Muốn đã rất nhiều năm. Từ ngày đêm khao khát, đến không dám mơ mộng viển vông, lại đến giờ đây một lần nữa dấy lên hy vọng.

Thẩm Quyến hơi cúi đầu. Chung quy cô vẫn còn chút ngượng ngùng.

Cố Thụ Ca không nói ra được lời phản đối.

"Em thích chị." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, còn nhấn mạnh thêm một lần: "Đặc biệt đặc biệt thích."

Tiếc là Thẩm Quyến không nghe được.

Lát sau, không thấy tín hiệu phản đối từ Cố Thụ Ca, Thẩm Quyến biết ngay em đã đồng ý, bèn dặn: "Em chờ ở đây, đừng đi theo chị."

Cố Thụ Ca lắc đầu.

Thẩm Quyến mỉm cười trấn an: "Đừng đi theo chị, một tí là xong thôi."

Chị kiên trì không cho cô xem. Cố Thụ Ca im lặng trong chốc lát, sau đó gật đầu.

Thẩm Quyến muốn vươn tay xoa đầu Cố Thụ Ca, nhưng cô biết mình sẽ không chạm đến, đành phải nhẫn nại, xoay người bước vào gian phòng bên cạnh. Cô không cho em đi theo, một mặt vì Tiểu Ca nhìn thấy sẽ đau lòng, mặt khác, là vì chính cô. Dựa theo tính tình của Tiểu Ca, chắc chắn em sẽ hy vọng các cô tiến hành một cách ổn thỏa hơn. Em cũng không muốn dùng máu lần thứ hai ngay bây giờ. Cô cứ cảm thấy mình như đang lợi dụng sự vâng lời mà ép buộc em, ép em phải nhận ý tốt từ cô, ép em chấp nhận uống máu. Điều đó khiến Thẩm Quyến cảm thấy rất khó chịu. Nhưng cô lại không cách nào thuyết phục bản thân đi nghe theo ý kiến của Cố Thụ Ca mà áp dụng một cách thức càng thong thả, ổn định hơn được.

Cố Thụ Ca đứng ngồi không yên. Cô cứ đi tới đi lui trong phòng khách. Phim trên TV vẫn còn phát, nam chính IQ cao EQ thấp trong phim đang nói một câu cay nghiệt khiến những nhân vật khác phá lên cười. Nhưng Cố Thụ Ca một chút cũng không nghe lọt.

Cô không phải chờ quá lâu, Thẩm Quyến đã bưng một ly máu ra tới. Vẫn là 200ml. Chị đặt ly lên bàn, sau đó đến phòng bếp lấy một cái ống hút, là loại ống có đường kính khá to. Máu đặc sệt, ống hút to một chút sẽ dễ dàng hơn.

Cố Thụ Ca vừa ngửi được mùi thơm ngọt của máu đã không khống chế được mà ứa nước bọt. Cảm giác đói khát cồn cào trong dạ dày như đang thiêu đốt. Cô bất giác bước đến đứng bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm ly máu không hề chớp mắt.

Thẩm Quyến mang ống hút trở lại.

Sợ bị phát hiện sự thèm khát với máu, Cố Thụ Ca vội che giấu, vờ như không hề thích thú mà đi tới đi lui.

Thẩm Quyến đầu tiên là thấm máu một đầu ống hút để Cố Thụ Ca có thể chạm đến, sau đó cắm đầu kia vào ly: "Tới thử xem."

Cố Thụ Ca bước qua, vừa điên cuồng nuốt nước bọt vừa tỏ ra hết sức bình tĩnh mà ngậm lấy ống hút, hút một hơi. Không được. Lại dùng sức hút thêm hơi nữa, chỉ lên có một chút.

Dạ dày vốn dĩ đã hừng hực khát vọng lại càng trở nên nôn nóng. Cố Thụ Ca cố kiềm nén sự sốt ruột, ngẩng mặt lắc đầu với Thẩm Quyến: "Hút không lên!"

Máu đặc quánh, đúng là không dễ hút.

Thẩm Quyến tuy không nghe được nhưng có thể cảm giác ra cô nàng hì hục cả buổi trời nhưng trong ly vẫn không chút động tĩnh. Vì thế, cô hơi nhấc ống hút lên cao, chỉ chạm vào một chút máu trên bề mặt.

Lần này đã dễ hơn nhiều.

Cố Thụ Ca vùi đầu hút máu, Thẩm Quyến phối hợp với tốc độ của cô nàng mà dời ống hút xuống theo. Chừng hai phút trôi qua là uống xong. Bên dưới còn sót lại một lớp mỏng.

Cố Thụ Ca cảm thấy thật lãng phí, bèn chọt chọt Thẩm Quyến, giục chị đi lấy thìa.

Cố Tiểu Ca cần kiệm, dè sẻn cứ chọt, chọt nữa, chọt mãi. Vừa chọt vừa không ngừng nhìn vào trong ly. Thẩm Quyến đương nhiên hiểu được ý cô nàng, bèn mang đến một chiếc thìa bạc, vét hết số máu còn dính lại trên thành và đáy ly, được một thìa đầy.

Cố Thụ Ca vươn người đến gần, a ùm một ngụm nuốt sạch.

"Xoa xoa bụng." Thẩm Quyến cười nói.

Cố Thụ Ca liền giơ tay áp lên bụng.

"Đã căng chưa?" Thẩm Quyến hỏi.

Cố Thụ Ca gật đầu. Máu rất chắc bụng.

Cứ một hỏi một đáp như vậy, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, không còn quá nặng nề nữa. Ánh mắt Thẩm Quyến thậm chí còn dậy lên ý cười. Cô cầm ly đi rửa sạch, dọn dẹp hết mọi thứ, không để lại bất kì một dấu vết gì.

Cố Thụ Ca liền đi theo sau.

Cảm giác tồn tại của cô đang mạnh lên. Nếu giả thiết cảm giác tồn tại của người bình thường là một trăm, quỷ hồn là không thì Cố Thụ Ca ở vào khoảng ba mươi, hơn nữa còn đang dần dần tăng cao, mới đầu tăng rất nhanh, sau từ từ chậm lại. Đến mười hai giờ, Thẩm Quyến không chỉ cảm giác được động tác của Cố Thụ Ca mà ngay cả một ít biểu cảm rất nhỏ cũng có thể loáng thoáng nhận ra.

Hiệu quả của máu vô cùng rõ rệt. Hơn nữa dường như còn rõ hơn lần trước.

Cố Thụ Ca không cảm giác được chi tiết như vậy. Cô chỉ có thể nhìn xem độ trong suốt của bản thân, sau đó chọt thứ này thứ kia một chút, xem thử sức lực bây giờ đã lớn hơn tí nào chưa.

Thẩm Quyến nằm nghiêng trên giường, tay cầm quyển sách, đọc mà không mấy tập trung. Hơn phân nửa lực chú ý của cô đều hướng lên người Cố Thụ Ca đang lượn tới lượn lui trong phòng ngủ.

Cố Thụ Ca lúc thì chọt chọt bức màn. Trong mắt Thẩm Quyến chính là bức màn đang yên lành bỗng dưng giật giật. Lúc thì quay sang chọt ghế dựa, cái này em chọt không nổi. Lúc lại chạy đến bên cạnh giúp cô lật một trang. Thẩm Quyến cảm thấy mình như đang nuôi một cô mèo con hiếu động, còn phải khen: "Lật nhanh hơn lần trước. Sức đã mạnh hơn rồi."

Sau đó, cô cảm giác được Tiểu Ca cong cong mắt.

Cố Thụ Ca thò lại gần nhìn quyển sách trong tay Thẩm Quyến mới phát hiện chị đang xem một quyển về Phật môn độ hóa vong hồn. Không biết là tác phẩm của vị đại sư nào, dùng hình thức kể những câu chuyện riêng lẻ, hết bài này đến bài khác, sinh động lại thú vị, lồng ghép đạo lí vào những câu chuyện dễ hiểu.

Thẩm Quyến đang đọc đến chuyện mang tên "Hoàn dương", nói về một con quỷ ngoài ý muốn ly thế, lòng vương chấp niệm, quyến luyến mãi không quên mà nấn ná lại nhân gian, gặp được một cao tăng, cao tăng độ hóa nó. Cách độ hóa là tạo cho quỷ ta một thân thể, giúp nó hoàn thành tâm nguyện.

Thẩm Quyến dừng tại câu chuyện này rất lâu. Cố Thụ Ca nhìn chị bằng ánh mắt lo lắng, muốn nói đây chỉ là một câu chuyện nhằm đề cao sự khoan dung, từ bi của ngã Phật mà thôi, không thể xem là thật. Nhưng cô nói không nên lời. Một mặt, nói vậy quá tàn nhẫn. Thứ hiện tại Thẩm Quyến tâm tâm niệm niệm là thân thể, cho dù chỉ có một chút hy vọng mong manh, chị cũng cố gắng hết mình. Nếu chính miệng cô phá vỡ hy vọng ấy, Thẩm Quyến nhất định sẽ chịu đả kích gấp đôi. Mặt khác, chính bản thân cô cũng hy vọng câu chuyện kia là thật. Đó là một kiểu hy vọng ngoan cường, chỉ cần le lói một chút là sẽ như đốm lửa thiêu đốt cả thảo nguyên, nhanh chóng lan tràn, bùng lên vô cùng mãnh liệt.

Cô rất muốn có thân thể, muốn được bình lặng ở bên cạnh Thẩm Quyến.

Qua mười hai giờ, Thẩm Quyến nằm xuống, Cố Thụ Ca cũng chạy đến mép giường. Thẩm Quyến quay đầu nhìn cô nàng, xốc chăn. Cố Thụ Ca liền ngã lưng trên giường. Hai người gác cùng một cái gối.

Thẩm Quyến kéo chăn cho cả hai. Cố Thụ Ca và tấm chăn nhập vào nhau. Cô cúi đầu nhìn nhìn. Vì ánh đèn khá tối, cô thì nửa trong suốt, màu chăn lại sậm nên trông hệt như đang thật sự đắp chăn.

Thẩm Quyến có hơi mệt mỏi. Lấy máu liên tục hai lần trong thời gian ngắn vẫn ảnh hưởng. Nhưng cô không muốn ngủ. Thẩm Quyến nhớ lần trước, sau khi dùng máu, Tiểu Ca đã có thật thể ít nhất bốn mươi giây. Dự cảm lần này cũng sẽ có, cô không muốn bỏ lỡ.

Nhưng mí mắt ngày càng nặng trĩu. Thân thể một khi đã mệt mỏi đến cực điểm thì chỉ dựa vào sự kiên trì của tâm lý cũng không thể nào kháng cự.

Cố Thụ Ca nhìn Thẩm Quyến từ từ khép mắt. Cho dù biết mình sẽ không gây ra bất kì động tĩnh gì nhưng cô vẫn nằm im không nhúc nhích, chỉ sợ mình đánh thức chị. Cô nằm thẳng, quay đầu nhìn Thẩm Quyến, nhìn gương mặt chị thấp thoáng trong bóng tối, dịu dàng đến lạ.

Tim Cố Thụ Ca lại bắt đầu nổi trống. Những đường lượn sóng từ ít đến nhiều, cuối cùng gần như là khỏa lấp toàn bộ căn phòng. Nhưng lúc này, Thẩm Quyến đã ngủ, không phát hiện.

Thẩm Quyến ngủ thật sự rất sâu, tựa như có một bàn tay cứng rắn túm cô vào giấc mộng. Nhưng lòng cô vương vấn Cố Thụ Ca, vì thế ngủ cũng không được yên ổn. Không biết đã qua bao lâu, cô gắng gượng tỉnh lại, vừa mở mắt đã lập tức nhìn sang bên người.

Cô thấy dưới ánh đèn, Cố Thụ Ca khép mắt, nằm ngay bên cạnh.

Lần này, không phải chỉ là cảm giác, cô thật sự thấy được em.

_____________