BÍ MẬT - CHƯƠNG 52
Tác giả: Nhược Hoa Từ ThụEdit: Alex_____________Tiếng thét chói tai của trợ lý vang dội khắp phòng, thét đến da đầu Cố Thụ Ca tê dại, thét đến nỗi sợ hãi cũng bị dọa mà chạy biến. Chiếc lọ là kiểu bình đựng tiêu bản thường thấy trong phòng thí nghiệm, chứa đầy chất lỏng trong suốt, đoán là formalin. Một đoạn ngón tay ngâm đến độ sưng phồng, trắng bệch, thoạt trông vô cùng khủng khiếp. Trợ lý vừa hét vừa co người lui vào một góc. Giờ muốn cô ta làm gì cũng đã bất khả thi. "Buông trước đã." Cố Thụ Ca nói. Khi Thẩm Quyến buông xuống thì đáy lọ còn đánh vào mặt bàn mấy cái, rõ ràng là do tay chị run rẩy, cầm không được vững. Đoạn ngón tay này là của ai? Cố Thụ Ca nghĩ, quá nửa là của cô rồi. Trợ lý cuối cùng cũng thôi không hét nữa mà rúc người trong góc run lẩy bẩy. Chỉ có mỗi mình Thẩm Quyến thấy được Cố Thụ Ca, những người khác không cách nào nhìn đến. Trợ lý còn ở đây, các cô không tiện nói chuyện, phải xua cô ta đi trước đã. Sắc mặt Thẩm Quyến cũng chẳng tốt hơn trợ lý bao nhiêu, nhưng ít ra cô còn giữ được vẻ trấn định bên ngoài. Thấy trợ lý thôi hét, cô liền nói: "Em ra ngoài báo cảnh sát." Trợ lý như không hề nghe thấy. Cả người liều mạng rúc vào góc tường, như thể muốn cứng rắn nhồi nhét bản thân vào đó. Đối với một người vẫn luôn sống trong thế giới hòa bình, chưa từng đối diện với sinh tử thì một ngón tay người ngâm trong formalin đúng là quá mức khủng khiếp. Thẩm Quyến cố thả chậm ngữ điệu, lặp lại lần nữa: "Mau báo cảnh sát." Lần này, trợ lý nghe được. Cô ta trợn to mắt, lắp bắp mấy tiếng: "Vâng... vâng..." Rồi gần như là bò chạy ra ngoài. Cố Thụ Ca vốn nên sợ hãi, nhưng nhìn đoạn ngón tay ấy, cô lại không thấy sợ mà thay vào đó là một loại cảm xúc kì quái: "Là của em." Thẩm Quyến gật đầu. Cô như không nỡ nhìn, lại như phẫn nộ, không tập trung vào lọ tiêu bản nữa mà chuyển mắt sang hộp chuyển phát nhanh, bắt đầu lục kiếm. "Hẳn là còn có thứ gì nữa." Giọng Thẩm Quyến run rẩy, khẽ đến mức khó có thể phát hiện. Cố Thụ Ca lo lắng nhìn sang. Thẩm Quyến như không hề phát hiện, tay vẫn liên tục lục tìm trong chiếc hộp chuyển phát chứa đầy thứ linh tinh. Sau đó, cô thật sự tìm được một bức ảnh. Ảnh chụp một thi thể. So sánh với vẻ hỗn độn nửa tháng trước thì thi thể của Cố Thụ Ca trong ảnh đã đỡ hơn nhiều, hẳn là được sửa sang lại tỉ mỉ. Vết máu và bụi bẩn trên mặt đã được lau sạch sẽ. Miệng vết thương vì đông lạnh mà ngưng kết lại. Trên mặt thi thể đóng một lớp băng mỏng, tóc cũng vương đầy sương trắng, thoạt trông vẫn còn khá nguyên vẹn. Bên gối thả một bó cúc bách nhật, giống hệt bó hoa Thẩm Quyến đặt trong tủ đông ở nhà đại thể hôm ấy. Hai tay thi thể đan lấy nhau, đặt trước ngực. Ngón trỏ một bàn tay thiếu mất, là bị chặt đứt. Tác dụng của bức ảnh này hẳn là để chứng minh chủ nhân ngón tay là ai. Nhưng nhìn kĩ lại cảm thấy có ẩn ý khác, như là đang khoe khoang. "Mặt sau còn có chữ viết." Cố Thụ Ca nhìn đến mặt sau tấm ảnh mơ hồ có dấu viết chữ, liền nhắc nhở một câu. Thẩm Quyến lật qua. Quả nhiên mặt sau là nét chữ trẻ con xiêu xiêu vẹo vẹo viết: "Đáng yêu lắm đúng không? Tuy có hơi luyến tiếc nhưng nếu là chia sẻ với chị thì tin chắc cô ấy cũng nguyện ý." Cô ấy này đương nhiên là chỉ Cố Thụ Ca. Thẩm Quyến buông ảnh chụp. Tay vô thức mò mẫm trên mặt bàn, chạm đến một ly nước. Cô đờ đẫn bưng lên hớp một ngụm lớn, sau đó che miệng, vọt vào nhà vệ sinh, bắt đầu nôn mửa. Mãi đến khi chỉ còn phun ra toàn nước, cô vẫn không ngừng nôn khan. Cố Thụ Ca ở ngay bên cạnh, nhưng ngay cả đưa cho Thẩm Quyến một chiếc khăn cô cũng không làm được, chỉ có thể nói: "Em còn ở đây. Thân thể kia đã vô dụng rồi, hung thủ muốn dày xéo nó thì cứ mặc hắn đi." Đó chỉ là một câu an ủi, hơn nữa không hề có sức thuyết phục, nhưng đó là tất cả những gì Cố Thụ Ca có thể làm được lúc này, ngoài ra không còn gì khác. Thậm chí khả năng nói ấy cũng không biết sẽ biến mất lúc nào, bởi vì không ai rõ trạng thái hiện tại của cô có thể duy trì trong bao lâu. Cô cảm thấy thật bất lực. Vào lúc Thẩm Quyến cần nhất, cô lại không làm được một chuyện gì. Nhưng Thẩm Quyến lại đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô: "Em còn ở bên cạnh chị?" Cố Thụ Ca bị ánh mắt trực tiếp của chị nhìn đến mất tự nhiên, nhưng cô vẫn không nhúc nhích mà chỉ gật gật đầu: "Em còn ở đây." Thẩm Quyến mỉm cười, nụ cười cực kì chua xót. Chị hỏi: "Nếu em không ở đây thì sao?" Cố Thụ Ca sửng sốt. "Nếu em không ở đây, chị nhìn đến đoạn ngón tay ấy sẽ có phản ứng gì?" Thẩm Quyến hỏi tiếp. Người yêu bị giết, thi thể bị trộm đi, chặt ra, còn đựng vào lọ đưa đến trước mặt. Liên tiếp phải chịu những đả kích như vậy, cho dù chưa điên đi nữa, cũng không còn xa. "Hắn muốn bức điên chị?" Cố Thụ Ca khó nhọc nói. Thẩm Quyến đứng dậy, súc miệng, lau mặt rồi nói: "Không biết. Hoặc có lẽ chỉ là cảm thấy chị chưa đủ thương tâm?" Cảm thấy chị chưa đủ thương tâm? Nói xong câu đó, cả Thẩm Quyến lẫn Cố Thụ Ca đều nhớ đến hôm qua, Tiếu Mẫn cũng từng chỉ trích Thẩm Quyến không bị tin dữ ảnh hưởng. Cố Thụ Ca suy đoán: "Cho nên việc gửi ngón tay đến là hung thủ bất chợt nảy sinh? Chỉ vì cảm thấy chị chưa đủ thương tâm?" Thẩm Quyến đã điều chỉnh tốt bản thân, nhưng cô vẫn chưa đi ra ngoài mà dừng bên bồn rửa mặt nói chuyện với Cố Thụ Ca, thoạt trông có vẻ như cố tình nán lại, không muốn ra ngoài đối mặt với đoạn ngón tay kia. "Có thể." Tay phải cô vịn trên bồn rửa, siết thật chặt, như sức lực cả người đều tập trung vào đó để chống đỡ toàn bộ thân thể đứng vững. Cố Thụ Ca nhìn mà lòng mềm nhũn, bèn hoãn giọng, nói: "Nếu chị vẫn không thương tâm thì sao?" Như vậy, hung thủ chắc chắn sẽ càng tức giận, hay nói đúng hơn là không chấp nhận, ắt sẽ có hành động tiếp theo. Hắn làm càng nhiều, dấu vết để lộ cũng sẽ càng nhiều. Nghĩ vậy lại thấy giống như trong lòng hung thủ đã có sẵn một quyển kịch bản. Mọi người đều phải đi theo cốt truyện định trước. Trong kịch bản, Thẩm Quyến hẳn phải cực kì bi thương. Cô không bi thương, hung thủ liền cảm thấy cô lệch khỏi con đường đã vạch sẵn, cứng rắn muốn kéo Thẩm Quyến trở về quỹ đạo vốn dĩ. Dựa theo suy nghĩ ấy thì lựa chọn tốt nhất chính là không đi theo kịch bản của hung thủ, buộc hắn phải làm ra càng nhiều hành động. Thẩm Quyến cũng biết mình nên vậy, nhưng cô lại không mở miệng. Cố Thụ Ca vừa nhìn đã hiểu ngay Thẩm Quyến nghĩ gì. Chị sợ nếu mình không theo ý hung thủ thì hắn sẽ làm ra chuyện càng điên cuồng đối với thi thể để kích thích chị. "Thân thể kia không quan trọng đâu." Cố Thụ Ca nhẹ giọng nói. Thẩm Quyến nhìn sang bằng ánh mắt thương tiếc. Cuối cùng, tầm nhìn chị dừng trên ngón tay cô, hỏi: "Đau không em?" Cố Thụ Ca cười cười, lắc đầu: "Không đau." Liên hệ cảm giác của cô và thân thể là rất nhỏ, gần như bằng không, cho nên bị chặt đứt một ngón tay cũng không có cảm giác gì. "Nghe em. Chúng ta không thể để hung thủ thực hiện được. Dựa vào cái gì mà hắn giết người rồi còn có thể đùa bỡn cảm xúc của chúng ta? Muốn ta cười thì ta phải cười, muốn ta khóc thì ta phải khóc?" Cố Thụ Ca kiên quyết nói. Cảnh sát đến rất nhanh. Một đống nhân viên kĩ thuật thu thập dấu vân tay trên hộp chuyển phát, bình đựng tiêu bản, còn lấy cả chữ viết trên ảnh chụp mang về đối chứng. "Đáng yêu lắm đúng không? Tuy có hơi luyến tiếc nhưng nếu là chia sẻ với chị thì tin chắc cô ấy cũng sẽ nguyện ý." Đội trưởng Lý đọc lại lần nữa hàng chữ trên ảnh chụp, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, lạnh cả người. Hung thủ xem thi thể của Cố Thụ Ca như vật sở hữu. Muốn chia sẻ với ai liền chặt bỏ một bộ phận đi đưa tặng. Lại nhìn chữ viết. Chữ trên ảnh là nét điển hình của trẻ con mới học viết chưa lâu. Hạ bút chần chừ, mềm nhũn. Nét nào cũng như được nhìn rồi đồ lại, có vẻ vụng về, ngây ngô, lại mang một cảm giác hồn nhiên rất khác. "Chữ viết này, trong kho dữ liệu chắc chắn không có." Đội trưởng Lý nói với vẻ trầm trọng. Muốn đối chiếu ra kết quả chỉ sợ là bất khả thi. "Sao lại cố tình dùng nét chữ của trẻ con?" Lưu Quốc Hoa hỏi. "Trẻ con đồng nghĩa với hồn nhiên, sạch sẽ. Chẳng lẽ hung thủ cho rằng hành vi của hắn cũng rất sạch sẽ?" Đội trưởng Lý suy đoán. "Có thể. Một số tội phạm có tâm lý biến thái dị thường là rất khó cân nhắc." Lưu Quốc Hoa nói, rồi nhìn sang Thẩm Quyến. Thẩm Quyến ngồi sau bàn làm việc, vẫn đang xem văn kiện như thường, tựa hồ không hề bị ảnh hưởng. Lưu Quốc Hoa cùng đội trưởng Lý liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy người này quá mức lạnh nhạt. Nghe nói hiện trường lúc nhìn đến ngón tay còn có một cô nàng trợ lý nữa. Cô nàng kia sợ đến mức không ngừng thét chói tai, mất hết phong thái. Đối lập với điều đó, phản ứng của chủ tịch Thẩm quả đúng là máu lạnh. Không chỉ hai người họ mà những cảnh sát khác thi thoảng cũng đánh mắt nhìn sang, vừa tò mò lại mang theo vẻ xa cách, sợ hãi, dường như rất e dè với người phụ nữ máu lạnh này. Đội trưởng Lý bước qua, hỏi theo phép: "Gói chuyển phát nhanh này đến rất đúng lúc, vừa kịp trước khi cô rời khỏi văn phòng. Hôm nay cô đến đây là bất chợt hay đã có kế hoạch từ trước?" "Đã lên kế hoạch từ trước rồi, hơn nữa còn trì hoãn một ngày, vốn dĩ hôm qua đã nên đến." Thẩm Quyến buông bút, ánh mắt vững vàng nhìn lại đội trưởng Lý. "Nói cách khác, không phải bí mật?" "Không phải bí mật." Cô sắp đến đây, Lâm Mặc chắc chắn phải chuẩn bị sẵn văn kiện. Cho nên những ai nhìn thấy đương nhiên đều biết. Lâm Mặc đứng ngay bên cạnh, vội bổ sung: "Ít nhất là cả tầng lầu này đều biết. Mà miệng truyền miệng, ngoài ra còn có ai nữa thì không dám chắc." Vậy xem ra, muốn điều tra từ hướng người có điều kiện phạm tội là không được rồi. Đội trưởng Lý phái hai cảnh sát đi điều tra nơi gửi gói đồ. Thời nay gửi đồ đều có quy định phải dùng tên thật, cần có chứng minh, có lẽ sẽ tìm được dấu vết để lại. "Vì sao lại là công ty nhỉ?" Lưu Quốc Hoa lẩm bẩm, "Vì sao không gửi đến nhà?" Trong khoảng thời gian này, Thẩm Quyến ở nhà nhiều hơn đến công ty. Vì sao hung thủ lại chọn công ty thay vì gửi thẳng về nhà? Là lựa chọn ngẫu nhiên hay có mục đích gì đó? Cố Thụ Ca đột nhiên có suy đoán. Công ty và nhà riêng khác nhau ở chỗ một cái là nơi công cộng, một cái là chỗ ở cá nhân. Ở nơi công cộng đông đúc, hung thủ sẽ dễ dàng trà trộn vào đám đông mà quan sát từ vị trí gần. Rất có thể hôm nay hắn đã ở ngay hiện trường. Lưu Quốc Hoa còn đang tập trung suy nghĩ, đội trưởng Lý đã bước đến bên cạnh bình chứa tiêu bản, chau mày nhìn đoạn ngón tay. Cố Thụ Ca nói suy đoán của mình cho Thẩm Quyến. Thẩm Quyến gật đầu, gọi Lâm Mặc đến nhỏ giọng thì thầm đôi câu. Công ty có camera theo dõi, chỉ cần bước vào là không cách nào tránh thoát. Cô bảo Lâm Mặc đi tra xem hôm nay có những ai đến đây. Nhưng muốn tra cũng không dễ, bởi vì có rẩt nhiều nhân viên, lại thêm khách thăm, tổng cộng ít nhất cũng hơn một ngàn, chỉ có thể thử đi tìm xem ai khả nghi. Đã thu thập xong chứng cứ, có nấn ná ở lại thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì. Cảnh sát làm việc xong liền đi ngay. Hộp chuyển phát, ảnh chụp, cùng với bình tiêu bản đựng ngón tay đương nhiên cũng bị xem như vật chứng quan trọng mà mang đi. Thẩm Quyến lại dậy lên cảm giác muốn mửa, chỉ là giờ đây cũng chẳng còn gì để cho cô nôn ra. Sắc trời đã tối. Bước ra khỏi văn phòng thì vẫn còn một vài nhân viên chưa tan ca. Bọn họ thấy cô, vẻ mặt đều cung kính chào hỏi. Nhưng Thẩm Quyến vừa khuất bóng đã có người châu đầu ghé tai. "Sao không thương tâm chút nào hết vậy?" "Nghe nói tình cảm với nhà họ Cố rất sâu mà. Nhìn sao cũng giống như chuyện không dính dáng tới mình." "Chắc là giả vờ rồi. Di sản cũng đã nắm trong tay, giờ không cần giả vờ nữa?" Cố Thụ Ca không biết Thẩm Quyến có nghe được hay không. Cô lo lắng nhìn chị. Thẩm Quyến vững vàng đi trước, đến gara, khởi động xe, vẻ mặt chẳng mảy may dao động. Về đến nhà, Thẩm Quyến cũng không có khẩu vị gì. Nhưng sợ Cố Thụ Ca lo lắng nên cô miễn cưỡng ăn vào mấy ngụm, chỉ là nhiều nữa thì thật sự nuốt không trôi. Cố Thụ Ca biết chị rất khổ sở. Cảm xúc lại bị đè nén, chắc chắn sẽ càng có hại đến thân thể. Đêm nay, Thẩm Quyến im lặng đến dị thường, chỉ thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn xem Cố Thụ Ca đang ở đâu, tựa như lo lắng đối phương sẽ đột nhiên biến mất. Cố Thụ Ca liền đứng ngay nơi chị chỉ cần nâng mắt là có thể nhìn đến, để chị yên tâm. Nhưng tình huống cũng không mấy gì tốt đẹp. Đến mười hai giờ, Thẩm Quyến đột nhiên sốt cao, mơ mơ màng màng nằm trên giường. Cố Thụ Ca luống cuống, lại không thể chạm vào điện thoại để gọi người. Cô rối đến quay cuồng cũng không làm được gì. "Tiểu Ca." Thẩm Quyến nhắm mắt, gọi tên cô. Giọng chị rất khẽ, phải tiến sát đến bên mới có thể nghe được. "Em đây." Cố Thụ Ca đáp lại. Thẩm Quyến chau chặt mày, lệ lăn dài từ khóe mắt. Cố Thụ Ca nhìn mà tan nát cõi lòng, nhưng lại không thể làm được gì. Đến gần ba giờ, Thẩm Quyến mơ màng muốn uống nước. Cố Thụ Ca nghe được, bèn bưng ly nước đặt trên tủ đầu giường đưa đến miệng Thẩm Quyến. Nước là lạnh. Thẩm Quyến uống hết nửa ly, lại mở to mắt. Thấy Cố Thụ Ca, vẻ mặt tiều tụy của cô dần trở nên dịu dàng, nhìn chăm chú vào cô nàng trước mắt. "Chị mau gọi điện kêu người tới đi." Cố Thụ Ca vừa nói vừa thuận tay đặt ly trở lại chỗ cũ. Thẩm Quyến như không hề nghe thấy, vẫn yên lặng nhìn đăm đăm vào Cố Thụ Ca. Cố Thụ Ca nóng ruột, đang định nói tiếp thì Thẩm Quyến đã dịu giọng cất lời: "Em có thể bưng được ly nước." Cố Thụ Ca sửng sốt. Vừa rồi cô quá sốt ruột, cũng chưa chú ý chi tiết đó. Thẩm Quyến mò mẫm, muốn bắt lấy tay Cố Thụ Ca, nhưng cuối cùng lại xuyên qua. Em bưng được ly nhưng lại không có thực thể. Thẩm Quyến ngơ ngác nhìn tay mình. Cố Thụ Ca biết nỗi bất an trong lòng Thẩm Quyến. Cô lại thử bưng ly một lần nữa. Lần này thất bại. Chiếc ly nặng như một ngọn núi sừng sững, đẩy sao cũng không hề lay chuyển. Vừa rồi chắc là đã bùng nổ sức mạnh trong nháy mắt. Còn nhân tố tạo ra, hẳn chính là sự quan tâm của cô đối với Thẩm Quyến. Thẩm Quyến sốt đến mơ hồ. Không thể chạm đến Cố Thụ Ca, trái tim cô trào dâng một nỗi sợ hãi như sắp mất đi, gấp gáp nói: "Tụi mình đi hẹn hò đi." Cố Thụ Ca kinh ngạc, không biết vì sao chị lại nói đến chuyện này. Thấy Cố Thụ Ca không lập tức nhận lời, Thẩm Quyến nóng ruột, lặp lại lần nữa: "Tụi mình nên đi hẹn hò." Cô muốn cùng Tiểu Ca làm tất cả những chuyện mà các cặp yêu nhau có thể làm._____________