Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 60

BÍ MẬT - CHƯƠNG 60

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Bài kinh văn ấy, trong mắt Cố Thụ Ca là rất dư thừa. Cô cảm thấy Thẩm Quyến có học hay không cũng chẳng quan trọng, bởi vì chắc chắn sẽ không dùng đến. Nhưng hòa thượng nhắc nó với Thẩm Quyến ngay trước mặt cô không chút kiêng dè, Cố Thụ Ca dù có ngu ngốc thế nào cũng nhận ra mình bị xem như dị loại mà đề phòng. Không những vậy, hòa thượng còn không hề tôn trọng cô, hoàn toàn không quan tâm cô sẽ cảm thấy thế nào.

Cố Thụ Ca rất khó chịu. Rõ ràng hơn nửa tháng trước cô vẫn là người, mới mấy ngày trôi qua đã biến thành một con âm quỷ có thể "giở tính" bất thình lình. Cô nghe ra được, lão hòa thượng nói đến giở tính thì đã xem cô chẳng khác nào một con thú dữ có thể phát cuồng bất kì lúc nào.

Có lẽ còn không bằng thú dữ. Ít nhất thú dữ vẫn còn sống.

Cố Thụ Ca mím chặt môi, trong lòng vô cùng bức bối. Nỗi sợ hãi đối với hòa thượng cũng vơi đi mấy phần, chỉ mong ông ta mau mau rời khỏi.

"Không cần đâu." Thẩm Quyến nói.

Cố Thụ Ca bất chợt ngẩng đầu, mắt lóe sáng. Cô đứng sau Thẩm Quyến, chỉ có thể nhìn đến bóng lưng chị. Thẩm Quyến cũng không quay đầu lại nhìn, nhưng những gì chị nói lại khiến Cố Thụ Ca thấy vô cùng an tâm. Người khác xem cô như dị loại, nhưng Thẩm Quyến sẽ không.

"Tiểu Ca của chúng tôi không cần cái đó." Thẩm Quyến từ chối rất thẳng thừng.

Dường như đã sớm đoán được Thẩm Quyến sẽ không tiếp nhận, gương mặt lão hòa thượng thoáng vẻ phản đối, lại cất lời khuyên nhủ: "Chỉ đề phòng thôi, cũng không bắt buộc phải dùng."

Thời đại này, sợ là không tìm được tiểu quỷ nào khác ẩn mình giữa dương gian nữa. Cứ nuôi ở nhà như vậy, ai biết sẽ nuôi thành cái dạng gì? Nếu lơ đễnh khiến tiểu quỷ thành ác quỷ, đến lúc đó đi làm hại ai, chỉ sợ ngay cả người trị được cô ta cũng không có.

"Ông yên tâm. Em ấy sẽ không hại người. Cho dù ông dúi dao vào tay em, em thà hướng lưỡi dao về phía mình chứ cũng không muốn nắm cán." Thẩm Quyến nói chắc nịch, vẫn không chịu học kinh văn.

Đúng như hòa thượng nói, học kinh văn rồi, có niệm hay không đều phụ thuộc vào cô, thoạt trông không có trở ngại gì. Nhưng Thẩm Quyến biết nếu cô học, Tiểu Ca tuy không nói nhưng trong lòng em chắc chắn sẽ buồn. Dù sao mục đích của kinh văn vốn chính là để đề phòng em như ác quỷ.

Lão hòa thượng cũng tức giận: "Cô ta sẽ không, nhưng ác niệm trong lòng cô ta thì sao? Ác niệm hãy còn tồn tại, ngộ nhỡ không áp chế được, để xổng ra, cô vẫn có thể khẳng định nó sẽ không hại người sao?"

Ác niệm nếu đã mang danh ác niệm thì chính là tập hợp tất cả những cái ác của một người. Nó chỉ biết làm ác, sẽ không hướng thiện. Đó là bản tính, là định luật, tựa như đông qua xuân đến, trăng lặn trời lên.

Thẩm Quyến không hiểu biết ác niệm. Cô vẫn cảm thấy nếu là ác niệm của Tiểu Ca thì chắc cũng không xấu đến đâu, dù sao cái ác của mỗi người đều không giống nhau. Nhưng cô không thể bảo đảm thay cho ác niệm. Thẩm Quyến đang định nói sẽ tìm cách ngăn chặn, không cho nó xuất hiện thì đã thấy Cố Thụ Ca ló đầu ra từ sau lưng, căm tức nhìn hòa thượng, nói: "Ác niệm sẽ không hại người. Ác niệm cũng nghe lời Thẩm Quyến!"

Cô có thể chịu đựng được việc hòa thượng đề phòng mình, xem mình như dị loại, nhưng không thể nào chấp nhận hòa thượng hung hăng, lớn tiếng với Thẩm Quyến.

"Tôi có nói với ác niệm rồi. Nó cũng sợ bị Thẩm Quyến ghét, chắc chắn sẽ không làm chuyện khiến chị không vui!" Cố Thụ Ca lớn tiếng nói.

Thẩm Quyến cong nhẹ khóe môi rồi lập tức lấy lại bình tĩnh, cũng nói theo một câu: "Nếu đã vậy, ác niệm cũng không có gì đáng sợ."

Lão hòa thượng cảm thấy tình yêu của thế tục này thật là không thể nói lí. Âm quỷ giảo hoạt, tự nói tốt cho bản thân đã đành, ngay cả vị chủ tịch Thẩm này cũng bị mê đến lú lẫn, chỉ là học một bài kinh văn chẳng ảnh hưởng gì mà cũng ra sức chối từ. Nếu túi bùa không phải do sư huynh tặng, xem như ngọn nguồn, nhỡ tiểu quỷ hại người, sư huynh cũng dính nhân quả, hỏng đường tu hành thì ông ta thật sự lười đi để ý mấy chuyện phiền phức này.

Cố Thụ Ca nghe Thẩm Quyến tán đồng, lập tức cảm thấy sống lưng thẳng tắp. Cô có người chống lưng, vì thế lại nghiêm giọng nói với hòa thượng: "Ông ở ngoài hồng trần, nhưng tâm ông còn tính toán chi li hơn cả người trong hồng trần. Phật độ tất cả những ai có thể độ. Chúng sinh đều bình đẳng. Nhưng trong lòng ông lại phân biệt ngươi ta, phân biệt người quỷ, phân biệt lạ quen."

Cố Thụ Ca vốn định tổng kết một câu thật khí phách rằng: Cho nên ông tu hành trong núi sâu nhưng thành quả lại không phải ở núi sâu mà còn tại hồng trần. Tuy nhiên, vừa nói được non nửa, cô lại sực nhớ ra đây là một lão hòa thượng có duyên với Phật, cô đánh không lại, vì thế vội ngậm miệng.

Nhưng lão hòa thượng lại sửng sốt: "Tôi ở hồng trần?" Rồi bắt đầu xuất thần suy tư.

Cố Thụ Ca sợ mình gây họa, có phần hối hận, đúng ra không nên nhiều lời. Thẩm Quyến nhìn cô nàng một cái để trấn an, tỏ ý không có việc gì.

Chừng ba phút trôi qua, vẻ mặt lão hòa thượng mới sáng rõ trở lại. Ông ta lắc lắc đầu: "Suýt chút nữa đã bị tiểu quỷ này lừa gạt. Thật là giảo hoạt." Mê hoặc vị chủ tịch Thẩm này đã đành, còn muốn mượn Phật ngữ tu hành mà lừa ông ta.

Hòa thượng tu hành hơn nửa đời, cũng có đạo của riêng mình, đâu dễ gì bị mấy câu nói đơn giản như vậy thuyết phục. Trong mắt ông ta, tiểu quỷ này đã trở nên giảo hoạt như hồ ly tinh. Theo ông ta thấy thì tốt nhất vẫn nên mau mau đưa đi đầu thai thôi. Nhưng nghĩ cũng biết Thẩm thí chủ sẽ không đồng ý, vì thế hòa thượng không khuyên nữa mà đứng dậy cáo từ.

Cuối cùng cũng đi, Cố Thụ Ca thở phào nhẹ nhõm. Hòa thượng ra tới cửa lại nhắc nhở một câu cuối cùng: "Cố áp chế ác niệm. Chỗ sư huynh tôi hẳn là có cách hoàn toàn tiêu trừ. Chờ huynh ấy về, mọi chuyện sẽ kết thúc."

Dứt lời, hòa thượng đi ngay. Ông ta mặc quần áo tăng nhân, đi giữa nền tuyết, bóng khuất cuối đường.

Cố Thụ Ca nhìn theo bóng dáng màu vàng pha đỏ của hòa thượng biến mất, trong lòng thoáng lo lắng không biết Kính Vân đại sư sẽ nghĩ mình thế nào. Trước kia cô rất chờ mong Kính Vân trở về, giúp cô có được thân thể. Nhưng giờ đây lại không muốn nữa, chỉ sợ ông ta sẽ nhiễu loạn sự bình tĩnh của các cô hiện tại.

"Đều tại em, vừa rồi không nên nói chuyện." Cố Thụ Ca đi theo Thẩm Quyến trở lại phòng, cúi đầu nhận lỗi, "Em không nên nói ông ta còn ở hồng trần."

Thẩm Quyến không thấy Cố Thụ Ca có sai, vốn chính là hòa thượng thất lễ trước, ngay cả sự tôn trọng cơ bản dành cho Tiểu Ca cũng không có. Tiểu Ca chỉ nói mấy câu thật lòng, nào có lỗi gì? Nhưng Cố Thụ Ca vẫn bất an: "Ngộ nhỡ ông ta ghim em, nói xấu em với Kính Vân đại sư, Kính Vân đại sư muốn bắt em thì sao?"

Tiểu quỷ vừa nói xong đã tự dọa mình sợ đến mơ hồ, hồn thể thấp thoáng xuất hiện bóng chồng. Thẩm Quyến lo cô nàng tự dọa đến tan biến, vội đánh tiếng an ủi: "Không đâu. Có chị ở đây, ông ta không dám."

Chỉ cần một câu "Có chị ở đây", hồn thể của tiểu quỷ đã ổn định thấy rõ. Song Cố Thụ Ca vẫn chau mày, nói: "Nhưng bọn họ là cao nhân."

"Bọn họ là cao nhân, chúng ta cũng không để họ thao túng dễ dàng. Hơn nữa, tư tưởng của Kính Vân tiến bộ hơn nhiều, ông ta đối xử với người và quỷ bình đẳng như nhau." Thẩm Quyến cố ý nói thật nhẹ nhàng, khiến tiểu quỷ có thể thả lỏng đôi chút.

Cố Thụ Ca bỗng dưng nhớ đến một chuyện, bèn hỏi: "Chị và Kính Vân đại sư quen biết thế nào?" Trong ấn tượng của cô, người trong gia đình hình như không ai tiếp xúc với những cao nhân, ẩn sĩ ấy.

Thẩm Quyến lập tức dắt tay cô nàng, thong thả ngồi xuống, nói ra quá trình quen biết của họ như đang kể chuyện xưa: "Chị biết ông ta nhờ một lần đi công tác. Thành phố ấy đã xảy ra vụ án giết người. Cảnh sát bắt được hung thủ, chính hung thủ cũng nhận tội. Nhưng chẳng được mấy ngày, Kính Vân đột nhiên chạy đến cục cảnh sát nói bọn họ bắt nhầm người rồi, hung thủ là kẻ khác."

"Tại sao?" Cố Thụ Ca kinh ngạc hỏi, "Chính hung thủ cũng đã thừa nhận. Chẳng lẽ ông ta còn biết nhiều hơn cả hung thủ nữa ư?"

"Đúng vậy. Ông ta có thể thấy quỷ, gặp được vong hồn người bị hại." Thẩm Quyến nói.

Cố Thụ Ca quên mất bản thân mình cũng là quỷ, vừa nghe đến vong hồn đã rùng mình. Thẩm Quyến cũng không cảm thấy Tiểu Ca sợ quỷ khác thì có gì không đúng, tiếp tục nói: "Vong hồn rất yếu ớt, không thể tổn thương người khác, hơn nữa phần lớn vừa rời khỏi thân xác đã được chỉ lối xuống suối vàng, không thể ở lại nhân gian. Chấp niệm sâu nhất cũng không nấn ná quá bảy ngày."

Cố Thụ Ca gật gật đầu.

"Kính Vân chính là thấy được vong hồn, nghe vong hồn chỉ ra hung thủ, phát hiện không giống với người bị cảnh sát bắt. Ông ta tự điều tra hai ngày, tra được người bị giam trong ngục đúng là giả, chỉ là hung phạm dùng chút thủ đoạn khiến người nọ cho rằng chính mình là hung thủ."

"Thật đáng sợ." Cố Thụ Ca chau mày nói.

"Kính Vân muốn siêu độ vong hồn thì phải giúp người nọ hoàn thành tâm nguyện, huống chi ông ta cũng không thể trơ mắt nhìn một người vô tội ra tòa, bị kết án. Nhưng hung phạm rất giảo hoạt, một mình Kính Vân không tìm được chứng cứ, mà vụ án đã sắp bị chuyển giao cho viện kiểm sát, đến khi đó, qua hàng loạt thủ tục, muốn xử lý sẽ phiền toái hơn rất nhiều. Chị đúng lúc gặp được chuyện ấy, thuận tay giúp ông ta." Đương nhiên là giúp bằng quy tắc của hồng trần thế tục.

"Để cảm ơn, ông ta tặng chị túi bùa, nói nó có thể chắn được một lần tử kiếp." Lúc ấy, Thẩm Quyến đã nghĩ Tiểu Ca xa nhà vạn dặm, nếu có vật như vậy phù hộ, cô cũng có thể yên tâm hơn nhiều.

Ra là vậy.

Cố Thụ Ca an lòng. Khó trách Thẩm Quyến lại chịu ký thác hy vọng vào Kính Vân, không hề lo lắng ông ta sẽ có thành kiến vì cô là một con quỷ.

"Vậy nên đừng lo lắng." Thẩm Quyến cười nói.

Hồn thể Cố Thụ Ca lại trở nên chắc chắn, cô gật gật đầu: "Hy vọng đại sư mau mau trở về."

Thật ra Thẩm Quyến cũng không chắc Kính Vân có cách nào khiến Tiểu Ca có được thân thể hay không. Nhưng ngoại trừ ông ta thì cũng không tìm được người lợi hại hơn. Cô chỉ có thể ký thác hy vọng vào Kính Vân đại sư, nghĩ cho dù ông ta không làm được thì ít nhất cũng có thể đưa ra một cách thức đại khái để các cô có phương hướng cố gắng.

Đôi khi chuyện đáng sợ nhất không phải không có kết quả, mà là ngay cả đường ở nơi đâu cũng chẳng rõ.

Cố Thụ Ca không biết nỗi lo của Thẩm Quyến. Cô đã thoát khỏi bóng ma lão hòa thượng đến chơi, một lần nữa trở nên thoải mái, hoạt bát.

Thẩm Quyến bỗng nhiên nhớ ra vừa rồi Tiểu Ca có nói ác niệm cũng sợ bị cô chán ghét. Cô chỉ biết trong đầu em có tồn tại một thứ tương tự như nhân cách thứ hai, nhưng cụ thể là thế nào lại không rõ ràng. Vì thế, Thẩm Quyến hỏi một câu: "Ác niệm sợ chị không thích sao?"

Cố Thụ Ca vốn đang vô cùng vui vẻ, đột nhiên nghe Thẩm Quyến nhắc tới ác niệm, chuông cảnh báo lập tức réo vang. Cô dè dặt gật đầu, đáp thật ngắn gọn: "Vâng." Sợ nói nhiều một chữ là sẽ khiến Thẩm Quyến thấy hứng thú với ác niệm.

Thẩm Quyến biết ác niệm sợ mình, cho nên chỉ cần có cô, người nọ sẽ không dám xuất hiện, lại không ngờ ác niệm còn có suy nghĩ ấy. Cô ngẫm một chút lại hỏi: "Vậy ác niệm có thích chị không?"

Thẩm Quyến chỉ đơn thuần muốn hiểu rõ tính cách của ác niệm, không hề có ý tứ gì mập mờ, giọng điệu cũng hết sức bình đạm. Nhưng Cố Thụ Ca lại không nghĩ vậy. Cô ấm ức: "Sao chị lại quan tâm nó, em không tốt sao?"

Đối với Cố Thụ Ca mà nói thì ác niệm và cô là quan hệ cạnh tranh. Các cô tranh nhau quyền sử dụng hồn thể này. Hiện tại cô thắng, áp chế được ác niệm. Hơn nữa, ác niệm còn giống cô, cũng thích Thẩm Quyến. Cô không thích Thẩm Quyến bị tơ tưởng, cho dù người đó là một phần trong cô cũng không được.

"Chị đừng quan tâm nó." Cố Thụ Ca lẩm bẩm.

Thẩm Quyến chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ lại hỏi ra một quả chanh chua. Cô vừa buồn cười lại vừa đau lòng, bèn xuôi theo: "Được, không quan tâm nó."

Lúc này Tiểu Chanh mới vui vẻ. Nhìn ra cửa sổ, thấy vẫn là hoàng hôn, cô nàng liền nói: "Chờ mùa xuân đến là tụi mình có thể ra ngoài tản bộ." Hiện tại quá lạnh, không thích hợp.

Thẩm Quyến nghe ra cô nàng cố ý muốn đánh lảng sang chuyện khác, cũng thuận theo: "Hoa trong nhà kính cũng có thể thêm vài chủng loại mới."

Cố Thụ Ca gật đầu. Hoa trong nhà kính do người làm vườn xử lý, ban đầu là mẹ cô trồng. Cúc bách nhật Thẩm Quyến tặng chính là cắt từ đó. Nhớ tới bó cúc bách nhật kia, Cố Thụ Ca lại không nhịn được mà nghĩ đến hung thủ.

Bỗng nhiên, cô sực nhớ ra gì đó, liền nhìn sang Thẩm Quyến, nói: "Có khi nào Chúc Vũ thấy được em không?"

Cô ta thấy được, cho nên ngày đó ở rạp chiếu phim mới có thể liên tục nhìn sang phía cô.

_____________

Cố - tự dọa mình sợ đến mơ hồ - Chanh: Không cho chị nghĩ tới đối thủ cạnh tranh của em!