BÍ MẬT - CHƯƠNG 74
Tác giả: Nhược Hoa Từ ThụEdit: Alex_____________Thẩm Quyến bước qua. Cố Thụ Ca lui về sau theo bản năng, toát ra cảm xúc sợ hãi. Thẩm Quyến căn bản không nhìn Cố Thụ Ca. Cô khom người, đau lòng nhặt chiếc bút máy lên. Ngòi bút đã gãy, không cách nào phục hồi nguyên trạng. Thân bút còn có một vết lõm, quá nửa là do lúc rơi xuống va chạm mà ra. Chiếc bút này, cô xem như báu vật. Trong bốn năm kia, mỗi khi nhớ đến Cố Thụ Ca, cô sẽ lấy ra nhìn một cái, nghĩ đến lời em nói trong điện thoại hôm ấy, rồi thầm mong có lẽ một ngày nào đó, Tiểu Ca sẽ gọi cho cô một cuộc gọi giống vậy, nói nhớ cô, nói muốn về nhà. Thật ra vẫn còn rất nhiều vật nhỏ tương tự. Suy cho cùng thì từ khi Tiểu Ca sinh ra, cô đã ở ngay bên cạnh em. Bốn năm xa cách tuy lâu nhưng vẫn chẳng thể nào sánh bằng thời gian các cô bên nhau. Nhưng không biết vì sao, cô vẫn đặc biệt thích chiếc bút này, thế nên luôn mang theo bên mình. Thấy Thẩm Quyến nhặt bút xong vẫn không đứng dậy, Cố Thụ Ca liền luống cuống. Cô sợ Thẩm Quyến sẽ giận. Thẩm Quyến cúi đầu, nhìn chiếc bút trong tay, nói: "Cô đừng động vào đồ của em ấy." Cố Thụ Ca hít một hơi khí lạnh, lại thối lui hai bước. Tuy cảm thấy chắc hẳn sẽ không sửa được nhưng Thẩm Quyến vẫn cho người tìm mấy thợ sửa bút tay nghề cao tới thử xem. Cô cầm điện thoại, đưa lưng về phía Cố Thụ Ca, tay kia siết chặt chiếc bút máy. Cố Thụ Ca cảm nhận được sự tức giận đè nén từ Thẩm Quyến, thế nên lại càng không dám đến gần. Thẩm Quyến nhìn ra cửa sổ, cảm nhận độ ấm của chiếc bút máy trong lòng bàn tay, đau lòng đan xen phẫn nộ. Cô điều chỉnh một lúc lâu vẫn không cách nào đè nén được nỗi buồn thương. Cố Thụ Ca không đến gần, thậm chí không dám nói một lời. Thẩm Quyến phát hiện nó là ác niệm rồi, nó rất sợ hãi. "Vì sao cô có thể chạm vào bút?" Thẩm Quyến xoay người, hỏi. Cô bất chợt quay lại, dọa ác niệm nhảy dựng. Ác niệm hoảng hốt nhìn Thẩm Quyến, nỗi lo sợ trong mắt hết sức rõ ràng. Nó như bị hù dọa, không dám mở miệng. Thẩm Quyến hỏi lại lần nữa: "Vì sao cô có thể chạm vào bút?" Tình trạng sức khỏe mấy hôm nay của cô thật sự không tốt, cho nên sau khi Cố Thụ Ca trở về, cô không lập tức lấy máu để em quệt lên đầu ngón tay ngay. Đến hôm sau, phát giác sự bất thường của Cố Thụ Ca, cô lại càng không cho đối phương máu. Nhưng tay cô ta không dính máu vẫn chạm vào bút máy được. Trọng lượng chiếc bút không hề nhẹ, ngay cả Tiểu Ca cũng chưa chắc có thể cầm nổi. Ác niệm đứng cách Thẩm Quyến năm bước, không dám đến gần. Nghe cô đặt câu hỏi, nó sợ hãi ngó sang, lát sau mới lí nhí trả lời: "Cứ... cứ chạm vậy à." Nó không quá muốn nói ra nguyên nhân. Thẩm Quyến vẫn nhìn chằm chằm. Ác niệm bị nhìn đến chột dạ, lại lui về sau hai bước. Đằng sau vừa lúc là mặt tường, lui thêm hai bước liền khảm vào trong. Ác niệm giật mình, vội chạy trở ra, thấp thỏm nhìn Thẩm Quyến, sợ Thẩm Quyến hiểu lầm nó có thái độ không tốt, cố ý rời đi lúc chị đang nói chuyện. "Sự tương thích với hồn thể của em tốt hơn... tốt hơn..." Ác niệm không biết phải hình dung thế nào, cuối cùng đành học theo cách nói của Thẩm Quyến, "Tốt hơn cô ta nhiều. Hồn phách thuần âm, em chính là âm vật, rất phù hợp với âm hồn." 'Cô ta' này là chỉ Cố Thụ Ca thật sự. Thẩm Quyến lắng nghe hết sức cẩn thận. Chờ ác niệm nói xong, cô lại hỏi: "Tiểu Ca không phải sao?" Ác niệm nhìn Thẩm Quyến bằng ánh mắt khổ sở, đáp: "Em cũng là Tiểu Ca. Chị đã nói thích em." Nó mang gương mặt Cố Thụ Ca, lộ ra vẻ ấm ức, thương tâm. Thẩm Quyến dời mắt, đanh giọng nói: "Trả lời." "Không phải." Ác niệm cúi đầu, "Cô ta là người." Thẩm Quyến không hiểu. Tiểu Ca đã qua đời, thân thể nếu không phải được bảo quản ở nhiệt độ thấp thì đã sớm phân hủy, sao vẫn là người cho được? Ác niệm cúi đầu, đứng sát mép tường, cảm xúc rất suy sụp, ngay cả chân tóc cũng lộ vẻ thương tâm, mất mát. Thẩm Quyến không khống chế được bản thân mình dịu giọng đi một chút: "Nói rõ ràng chút." Ác niệm phát hiện thái độ cô thay đổi, sung sướng ngẩng đầu, giọng cũng theo đó mà lớn hơn: "Nói sao đây? Thì cô ta là nhân cách lúc còn hoàn toàn là người. Phương thức tư duy, sự yêu thích, chán ghét và cả những thói quen hàng ngày vẫn giống hệt lúc còn sống. Thuần dương, không quá phù hợp với hồn phách, cho nên lúc đầu hai người giao tiếp mới vất vả như vậy." Rõ ràng nó không muốn nói, không muốn Thẩm Quyến biết tình trạng Cố Thụ Ca. Nhưng khi giọng điệu Thẩm Quyến mềm đi, nó vẫn không nhịn được mà nói sạch, hơn nữa còn giải thích thật cặn kẽ: "Hòa thượng nói rồi, quỷ sẽ làm ác. Biến thành ác quỷ, ác quỷ thương tổn đến tính mạng con người là sẽ tiến thêm một bước thành lệ quỷ. Nhưng nếu ngay cả chạm vào còn không được thì lại thương tổn người khác thế nào, làm ác kiểu gì? Cho nên quỷ là có thể có thực thể, chạm được người và vật ở dương gian. Sở dĩ cô ta không thể chạm đến là vì hồn thể cô ta vẫn là người, vẫn giữ nhân cách lúc sinh thời." Ra là vậy. Trước kia khi nghe hòa thượng nói quỷ sẽ làm ác, Thẩm Quyến cũng từng nghi hoặc. Tiểu Ca lúc đầu ngay cả tàn nhang còn không chọc được. Em suy yếu như vậy, sao có thể làm ác? "Chỉ cần dung hợp với em, lại có thêm máu chị nuôi dưỡng, muốn hình thành thực thể là không chút khó khăn." Ác niệm nói, lại tức tối oán giận, "Nhưng mà cô ta không chịu. Cô ta chính là muốn độc chiếm chị. Cô ta mới là quỷ xấu, là ích kỷ, không biết sẻ chia." Thẩm Quyến nghe đến câu "Cô ta không chịu" thì ánh mắt cũng trở nên nhu hòa. Vốn ý định của ác niệm là muốn mách lẻo, nhưng Thẩm Quyến lại chẳng mảy may tức giận. Điều đó khiến cảm xúc của nó lại tuột xuống thấp, bất mãn hừ một tiếng. Thẩm Quyến tìm một chiếc hộp, đặt chiếc bút máy vào thật ngay ngắn, chờ người đến lấy. Ác niệm cũng lẽo đẽo theo sau, nhưng hiện tại nó không dám bám quá sát, trước sau vẫn giữ một khoảng cách chừng bốn năm bước. Nhìn Thẩm Quyến nâng niu chiếc bút, sự đố kỵ trong lòng nó lại càng dâng cao. "Sao chị biết em không phải cô ta?" Ác niệm hỏi. "Đêm đầu tôi rất vui sướng, vui đến nỗi không rảnh nghĩ lại rốt cuộc người về có phải Tiểu Ca của tôi hay không. Nhưng bắt đầu từ sáng hôm sau, cô đã lộ ra đủ loại sơ hở. Cô đang bắt chước em ấy, nhưng lại không giống. Lúc tôi gọi Tiểu Chanh, phải một lúc sau cô mới phản ứng lại. Cô không hề thấy thương cảm cho Mạc Doanh. Cô không chạm đến tôi, rất tức giận. Tiểu Ca sẽ ủ rũ, nhưng em không tức giận, hơn nữa dỗ một chút là nguôi rồi, bởi vì em biết có giận cũng chẳng làm được gì, còn khiến tôi nôn nóng theo. Em ấy không nỡ làm tôi nôn nóng." Hẳn vì cảm thấy đặt bút trong hộp sẽ va chạm, Thẩm Quyến lại lấy ra, dùng một chiếc khăn tay, cẩn thận bao lấy. Ác niệm thấy Thẩm Quyến quý trọng như vậy, vẻ mặt lại trở nên ảo não. Nó muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng. "Tôi cảm thấy không thích hợp, liền ngẫm lại tình hình lúc cô mới trở về. Cô không kích động, cũng không hề vui sướng. Nếu là Tiểu Ca, em nhất định sẽ chạy đến, nhất định sẽ vui vẻ tới mức nhảy cẫng lên, buổi tối khi ngủ nói không chừng còn có cả đường lượn sóng. Hơn nữa, cô rất lạ lẫm với phòng ngủ, như chưa từng đến qua. Còn có rất nhiều chi tiết khác." Thẩm Quyến nói sơ lược một lần. Ác niệm nhịn không được mà lên tiếng giải thích: "Em không lạ lẫm với phòng ngủ. Em đã từng thấy nó trong trí nhớ rồi. Chỉ là tận mắt nhìn đến có hơi khác biệt so với thấy trong trí nhớ thôi." Vẫn sẽ có cảm giác mới lạ. Thẩm Quyến không đáp lời. Cô gói kĩ chiếc bút máy, lại lót thêm hai lớp vải mềm trong hộp mới đặt bút vào. Bảo vệ mấy lớp như vậy sẽ không sợ xóc nảy làm va đập nữa. Ác niệm không chịu được khi thấy Thẩm Quyến dồn hết sự chú ý vào chiếc bút máy. Ác ý không thể kiềm chế mà tuôn trào. Nó hỏi: "Sao chị không hỏi xem giờ cô ta thế nào?" Thẩm Quyến bất chợt khựng lại, như có một bàn tay thật lớn ấn nút tạm dừng. Lát sau, cô mới tiếp tục đóng hộp, nhưng ác niệm nhìn ra được, tay Thẩm Quyến đang run rẩy thật khẽ. Nó lo lắng, muốn an ủi nhưng lại không quá cam tâm. Thẩm Quyến cầm hộp đựng bút trong tay. Cô siết thật chặt, như muốn tìm sự an ủi từ chiếc hộp nhỏ nhắn ấy nhằm có thêm sức mạnh. Ác niệm không nhịn được, cuối cùng vẫn mở miệng: "Chị đang sợ hãi sao?" Nói cho cùng thì có hai nhân cách, chỉ nhân cách chiếm ưu thế mới có thể chạy ra. Giờ là nó xuất hiện, hiển nhiên nhân cách kia đã xảy ra chuyện. Từ khi phát hiện Cố Thụ Ca này là giả, chuyện đầu tiên Thẩm Quyến nghĩ đến chính là Tiểu Ca đang ở nơi nào. Nhưng rồi cô lại không dám suy ngẫm quá sâu. Đây đã là lần thứ hai mất rồi tìm lại được, cô thật sự sợ hãi sẽ đánh mất một lần nữa. Thẩm Quyến thấy rất mệt, tim như muốn khô héo, nhưng cô vẫn kiên trì. Cô không lập tức vạch trần ác niệm là muốn tìm kiếm sơ hở của nó, để có thể đuổi nó đi. Đuổi ác niệm đi rồi, Tiểu Ca hẳn sẽ có thể trở lại. Nhưng còn chưa được một ngày mà nó đã làm rơi hỏng chiếc bút của Tiểu Ca. Thẩm Quyến hối hận. Sao cô lại thiếu kiên nhẫn mà vạch trần ác niệm như vậy? Cô hẳn nên nhịn một chút, quan sát thêm một thời gian nữa, ít nhất cũng phải tìm được sơ hở của đối phương. Nếu Tiểu Ca vì sự khinh suất của cô mà không về được thì phải làm sao đây? Thẩm Quyến bắt đầu hoảng loạn. Trái tim cằn cỗi như bị đâm một dao, đổ sụp, bời rời tựa lâu đài cát khô cằn, thiếu nước. "Sao chị không thích em?" Không nghe được câu trả lời từ Thẩm Quyến, ác niệm lại nôn nóng hỏi thêm một câu. Thẩm Quyến chuyển mắt sang nó. Gương mặt quen thuộc không khiến cô cảm thấy được an ủi mà ngược lại còn làm cô càng tan nát cõi lòng. "Cô không phải em ấy." Ác niệm tức giận, lớn tiếng quát: "Em chính là nó!" Nó hùng hồn tuyên bố nhưng Thẩm Quyến vẫn thờ ơ, chỉ nhìn lại bằng ánh mắt bình tĩnh, đầy mỏi mệt. Cô thậm chí còn thất thần mà nghĩ nếu Tiểu Ca nhìn đến cô lúc này, liệu em có thất vọng hay không? Cô trở nên nhút nhát, không dám hỏi em ở nơi nào, không dám chọc giận ác niệm, chỉ sợ nó sẽ làm tổn thương đến em. Ngay cả ý chí chiến đấu của cô cũng sắp bị mài mòn đến cạn kiệt, chỉ còn lại một cái xác không hồn. Một cảm giác bất lực trỗi dậy trong lòng ác niệm, như chìm trong nước mà bị rong rêu quấn lấy, dù vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, chỉ có thể cam chịu để mặc nước xộc vào miệng mũi, tràn ngập phủ tạng, chờ đợi cái chết. Nó không ngừng kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, nhìn chằm chằm Thẩm Quyến bằng sự ác ý, hỏi: "Là vì nó ngoan, cái gì cũng nghe chị, cái gì cũng không phản kháng, để mặc cho chị điều khiển, hệt một con chó vâng lời. Chị cảm thấy bớt lo nên mới thích nó, đúng không?" Nghe những lời khiêu khích đầy vũ nhục ấy, Thẩm Quyến lại chẳng tức giận bao nhiêu. Cô nghĩ liệu có cần nói cho ác niệm biết những điểm tốt của Tiểu Ca hay không, rồi lại nghĩ, không cần, Tiểu Ca tốt đến cỡ nào, cô biết là được rồi. Cô thích em, nào có phải chỉ vì em ngoan ngoãn? Lúc em dũng cảm, cô thích. Lúc em mềm yếu, cô cũng thích. Lúc em trốn tránh, cô vẫn thích. Lúc em tức giận khi các cô tiến triển quá chậm, muốn càng nhiều, cô cảm thấy em thật đáng yêu, nguyện ý cho em tất cả. Cô không muốn nói. Không có ý nghĩa gì. Nhưng vừa hồi tưởng như vậy, bộ dáng Cố Thụ Ca trong đầu cô lại trở nên rõ ràng, cảm giác mỏi mệt mới rồi không ngờ cũng vơi đi quá nửa. Thẩm Quyến cố gắng tự điều tiết, khiến bản thân lí trí hơn một chút. Ác niệm thấy Thẩm Quyến vẫn không để ý đến mình, cho rằng cô tức giận, lập tức luống cuống chân tay. Nó lấy hết can đảm tiến lên một bước, nhưng bước chân vừa nhích đã lập tức lui trở về, vẫn đứng tại chỗ, mềm giọng xin lỗi: "Em không phải cố ý. Em không khống chế được bản thân." Nó là ác niệm, là tổng hợp những cảm xúc tiêu cực. Tức tối, táo bạo là bản năng, chính nó cũng rất khó có thể khống chế. "Bằng không chị thích em đi. Em trông giống hệt cô ta, em cũng rất dễ nuôi, sẽ có được thực thể chóng thôi. Chị thích ngoan, em cũng có thể rất ngoan. Cái gì em cũng nghe chị hết." Ác niệm năn nỉ, "Chị thích em đi, một chút thôi cũng được. Em cũng có thể làm rất tốt. Em không bao giờ đụng vào đồ của cô ta nữa." Ác niệm dùng gương mặt của Cố Thụ Ca, dùng giọng nói của Cố Thụ Ca, dùng ngữ điệu cực kì giống Cố Thụ Ca mà nỉ non, khẩn cầu cô thích. Thẩm Quyến không đành lòng nhìn. Cô không nỡ để gương mặt ấy lộ ra sự hèn mọn như vậy. Ngay cả một chữ 'không' cô cũng không đành lòng nói ra. Cô sợ gương mặt ấy dâng lên vẻ tuyệt vọng. Vì thế, ác niệm cho rằng Thẩm Quyến chấp nhận. Đôi mắt nó sáng rỡ, muốn đến gần Thẩm Quyến. Nó nhích một bước, lại dừng, nhìn Thẩm Quyến một lúc lâu mới cúi đầu, nói: "Chị vẫn không muốn em." Thẩm Quyến chuyển mắt, không nhìn ác niệm, rồi dứt lòng nói: "Tôi chỉ muốn em ấy trở về." Chiếc túi đen còn nằm yên trên bàn. Thẩm Quyến vừa dứt lời đã bước qua cầm lấy túi, mở miệng, thấy bên trong là một chiếc USB màu bạc. Chiếc túi đen là do cậu nhóc ở cửa tiệm giặt ủi để lại, nói là lấy ra từ túi áo khoác trước khi mang giặt. Đây là đồ của Tiểu Ca, Thẩm Quyến suy đoán. "Cái này không phải của em." Ác niệm đứng bên cạnh lên tiếng. Thẩm Quyến nhìn sang. Ác niệm sốt ruột muốn biểu hiện bản thân, vội nói: "Em chưa từng thấy cái này." Thẩm Quyến nghe xong, tìm chiếc máy tính, cắm USB vào, mở lên. Bên trong chỉ có một video. Cô ấn trình chiếu. Video vừa phát đã khiến cô phải hít sâu một hơi. Những hình ảnh bên trong tàn nhẫn đến mức không còn chút tính người. Ánh đèn rất mờ, hai cô gái trần truồng ngã trên mặt đất, chỉ còn đủ sức lực để run rẩy. Trên người họ giăng kín đủ loại vết bầm xanh tím cùng vết thương đỏ tươi, giữa hai chân nhầy nhụa những thứ dơ bẩn màu trắng, khung cảnh hỗn độn. Một giọng nói điên cuồng quát bằng tiếng Anh: "Mau, xẻo một miếng thịt đi, giá nướng nóng hết rồi." "Xẻo thịt là hư hết, sao chơi nữa được!" Một giọng khác cười nhạo phản đối. Màn ảnh run lên, hình ảnh vụt tắt, chỉ còn tiếng cười càn rỡ của một số người. "Vậy đâm mấy dao chắc được chứ?!" Giọng nói ban đầu lại vang lên. Màn ảnh lung lay xuất hiện trở lại. Trên màn hình có thêm một gã da trắng trần truồng, bụng to rũ, tay cầm một con dao gọt hoa quả. Ánh sáng rất kém nhưng vẫn có thể thấy rõ gương mặt hắn. Hắn ngồi xổm xuống, dùng dao múa may trên người một cô gái trong số đó, đều là những bộ phận cực kỳ hạ lưu. Cô gái run rẩy kịch liệt, phát ra tiếng nức nở rất khẽ, ngập tràn sợ hãi, nhưng cô ta lại không giãy giụa. Không rõ là bị đánh đến sợ, biết giãy giụa sẽ nhận lại đòn hiểm hay vì đã không còn sức lực. Mũi dao trên tay gã đàn ông cuối cùng nhắm ngay ngực trái. Hắn cười gian ác, múa may chọn góc độ, rồi chậm rãi cắt xuống. Da rách mở, phần thịt trắng lật ra, máu tươi lập tức tuôn trào kích thích tròng mắt người nhìn. Thân thể cô gái vì đau đớn mà điên cuồng vặn vẹo. Tiếng kêu thảm thiết xé toạc tim phổi khiến Thẩm Quyến run rẩy, cảm giác ghê tởm trong dạ dày điên cuồng quặn trào. Cô che miệng, ép buộc bản thân xem tiếp. Màn ảnh lắc lư dữ dội, một tiếng nghẹn ngào thật khẽ vang lên sát bên tai. Rất ngắn ngủi, chỉ nháy mắt đã im bặt, khiến người ta không khỏi hoài nghi liệu có phải ảo giác. Có người vọt vào màn ảnh, quát câm mồm, rồi bịt chặt miệng cô gái. Gã đàn ông điên cuồng đẩy người, rống lên một tiếng như dã thú. Lưỡi dao sống sờ sờ găm vào da thịt, máu chảy ồ ạt. Cô gái kia trực tiếp ngất đi vì đau đớn. Gã đàn ông không thấy được vẻ giãy giụa thống khổ, không nghe được tiếng kêu la thảm thiết bèn lộ vẻ chán nản. Hắn vặn đầu, rồi bất chợt nổi điên, tát cô gái mấy bạt tai thật mạnh. Thấy người vẫn không phản ứng, hắn tặc lưỡi một tiếng, quẳng dao sang bên, rồi đè lên người cô gái mà phát tiết thú tính. Một cô gái khác co rúm người, liều mạng kiềm nén tiếng khóc, không thể khống chế mà run rẩy khiến người xem chua xót. Nhưng cô ta cũng không tránh thoát. Mấy gã đàn ông bước ra, động tác thô bạo, rõ ràng là ngược đãi. Đôi mắt khô khốc của cô gái xuất hiện trên màn ảnh. Cô ta đờ đẫn nhìn về một hướng, ánh sáng trong mắt hoàn toàn lụi tàn, không có tiêu cự, không có đau khổ, không có sợ hãi, như thể mất đi tri giác, đã chết. Trên người gã đàn ông dính đầy máu. Hắn tặc lưỡi, lau bàn tay máu me lên mặt cô gái. Đó là một gương mặt có thể nói là tuyệt sắc, nhưng cô ta đã định sẽ như đóa hoa đỏ thắm bị vùi dập trong đất, bị nước bùn vấy bẩn. Gã đàn ông như vớ được thứ gì thú vị, ha hả cười càn rỡ. Hả hê một trận, tiếng cười lại bất chợt im bặt. Hắn trầm mặt, đứng dậy, đá cô gái bị tra tấn đến không biết sống chết qua một bên như khối thịt nát, lẩm bẩm một tiếng: "Không thú vị." Hắn nhìn ngó chung quanh, rồi bất chợt quay đầu. Đôi mắt đỏ sậm, long sòng sọc đầy thú tính bắn thẳng về phía màn ảnh, lộ ra một nụ cười gian ác, nói: "Mày, tới đây." Màn ảnh sợ hãi rụt lui. Video đến đây chấm dứt. Không biết qua bao lâu, Thẩm Quyến mới hồi phục tinh thần. Thứ này không giống với những cảnh trong phim kinh dị, nó là thật sự, không nhìn ra được một chút nhân tính nào. Ác niệm hờ hững. Xem xong video cũng hệt như nghe được câu chuyện của Mạc Doanh, nó không hề dao động. Nhưng khi nhìn đến phản ứng của Thẩm Quyến, nó lại hết sức lo lắng, dè dặt nhìn sang: "Chị có ổn không?" Ánh mắt Thẩm Quyến khó khăn lắm mới có lại tiêu cự, tập trung vào ác niệm, hỏi: "Lúc Tiểu Ca gặp được cô gái bên ngoài siêu thị thì có phải đang mặc chiếc áo này không?" Ác niệm ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu. "Siêu thị nào? Thời gian cụ thể?" Thẩm Quyến lại hỏi. Ác niệm trả lời đầy đủ. Thẩm Quyến khép mắt, rút USB, vội vã đi đến khách sạn. Lưu Quốc Hoa thấy cô quay lại, đoán là có việc gì quan trọng, nhưng không ngờ lại là chuyện lớn như vậy. Thẩm Quyến đã phái người đến siêu thị kia giao thiệp, hỏi video giám sát hôm ấy. "Chúc Vũ 1 2 »