Quyển 4: Trường sinh
Chương 61: Thuyền vào càn khôn, trời ảm đạm
"Ở đó thật hoành tráng!" Tiểu Phách Tử kích động vội vàng rời khỏi khoang thuyền, nàng nhìn mọi thứ trước mặt, không nhịn được vẫy vẫy tay phía sau, "Hoài Băng, nàng lại đây nhìn này, chúng ta đến hải vực càn khôn rồi!"
Hoài Băng cùng Chân Nương vội vàng đi ra, Chân Nương mở ra quyển da cừu, nhìn kỹ hình vẽ trên bản đồ, lắc lắc đầu, "Kỳ lạ...!đường này...!giống như vẽ xuống thì phải?"
Vừa dứt lời, Nhược Yên cùng Hoán Thần đồng thời liếc mắt nhìn nhau, như vừa nghĩ ra điều gì, cả hai liền nhìn hải vực càn khôn bên kia.
Khóe miệng Nhược Yên khẽ cong, nhìn Hoán Thần, "Nàng đang nghĩ đến điều gì?"
Hoán Thần mỉm cười ôn nhuận, "Trong hư có thực, trong thực có hư, tuy nói là "thiên lộ", nhưng thật ra là đường chết."
"Sao vậy?" Hoài Băng lại càng khó hiểu.
Nhược Yên gật đầu hiểu ý, nàng mỉm cười nắm chặt tay Hoán Thần, "Có lẽ vùng này là đường chết, nếu như đoán sai, chúng ta đều phải bỏ mạng ở hải vực càn khôn này, nàng thật sự không sợ à?"
"Sợ..." Hoán Thần nắm chặt tay Nhược Yên, "Ta sợ nàng lại làm uổng phí giờ phút này."
Nhược Yên cười thản nhiên, cúi đầu, "Vậy...!nàng hãy theo ta xuống hoàng tuyền thử một lần đi."
"Hoàng tuyền!" Nam Cung Liêu nghe thấy quát to, "Muội muội, muội muốn làm gì?"
"Thuyền đắm ở hải vực càn khôn." Nhược Yên lạnh nhạt nói hết câu, nhìn thấy sắc mặt mọi người đã tái xanh hết rồi, "Càn khôn vô cực, tấm bản đồ vẽ hướng xuống, chắc chắn ngụ ý muốn chúng ta vào biển."
"Lỡ như vào biển rồi không ra được, chúng ta phải chết sao!" Vệ tướng quân hoảng sợ nói.
"Tham sống sợ chết." Lạnh lùng quát to, Hải Lẫm bảo vệ Vân Ca đi ra, nhìn thoáng qua Vệ tướng quân, Hải Lẫm ôm quyền khom người trước mặt Vân Ca, "Mạt tướng nguyện mạo hiểm vì công chúa, ta sẽ xuống biển đầu tiên."
Vân Ca lạnh nhạt lắc đầu, nàng nhìn Nhược Yên, "Công chúa Đại Việt đã dám mạo hiểm như thế, ta đường đường là công chúa Đại Chiếu làm sao chịu thua trí tuệ của nàng được? Ngươi không cần đi đầu tiên làm gì, tuyệt đối ta không thể thua Nam Cung Nhược Yên!"
"Được không vậy..." Hải Lẫm còn muốn nói, nhưng Vân Ca đã ra lệnh cho hắn không cần phải nói nữa.
Nam Cung Liêu nghiêm túc nhìn Nhược Yên, "Thật sự phải xuống biển sao?"
Nhược Yên gật đầu nắm chặt tay Hoán Thần, nàng có chút ngẩng đầu nhìn Vân Ca, "Công chúa Đại Chiếu là kim chi ngọc diệp, ta nghĩ chúng ta không cần phải đi cùng nhau, tránh việc người bị thương tích gì."
Vân Ca cười lạnh, nhìn Hoán Thần chăm chú, "Đa tạ công chúa Đại Việt quan tâm, không ai ngăn được chuyện ta muốn làm, tốt hơn ngươi nên cẩn thận bảo trọng, tránh gặp chuyện không may mới đúng."
Hoán Thần né tránh ánh mắt Vân Ca, mỉm cười ôn nhuận nhìn Nhược Yên nắm chặt tay nàng.
"Tam tỷ, ta tin tỷ." Hoài Băng vỗ vai Nhược Yên, "Ta sẽ xuống cùng tỷ."
"Hoài Băng, ta cũng đi!" Tiểu Phách Tử hít sâu, chớp chớp mắt nhìn Hoán Thần, "Con mọt sách, lần này ta sẽ không thua ngươi!"
Chân Nương có chút kinh ngạc pha lẫn hoảng sợ nhìn mọi người, bỗng nhiên nàng cảm thấy có đôi mắt sáng rực nhìn mình.
Nàng khẽ liếc mắt nhìn thử, bất chợt hoảng hốt nhìn thấy đôi mắt quan tâm của Vệ tướng quân, làm nàng bối rối né tránh.
Vệ tướng quân buồn bã cúi đầu, Chân Nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao khoảng cách giữa hai ta lại trở nên xa xôi như thế?
Nam Cung Liêu nhìn hải vực càn khôn bên kia, không nhịn được hít sâu, "Nếu muội muội đã nói chúng ta phải xuống biển, vậy thì ca ca sẽ đi cùng muội lần này."
"Được!" Nhược Yên gật đầu mỉm cười, nhìn Nam Cung Liêu ra hiệu thuộc hạ lái thuyền về phía hải vực càn khôn.
Tiếng sáo lạ thường, ung dung đi đến.
"Bạch tiền bối!" Hoán Thần nhìn thấy Bạch Lệ Trung một mình trên thuyền nhẹ nhàng đi đến từ phía xa.
Mấy con trùng độc bay quanh Bạch Lệ Trung, vô cùng tinh nghịch giống như hài tử.
"Điện hạ, công chúa, cả đời Bạch mỗ mang ơn hoàng thượng, được người trọng dụng không cách nào báo đáp." Bạch Lệ Trung thản nhiên vẫy tay nhìn Nam Cung Liêu, "Hải vực càn khôn không biết là tốt hay xấu, nếu như muốn xuống biển, cũng không chắc có thể thuận buồm xuôi gió, vì vậy hãy để cho lão phu đi trước đi."
"Bạch vu y." Trong lòng Nam Cung Liêu nóng lên, ôm quyền áy náy nhìn Bạch Lệ Trung.
Bạch Lệ Trung ngẩng mặt nhìn bầu trời cao xa, hét một tiếng dài, sau đó đưa cây sáo lên mép thổi khúc nhạc du dương, trùng độc bên cạnh đồng loạt vỗ cánh, bay vòng quanh trên không, bỗng nhiên biến thành một đàn trùng độc ước chừng hơn trăm con bay về phía hải vực nước xoáy bên kia.
Sóng biển cuồn cuộn, đột nhiên hiện lên một bóng đen ngay giữa hải vực càn khôn, tức thì bóng đen ấy liền nuốt sạch trùng độc đang bay đến, cuối cùng tan biến xuống nước.
Mọi người trên thuyền đều kinh hãi, thì ra ngay giữa trung tâm nước xoáy vẫn còn ẩn giấu một con quái vật!
Rốt cuộc chân mày nhíu chặt của Bạch Lệ Trung cũng chậm rãi giãn ra, liếc mắt nhìn Hoán Thần chăm chú, "Tô Hoán Thần, ngươi hãy nhớ kỹ lời nói này, sau này công chúa phải dựa vào ngươi bảo vệ rồi."
"GÀO -!" Đột nhiên tiếng hú quái dị từ dưới dòng nước xoáy vang lên, một con quái thú to lớn dữ tợn bay thẳng ra ngoài, thè chiếc lưỡi đỏ, chỉ thấy chiếc lưỡi của nó bám đầy trùng độc.
Sóng biển dâng trào, giữa dòng nước xoáy mở ra một miệng nước hút lấy nước biển trên mặt.
"Nhanh, xuống biển đi!" Bạch Lệ Trung vội vàng hét to.
Nam Cung Liêu nhanh chóng phất tay, ý bảo thuộc hạ chèo thuyền lướt đến hải vực càn khôn.
"GÀO -!" Chiếc lưỡi con quái thú kia bị đau, nó đang muốn tấn công về phía Bạch Lệ Trung, nhưng liếc mắt thấy một đám người đang muốn xông vào cửa, nó liền xoay người lại tấn công nhóm người Nam Cung Liêu.
Bạch Lệ Trung thổi lên khúc nhạc đuổi trùng, đám trùng độc trên lưỡi đồng thời chui vào miệng nó.
Quái thú bị đau, tức giận trợn đôi mắt đỏ ngầu, hung hăng rống to nhìn Bạch Lệ Trung, ùm một tiếng chui xuống biển, bơi nhanh đến chỗ Bạch Lệ Trung.
"Bạch vu y..." Trong lòng Nhược Yên nhói đau, nhìn ông lão tóc trắng đứng giữa trời đất híp mắt mỉm cười, như thế là quyết định đi rồi sao, nhìn ông ấy không sợ hãi chút gì.
Thuyền rơi vào trung tâm nước xoáy, đột nhiên bị một sức mạnh kinh khủng từ hút lấy từ dưới biển.
Hoán Thần hốt hoảng ôm thật chặt Nhược Yên, "Không được buông tay!"
Nhược Yên ôm thật chặt Hoán Thần, dựa sát vào lòng nàng, "Được!"
Sóng lớn dâng lên đập vào mắt, lại thêm một bóng đen ngoi lên từ giữa trung tâm nước xoáy.
"Công chúa cẩn thận!" Hải Lẫm vội vàng rút kiếm bảo vệ Vân Ca, hắn đẩy Vân Ca ra xa, kêu to, "Đi!"
Thân thể Vân Ca lảo đảo, trong lúc bối rối níu áo Hoán Thần, nhưng chưa kịp ổn định thân mình, đã ngã cùng Hoán Thần về phía mép thuyền.
"Muội muội!" Nam Cung Liêu hoảng sợ gọi to.
Tiểu Phách Tử cùng Hoài Băng đồng thời đưa tay nhưng không còn kịp kéo lại các nàng, thì đã bị chiếc đuôi lớn của bóng đen kia đánh bay ra xa, rơi xuống lỗ đen ngay giữa trung tâm nước xoáy.
Hoán Thần vươn tay kéo Vân Ca, chỉ cảm thấy mình không thể đứng vững dễ dàng, nghiêng ngã một hồi liền mang theo Nhược Yên ngã xuống hắc động bên dưới.
"Công chúa!" Hải Lẫm hốt hoảng kêu to, cuối cùng không thể đến kịp.
Bóng đen lướt đên phát ra tiếng gầm giận dữ, "GÀO -!" Thì ra không chỉ có một con quái vật biển dưới này!
"Muội muội!" Nam Cung Liêu nghiêng ngã một hồi, cuối cùng vững vàng nắm chặt mép thuyền, lo lắng nhìn Nhược Yên biến mất trong hố đen.
"Điện hạ cẩn thận!" Vệ tướng quân bảo vệ hai bên Nam Cung Liêu, không quên đưa tay nắm chặt tay Chân Nương giúp nàng không rơi xuống hố.
"Nghiệt súc!" Hải Lẫm gào to, rút ra trường kiếm tấn công quái vật kia.
"GÀO!" Quái vật quẫy đuôi đánh bay trường kiếm của Hải Lẫm.
Hải Lẫm cảm thấy cổ tay đau đớn, sau một hồi tê dại khiến cho hắn hít sâu, chưa kịp ổn định thân mình liền bị sóng lớn ập đến từ phía sau đẩy hắn đến gần cái miệng khổng lồ của con quái vật kia.
Một mùi tanh hôi xông thẳng vào miệng Hải Lẫm, làm hắn ho kịch liệt.
"Nghiệt súc!" Hải Lẫm âm thầm cắn răng, cầm kiếm trong tay đâm vào lưỡi quái vật.
Thanh kiếm đâm vào lưỡi khiến quái vật kia gầm lên thảm thiết, quẫy đuôi khổng lồ quấn lấy Hải Lẫm.
Vệ tướng quân dẫn Chân Nương đến cạnh Nam Cung Liêu, sau đó hắn rút kiếm ra, "Làm sao ta để mỗi mình tướng quân Đại Chiếu làm anh hùng? Đại Việt không thể thua chịu thua được!" Vừa dứt lời, Vệ tướng quân quay đầu nhìn thoáng qua Chân Nương, "Bảo trọng!"
Rút trường kiếm, Vệ tướng quân hung hăng chém ngang chiếc đuôi khổng lồ của quái vật kia, trường kiếm đâm vào thịt khiến nó đau đớn vùng vẫy kịch liệt.
Thuyền lướt đến hố đen, sóng biển mãnh liệt đẩy thuyền đi, hiện giờ toàn bộ thuyền đều nhờ vào lực đẩy của sóng biển.
Bỗng con đường sáng trở nên tối sầm, quái vật biển bị đau vất bỏ Hải Lẫm trên thuyền, hung hăng liếc nhìn Vệ tướng quân, đôi mắt màu xanh lục vô cùng u tối nhìn thấy rõ trong đêm.
Nước biển tràn vào mãnh liệt, tiếng sáo đuổi trùng bên ngoài biến mất, quái vật biển kia xoay người đuổi theo.
"Hợp Hoan, chúng ta thừa dịp này đi nhanh đi!" Mộ Ly âm thầm kéo tay Hợp Hoan bước đi trong bóng tối.
"Lục muội, mọi người đợi ta!" Chân Nương nghe thấy giọng nói trong bóng tối, vội vàng gọi.
"Các người muốn đi đâu?" Nam Cung Liêu kêu to, nhưng không thể ngăn được Chân Nương bỏ đi.
"Điện hạ, đừng chạy loạn!" Vệ tướng quân lo lắng, mượn đôi mắt màu xanh u tối của quái vật kia xác định vị trí của Nam Cung Liêu, chạy đến cạnh hắn, bảo vệ hai bên.
Chân Nương, không lẽ nàng tuyệt tình đến thế, không muốn nhìn thấy ta sao? Trong lòng buồn bã, Vệ tướng quân che chắn cho Nam Cung Liêu, "Điện hạ, chúng ta nhảy xuống đi!"
"Được!" Nam Cung Liêu gật đầu liên tục, nhảy xuống cùng Vệ tướng quân.
Hải Lẫm âm thầm cắn răng, thoát được chiếc đuôi to lớn của quái vật kia, sau đó xoay người nhảy xuống.
Bên tai là tiếng sóng biển cuồn cuộn, từng đợt nối liền ập lên người làm toàn thân ướt đẫm.
Không biết sẽ trôi về đâu, mọi thứ trong đêm mờ mịt, vô cùng quỷ dị.
"Hợp Hoan, đừng buông tay!" Giọng nói Mộ Ly vang lên trong bóng tối, nhưng Hợp Hoan vẫn chưa kịp trả lời, chỉ thấy dưới chân chạm phải thứ gì lạnh như băng, cuối cùng kéo theo Mộ Ly ngã xuống hồ nước lạnh buốt.
Đột nhiên nơi này trở nên sáng rực, Mộ Ly cùng Hợp Hoan ngoi lên khỏi mặt nước, hai người nhìn thấy bọn quái vật kia không dám đến gần mà lại lui về, dường như chúng e ngại điều gì ở đây.
Có chút nhẹ lòng, Mộ Ly kéo Hợp Hoan lại gần mình, "Không sao, tạm thời an toàn rồi, chúng ta đi tìm tam tỷ cùng mọi người đi."
Hợp Hoan gật đầu, lấy lại bình tĩnh nhìn Mộ Ly, quan tâm hỏi: "Nàng không sao chứ?"
"Không chết được." Mộ Ly mấp máy môi, nhìn chung quanh một chút, khắp nơi đều yên tĩnh, không nhìn thấy Nam Cung Liêu cùng mọi người rơi xuống, cũng không nhìn thấy chiếc thuyền bị sóng biển đánh xuống, chẳng lẽ mọi người đều không rơi xuống hồ băng giống nhau sao?
"Hoa Mộ Ly!" Đột nhiên Hợp Hoan nghiêm túc gọi, chạm lên mặt nàng, "Vì sao lại nói không chết được ?"
"Ta..." Mộ Ly kinh ngạc nhìn đôi mắt lo lắng của nàng, điều này làm Mộ Ly cảm thấy ấm áp, "Không chết được...!là không chết được, ta...!sẽ không để mình chết dễ dàng như thế...!ít nhất là khi nàng vẫn chưa quên Tiểu Phách Tử, ta sẽ không cam lòng chết."
Hợp Hoan run lên, buồn bã thở dài, "Ta sớm đã không cần nàng nữa rồi..."
"Nhưng vẫn chưa thể buông bỏ nàng, phải không?" Mộ Ly cười khổ, "Không sao, ta sẽ đợi..."
"Nàng..." Đôi mắt Hợp Hoan đỏ bừng, chẳng qua chỉ kinh ngạc nhìn nàng, thân thể run rẩy trong hồ nước lạnh buốt.
Mộ Ly ôm chặt nàng trong lòng, "Không cần biết trong lòng lạnh bao nhiêu, ta tin nó cũng sẽ ấm áp lại mà thôi." Mỉm cười thê lương, Mộ Ly nghiêm túc nhìn nàng, "Phải không?"
"Ừm..." Khóe miệng Hợp Hoan khẽ cong, dựa thật chặt vào ngực ẩm ướt của Mộ Ly, nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống hồ nước lạnh..