Bích Hải Quang

Chương 65

"Sột soạt..." Cành cây chậm rãi sinh trưởng trên mặt đất, hơn nữa chúng còn phát ra tiếng vang làm bốn người trong hồ băng vô cùng lo lắng.

"Hợp Hoan..." Mộ Ly cầm thật chặt tay Hợp Hoan dưới nước, nàng mỉm cười nhìn Hợp Hoan, "Có sợ không?"

Hợp Hoan lắc đầu, "Ta còn nợ nàng một chuyện, ta không muốn chết dễ dàng vậy được."

Mộ Ly mỉm cười gật đầu, nhìn thoáng qua Tiểu Phách Tử cùng Hoài Băng hiện giờ cũng đang mười ngón khấu chặt giống mình, không nhịn được cười khẽ, cho dù chết đi chăng nữa cũng không sợ, được ở cạnh người mình thương yêu cũng không uổng cuộc đời này rồi.

"Tiểu Phách Tử, giữ chặt ta đấy, nếu ta chết đuối rồi, chắc chắn sẽ biến thành lệ quỷ quấn nàng đến chết!" Hoài Băng lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử, nàng không nhịn được ôm chặt cổ Tiểu Phách Tử.

"Hì hì." Tiểu Phách Tử ngây ngốc mỉm cười, nàng ôm Hoài Băng thật chặt, ổn định thân mình, trôi nổi trên hồ băng.

"Sột soạt...".

Ra chương nhanh nhất tại == TRÙMTRUYỆ N.NE T ==

Một mùi ẩm thấp nồng nặc đột nhiên bay đến, bốn người tinh tường nhìn con đường nhỏ bên kia, chỉ thấy những cành cây vươn dài chợt rút về, rối rít biến mất ngay đường nhỏ.

Trong lúc khó hiểu, bỗng nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc làm người ta yên tâm, "Những nhánh cây kia sợ lửa, xem thử bọn chúng hại người thế nào?"

"Tam tỷ!" Hoài Băng kinh ngạc kêu to, "Là họ đấy, là tam tỷ!"

"Chúng ta lên bờ nhanh đi!" Hợp Hoan kích động nói, kéo Mộ Ly bơi lên bờ.

Ngọn lửa cháy mãnh liệt, mùi cây cỏ cháy khô lan khắp đường nhỏ cùng miếu thờ.

Bốn người bình tĩnh chờ đợi ngay cạnh đường nhỏ, chờ đến khi ngọn lửa dần dần tắt hẳn, lớp khói dày đặc biến mất thì bọn họ đều kích động chạy vào trong miếu thờ.

"Tam tỷ!" Hợp Hoan nhìn thấy Nhược Yên, nàng kích động ôm chầm tỷ tỷ mình.

Nhược Yên nhẹ nhàng mỉm cười, "Mọi người có sao không?"

"Không sao, không sao đâu, có tam tỷ ở đây, làm sao bọn muội gặp chuyện gì được?" Mộ Ly hốt hoảng kéo Hợp Hoan, "Sức khỏe tam tỷ không tốt lắm, nàng đừng làm xiêm y tam tỷ bị ướt làm tỷ bị cảm lạnh."

"Ừm." Hợp Hoan lui về sau một bước.

"Không sao." Nhược Yên lắc đầu, mỉm cười nắm chặt tay Hợp Hoan, "Mọi người an toàn là được rồi."

"Tiểu Phách Tử, ngươi thử nhìn ngươi đi..." Giọng nói Hoán Thần vang lên, chỉ thấy nàng cắm cây đuốc xuống đất, vừa nói vừa cởi xuống ngoại bào đưa cho Tiểu Phách Tử, "Mặc vào nhanh lên đi, cẩn thận lộ mông khỉ làm người ta cười đấy."

Tiểu Phách Tử xấu hổ cúi đầu, nhìn thấy mình đang rất chật vật, hốt hoảng cầm nhanh ngoại bào của Hoán Thần, sau đó nàng trốn ra sau miếu thờ vội vàng mặc y phục trên người, cuối cùng đành mang đôi hài ướt nhẹp đi ra.

"Mặc Phách, ngươi không mặc y phục kia nữa thì trả cho ta." Mộ Ly cũng cúi đầu nhìn mình một hồi, gương mặt nàng không nhịn được đỏ ửng.

Bỗng nhiên Nhược Yên cùng Hoán Thần nhận ra điều gì khác thường, hai người liếc nhìn nhau hiểu ý, gương mặt cả hai bất chợt đỏ lên ánh vào mắt nhau vô cùng rực rỡ.

Tiểu Phách Tử gật đầu, cầm xiêm y ướt đẫm đưa cho Mộ Ly, "Đa tạ...!đa tạ nhiều..."

"Miễn đi." Mộ Ly nhận xiêm y, nhanh chóng mặc vào.

Hoán Thần lặng lẽ nắm chặt tay Nhược Yên, nàng nhìn những cành cây còn sót lại sau khi bị lửa thiêu cháy, "Ta thấy xiêm y mọi người đều ướt hết rồi, tạm thời cởi ra hong khô y phục đi, sau đó chúng ta lại lên đường."

"Được." Hoài Băng gật đầu, bước lại gần ngọn lửa kia, cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp đôi chút.

Tiểu Phách Tử không cam lòng nhìn miếu thờ, lẩm bẩm nói: "Y phục của ta..." Mặc dù ngọn lửa còn đang cháy hừng hực, nhưng nó không hề cháy dưới chân tượng Phật thì phải, hình như bộ y phục kia vẫn còn đó hay sao.

Một luồng gió thổi phất qua, Nhược Yên đã điểm mũi chân lướt vào trong miếu thờ trước rồi, nàng đi đến dưới chân tượng Phật nhanh tay ôm lấy mớ y phục của Tiểu Phách Tử, ánh mắt nàng vừa nhìn thấy chút lạc hồng đỏ thẫm trên tấm nệm làm mặt nàng đỏ ửng, nàng vội vàng phi thân ra khỏi miếu thờ đáp xuống cạnh Tiểu Phách Tử.

Nhược Yên nhanh chóng đưa y phục cho Tiểu Phách Tử, mở miệng nói: "Thay y phục nhanh đi."

Tiểu Phách Tử vui vẻ gật đầu, nàng liền chạy đến sau miếu thờ thay xiêm y, xõa xuống mái tóc đen dài, sau cùng chạy đến cạnh Hoán Thần trả lại nàng ngoại bào, "Con mọt sách, trả ngươi này."

Hoán Thần buồn cười nhìn Tiểu Phách Tử, nàng nhìn thấy hoa văn rồng trên áo bào Tiểu Phách Tử bị cháy xém mấy chỗ rồi, "Thật sự ngươi muốn mặc thế này à?"

"Không sao, không sao hết..." Phách Tử vỗ vỗ mông, "Miễn là không bị lộ mông khỉ là được, mấy thứ khác không đáng bận tâm."

"Thật không, lộ bụng khỉ kìa!" Hoài Băng vừa nói vừa không nhịn được ôm hông Tiểu Phách Tử, nàng tháo dây cột tóc dài quấn thật chặt ngang hông Tiểu Phách Tử.

Sửa lại áo bào, vừa lúc che lại bụng trắng của Tiểu Phách Tử, Hoài Băng nhẹ nhàng điểm một chút trên trán Tiểu Phách Tử, "Xem nàng nha, sau này còn dám làm quỷ phong lưu hay không?"

"Chuyện này...!chuyện này..." Tiểu Phách Tử ngượng ngùng cười cười, bỗng nhiên nàng nghiêm túc nhìn Hoài Băng, gật đầu liên tục, "Chết cũng không chừa, hì hì."

Tiểu Phách Tử vừa nói xong, làm mọi người ở đây hiểu ý, mỉm cười đồng loạt, có người thương làm bạn thì còn gì nuối tiếc?

Mộ Ly ôm Hợp Hoan vào lòng, mỉm cười thản nhiên nhìn vẻ mặt có chút giật mình của Nhược Yên cùng Hoán Thần, "Ta tin sau này mọi người nhất định có thể bên nhau tiêu dao tứ hải, làm thần tiên quyến lữ vui vẻ cả đời."

"Dụng tâm, không tiếc." Hoán Thần mặc y phục xong, nàng nắm tay Nhược Yên đặt sát trên ngực mình, đôi mắt vô cùng thâm tình nhìn nàng, "Nhược Yên, nếu Trường Sinh Lăng không phải là lời đồn, ta tin nàng sẽ ổn thôi."

"Đột nhiên ta có việc muốn hỏi nàng...!"Gương mặt Nhược Yên đỏ lên, nàng nhẹ giọng hỏi bên tai Hoán Thần.

"Không...!không hề...!không có..." Gò má Hoán Thần đỏ bừng, nàng hốt hoảng nhìn Nhược Yên chăm chú, "Hồi đó...!hồi đó không biết mà..."

"Không biết gì dạ?" Đột nhiên Tiểu Phách Tử cười ranh mãnh, chớp mắt liên tục nhìn Hoán Thần, "Con mọt sách à, con mọt sách ơi, rốt cuộc ta cũng có thể làm một chuyện hơn ngươi rồi."

"Ngươi..." Trong lúc lơ đãng, ánh mắt Hoán Thần nhìn thấy dấu hôn trên cổ Tiểu Phách Tử làm tim nàng đập như sấm, nắm chặt tay Nhược Yên, không hiểu sao lại hơi run rẩy.

"Hiểu mộng tùy sơ chung, phiêu nhiên niếp vân hà.

Nhân duyên an kỳ sinh, giải cấu ngạc lục hoa.

Thu phong chính vô lại, xuy tận ngọc tỉnh hoa.

Cộng khán ngẫu như thuyền, đồng thực táo như qua.

Phiên phiên tọa thượng khách, ý diệu ngữ diệc giai.

Trào từ đấu quỷ biện, hoạt hỏa phân tân trà.

Tuy phi trợ đế công, kỳ nhạc mạc khả nhai.

Nhân sinh năng như thử, hà tất quy cố gia.

Khởi lai liễm y tọa, yểm nhĩ yếm huyên hoa.

Tâm tri bất khả kiến, niệm niệm do tư ta"(*)

Tiếng hát mờ ảo nhưng bên trong lại mang nhiều đau khổ.

"Vương tỷ?" Tiểu Phách Tử nhận ra đây là giọng hát của Vân Ca.

"Đúng rồi, bọn ta quên mất nàng rồi, vừa rồi để nàng nghỉ chân trong đường nhỏ!" Bỗng nhiên Hoán Thần kịp phản ứng, nàng vội vàng quay đầu, chỉ thấy Vân Ca đi khập khiễng từ từ lại gần, không vui nhìn mọi người đang có mặt ở đây.

"Tỷ không sao là tốt rồi." Tiểu Phách Tử le lưỡi nhìn Vân Ca, "Lần này tốt rồi, mọi người đều bình yên gặp lại nhau."

"Tô Hoán Thần, vì sao các ngươi lại ném ta ở đó một mình, đi đâu không biết?" Vân Ca lạnh lùng nhìn Hoán Thần chằm chằm, không nhịn được hét to, đôi mắt thoáng hiện chút uất ức nhìn không thấu.

"Hoán Thần vô ý rồi." Hoán Thần chắp tay ôm quyền, áy náy cúi người trước mặt Vân Ca, "Kính xin công chúa điện hạ thông cảm nhiều hơn."

Nhược Yên mỉm cười nắm chặt tay Hoán Thần, đứng gần Hoán Thần, nàng nhìn Vân Ca nói: "Vi phu thất lễ, tất nhiên người làm thê tử như ta cũng phải nói lời tạ lỗi, công chúa điện hạ Đại Chiếu, ta tin người đường đường là một công chúa, chắc sẽ không để trong lòng phải không?"

Lời Vân Ca muốn nói ngạnh lại cổ họng, nhìn gương mặt tươi cười của Nhược Yên, nhưng nàng không thể phản bác lại được, chẳng qua chỉ u oán trừng mắt liếc Hoán Thần, sau đó cúi đầu cắn răng thật chặt.

Mùi thuốc tản ra nhàn nhạt từ miếu thờ, Mộ Ly nhíu nhíu mày, nàng liếc mắt nhìn bên trong miếu thờ, chỉ thấy sau trận lửa lớn lại sinh ra rất nhiều Linh Chi.

"Ọt...!ọt..." Đột nhiên bụng Hoài Băng kêu vang, ngay lúc nàng bối rối không biết nên nói thế nào thì Tiểu Phách Tử đã vỗ bụng nói trước rồi, "Đói quá rồi nha...!chắc lần này ta sẽ biến thành quỷ chết đói."

Hoài Băng không nhịn được bật cười nhìn Tiểu Phách Tử, nhưng Tiểu Phách Tử lại quay đầu chớp mắt nhìn nàng, mỉm cười nói, "Hoài Băng, không phải nàng đã nói những thứ cỏ Linh Chi kia ăn được sao?"

"Ta nghĩ ăn được." Mộ Ly gật đầu, nhưng chỉ cần nhớ đến Linh Chi này được nuôi dưỡng từ xương người làm nàng cảm thấy buồn nôn, nhưng bất đắc dĩ phải ăn thôi, vì nàng rất đói rồi.

"Vậy..." Tiểu Phách Tử không nhịn được nuốt nước miếng, nhìn Linh Chi kia một chút, lại quay sang nhìn mọi người, "Chúng ta...!ăn không?"

"Tất nhiên là ăn rồi!" Không đợi những người khác nói gì, Hợp Hoan đã phi thân vào trong miếu thờ, hái Linh Chi xong liền bay trở lại, vừa định cắn một miếng, nhưng Mộ Ly đã vội vàng cầm tay nàng.

"Hợp Hoan ngốc, không thể ăn như vậy được." Mộ Ly dở khóc dở cười nhìn nàng, cầm lấy một cây Linh Chi nhẹ nhàng bóc ra lớp vỏ trên thân nó, sau đó đưa cho Hợp Hoan, "Nè, bây giờ ăn được rồi."

Hợp Hoan vội vàng cắn một miếng, nhai nhai trong miệng, "Hương vị ngọt vô cùng! Ăn ngon ghê!"

Yêu chiều nhìn Hợp Hoan chăm chú, Mộ Ly mỉm cười lắc lắc đầu.

"Ta cũng muốn ăn!" Tiểu Phách Tử vội vàng kêu to, chạy vào trong miếu thờ hái một đống Linh Chi, rồi chạy ra để xuống đất, nàng học theo Mộ Ly lột sạch lớp vỏ bên ngoài, chỉ ăn thịt bên trong, quả nhiên là hương vị ngọt ngào tan chảy trong miệng.

Hoài Băng không vui kéo áo Tiểu Phách Tử, "Tiểu Phách Tử..."

Dường như Tiểu Phách Tử nhận ra điều gì, vội vàng lột một cây đưa cho Hoài Băng, "Đừng giận, đừng giận nha, vừa rồi ta đói bụng ghê hồn luôn, hì hì."

Hoài Băng nhận Linh Chi, gương mặt lạnh băng của nàng thoáng hiện chút vui vẻ, chậm rãi đưa Linh Chi đến gần miệng nếm.

"Linh Chi trị thương rất công hiệu, ăn nhiều chút đi, nó cũng có khả năng làm tăng tuổi thọ." Mộ Ly thản nhiên nói, khẽ cắn một miếng Linh Chi trong tay.

"Nhược Yên, ta hái thêm mấy cây cho nàng nha." Hoán Thần mỉm cười nhìn Nhược Yên, vừa nói xong Nhược Yên đã nắm tay nàng thật chặt, mỉm cười nói, "Đợi đã."

"Chúng ta cùng đi." Nụ cười của Nhược Yên vô cùng thương tiếc, nàng cúi đầu nhìn vết thương trên tay Hoán Thần, không nhịn được giơ tay xoa nhẹ lưng Hoán Thần, "Trên người nàng bị thương nhiều vì ta như thế, nàng cần phải ăn nhiều hơn."

Hoán Thần dịu dàng mỉm cười, im lặng gật đầu, hai người nắm tay nhau vào miếu thờ, đáy mắt chiếu rọi dung nhan lẫn nhau, giống như thần tiên quyến lữ làm người ta không nhịn được tán thưởng.

Vân Ca lạnh lùng nhìn hai người trước mắt, không nhịn được nắm chặt tay, Tô Hoán Thần, người đứng bên cạnh ngươi nên là ta...!Căm hận hít thật sâu, Vân Ca tự mình vào miếu thờ, cúi người lấy một cây Linh Chi, tự lột vỏ tự ăn.

"A..

a..."

Vừa ăn một miếng Linh Chi mọi người liền nghe thấy một tiếng ca u oán vang lên.

Hoán Thần cùng Nhược Yên theo bản năng nhìn Vân Ca bên cạnh, không phải nàng hát sao!

Vậy...!ai đang hát thế?

Hoán Thần cảnh giác nhìn chung quanh, không hiểu sao cảm giác lạnh lẽo từ từ dâng lên.

Nhược Yên đút Hoán Thần ăn Linh Chi, sau đó nắm tay nàng, "Hoán Thần, ăn trước đi, ta nghĩ...!điều chờ đợi chúng ta trong Trường Sinh Lăng không phải chỉ có hoa cỏ này thôi đâu, có lẽ còn có thứ đáng sợ hơn thế nữa...!nếu như nàng không nhanh chóng khỏe lại, ai có thể theo ta đồng sanh cộng tử được, đúng không?"

Hoán Thần mỉm cười, ăn một miếng Linh Chi, "Đúng thế, đồng sanh cộng tử."

- -------

(*) Tạm dịch: Bài thơ: "Hiểu Mộng" của Tống Đại.

Bài thơ dùng mộng để nói lên chí lớn và lí tưởng của mình, và chán ghét cuộc sống, yêu thích tự do.

"Mộng mới lúc ban đầu, gió thổi mây nhẹ bay.

Âm thầm sinh duyên số, gặp gỡ đóa hoa xanh.

Gió thu không gì tốt, thổi hết hoa sớm mai,

Cùng lên thuyền ngắm sen, ăn táo cũng như dưa.

Vui vẻ ngồi như khách, lời hay ý cao đẹp.

Ý xấu ưa cãi cố, lửa nóng dùng nấu trà.

Tuy không giúp đế công, cuộc vui không thể dừng.

Đời người chỉ như vậy, cần gì về cố gia.

Đứng lên sửa y phục, bịt tai trút muộn phiền.

Dù hiểu không thể nhận, mỗi niệm đều do ta.".