Biến Dị: Dị Giới

Chương 45-2: Ngoại Truyện 1000 năm sau (Phần 1)

Tại đất nước xa xôi vùng ngoại ô phía Nam thành Hicarim. Nơi này từng là một vùng đất nghèo khổ với nhiều bệnh dịch hoành hành, không nhưng thế, nơi này còn là vùng đất khô cằn đầy cát sỏi trong khi nước hầu như rất hiếm hoi.

Nhưng hiện tại, đất nước đang trở nên phồn thịnh hơn bao giờ hết, một đất nước tưởng chừng đã đi vào cõi chết thì bây giờ lớn mạnh đến mức có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với các quốc gia khác trên bản đồ dị giới này.

Tại một đô thị tấp nập người qua lại. Người ta đang reo những mặt hàng buôn bán, tiếng cười nói giòn giả không bao giờ dứt. Những người qua lại ngày một nhiều, chủ yếu là các thương gia hay những nhà lái buôn.

Còn có cả trẻ con đang nô đùa chơi những trò chơi dân dã. Thậm chí tại các con hẻm, nhiều chợ đen mở ra hoạt động suốt ngày đêm không biết bao giờ là nghĩ. Người dân gần như được sống trong ấm no của tự do.

Buổi sáng ở nơi này là sự hoạt động của các thương nhân đến để trao đổi hàng hóa, đặc biệt là lúc nào cũng thế, cứ đến giờ bọn họ lại xuất hiện. Còn về đêm, sự nô đùa cười nói lại hiện ra ở các nhà hàng ăn uống hay những khu "Bướm Đêm" đã luôn là một điều quá đỗi bình thường.

Nếu nhìn sơ bộ là như vậy, nhưng thực tế không có cái gì gọi là vĩnh cửu cả. Nơi này, thay thì được thống trị bởi một vị vua, nhưng thực tế lại được kiểm soát bởi một hội Guild mạo hiểm giả đứng đầu thế giới {Guild Christianity }

Còn nếu nói về vị vua thời này, chẳng khác gì một bù nhìn, không quyền lực cũng chẳng có tiếng nói. Chỉ duy nhất, người có quyền lực tối cao, đồng thời cũng là người mạnh nhất trong hội Christianity , Kanagi Kan, Thất Tọa, người đứng đầu Guild lúc bấy giờ.

Hiễn nhiên người đó mới là người kiểm soát toàn bộ đất nước Ikarias

..

..

..

Tại một khu rừng nhỏ ven cổng thành Hitsu, bầu trời lúc này đã tắt nắng chỉ để lại một màn đêm dày đặc.

Chỉ có ánh sáng của vầng trăng yên bình nhưng không khí thì vẫn làm cho một con người cảm thấy sợ hãi và âm u.

Hiện tại đang có hai đứa nhóc đang lần mò đến hang động Mashitu để tìm kiếm mảnh vỡ linh hồn có khả năng chữa lành mọi vết thương mà nhiều người đang đồn đại.

Cả hai đều là con trai và trạc tuổi nhau, tuy chỉ mới 14 tuổi nhưng tính khi đã tỏ ra rất trượng nghĩa và dũng cảm, vì thế nên cả hai mới có quyết định đi vào cái hang động đáng sợ này vào ban đêm.

Lí do là hang động Mashitu là một nơi có đầy quái vật cũng như là dungeon, nơi các mạo hiểm giả thường đến nơi đây để luyện cấp độ cũng như kinh nghiệm và tiền.

Cái hang động này được hình thành cách đây mới một trăm năm nên vẫn chưa có ai chinh phục được nó cả.

Hiện tại, người mạo hiểm giả kì cựu cũng chỉ mới chinh phục được có 65 tầng. Vì vậy mà nơi này vẫn còn rất nguy hiểm.

Nếu như cả hai đứa nhóc đi vào buổi sáng, hiển nhiên chẳng có ai cho chúng vào cả, mà nếu có đi vào thì cũng bị đuổi ra, vì thế nên cả hai mới quyết định đột nhập vào buổi tối.

Tuy là bằng tuổi nhau nhưng tính cách thì hơi khác biệt đôi chút, người liều lĩnh hơn tên Natsu còn đứa còn lại tên Hira.

"Này, chúng ta có nên làm vậy không, dù sao không chắc chắn là sẽ tìm thấy mảnh vỡ cả, chắc chắn đó chỉ là lời đồn mà thôi"(Hira)

"Đừng nhát gan thế chứ, cậu nghĩ mình vào nơi này chỉ để tìm kiếm thứ đó thôi à"(Natsu)

Cả hai vừa nói chuyện vừa mò đường đi sâu vào trong lòng hang, thứ soi sáng lúc này để cả hai đều nhìn thấy đường chỉ có một cây gậy được niệm phép [Flash] lên mà thôi.

Natsu quay đầu nhìn Hira với nụ cười khúc khích làm cho Hira thắc mắc.

"Hể ~~ chứ cậu muốn tìm kiếm thứ gì vậy ?"(Hira)

"Tất nhiên là quái vật rồi"(Natsu)

Lần này Natsu cười một cách đầy tự tin.

"Hả ? là sao chứ ? để làm gì ? cậu bị điên à, chúng ta không phải là mạo hiểm giả đâu đấy, thậm chí mình với cậu chỉ có thể xài một vài phép thuật cơ bản, cậu nghĩ gì trong đầu vậy Natsu"(Hira)

Nghe những câu chửi mắng của Hira, Natsu đã lấy tay che lại, cứ như là cậu đã biết trước tình huống này rồi vậy.

"Bình tỉnh nào Hira, mình biết là chúng ta còn quá yếu, vì vậy mà cần phải tăng kinh nghiệm thực chiến cậu hiểu không, ở trường toàn dạy lí thuyết chán phèo đến mức phát ngán ra ấy, cứ như thế thì đến bao giờ hai tụi mình mới vào được Guild Christianity chứ "(Natsu)

"Cậu vẫn có ý định vào hội đó à, nên nhớ là hội mạnh nhất thì chỉ tuyển chọn những người mạnh nhất mà thôi, đừng ảo tưởng trong khi cậu chẳng có gì trong tay cả"(Hira)

"Vì thế nên mình mới tìm kiếm thứ gì đó đây này, chẳng phải đây là cơ hội sao"(Natsu)

Hira đập vào mặt mình, cứ như cậu ta muốn nói dù cho có nói gì thêm cũng chẳng thể ngăn cản tên nhóc đã không thông minh mà còn tỏ ra nguy hiểm này.

"Haizzz ~~~ được rồi, tuy cậu vậy, nhưng mình nói trước nếu như có nguy hiểm gì thì phải chạy ngay đấy"(Hira)

Natsu để tay lên trán như một người lính đang tuân thủ mệnh lệnh mà dõng dạc nói.

"Vâng, thưa sếp"(Natsu)

Sau đó cả hai cười lớn một cách hồn nhiên trong khi tiếp tục di chuyển đến tầng tiếp theo của hang động.

Khoảng một lát sau.

"Chờ đã, mình nghe thấy tiếng bước chân"(Natsu)

Cả hai ngay lập tức nấp sau tảng đá gần đó và quan sát xung quanh.

Đúng như Natsu nghe thấy, chỉ vài giây sau, một con Orge khổng lồ xuất hiện với cây gậy to đang còn nhỏ những giọt máu tươi, thậm chí trên miệng nó còn dính một mẫu xương của con vật nào đấy.

"Chúng ta nên là gì đây, không thể đánh nhau với nó"(Hira)

"Đừng lo, mình có cách"(Natsu)

Chưa kịp để Hira hỏi lại, Natsu đã kéo cậu ta đi trong sự thắc mắc .

Con Orge tiếp tục hướng đi của nó, tuy thính giác và Thị giác của con quái vật đầy răng nhọn này rất yếu ớt nhưng bù lại nó đó khứu giác cực kì nhạy bén.

Vì vậy mà nó đang đi theo hướng khi ngửi thấy mùi thịt tươi phía trước mà không nghi ngờ gì cả.

Vừa đến nơi, con Orge thấy một miếng thịt cừu còn tươi nên vội cúi đầu xuống mà ăn ngấu nghiến. Nhưng mọi việc đâu dễ dàng như thế.

Chỉ mới cúi đầu, Natsu đã nhảy ra và đâm thẳng từ trên xuống khiến đỉnh đầu của Orge phụt máu. Vì quá đau đớn mà nó la hét, cánh tay vung lung tung khi không thể thấy được gì cả.

Chưa dừng lại, Hira từ phía sau lưng con Orge đang dãy giụa, cậu ta đã dùng phép tê liệt khiến nó gục xuống mà chẳng thể làm được gì thêm.

Tất nhiên là nhóm Natsu và Hira đa chiến thắng bằng cách mai phục với miếng thịt cừu tươi rói.

"Hmm.... thật là một kế hoạch nhàm chán"(Hira)

"Chứ cậu muốn kế hoạch gì nữa chứ, như thế này là tốt rồi hahahaha"(Natsu)

"Vậy !! miếng thịt đó ở đâu ra vậy"(Natsu)

"Ah~ miếng thịt hả... hahaha.... mình thấy có lối đi này, đi thôi"(Natsu)

Natsu cười trừ và gãi đầu đánh trống lãng, còn Hira chỉ biết thở dài ngao ngán.

"Con xin lỗi ông Maru, con sẽ đền lại miếng thịt cho ông sau"-Hira thì thầm

Tiếp tục cuộc thám hiểm, cả hai tiến sâu vào hang động. Nhưng lần nay có gì đó hơi kì lạ làm Hira tò mò

"Này, đây là gì vậy, hình như nơi này có lối đi thì phải"(Hira)

"Hả ? mình có thấy gì đâu chứ, đó chẳng phải là một bức tường thôi sao, mình nhìn thấy ở chổ kia có lối đi xuống, chúng ta nên đi thôi"(Natsu)

"Nhưng thật sự mình nhìn thấy cánh cửa đang hiện lên trước mặt mình cơ mà, chẳng lẽ cậu không nhìn ra ư"(Hira)

Hira tiếp tục chỉ tay vào nơi cậu ta nói là có cánh cửa, nhưng Natsu thì vân làm mặt ngơ ngác khi không thấy gì cả.

Với vẻ mặt đó nên Hira bỗng kéo Natsu đến và chạm vào nơi cậu nói.

Bỗng một ánh sáng chói đến mức khiến cả hai choáng ngợp.

"Không.....g"

"GÌ vậy chứ...."

"AHHHHHHH"

..

..

..

"Này, cậu không sao chứ"(Hira)

Hira đang từ từ kéo tay Natsu đứng dậy.

"Chỉ hơi choáng thôi, chúng ta đang ở đâu đây"(Natsu)

"Mình không biết, nhưng nơi này thật kì lạ"(Hira)

Cả hai đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này vẫn là một hang động nhưng các bức tường hoặc đất đá đều phủ lên những mãnh pha lê phát sáng rực rỡ đầy màu sắc khiến nơi này trở nên cực kì đẹp đẽ.

"Nơi này vẫn là hang động Mashitu phải không"(Hira)

"Chẳng biết, mà nơi đây đẹp thật đấy, hay là chúng ta dạo quanh nơi này chút đi, đằng nào cũng phải tìm lối ra cơ mà"(Natsu)

"Nhưng nếu không tìm thấy thì sao, nơi này chẳng ai biết đến thì làm sao mọi người tìm được chứ"(Hira)

Hira thì tỏ ra lo lắng còn Natsu lại thể hiện sự thích thú rõ trên gương mặt.

"Lo gì chứ, mình có đem theo thức ăn và nước uống cho cả hai cơ mà"(Natsu)

Natsu giơ cái túi mà cậu đeo bên hông lên trước mặt Hira, còn Hira chỉ biết thở dài mà chấp nhận lời Natsu nói.

"Được rồi, cũng chẳng có cách nào khác, đi thôi"(Hira)

"Hehe"(Natsu)

Cả hai tiếp tục đi dọc hai bên vách đá vì cắt ngang hai bên bơi một dòng nước đang chảy rất xiết.

Đi khoảng một lúc, cả hai bỗng thấy một cánh cổng to lớn. Nếu như ước lượng thì chắc cao bằng một người khổng lồ, cánh cổng còn được làm bằng sắt nên nhìn sơ là nó rất cứng cáp.

"Cậu thấy có gì kì lạ không Natsu ?"(Hira)

"Chuyện gì chứ ?"(Kira)

"Từ lúc ở trong cái hang rực rỡ này, chúng ta không hề gặp một con quái vật nào cả, thật kì lạ"(Hira)

"Chẳng biết, vấn đề là làm sao chúng ta mở được cái cổng bự này này"(Natsu)

"Tại sao lại có một cái cổng như thế này nhỉ ?"(Hira)

"Cậu thắc mắc nhiều thứ quá rồi đấy Hira"(Natsu)

"Gì chứ, tò mò cũng là sai à ?"-Hira nhăn mặt nhìn thẳng vào Natsu

"À không, nhưng cậu cứ hỏi như thế thì có chúa mới trả lời, vì vậy cậu đừng hỏi mình, hỏi cũng như không thôi"(Natsu)

"Ai hỏi cậu chứ, mình tự hỏi chính bản thân thôi"(Hira)

"Nhưng chúng ta cần làm gì tiếp theo đây, nơi này chỉ có một con đường để đi, vậy thì rất có thể cái cánh cổng bự khủng này là lối ra chăng ?"(Natsu)

"Cũng có thể"-Hira để tay lên cầm suy nghĩ

Trong lúc Hira đang suy nghĩ cách để mở cổng, vì quá chán nên Natsu tiến đến và định dùng sức để mở.

Kì lạ là vừa chạm tay vào, cánh cổng bỗng dưng rung chuyển khiến khu vực xung quanh chấn động.

"Cậu vừa làm gì thế Natsu"-Một giọng điệu quát mắng của Hira

"Mình chả biết, chỉ mới đụng tay vào thôi"(Natsu)

"Cậu bớt táy máy giúp mình được không, lần nào cũng thế cả, đến khi nào cậu mới lớn được chứ ?"(Hira)

"Này, cậu cũng bằng tuổi mình thôi đấy, nhưng mà nhìn kìa, cánh cổng mở rồi này"(Natsu)

Hira tròn mắt kinh ngạc, không ngờ cánh cổng lại mở ra một cách dễ dàng như vậy".

"Chúng ta vào trong thôi"(Natsu)

"Ừm"(Hira)

Tuy nói là như vậy, nhưng dường như Hira vẫn còn ngỡ ngàng đôi chút.

Cả hai tiếp tục bước tiếp, còn đường hai người đi giờ đây vô cùng khó hiểu khi Hira và Natsu đang đi trên một tảng băng trôi lơ lửng trên không trung.

Đến cuối đoạn đường, hai người họ dừng lại khi nhìn thấy một hình tượng làm cho cả hai như bất động.

"Đây là gì vậy chứ ?"(Natsu)

"Không, nói đúng hơn là làm thế nào mà có một con người bị nhốt trong một tảng băng khổng lồ như thế được ?"(Hira)

Đúng vậy, thứ họ thấy đó chính là một người nào đó đang bị đóng băng trong một tảng băng dày rất to và lớn.

Không hiểu tại sao, cứ như bị mê hoặc vậy, Hira bổng nhiên từ từ bước đến và vô tình chạm vào mảng băng đó.

Giống như lúc cánh cửa, vừa chạm vào, tảng băng bỗng nổ ra làm cho Hira và Natsu văng đi nơi khác.

May mắn ra không ai bị thương nặng cả, nhưng đổi lại thứ họ thấy đã làm cho hai người đơ ra.

Từ trong làn khói lạnh khi tảng băng vỡ vụn, từ từ bước ra đó là một cô bé xinh đẹp với mái tóc vàng cùng đồi mắt đỏ tươi như máu nhưng xinh đẹp đến mức thu hút lòng người.

Đó là một vampire, cô ta hiện không có gì che thân ngoài một mảnh vải. Cơ thể nhỏ nhắn, thân hình loli đã làm cho Hira và Natsu đắm chìm vào trong cái đẹp đó mà không thể nói thêm lời nào mặc dù họ đang bị thương bởi vụ nổ.

Nhưng dường như cô bé vampire đó chẳng hề quan tâm gì đến hai cậu nhóc cả. Đôi mắt đỏ tươi của cô hướng về một phía xa xăm.

Và câu đầu tiên mà cô gái thốt lên.

"Kinji, đến lúc rồi sao"