Biến đi, tôi không yêu chú.

Chương 6: Hành Động!

Tao dì nghe xong choáng váng há mồm hỏi lại:" Cháu chạy từ TP N về đây? WTF... Bảo sao nhìn cháu như đi từ hồ bơi ra."

"Đồ dì vô tâm."

Dì Tao nhún vai không cảm thấy mình vô tâm mà trong lòng có cảm giác mình đã giúp ích được gì đó chẳng hạn giúp con bé tiêu calo.

Sau khi tắm gội xong Dương Du trực tiếp đi ngủ mà không học bài, thật ra nhóc cũng hơi không đồng tình với việc này nhưng vì để đảm bảo sức khỏe hay nói cách khác là do nhóc lười vậy. Tối nay nhóc đi vào giấc ngủ rất nhanh, ngủ say như chết quên cả việc ôm cánh tay của dì Tao.

...

"Dậy đi mặt trời mọc đến mông rồi."

Nhóc thoáng giật mình vì tiếng gọi lớn sau đó khẽ chuyển động con ngươi lần này thức dậy trời đã sáng hẳn không còn như mọi khi nữa cũng khiến nhóc cảm thấy không quen, có lẽ vẫn còn sớm, vẫn kịp chạy bộ.

Nhóc ngồi dậy đi xúc miệng, rửa mặt tâm trạng vẫn lờ đờ hỏi dì Tao:"Dì ơi, mấy giờ rồi?"

"Mười một giờ. "

"Dạ?"

"Mười một giờ trưa, cháu không nghe lầm đâu. Mau đi đến phòng ăn, hôm nay còn chưa nộp báo cáo nữa... Thật là..."

"Hic, sao dì không gọi cháu dậy?"

Dì Tao vội vàng đi mở cửa lầm bầm:"Cháu không nói với dì."

"Ả? Mấy hôm trước cháu nói có cuộc thi toán mà."

"Cháu nói tuần sau mới phải thi. Vả lại không ôn một hôm có chết đâu!"

"A~ Thật phiền."

Hai dì cháu thông qua "con ngõ" bí mật trong trung cư mấy bước chân đến nhà ăn.

"Ô, Dì Tao đến rồi hả?" Ông chú đầu bếp vẫy tay gọi sau đó mới xướng tên nhóc. "Chà, Dương du mới dậy hả cháu?"

"Chào chú."

"Ha ha, mọi người nói xem dậy sớm nhiều cũng phải một hôm dậy muộn chứ."

Dì Tao vẫn còn chút lương tâm:"Ai nha, mọi người đừng trêu con bé nữa.

Dương Du ngồi đại vào một bàn trống chờ dì Tao mang thức ăn đến. Dì Tao là nhân viên văn phòng bình thường ăn cơm trưa luôn tại công ti nhưng không biết sao hôm nay còn biết về xem nhóc ra sao.

Dì đem một xuất cơm đến cho nhóc, thuận ngồi đối diện luôn.

"Dì không ăn hả?"

"Không ăn, không kịp giờ."

"Vậy còn về đây làm gì, mất công quá đó."

Dì Tao chống cằm còn nhóc thì vẫn ăn, nhắc lại mới nhớ hôm qua chưa được ăn gì cả.

"Sao nào? Nếu không phải sáng nay thấy cháu ngủ say như chết với lại nhìn mặt mệt mệt dì đã không mạo hiểm việc bị trừ lương rồi.

Này, sếp lớn lại gọi cháu đấy."

Nhóc méo hẳn miêng, mày cau có. "Làm gì?"

"Không biết."

"Thôi dì cứ đi làm đi, cháu tự sử vậy."

"Vậy bai bai nha."

...

Dương Du vẫn bận đồ ngủ trên người, mái tóc ngang lưng vẫn chưa cột lên; chân đi dép lê bước vào căn phòng.

"Cháu chào chú! Cháu đến nộp hợp đồng."

Sếp lớn cầm tờ giấy lên:"Tốt lắm, vậy tôi để hạn cuối tuần này."

WTF? Nhưng hôm nay không phài chủ nhật rồi sao?

"À, chú ơi... Cháu sắp có một khì thi, có thể để cháu thi xong rồi làm nhiệm vụ không?"

"Đây là tác phong của một học sinh giỏi mà tôi đã đào tạo sao?"

Thật không rõ lúc đó Dương Du bị lú gì mà gật đầu đồng ý lia lịa, ít ra cũng phải xin thêm thời gian chứ! Điên mất thôi.

Dương Du về nhà thay đồ chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng trông nghiêm túc ra hẳn. Sau đó nhóc quốc bộ trên con phố đến trường quen thuộc, trạng thái chưa phục hồi xíu nào.

"Dừng"

Khô Quan đang lái xe rất nhập tâm đột nhiên nhận hiệu lệnh của sếp làm tim hắn sắp rớt ra ngoài.

Còn Vương Đại Hựu đang làm việc online, chốc nhìn ra cửa xe thấy một sinh vật quen thuộc bất giác phát ngôn sau đó lại ám chỉ tài xế đi tiếp.

...

"*Cộc... cộc... cộc... Thiên ơi!*" Dương Du đi đến một nhà người bạn trong một con ngõ khá gần trường.

"Chờ xíu!"

Dưới cái nắng gay gắt, nhóc chỉ có chiếc mũ le phòng thân mặt mày cau có theo thời gian.

"Ôi trời, Du hả? Vào nhà đi, xin lỗi làm mày đợi lâu."

"Xin lỗi có ích gì? Lão nương say nắng mất." Dương Du của trách, mắt đánh sang chiếc bàn gỗ nhỏ nhỏ hỏi:"Thiên, mày lại ăn mỳ hả?"

Hắn nhìn qua Dương Du rất dỗi trả lời:"Không có!"

Dương Du dích thân đến chỉ "sợi" mỳ sót trên bàn.

Thiên:"Thôi tao lạy mày, hạt nhỏ tý ty thế mày cũng nhìn được."

"Mày đừng có làm tăng ấn tượng xấu trong lòng tao về mấy thằng con trai nữa.

Không ăn uống hẳn hoi tao điện cho bố mẹ mày đấy."

Thiên lấy khăn lau sạch chiếc bàn thì thấy Dương Du đến ngồi trước máy tính của hắn rồi.

"Ấy, đừng!"

Dương Du bĩu môi:"Có sao đâu, tuổi này xem phim hoạt hình vẫn bình thường mà."

Dương Du thẳng tay kick trang web hoạt hình của Thiên ra đi search một thông tin vô cùng cần thiết.

[Công ty Thường Tại: Tập đoàn đứng nhất nhì trong thị trường nước đã vươn ra đứng top 50 quốc tế.]

[Tin hot, chủ tịch công ty Thường Tại kết hôn?]

[Đối thủ cạnh tranh mới, liệu Thường Tại có đứng vững?]

...

Một loạt tin tức giải trí hiện ra trước mắt Dương Du, sau một hồi lựa chọn nhóc lặng lẽ click vào tin tức xuất hiện thứ hai.

"Trời" Dương Du khẽ thốt lên.

Thiên:"Sao thế?"

Dương Du bàng hoàng, cái ông già đầu tóc bạc phơ, râu ria gần như xùm xuề mặc áo vet: Sếp lớn, thì ra chú nhẫn tâm như vậy.

*Phật ở trên kia cao quá...*

Ôi mẹ ơi, Dương Du lại một phen nữa thot tim bởi âm thanh này. Nhóc quát "Thiên, điện thoại mày kìa."

Thiên đang say xưa với cái máy chơi game bực tức:"Trong ngăn kéo ấy, nghe hộ cái."

Dương Du chẹp miệng, mở ngăn kéo ra nhìn tên người gọi: ÔNG GIÀ.

"A lô, ai đấy ạ?"

"Ô, con dâu đến chơi đấy à?"

Dương DU cười trừ:"vâng, cháu chào bác."

Hang ở bên kia nghe được giong của Dương Du lập tức quên béng truyện định nói với Thiên.

Nhóc mở lời:"Bác gọi có truyện gì thế?"

"Con dâu, con đã nghe nói về thành tích của thằng Thiên chưa?"

"Dạ, đứng thứ hai từ dưới lên trên."

"Chà!"

Dương Du lại cười:"Ôi bác ơi, cậu ấy đã tiến bộ hơn trước rồi, ít nhất thì không còn đứng bét nữa."

"Tốt tốt, con dâu lại đứng thứ nhất đúng không?"

"Hì hì, vâng lần này có chút may mắn."

"A, ta muốn bàn với con một chuyện,... liên quan đến mối quan hệ à không thành tích của thằng Thiên."

"Dạ vâng, bác cứ nói."

"Thế này đi, chỉ cần con kèm thằng Thiên đỗ cùng trường cấp hai với con, ta sẽ... à trả lương cho con đi, một buổi kèm là 500k, nếu nó đỗ thật, 10tr tiền thưởng."

Dương DU trố mắt:"Dạ?"

"Có phải hơi ít không nhỉ? Hay là gấp đôi nhé."

"Không, không cần. Như vậy là đủ rồi bác, con sẽ cố hết sức ạ."

"Vậy thỏa thuận như vậy nhé, ta sẽ gửi hợp đồng đến con sau."

'Vâng."

Cuộc hội thoại vừa nãy đã kích thích cái tính tò mò của Thiên, hắn ngoảnh đầu lại:"Chuyện gì thế, ai vậy?"

Dương Du ngửa cổ ra, cười khanh khách:"Bố mày đấy."

"Sao?Chuyện gì?"

Dương Du:"Muốn biết hả? Tự đi mà hỏi. Tôi đi đây! Bey"