Biến đi, tôi không yêu chú.

Chương 9: Nhỏ xinh

Dì Tao là vậy còn Dương Du thì sao?

Sau cuộc trò chuyện đó, Dương Du với sự chỉ dẫn của thím Lý đã hoàn toàn hiểu rõ cấu trúc ngôi nhà này. Không quá lớn nhưng vô cùng hiện đại.

Tính ra nhà chỉ có hai tầng. Hầu như tầng dưới là thuộc sở hữu của chú Vương chỉ ngoại trừ căn bếp và phòng khách. Còn đâu chính là phòng ngủ và một thế giới sách. Cái phòng sách đó hả? Biết đâu cũng phải đến mấy vạn cuốn, không khác gì thư viện.

Tầng hai thì... Nhóc chỉ có phần tư. Còn lại có vẻ là ban công tổ chức tiệc và một căn phòng nữa.

Dương Du đang nằm trên giường thì thím Lý đã gọi cửa.

"Cô chủ nhỏ, mời cô xuống ăn cơm."

"Vângggg."

Dương Du ngồi trước bàn ăn, nhóc cứ tưởng bàn ăn của người giàu phải rất lố chứ nhưng như thế này cũng tốt!

Ôi mẹ ơi!

"Thím Lý, không cần nấu nhiều món vậy đâu!"

"Cô chủ nhỏ cứ yên tâm ăn; tôi đã theo lệnh ông chủ không cho gia vị vào rồi!"

Hả? Sao hắn biết? Dì Tao?

Tình hình này không ổn rồi.

"Sao vậy cô chủ nhỏ?"

Dương Du mau chóng hồi phục dáng vẻ vui tươi, cười vui vẻ nói:"Cảm ơn thím, cháu sẽ ăn thật ngon miệng ạ!"

"*khụ khụ khụ...*"

"Cô chủ nhỏ không sao chứ?"

"Không không không, cháu không sao cả!"

Nói dối đó! Nhất định đã cho một ít muối vào đồ ăn!

Dương Du ăn xong lên phòng ngồi trước bàn bật máy tính lên. Tuy ở đây mới vài giờ Dương Du đã cảm thấy rất tốt nhưng điều lo lắng nhất vẫn là dì Tao... Ây thôi bỏ đi đằng nào cũng không thể làm gì được.

Hôm nay là mùng 7, hai ngày nữa đến cuộc thi rồi hơn nữa còn vấn đề gia sư. Thật nhức óc mà!

Dương Du ngó ra cửa phòng gọi vọng xuống thím Lý:"Thím ơi!"

Nhóc không thấy tiếng trả lời mới chạy xuống tầng xem. Ồ thì ra thím đang ở phòng bếp dọn dẹp.

"Cô chủ nhỏ có chuyện gì vậy?"

"À... Chuyện cháu muốn hỏi tối nay chú Vương có ăn cơm nhà hay không!"

"Bình thường nếu cậu chủ dùng cơm tối ở nhà sẽ thông báo trước qua thư kí, hay cháu thử gọi cho cô Châu xem."

"Thư kí của chú Vương họ Châu hả thím?"

Thím gật đầu:"Vâng, Châu Tú."

"Vâng."

"Cô chủ nhỏ lấy điện thoại ở bàn phòng khách ấy. Gọi số 1 là thư kí, số 2 là của cậu chủ nhưng phòng cậu chủ đang họp cứ nên gọi cho cô Châu vậy!"

"Vâng ạ, cháu cảm ơn thím."

Dương Du ra ngoài phòng khách ngồi trên chiếc ghế với tay ra lấy chiếc điện thoại phong cách cổ điển.

["A lô, thím Lý hả?"]

Nhóc vội vàng trả lời ["Chào cô ạ, cháu là Dương Du.]

["À, chào cô chủ nhỏ! Để tôi chuyển điện thoại cho giám đốc."]

Hả? What? Sao lại chuyển cho chú ta!

["Dạ không cần..."]

Chưa nói hết câu Dương Du đã nghe thấy tiếng nói khác vọng từ đầu dây bên kia.

["Chuyện gì?"]

Ặc!

["Không có gì; chỉ hỏi chú tối nay có về ăn cơm không? Tôi có việc cần nói."]

["Ừ! Có về nhưng mà hơi muộn. Chờ được thì chờ."]

Dương Du không thèm nói tiếp dập máy.

Thím Lý từ trong bếp đi ra:"sao rồi cô chủ nhỏ; cậu chủ có về không?"

Dương Du chửi thầm trong lòng nhưng vẫn cười tươi trả lời thím:"Chú ấy bảo có về nhưng mà về muộn một chút!"

"vâng! vậy tôi sẽ nấu cả phần của cậu chủ."

Dương Du mỉm cười rồi chạy lên tầng.

Cũng thật nhàm chán! Sách vở không có, những tài liệu trên mạng cũng gần như xem hết; nhóc coi như dỗi rồi! Sắp thi cũng không có gì để ôn kiểu này là ngỏm thật rồi!

A! Còn tủ sách nữa mà!

Thế là Dương Du chạy như bay xuống tầng đi vào phòng khách rộng bao la; miệt mài tìm chăm chỉ. Sau một hồi nhóc dã tìm được một chồng sách toán học đột nhiên nhớ ra, đây đâu phải là sách của nhóc! Cứ thế mang đi thật không ổn lắm đi.

"Thím Lý ơi! Cháu mượn vài cuốn sách trong phòng được không ạ?"

"Vâng, cô cứ lấy đi."

Ok la ~

Nhóc xếp tất cả vào một cái giỏ và bê lên phòng. Như mọi khi nhóc ngồi trước bàn học, thu nhận kiến thức rồi làm bài tập một cách chăm chú. Càng học lại càng ham mà!

Thoáng chốc thời gian đã qua đi trời đã có vẻ chập tối; nhóc chẳng thể tự giác mà phải để thím Lý nhắc đi tắm. Thật không hiểu thế nào cho dù lúc lựa đồ nhóc cũng vẫn còn nhớ đến mấy bài toán vô tình đã bỏ lỡ một khoảng trời bao la là quần áo.

Lúc Dương Du ngồi vào bàn ăn có vẻ là đã hơn tám giờ, Vương Đại Hựu vẫn chưa về nhóc cũng không để tâm lắm vừa ăn vừa chuyện trò cùng thím Lý đang làm việc bên bếp.

"Thím Lý, thím còn làm gì nữa vậy?"

"A, thím dọn dẹp chút ấy mà."

"Thím ăn chưa?"

"Ăn rồi, ăn rồi!"

Hể! Vốn dĩ định chờ thím Lý nói câu chưa ăn ai ngờ nghe được câu này... thật đau lòng quá mà!

Thế là nhóc có chút tự ái ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.