Tạ Mân ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã trở lại phòng bệnh quen thuộc. Có điều không có cảm giác cô đơn mãnh liệt như mấy lần trước nữa, bởi Tùy Ngưỡng đã đến bệnh viện Nhân Sơn từ lúc nào.
Trời vẫn chưa sáng, chỉ có một màu xám bao trùm cả căn phòng, tối tăm, tĩnh lặng, điều dưỡng viên ngồi đối diện hắn, thở nhẹ đến không thể nghe rõ.
Tùy Ngưỡng đứng trong góc tối hành lang nối liền ra phòng khách, trông như một pho tượng điêu khắc cao lớn, khoảng cách giữa hai người xa đến lạ thường, đến nỗi ban đầu Tạ Mân không chú ý tới anh.
Tạ Mân tỉnh dậy, hắn thấy đầu mình nặng nề, chóng mặt, không nhìn rõ thứ gì, cả cổ họng và dạ dày đều có một cảm giác bỏng rát rất rõ ràng. Hắn cau mày muốn chống người dậy, Tùy Ngưỡng cũng lập tức ra khỏi bóng tối. Lúc này Tạ Mân mới phát hiện còn có một người khác trong phòng.
“Tôi đỡ cậu.” Tùy Ngưỡng nói.
Tùy Ngưỡng đỡ tay phải sau lưng hắn, tay trái thì nắm cổ tay Tạ Mân qua lớp áo bệnh nhân. Tạ Mân cảm nhận được nhiệt độ thuộc về con người ở Tùy Ngưỡng, ấm nóng, khiến Tạ Mân đang khó chịu cũng an tâm phần nào.
Điều dưỡng viên cũng đi qua ấn nút nâng giường, hỏi hắn: “Anh Tạ, anh có cần mở đèn không?”.
Tạ Mân nói “Được”, điều dưỡng viên bèn mở đèn trần. Nhưng không ngờ chỉ với ánh đèn như vậy thôi cũng khiến Tạ Mân thấy chói mắt quá mức. Hắn thấy mắt mình đau nhói, vội vàng nhắm tịt lại, ánh đèn sáng rực bên ngoài mí mắt, hắn nghiêng người lại gần Tùy Ngưỡng, không kịp nghĩ nhiều mà vùi mặt vào lòng anh.
“Tạm tắt đi đã.” Tùy Ngưỡng ôm hắn, nói với điều dưỡng viên.
Giọng Tùy Ngưỡng vang lên ngay trên đầu Tạ mân, Tạ Mân chưa khỏi hẳn bệnh, vẫn cực kỳ khó chịu, vô cùng yếu ớt, hắn lưu luyến độ ấm của Tùy Ngưỡng như một thói quen, tạm mất đi năng lực giữ khoảng cách và sự lễ nghĩa.
Nằm viện hai ngày, Tạ Mân cũng khỏe hơn đôi chút.
Bố hắn có đến thăm một lần, lúc đó Tùy Ngưỡng đang đi làm, không ở phòng bệnh. Bố hắn bảo cảnh sát đang điều tra nhân viên đưa cơm của bệnh viện, mà sau khi nhân viên đưa cơm đó giao suất ăn kia cho Tạ Mân thì đã nghỉ việc, tạm thời vẫn chưa biết hắn ta đã đi đâu. Thông tin cá nhân của hắn ta ở bệnh viện là giả, nhưng độ chân thật của nó lại khiến người ta càng thêm nghi ngờ.
“Nghe nói mấy hôm nay con với Tùy Ngưỡng thân thiết lắm,” bố hắn nhướng mày, dạy bảo: “Cuối cùng cũng biết kiếm mấy đứa bạn có ích mà chơi rồi. Nay đã khác xưa, dạo này nó làm rất nhiều việc ở Dư Hải, con cứ củng cố tình bạn cho chắc chắn, kiểu gì sau này cũng được lợi không ít”.
Tạ Mân đang uống nước, hắn đờ đẫn ngồi nghe, không phản ứng lại, sau đó bảo điều dưỡng viên và cấp dưới ra ngoài trước, thuật lại sơ qua cho bố hắn về vấn đề trong công trình mà hắn phát hiện ra. Bố hắn nhíu mày, đồng ý sẽ về công ty điều tra.
Chiều hôm đó, Tùy Ngưỡng đến đón hắn xuất viện.
Hôm nay Dư Hải lại không có nắng, Tạ Mân ra khỏi khu nội trú, gió lạnh làm hắn nhức cả đầu.
Nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, Tạ Mân đan hai tay lại, sưởi ấm ngón tay.
Tùy Ngưỡng nhìn hắn mấy lần, nói: “Tạ Mân, nếu cậu không để bụng…” Giọng nói và động tác của anh đều có vẻ ngập ngừng, anh vươn tay ra chạm vào đầu ngón tay Tạ Mân, sau đó dùng cả hai tay bọc lấy tay hắn.
Tay Tùy Ngưỡng thật sự rất nóng, anh làm cái sưởi tay không mấy thường gặp giữa bạn bè với nhau trở nên vừa tự nhiên và có giới hạn. Tạ Mân vẫn mơ màng, chưa tìm được cách từ chối thì Tùy Ngưỡng đã sưởi ấm tay hắn rồi.
Tùy Ngưỡng ở một căn aparthotel rất gần công ty Tạ Mân, đó là một căn gồm hai tầng. Phòng Tạ Mân ở tầng trên, còn anh ở tầng dưới. Tùy Ngưỡng còn thuê một công ty vận chuyển gọi điện với Tạ Mân, chuyển những thứ nhu yếu phẩm đến chỗ anh.
Trì Nguyên nhận được tin nhắn của Tạ Mân, đến tìm hắn, lúc thấy Tùy Ngưỡng, hắn ta thoáng có vẻ ngạc nhiên.
Tạ Mân không biết phải giải thích thế nào bèn không giải thích luôn, chỉ bảo Trì Nguyên lên gác cùng mình, bàn chuyện công việc.
Sau khi ở chung với Tùy Ngưỡng, Tạ Mân phát hiện mình không gò bó như trong tưởng tượng.
Thực tế thì Tùy Ngưỡng không hay gặp hắn lắm. Tùy Ngưỡng bận hơn Tạ Mân nhiều, phải chạy qua chạy lại giữa Dư Hải và Viên Cảng, họ gặp nhau nhiều nhất là vào giờ ăn sáng. Tùy Ngưỡng thường xuyên trở lại Dư Hải lúc nửa đêm, sau khi kết thúc công việc ở Viên Cảng, buổi sáng thì làm việc tại Dư Hải, chiều lại về Viên Cảng.
Lần đầu tiên Tạ Mân ngủ dậy xuống tầng thấy Tùy Ngưỡng, hắn ngạc nhiên lắm, hỏi anh đến lúc nào, thời gian mà Tùy Ngưỡng nói ra muộn tới mức Tạ Mân cũng nghĩ mình chưa đủ cố gắng làm việc.
Dần dần, Tạ Mân cũng quen với việc xuống tầng thấy Tùy Ngưỡng đang ăn sáng. Đầu bếp Tùy Ngưỡng thuê nấu ăn ngon lắm, Tạ Mân ở đây nửa tháng mà đã lấy lại được ít cân, trông không còn gầy gò leo kheo nữa.
Bố hắn đã thuê chuyên gia điều tra dự án có vấn đề mà hắn nói, cuối cùng tra ra giám đốc tài chính của dự án. Hắn ta làm hợp đồng giả, đút túi hai khoản công nhân lúc Tạ Mân nằm viện, không có ai giám sát, quản lý dự án. Nhưng lại không thừa nhận mình có liên quan đến nhân viên đưa cơm của bệnh viện.
Manh mối tới đây thì đứt đoạn.
Một tối giữa tháng ba, Giang Tứ rủ Tạ Mân đi ăn, rủ thêm cả mấy người bạn khác mà Tạ Mân quen biết, có cả nam, cả nữ.
Giang Tứ gọi món toàn là nghĩ cho sức khỏe của Tạ Mân, mấy người bạn khác uống canh sâm, vừa uống vừa bàn tán đã lâu lắm rồi mình không ăn bữa nào “healthy” thế này. Cuối cùng, một người bạn nọ không nhịn được nữa, gọi phục vụ mở mấy chai rượu.
Giang Tứ chưa kịp nói gì thì phục vụ đã kịp rót rượu cho Tạ Mân.
Tạ Mân đặt ly rượu sang bên cạnh, không uống mà ăn thêm một lát, sau đó thì Tùy Ngưỡng gọi đến. Tùy Ngưỡng hỏi hắn đang ở đâu, nói cuối cùng anh cũng được ngày về Dư Hải sớm, đã về đến nhà rồi. Nghe tiếng ồn bên phía Tạ Mân, anh hỏi: “Cậu đang ở ngoài à?”.
Tạ Mân nói: “Đi ăn với Giang Tứ.” Tùy Ngưỡng bèn hỏi có cần đến đón hắn không.
Tai Giang Tứ thính vô cùng, cậu ta sáp lại gần: “Tùy Ngưỡng à?”. Cậu ta uống rượu xong hào hứng hơn nhiều, biết Tùy Ngưỡng đang ở Dư Hải, cậu ta nhất quyết đòi Tùy Ngưỡng đến đây, còn bảo phục vụ kê ghế giữa mình và Tạ Mân.
Hầu hết những người ở đây đều từng nghe tên Tùy Ngưỡng dù chẳng quen biết, bèn bắt đầu bàn tán về quá khứ của Tùy Ngưỡng. Cuộc nói chuyện của họ không có ý gì xấu, nhưng vốn dĩ quá khứ của Tùy Ngưỡng đã chẳng êm đềm gì cho cam. Tạ Mân im lặng nghe họ nói về bố Tùy Ngưỡng, nói chuyện anh đi khắp nơi vay tiền cùng mẹ và bà hồi trung học, và cả những khó khăn gian khổ khi mới đến Viên Cảng. Vừa ăn uống vừa nghe chuyện, mãi sau Tạ Mân mới phát hiện ra mình uống nhầm rượu, bởi vì hắn chóng mặt, dạ dày cũng nóng.
Sức uống của Tạ Mân không tệ, hẳn là khá hơn kẻ cứ uống là say như Tùy Ngưỡng, nhưng có lẽ vì chưa khỏe hẳn nên mới uống nửa ly mà Tạ Mân đã thấy hơi chuếnh choáng.
Tạ Mân đặt ly xuống, đúng lúc đó thì Tùy Ngưỡng vào phòng. Anh đưa áo khoác cho phục vụ, bên trong hẳn là chiếc áo sơ mi mặc ban ngày, cà vạt thì chắc là để ở nhà rồi, thoạt trông Tùy Ngưỡng vừa chín chắn vừa cao lớn, cực kỳ đẹp trai.
Anh chào mấy người bạn của Tạ Mân, Giang Tứ khuấy động không khí cho mọi người làm quen với nhau, sau đó Tùy Ngưỡng ngồi xuống cạnh Tạ Mân. Anh nhìn lên bàn, lại gần Tạ Mân, khẽ hỏi: “Cậu uống rượu à?”.
“Tôi uống nhầm.” Tạ Mân nói.
“…” Tùy Ngưỡng không nói gì, mấy người bạn khác bắt đầu tìm chuyện để nói với Tùy Ngưỡng. Anh kiên nhẫn trả lời từng câu một, còn trao đổi số liên lạc với họ.
Có một chốc, Tạ Mân cảm giác mình bỗng quay về thời trung học, khoảng chừng lớp mười, Tạ Mân đứng phía xa nhìn Tùy Ngưỡng. Tùy Ngưỡng đeo chiếc mặt nạ lịch sự, dịu dàng săn sóc của mình, tiếp nhận tất cả những người vây quanh khen ngợi anh một cách tự nhiên, như thể anh sinh ra đã là ngôi sao xã giao.
Bên trái Tạ Mân là Tùy Ngưỡng, bên phải là một cô gái khá thân thiết với hắn, tên Thi Thiện. Hai người học cùng trường đại học, Thi Thiện học nghệ thuật, nhỏ hơn Tạ Mân một khóa, đã quen nhau nhiều năm.
Thi Thiện không tham gia nhiều vào cuộc nói chuyện với Tùy Ngưỡng mà hơi nghiêng về phía Tạ Mân, nói chuyện với hắn. Cô nói mình có một người bạn sắp mở triển lãm, có lẽ Tạ Mân sẽ thích phong cách tranh của người đó. Thi Thiện mở album ảnh cho Tạ Mân xem, hỏi hắn có muốn đến xem trước khi mở cửa chính thức, đặt trước mấy bức tranh hắn thích không.
Tạ Mân lướt mấy tấm, thấy tranh của người này quả là rất thú vị, bèn kiểm tra lịch trình của mình, hẹn thời gian với cô.
Tạ Mân vừa bảo trưa ngày kia sẽ qua đón cô thì Tùy Ngưỡng bỗng tham gia cuộc nói chuyện của họ, anh nói với Thi Thiện: “Ngày kia tôi cũng rảnh, tôi có thể đi cùng không?”.
Tạ Mân không ngờ Tùy Ngưỡng lại vừa nói chuyện vừa nghe mình nói, Thi Thiện thì sửng sốt, sau đó bảo: “Được chứ”.
Không hiểu tại sao Tạ Mân thấy hơi lạ, hắn cầm cốc nước lên toan uống nước, bỗng dưng Tùy Ngưỡng khẽ ấn tay cầm cốc của hắn lại, nói: “Lại uống nhầm rồi”.
“À.” Tạ Mân nhận ra mình lại cầm nhầm ly rượu, bèn đổi sang cốc nước.
Kết thúc bữa ăn đã là hơn chín rưỡi, Giang Tứ hô hào đòi đi quẩy tiếp, Tạ Mân đã thấy hơi mệt, không “quẩy” được nữa, bèn về với Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng tự lái xe, Tạ Mân ngồi ghế phó lái, thắt dây an toàn. Hắn mệt mỏi ngáp dài, nói “buồn ngủ quá”, sau đó hỏi Tùy Ngưỡng: “Sao hôm nay cậu đến sớm thế?”.
“Không mấy khi công việc ở Viên Cảng xong sớm nên tôi qua luôn.” Tùy Ngưỡng nói xong, khởi động xe.
Giọng anh rất trầm, Tạ Mân không biết Tùy Ngưỡng đang mệt mỏi hay không vui, tiện miệng nói chuyện tiếp: “Lần này cậu ở Dư Hải bao lâu, ngày kia xem xong triển lãm mới đi à?”.
“Không, trưa mai đi, ngày kia quay lại”.
Tạ Mân líu lưỡi: “Cậu tự rước mệt vào người à?”.
“Hay là tôi đi xem tranh thay cậu cho,” hắn khuyên Tùy Ngưỡng: “Không bận gì thì đừng qua đây”.
Tùy Ngưỡng nhìn hắn, cười bảo: “Đi xem triển lãm cũng không được, tôi không được đến địa bàn của sếp Tạ à?”.
“Ý tôi mà là thế à?” Tạ Mân mắng anh, hắn cảm thấy Tùy Ngưỡng nói chuyện với người khác thì rất bình thường, lịch sự đến giả tạo, nói chuyện với mình thì chẳng bao giờ chịu nói tử tế. Tạ Mân sờ mũi, mặc kệ anh.
Về đến nhà, Tạ Mân và Tùy Ngưỡng vào thang máy, Tùy Ngưỡng bỗng nhận một tin nhắn.
Tùy Ngưỡng rút điện thoại ra, hình như là tin nhắn thoại, anh bấm vào, là một cô gái trong bữa ăn vừa rồi hỏi thăm anh: “Tôi về đến nhà rồi, anh thì sao?”.
Tạ Mân sững lại, hơi ngẩng đầu nhìn Tùy Ngưỡng.
“Mới vậy đã bắt chuyện rồi à?” Tạ Mân biết giọng mình đang hơi “chua”, thầm nghĩ mong Tùy Ngưỡng đừng phát hiện.
Tùy Ngưỡng cất điện thoại đi, Tạ Mân lại không nhịn được, hỏi: “Sao thế? Sao không trả lời trước mặt tôi, định nói gì tôi không nghe được hả?”.
Thang máy đã đến nơi, họ vào trong nhà, Tùy Ngưỡng cầm điện thoại, cười hỏi: “Vậy cậu muốn tôi trả lời thế nào?”.
Tạ Mân vẫn chưa hết chuếnh choáng, nói không kịp nghĩ, thấy Tùy Ngưỡng cứ nửa cười nửa không, không hiểu sao hắn lại hơi tức giận, nói: “Đương nhiên phải trả lời là ‘Tôi cũng về rồi, rất vui được gặp cô, mong sớm được gặp lại cô’ rồi”.
“À,” Tùy Ngưỡng nói: “Hóa ra sếp Tạ toàn trả lời người khác như vậy”.
“Lần sau tôi cũng nhắn cho cậu thử,” anh cúi đầu nhìn Tạ Mân: “Cậu cũng trả lời tôi như thế được không?”.
Tạ Mân nói: “Cút”.
Họ đứng trước lối vào tối tăm, cách nhau không xa không gần, dù sao cũng chưa đến khoảng cách của tình nhân. Lần này, đến lượt Tùy Ngưỡng nói hắn: “Ngốc”.