Biến Thành Bé Thỏ Lego

Chương 9

Trên đường đi làm, sau khi nghe Tùy Ngưỡng yêu cầu lắp trọn bộ camera không góc chết trong nhà, vẻ mặt của anh chàng trợ lý luôn luôn bình tĩnh cũng thoáng thay đổi.

Tùy Ngưỡng nhìn anh ta qua gương chiếu hậu, không hề để bụng, chỉ nhấn mạnh với anh ta là hy vọng thợ sẽ lắp xong trước khi mình về nhà.

Chuyện đầu tiên Tùy Ngưỡng làm sau khi đến công ty không còn là xác nhận tình hình công suất sản xuất như bao năm qua nữa, mà biến thành lấy chú thỏ LEGO màu hồng ra khỏi túi.

Bởi vì hình như có người không thích túi áo anh lắm, đã vậy còn rất dễ ngủ khi túi áo chòng chành, nếu có thể kiểm soát, Tùy Ngưỡng không muốn để thỏ trong túi áo quá lâu.

Chú thỏ chỉ như một món đồ trang trí bình thường, ngoan ngoãn ngồi trên bàn, không cử động, không nói chuyện.

Tùy Ngưỡng không biết có phải ai đó lại ngủ rồi không, anh cầm con thỏ lại trước mặt mình, lay chân trước của nó. Lung lay vài lần, chân trước của thỏ bỗng nhấc lên một cách linh hoạt, đâm vào tay Tùy Ngưỡng.

Ánh nắng bên ngoài rọi vào văn phòng, từng sợi lông mi trên đôi mắt hình pixel của chú thỏ đều rất rõ ràng.

Nó không biết chớp mắt, nhìn kỹ sẽ thấy rất đờ đẫn, chỉ có chân trước đâm mạnh vào da Tùy Ngưỡng cùng âm thanh nó phát ra mới ngầm chứng tỏ rằng nó không phải một con thỏ đồ chơi bình thường để Tùy Ngưỡng vân vê thế nào cũng được.

“Cậu làm gì đấy?” Nó nói: “Đừng có táy máy”.

“Không có gì,” Tùy Ngưỡng cười với nó: “Tôi còn tưởng cậu đang ngủ cơ, Tạ Mân”.

“Tôi có phải lợn đâu.” Thỏ con nhảy cẫng lên, hung dữ nói.

Tùy Ngưỡng yên tâm, anh xoa tai thỏ của nó rồi bắt đầu làm việc.

Ký một văn bản xong, trước lúc chuẩn bị đến nhà máy, Tùy Ngưỡng nhận được một tin nhắn, người gửi là bác sĩ tâm lý của anh.

Bác sĩ Trác hỏi anh: “Tôi mới thấy tin cậu Tạ bị tai nạn, cậu bảo hai hôm trước đến Dư Hải là để thăm cậu ấy à?”.

Tùy Ngưỡng sững người, đáp: “Vâng”.

Bác sĩ Trác là người có địa vị cao trong ngành, tiếng tăm rất tốt, sáu năm trước hai người tình cờ quen nhau, Tùy Ngưỡng đã trở thành khách quen của cô. Có thể nói, cô là người Tùy Ngưỡng tin tưởng nhất để nói về những chuyện trong cuộc sống riêng tư.

Sáng nay lúc vệ sinh cá nhân, Tùy Ngưỡng tránh mặt thỏ con gọi cho cô, bảo dạo gần đây anh đi Dư Hải về, hình như bắt đầu xuất hiện ảo giác, muốn hẹn ngày mai đến chỗ cô khám. Anh không định nói toạc chuyện Tạ Mân ra, anh tìm đến bác sĩ Trác chỉ để kiểm tra và xác nhận trạng thái tinh thần của mình thôi.

Bác sĩ Trác quan tâm anh như vậy làm anh thấy hơi bồn chồn, song vẫn chưa đến mức phải thay đổi kế hoạch.

“Nếu gặp ảo giác liên tục thì chắc bệnh tình của cậu đã khá nghiêm trọng rồi,” cô lại gửi tin nhắn đến, muốn gặp Tùy Ngưỡng sớm nhất có thể, nếu hôm nay anh xếp được thời gian thì không cần phải chờ đến mai, tối nay cô không có lịch khám, có thể ở lại phòng khám muộn một chút.

Tùy Ngưỡng ngẫm nghĩ, báo: “Có gì tôi liên hệ lại chị sau”.

Thỏ con thấy hơi chán, nhảy nhót mấy lần trên bàn anh.

Tùy Ngưỡng đặt điện thoại xuống, cầm nó lên, chần chừ một lát rồi nói: “Có tin về vụ tai nạn của cậu rồi đấy, có muốn xem không?”.

Thỏ Tạ Mân thừ ra trên tay anh mấy giây, nhỏ giọng nói: “Xem thử đi”.

Tùy Ngưỡng mở trình duyệt web lên, tìm tên Tạ Mân, bài báo đầu tiên hiện ra là CEO Tạ Mân của Bất động sản Hán Thiệu gặp tai nạn, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Vừa mở giao dịch ngày cổ phiếu công ty đã chạm đến giới hạn đáy.

Bài báo tóm tắt lại lý lịch của Tạ Mân, nói hắn tuổi trẻ tài cao, có cách nhìn đặc biệt, kèm theo đó là mấy tấm ảnh Tạ Mân tham gia diễn đàn kinh tế tài chính nào đó khi mới đi làm hai, ba năm.

Chú thỏ ngồi rất gần Tùy Ngưỡng, ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính, trách móc: “Sao lại chọn mấy tấm này vậy, đã bao năm trước rồi”.

Tùy Ngưỡng cười, cúi xuống xoa đầu thỏ, thỏ ta bèn lắc đầu: “Kéo xuống đi, đọc xong trang này rồi”. Tùy Ngưỡng làm theo, nửa sau của bài báo viết bố Tạ Mân đã tạm thời quay lại công ty, nói Tạ Mân bị thương không nặng, tin là hắn sẽ tỉnh lại nhanh thôi.

“Chán ngắt, không có gì hay hết,” Tạ Mân quay lại nói với Tùy Ngưỡng: “Bao giờ cậu hỏi phó giám đốc quen người biết làm phép kia của cậu giúp tôi thế?”.

“Mấy hôm nay anh ta đi công tác,” Tùy Ngưỡng hỏi thỏ con: “Ngày về tôi sẽ hỏi, được không?”.

Thỏ con cực kỳ lịch sự, đáp “Được” và “Cảm ơn”.

Một ngày làm việc của Tùy Ngưỡng không thể tóm gọn bằng từng nào khác ngoài “bận rộn”, bé thỏ LEGO cũng phải chịu mệt, chạy đây chạy đó cùng anh, lúc ngủ lúc thức.

Hơn bốn giờ chiều, trợ lý báo cho Tùy Ngưỡng đã lắp camera xong, cài phần mềm kết nối với camera vào điện thoại giúp Tùy Ngưỡng. Sau khi đăng nhập, không biết bao nhiêu hình ảnh với đủ mọi góc độ trong nhà anh xuất hiện trên giao diện phần mềm.

Trong mấy camera vẫn còn quay được nhân viên lắp máy quay chưa rời đi, cùng với hai người giúp việc đứng bên cạnh, như thể đang chuẩn bị lau dọn ngay sau khi lắp xong. Trợ lý giới thiệu khái quát cách dùng phần mềm này cho anh.

Tùy Ngưỡng không ngờ họ lắp camera nhanh như vậy. Nhìn màn hình, anh sờ chú thỏ trong túi áo, không cảm nhận được cử động của hắn, Tùy Ngưỡng kìm nén xúc động lấy thỏ ra của mình, mà nhẹ nhàng gãi chân trước của thỏ, tay còn lại nhắn tin cho bác sĩ, nói: “Tối nay tôi có thời gian rảnh rồi”.

“Khoảng chín giờ.” Anh gửi.

Tám giờ tối, Tùy Ngưỡng kết thúc công việc, về nhà.

Lên tầng vào phòng khách, anh đặt chú thỏ xuống giữa sô pha, mở ti vi lên rồi đặt điều khiển cạnh thỏ con. Sau đó Tùy Ngưỡng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt thỏ, hỏi: “Bây giờ tôi có việc phải ra ngoài, cậu ở nhà một mình được không?”.

Chú thỏ LEGO này có kích cỡ gần giống điều khiển, vừa nhỏ vừa nhẹ, đặt trên ghế chỉ làm ghế sô pha lõm xuống một chút không thể nhìn rõ. Hắn bãi dài giọng, “ờ” một câu.

Có lẽ vì lâu rồi không ở cạnh nhau, Tùy Ngưỡng không biết Tạ Mân chỉ tiện thể “ờ” vậy thôi, hay thật ra hắn không muốn anh đi. Anh bèn lại gần hắn chút nữa, khẽ hỏi: “Sao thế?”.

“Nếu cậu chán quá thì tự chuyển kênh xem,” anh nhớ lại vài cảnh tượng trong quá khứ, dỗ dành Tạ Mân: “Tôi về nhanh thôi, được không?”.

“Biết rồi,” bé thỏ hồng bình tĩnh nói: “Có việc thì đi nhanh đi”.

Tùy Ngưỡng lại chạm vào tai thỏ mấy cái, nói “Tôi sẽ về nhanh thôi”, rồi đứng dậy ra ngoài.

Tài xế còn chưa lái xe ra khỏi gara, Tùy Ngưỡng đã mở camera phòng khách lên.

Anh tìm góc quay phù hợp nhất, phóng to lên, thấy chú thỏ LEGO đang gắng sức giẫm lên trên điều khiển, chân sau nhấn nút, hệt như video thỏ con chơi máy nhảy được dựng từ kỹ xảo hoạt hình 3D, cực kỳ thú vị.

Tạ Mân thật sự rất kén chọn, dường như mọi tiết mục đều khó mà thỏa mãn hắn được, hắn chỉ xem một lúc rồi lại đổi kênh khác.

Từ nhà đến phòng khám hết hai mươi phút, Tùy Ngưỡng ngắm hắn suốt dọc đường, đến lúc vào phòng khám mới cất điện thoại đi.

Cả phòng khám chỉ còn bác sĩ Trác phải tăng ca vì đợi anh, cô ngồi trong phòng, Tùy Ngưỡng vào trong ngồi lên chiếc sô pha đối diện cô.

Ánh đèn trong phòng khám rất dịu mắt, khiến người ta cảm thấy an toàn và muốn giãi bày tâm sự. Bác sĩ Trác bắt chuyện trước, hỏi hôm nay anh có gặp ảo giác không.

“Hôm nay tôi bận quá, hình như là không.” Tùy Ngưỡng qua quýt nói.

Cô rót nước ấm đặt lên bàn trà bên cạnh cho Tùy Ngưỡng, sau đó nhìn anh, hỏi: “Cậu bắt đầu nghe thấy Tạ Mân gọi cậu là từ khi quay lại từ Dư Hải à?”.

“Phải”.

“Cậu vừa nghe tin cậu ấy bị tai nạn là qua đó luôn?” Cô dừng một lát, hỏi: “Đã gặp cậu ấy chưa?”.

Tùy Ngưỡng thừa nhận, cô hỏi tiếp: “Lúc đó cậu thấy thế nào?”.

Cô hỏi một câu mà Tùy Ngưỡng vô cùng không muốn trả lời, nhưng Tùy Ngưỡng suy nghĩ xong, vẫn đáp: “Không nói rõ được”.

“Cậu ấy gầy đi nhiều,” anh tóm gọn lại trí nhớ của mình: “Gò má có vết bầm, tay trái cắm kim, đang truyền nước.” Mạch máu xanh tím như vẽ lên da hắn, gần như không có chút sức sống nào.

“Vậy nên lúc đó tôi đã nghĩ, có lẽ cậu ấy chưa tỉnh lại cũng là chuyện tốt,” Tùy Ngưỡng giải thích: “Thời gian hồi phục sau gãy xương sườn đau đớn lắm, Tạ Mân rất sợ đau, chẳng mấy khi đau ốm bao giờ”.

“Chỉ vậy thôi à?” Bác sĩ Trác lặp lại: “Chỉ nghĩ cậu ấy chưa tỉnh lại cũng tốt?”.

Tùy Ngưỡng không tiếp lời, cô bèn thở dài: “Cậu không gặp cậu ấy bao lâu rồi?”.

“…Tôi không nhớ rõ,” Tùy Ngưỡng nói: “Tôi có làm theo đề nghị của chị lần trước, bớt đến Dư Hải nhìn cậu ấy rồi”.

Tùy Ngưỡng biết những gì mình nói không hề đáng tin, nói dối một cách thất bại. Trông bác sĩ Trác có vẻ không tin anh, cũng không tán thành Tùy Ngưỡng trả lời như vậy.

“Cậu nên nói thật với tôi mới phải,” cô nói: “Hôm nay cậu đề phòng lắm nhé”.

Tùy Ngưỡng cười, không nhận cũng không chối, anh đổi chủ đề khác, nói: “Đúng rồi, tôi mới nuôi thú cưng điện tử, muốn cho mình một chỗ để gửi gắm”.

Nghe vậy, một người học nhiều biết rộng như bác sĩ Trác cũng có vẻ mờ mịt.

“Tôi gọi nó là Tạ Mân.” Tùy Ngưỡng nói tiếp.

Biểu cảm của bác sĩ Trác chợt thay đổi, cô sững ra vài giây mới cười với Tùy Ngưỡng, nói: “Vậy thì cũng được, nhưng tôi không khuyến khích cậu đặt tên như thế”.

“Nó biết phản ứng theo lập trình cho sẵn, đặt chuyên gia làm riêng đấy,” Tùy Ngưỡng nói một chuyện vô cùng vô lý, sau đó anh lấy điện thoại ra cho cô xem: “Chị xem không? Tôi có lắp camera ở nhà”.

“…Nuôi thú cưng điện tử cũng phải lắm camera à?” Bác sĩ Trác lại gần xem.

Trong màn hình, thỏ con yên lặng ngồi cạnh điều khiển, trông như đang xem ti vi.

“Nó có biết cử động không?” Giọng bác sĩ Trác có vẻ ngờ vực: “Trông giống một con thỏ LEGO bình thường tôi mà, tôi còn tưởng là kiểu thỏ bông chứ. Hình như con thỏ này rất nhỏ”.

“Đúng là rất nhỏ,” Tùy Ngưỡng mở loa kết nối với camera lên, nói với thỏ con: “Tạ Mân, nhảy lên được không?”.

Tiếng gọi của anh như thể làm thỏ con giật mình, nó bật lên khỏi sô pha, đầu thỏ lắc trái lắc phải, còn chửi bậy một câu.

Tùy Ngưỡng mỉm cười nhìn bác sĩ Trác, xác nhận với cô: “Chị có nghe thấy không?”.

Bác sĩ Trác vừa tức vừa buồn cười: “Sao cậu lại cài câu chửi vào thú cưng điện tử thế?”.

“Tính của cậu Tạ là vậy à?” Cô vẫn cười, nói: “Tôi xem báo rồi, cậu ấy lịch sự lắm mà, cậu đừng bôi nhọ người ta”.

“Trông cũng thú vị lắm đấy,” cô nhận xét: “Cậu tìm được chỗ gửi gắm cho mình cũng là chuyện tốt”.

Tùy Ngưỡng “ừ” một tiếng, sau đó nhìn đồng hồ, ngẩng đầu lên, thấy bác sĩ Trác đang lo âu nhìn mình.

“Tôi lo cho cậu lắm,” cô lo lắng nói: “Nếu ảo giác kéo dài nhất định phải bảo tôi, nếu cần thiết thì vẫn phải nhờ thuốc can thiệp”.

Tùy Ngưỡng đồng ý, hai người nói thêm mấy câu, buổi tư vấn tâm lý cũng kết thúc. Tùy Ngưỡng mời bác sĩ Trác lên xe, đưa cô về trước rồi mới về nhà.

Mở cửa vào nhà, anh vào phòng khách, ánh sáng ấm áp từ đèn ray chiếu xuống sô pha và thảm trải sàn.

Tùy Ngưỡng nhận được đáp án khẳng định từ bác sĩ tâm lý, bé thỏ LEGO nhà anh biết chửi bậy. Những chuyện thừa thãi khác anh không cần tìm hiểu ngay đêm nay làm gì.

Thỏ con đang xem một bộ phim điện ảnh cũ, hắn ngồi thừ ra trên sô pha, thấy anh vào phòng khách Tạ Mân mới hơi quay đầu, nói: “Anh về rồi à?”.

Thỏ con gọi tên anh.

Tùy Ngưỡng cúi xuống nhìn vào mắt thỏ, nói ra câu mà anh từng nghĩ rất nhiều lần rằng nếu họ còn ở bên nhau, anh sẽ nói với Tạ Mân: “Xin lỗi, tôi về muộn rồi”.