Biệt Lai Vô Dạng

Chương 31

Edit: Tamgui

Beta: Nguyệt Nguyệt

Sáng sớm Thư Nguyên có vai diễn nên 6 giờ sáng đã được người đại diện đưa đi.

Lục Nhĩ Nhã tiễn cô ấy xuống nhà, cũng không có tâm trạng để ngủ tiếp, lên phòng Nhĩ Dương xem cậu ta ngủ như thế nào, thấy cậu đã đạp rơi chăn xuống đất, lại thở ngắn than dài.

Lớn như vậy rồi, còn đạp chăn…

Cô nhẹ nhàng nhặt chăn lên đắp lại cho cậu ấy, rồi đứng ở mép giường thở dài một hồi, sợ đánh thức cậu ấy nên lại che miệng đi ra cửa.

Cô định đi làm bữa sáng cho cậu ấy, không biết đi Thượng Hải rồi có nhớ ăn sáng đầy đủ không nữa. Không có ở trước mặt mình đúng là làm cho người ta phải lo lắng.

Thực tế thì Lục Nhĩ Dương không thích ăn cháo nhưng cô lại chỉ biết nấu mỗi cái này cho nên cậu ấy mỗi lần đều là nhăn mặt ăn, còn miễn cưỡng cười nói với cô là thích ăn, cô đều biết chứ nhưng cũng thật sự là không có thời gian để đi học làm cái mà cậu thích ăn.

Cô lấy nồi ra, ngơ ngẩn nhìn một hồi sau đó lại cất đi, về phòng thay quần áo, cầm tiền ra hàng ăn sáng dưới nhà, mua sữa đậu nành và bánh quẩy về.

Lục Nhĩ Dương thích cái này hơn thì phải.

Cô mới cắt xong bánh quẩy bỏ vào bát, em trai đã dụi mắt từ trong phòng bước ra, chưa đánh răng rửa mặt đã theo mùi hương mà tới: "Em còn tưởng chị lại muốn nấu cháo cho em ăn."

"Em chê chị nấu ăn không ngon?"

"Ha ha, em đi rửa mặt đã, chị cứ ăn trước đi."

"Được."

Nhìn em trai biến mất sau cửa phòng tắm, Lục Nhĩ Nhã mới xị mặt xuống, nhìn sữa đậu nành trong bát, mũi xót xa. Cô nhớ tới chuyện Chu Hoài Dịch dặn dò, lại nhanh chóng chớp mắt, bỏ qua hình ảnh của em trai, tập trung tinh thần, bắt đầu ăn sáng.

Lục Nhĩ Dương ra tới, có lẽ đói bụng, không nói một lời, vội vàng ăn luôn, thấy chị gái ăn chậm rì rì, mới nhíu mày: "Chị không đói bụng sao?"

“Không đói bụng.”

Lục Nhĩ Dương uống hết sữa đậu nành, hơi ngọt từ sữa ngấm hết vào bụng, mới nói: "Nếu chị muốn em tới thì cứ nói với em, dù sao lễ quốc khánh cũng sắp đến rồi."

Lục Nhĩ Nhã gật đầu: “Chị biết.”

"Còn nữa, hôm nào quay phim muộn, thì nhớ bảo bọn họ đưa về, đừng ỷ mình biết vài chiêu võ mà cái gì cũng coi thường, chị gái à, phải biết tự chăm sóc mình."

"Ở đoàn phim mà bị bắt nạt thì hãy nói với Chu Hoài Dịch, anh ta là anh Chu của chị, sẽ thay chị ra mặt."

“…”

Cậu bé cao lớn nói một hồi, mắt đỏ hoe: "Tóm lại, một mình phải sống thật tốt, thường xuyên gọi điện thoại cho em, không phải lo lắng quấy rầy em học tập gì đó, không có gì quan trọng bằng chị cả, chị cần chị muốn bất kỳ lúc nào em cũng sẽ nghe."

Lục Nhĩ Nhã nhẫn nhịn, đến khi nghe được câu kia: "Không có gì quan trọng bằng chị cả" thì rớt nước mắt, cầm lấy tay cậu: "Em ở bên ngoài phải biết chăm sóc tốt cho bản thân mình, thời gian ngắn nữa chị sẽ đi thăm em."

"Đi cùng anh rể nhé." Cậu dặn dò.

"Em đi đi." Lục Nhĩ Nhã bị cậu chọc cười, khiến cậu vừa khóc vừa cười.

Lục Nhĩ Dương ôm cô vào lòng, kiên nhẫn vỗ về, nghe thấy dưới nhà có tiếng xe, mới để chị lau nước mắt, về phòng xách vali đi.

Đến nơi hơi sớm, Lục Nhĩ Nhã cùng cậu đi lấy vé, rồi đứng ở cổng soát vé nói chuyện rất lâu, thấy người đến ngày càng nhiều, sợ chút nữa đông quá mới ôm cậu một cái nói: "Hẹn gặp lại."

Nhìn thấy em trai tự mình kéo vali hành lý, vai đeo ba lô, trái ngược với những học sinh bên cạnh có cha mẹ đi cùng, trong lòng cô không khỏi chua xót. Vốn là hẹn xong việc sẽ đưa cậu ấy đi nhưng hiện cô đang bận quay phim, không thể đi được chỉ có thể tiễn đến đây, cũng không biết cậu có thể tự mình sắp xếp giường đệm hay không…

Lục Nhĩ Dương đã qua cửa soát vé, đứng bên trong cửa kính, vẫy tay tạm biệt, Lục Nhĩ Nhã gương mặt tươi cười cũng giơ tay vẫy vẫy, thấy cậu xoay người bước đi, hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn, mới thu lại nụ cười, ngẩn người nhìn chằm chằm một chỗ.

Thành phố này, giờ chỉ còn một mình cô…

Cô nhất thời thấy mơ màng, không quay lại xe của Đàm Lâm, mà tìm một cái ghế bên ngoài cổng xuống vé, ôm túi ngồi xuống, nhìn chằm chằm nơi xa, bỏ mặc bản thân.

Di động rung vài cái, Lục Nhĩ Nhã hoàn hồn, cầm lấy điện thoại, là tin nhắn của Lục Nhĩ Dương. Chỉ mấy chữ lại làm cô không thể nhịn được, ôm mặt ngồi ở ven đường, gào khóc, giống như trước kia bị người nhà quên tới đón, bị nhốt ở căn phòng u ám ấy.

"Chị, em đã lớn rồi, đừng khóc." Đứa trẻ nhỏ hơn cô 6 tuổi, trước chỉ lớn hơn bàn tay người lớn một chút mà giờ đã cao hơn cô cả một cái đầu, không còn là một tiểu quỷ chỉ biết nghịch ngợm gây chuyện nữa rồi.

Cậu ấy trưởng thành, cô lại trở nên yếu ớt. Biến hóa như vậy chẳng làm cho ngươi ta vui vẻ.

Những người đi qua có người tò mò, có người cảm thông, còn có người tốt bụng đến ngồi bên cạnh, vỗ về cô, nhưng Lục Nhĩ Nhã không hề muốn dừng lại mà càng khóc nhiều hơn, nước mắt theo kẽ ngón tay chảy xuống, càng lúc càng thảm hại.

Đây gọi là chuyện gì?

Cô rất thỏa mãn khi có thể ở bên bảo vệ cậu ấy, nhưng giờ cậu ấy lại rời đi, cậu bé mà cô cưng chiều cứ như vậy mà đi, mặc dù chỉ là đi Thượng Hải, cô vẫn cảm thấy trong lòng vắng vẻ, cực kỳ khó chịu.

Những người không biết tại sao cô khóc, tới bên an ủi cô sau cũng vì đến giờ phải đi vào cửa soát vé, nhìn hình ảnh của cô bây giờ cũng không có nhiều người dám ngồi bên cạnh, chỉ xa xa xem chừng.

Di động lại rung, Lục Nhĩ Nhã đôi mắt đỏ hoe đến sưng húp, nhìn không rõ, giơ điện thoại ra trước mắt mới thấy được tên người.

Cô hít mũi, ho hai tiếng, mới run rẩy nghe điện: "Đạo diễn Chu…"

Người bên kia rõ ràng bất đắc dĩ mà thở dài, giọng nói dễ nghe như cũ, gọi tên cô: "Lục Nhĩ Nhã, đã nói xong việc đến chỗ tôi khóc mà."

"Tôi, tôi không có cách nào nhịn đến lúc đó." Nói rồi lại nước mắt lại rơi, cô kéo áo lau đại vài cái, mặt bị đau do vải áo cào cô cũng mặc kệ.

Chu Hoài Dịch cười khẽ, nói: "Đến đây đi, tôi ở bên đường, có thể nhìn thấy không? Xe màu bạc."

Lục Nhĩ Nhã ngây người, theo lời ngẩng đầu lên nhìn, đúng lên bên đường có chiếc xe thể thao màu bạc, cũng giống của Đàm Lâm nhưng không phải chiếc sáng nay đưa cô đến.

Cô cất di động, lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi, ném vào thùng rác, rồi mới đứng dậy, đi đến lối đi bộ qua đường.

Sợ người đàn ông bị người ta chụp lén, cô chỉ mở hé cửa, lách mình bước vào rồi vội vàng đóng lại.

Người lái xe là Hàn Nham, Chu Hoài Dịch ngồi ghế sau, cô lại ngồi bên cạnh anh ta, mắt đỏ hoe làm cho người ta thấy thật đau lòng.

Chu Hoài Dịch nhẹ nhàng lắc đầu, duỗi tay ôm cô và lòng: "Được rồi, giờ cô có thể khóc."

Lục Nhĩ Nhã lúc này ngược lại rất nghe lời, bám lấy người đàn ông trong chiếc sơ mi trắng chỉnh tề, nhỏ giọng nức nở, sau đó càng ngày càng khóc to, đầu cũng ngả thật sâu vào anh.

Chu Hoài Dịch cúi đầu nhìn cái đầu xù trước ngực, sau đó nhìn qua Hà Nham gật đầu: "Lái xe đi."

Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, vừa lo lắng vừa cảm thấy buồn cười. Từ khi nào, anh cũng đã nhìn thấy dáng vẻ này của cô, là lúc cô thi không đạt, lúc cô cãi nhau với bạn học, hay là lúc cô bị thầy giáo phạt đứng…

Lục Nhĩ Nhã khi còn nhỏ, đã rất mau nước mắt, chỉ gặp chút chuyện đã có thể khóc đến nửa ngày, khi đó cũng là như thế này, anh ôm cô đến trên đầu gối, nhẹ nhàng vỗ về.

Đợi cô bình tĩnh lại một chút, anh mới đưa tay ra lấy di động, nhắn tin cho Đàm Lâm, không thể để cho anh ta và Tiểu Tề cứ chờ mãi ở đó.

Ném điện thoại sang một bên, lại vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng hỏi: "Đỡ hơn chút nào không?"

Lục Nhĩ Nhã gật đầu, có lẽ cảm thấy mình vừa rồi thật thất lễ, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng vừa lúc anh cũng thích cứ ôm cô như vậy.

Lại nghe cô nói: "Anh không phải không tới được sao?"

"Nếu như tôi không tới, có lẽ có người ngồi khóc ở ven đường đến sáng mai."

"Sẽ không có chuyện đó." Cô mạnh miệng đáp lại.

Chu Hoài Dịch cười nhẹ, lồ||g ngực anh phập phồng làm cô gái trong lòng dễ dàng cảm nhận được, chưa dứt, anh vòng tay ôm chặt cô: "Em Lục, đừng buồn bã như vậy, tôi sẽ chăm sóc em."

Mặt cô nóng bừng, càng không dám ngẩng đầu, rầu rĩ mà đáp "Vâng."

Đoạn đường tiếp theo không ai chuyện gì, đến lúc xuống xe, cô mới chậm rãi từ trong lồ||g ngực anh bước ra, thấy vệt nước mắt trên áo trắng của anh, cô ngượng ngùng gãi đầu: "Ngại quá, anh cởi áo ra, tôi giặt cho anh."

"Không cần đâu, mau đi vào đi, Tiểu Lý đã đợi em ở phòng số 8."

"Được." Cô nhẹ nhàng trả lời, xoay người trước khi rời đi còn không quên cảm ơn lái xe Hàn Nham, thật sâu sắc, rồi mới chạy chậm vào phim trường.

Chu Hoài Dịch theo thói quen híp nửa mắt, nhìn cô đi vào rồi mới hướng về phía trước với bộ mặt bát quái, bất đắc dĩ nói: "Đi nhanh đi, muộn rồi."

Hàn Nham khởi động xe, trêu chọc: "Anh còn biết là muộn rồi? Sao không đi từ sớm?"

"Tôi không thể, không thể cô ấy một mình lúc này…"

Hàn Nham hít hà: "Có thể khiến anh như vậy, ngoại trừ Tiểu Lục, không còn ai khác."

Chu Hoài Dịch chỉ cười không nói, từ dưới ghế ngồi lấy ra một túi giấy trong đó có áo sơ mi đen dự phòng, thay áo xong thì dựa lưng vào ghế chợp mắt.

Người ngồi trước lại nói: "Nếu đã như vậy, sao không tỏ tình với cô ấy, để cô ấy bên cạnh mình, đỡ phải không thấy lại nhớ mong."

Anh không mở mắt mà chỉ thay đổi tư thế cho thoải mái, đưa tay phủ lên mắt, chắn ánh sáng: "Giờ chưa phải lúc."

"Loại chuyện này, còn phải có thời điểm sao? Thích thì nói, trực tiếp mới tốt!"

"Cô ấy còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận tình cảm này, tôi phải cho cô ấy thời gian."

"Sao anh biết cô ấy chưa chuẩn bị tốt?"

“Cảm giác.”

Hàn Nham trợn mắt, không buồn tranh luận với anh nữa: "Đó, mấy người làm nghệ thuật đều thích dựa vào cảm giác để làm việc, đừng chờ đến lúc Tiểu Lục đi với người khác, anh lại hối hận."

"Sẽ không đâu, cuối cùng cô ấy chỉ có tôi thôi."

"Hay lắm, tôi thấy anh tự tin quá mức đấy."

Chu Hoài Dịch cười cười, không trả lời.