Biết tui là ai không?

Chương 1: Giờ linh

Lúc khuya tui mới mò về. Nhà không có ai tắt điện tối om. Tui nhẹ nhàng mở cửa rồi bật đèn. Nếu không phải vì trong ngăn tủ bếp quen thuộc hết mì tôm không có tôm thì tui đã không đi ra ngoài lần nữa rồi. Rảo bước trên phố, tui bỗng nghe tiếng còi xe réo lên bên tai. Rồi không có gì cả... tui chả cảm nhận thấy gì nữa. Tới khi định hình lại tất cả, tui mới có thế nhìn thấy cái xác của mình nát bấy đằng đó. Giá như tui không đi ra mua mì. Nhìn vào chiếc đồng hồ của quán cà phê gần đó, tui thấy đồng hồ chỉ đúng 12 giờ đêm.

Tui mới chỉ là sinh viên đại học...

Chưa có hi vọng vào bất cứ thứ gì...

Chưa có bất kì một ước mơ nào xa vời chưa thể chạm tới...

Thế nhưng tui chưa muốn chết, điều đó không quan trọng nữa. Trước khi linh hồn vào cõi âm ty để chuyển kiếp, đầu thai. Đầu óc tui nhớ lại những thứ tui từng trải qua. Nó giống như một bộ phim được chiếu từng đợt. Rồi trước khi bước vào con đường chuyển kiếp, tui cảm thấy bình yên tới lạ. Chưa bao giờ trong đời tui cảm nhận được sự bình yên đó...

Tui chính thức...

Bước vào cuộc sống mới...

Chạm vào chén canh của bà bà đưa, hớp hết chúng, tui không còn nhớ gì nữa. Không còn nhớ nó có vị gì nữa. Nhưng... nơi tui đang tới là một thế giới mới. Lúc tui vừa mới đẻ ra, người phụ nữ tự tiện cắt dây rốn rồi vứt qua cửa sổ. Lẽ nào mới đầu thai tau đã chớt? Rồi... ai đó chụp được tôi. Một ông già rau dài trông rất đẹp lão khoác nguyên bộ đồ cổ trang bắt lấy tôi. Ông ta khẽ nói: "Cô nương đó có thai ngoài ý muốn, mẫu thân không sủng cháu thì già đây sủng cháu nhé". Tui chợt để ý cái từ ông già đó nói. Sủng gì cơ? Sủng là cái gì? Mẫu thân là cái gì? Tui chả hiểu gì cả.

Tui là một đứa trẻ sơ sinh, canh chưa thấm hết nên tui còn nhớ chút chút về vụ đầu thai. Với tui là trẻ sơ sinh mà bị ném từ trên đó xuống, dù ông lão này có chụp lấy tui một cách nhẹ nhàng thì tui vẫn là một đứa trẻ. Hành động đó khiến canh của bà bà đưa mất tác dụng, khiến tui nhớ hết mọi thứ.

Hazz...

Giờ tui mới biết sủng là cái gì! Chắc là đem về nuôi ấy! Ông lão đặt tui trong cái nôi gỗ nghèo nàn. Đây là nhà của lão ấy, trong khá cổ. Tui nghĩ tui đầu thai ở một thế giới võ lâm nào ấy. Nhưng tui thực sự khá ghét thể loại truyện cổ trang vì tui thực sự không thế hiểu từ ngữ mà nhân vật phát ngôn.

Nói cho cùng tui cũng không thể trách lão ấy, lão chăm sóc tui rất ân cần. Cuối cùng cũng một năm trôi qua, tui cũng biết kha khá về nơi này. Đây là làng Thổ Châu, tỉnh Thiên Hà, nước Lạc Túy. Sự thật là lần đầu biết nước này nước Lạc Túy mất một năm tui mới nhớ tên quốc gia mình. Sau cùng tui cũng được một tuổi. Người nuôi nấng tui là lão Dĩ Thiện, thật sự tui không biết tên thật của lão. Tui chỉ biết lão là một cao thủ võ lâm. Cái tên Dĩ Thiện tui biết là nhờ đệ tử của lão gọi tên. Bọn họ cứ Thiện sư phụ suốt ngày.

Tui cố gượng dậy tập lật. Gượng vài ba ngày thì lật cái ập được luôn. Lão Thiện với đám đệ tử biết thế thì ồ lên. Cứ rảnh đám đệ tử ấy lại xúm quanh tôi. Họ rất thích trẻ con thì phải. Sau vài tuần tui biết bò. Lão Thiện với đám đệ tử mừng khủng khiếp. Không ngờ mới nhỏ thế mà tui đã bò được. Nhưng đi lại là một chuyện khác, tui mất gần một tháng để đi được dù chỉ là một bước.

Thi đỗ cấp ba... vào đại học...

Chiến thắng trong cuộc thi học sinh giỏi...

Tất cả đều vô nghĩa. Kì tích thật sự bây giờ là... TUI BIẾT ĐI RỒI!!!!!!!!!!!!!!!!!

Sau gần một tháng cố gắng tui đã biết đi. Lão Thiện và đệ tử ăn mừng. Tui mới một tuổi thôi sao biết đi được? Nhưng tui có thể chứng minh rằng tui đi được rùi. Rồi cứ thế, gia đình nhỏ này cứ thế cho tới khi tui ba tuổi.

Lúc này tui biết chạy rồi. Bọn họ thường tu hành trước sân, đóng cửa lại để tui không chạy lung tung. Họ ngồi thiền rất lâu và tui đã thấy rồi. Nhà lão Thiện có nhiều sách lắm. Nhà lão có tí xíu, cái nhà thành phòng studio, ăn, uống, ngủ, nghỉ chung một chỗ. Chỗ cái nôi của tui gần giường lão, đối diện là căn bếp tí xíu. Lão có cái kệ sách to đùng ghi về tu chân. Tui từ nhỏ không được như nhưng đưa trẻ khác, với xét về trí tuệ thì tui có lợi thế hơn hẳng. Nhưng thế giới này là thế giới mới, để lập nên kì tích, đầu tiên tui phải tìm hiểu về nó.

Sách là thứ quan trọng nhất với tui bây giờ. Vì các tiến bộ của con người ở đây đều được ghi chép trong đó. Nhẹ nhàng, lén lút đi tới kệ sách. Lôi một quyển ghi: "Tu chân 1" xuống. mở ra...

Ra đó là cách tu chân trong thế giới này. Đọc bài tập đầu tiên, nó bảo người mới phải ngồi thiền để hấp thụ linh khí của đất trời. Là điều cơ bản mà sau này khi lên cấp cao hơn tui cũng phải dùng tới. Ngồi như các cụ ngoài kia, tui ngồi y xì đúc lão Thiện. Rồi... một luồn khí tươi mát, mát lành luồn vào phổi. Cơ thể tui nhẹ hơn bao giờ hết. Nhẹ nhàng và yên bình... tui thoát khỏi trạng thái đó để đọc tiếp. Thì ra đó là cảm giác hấp thụ linh khí. Quá tuyệt! Nhưng còn quá nhiều thứ tui phải học. Đọc thêm đoạn nữa, nó bảo: "Còn có một cách nữa để lấy linh khí, đó là luyện đan. Cách này hiệu quả và nhanh tăng cấp hơn. Tuy nhiên thì vẫn phải ngồi thiền. Vì cách luyện đan chỉ bổ sung cho con mắt thứ ba trong cơ thể thêm linh khí để tăng cấp, chứ không bỏ được phần thừa, phần xấu để mạnh hơn". Thì ra cảm giác nhẹ nhàng khi ngồi thiền là cảm giác con mắt thiên đang thay đổi để tốt hơn.

Tức là sức mạnh mà người ở đây có phụ thuộc vào thiên nhãn. Có người khai phá được thiên nhãn, đắc đạo bay lên trời thành tiên (như cuốn sách nói). Tui nhẹ nhàng cất lại sách rồi ngồi thiền. Sách còn bảo nếu ngồi thiền không mà không luyện đan cũng không được. Thế thì mình sẽ phải vừa chiến đấu vừa thiền để lấy linh khí phục vụ chiến đấu. Mà thế thì sao mà được! Khi luyện đan thì cơ thể sẽ học được cách hấp thụ linh khí liên tục. Hầy cái nào lợi hơn?

Lén thiền một hồi, lão Thiện cũng vào nhà cho tui ăn rồi hát ru tui ngủ. Lão coi thế mà rất tốt nha~ Không thấy tui ngủ thì không dám ngủ. Tội lão ghê. Giả vờ ngủ để lão Thiện ngủ say. Tui cố lén lão chui ra ngoài luyện đan.

Cách luyện đan mà cuốn sách đã nói là bông hoa sống trong môi trường quang hợp với linh khí. Ở đây đâu đâu cũng có linh khí thì hoa nào ở đây cũng sẽ có linh khí! Tui hái vài bông rồi tìm củi. Củi đốt lên rồi đặt cái bình sứ. Nhất định phải là bình sứ mới được. Lão Thiện là người tu hành nên cũng có một cái, tui mượn của lão tí. Rót nước vào bình trà, tui bỏ nó lên bếp củi. Sau đó lén chộp cái túi vải bỏ hoa vào rồi nhúng vào nước đang sôi. Cái túi vải bịt kín miệng với hơi nước bay nghi ngút. Tui ngồi thiền đối diện cái bình rồi nhẩm trong đầu câu thần chú: "Xin hãy trao con sức mạnh" ba lần. Rồi cố cảm nhận thần linh trao mình nguyên tố gì.

Nguyên tố đóng vai trò quan trọng. Nó là sức mạnh toàn phần của người tu chân bên cạnh sức mạnh cơ bản. Rồi tui cảm nhận được một thứ gì đó... không rõ ràng. Thứ... gì vậy?