Biết tui là ai không?

Chương 11: Lời tiên tri

Mạc Triệu An đi xung quanh rừng kiếm dược liệu luyện đan. Để lại hai con đệ tử ngồi trơ một đống. Tôi ngồi thiền để hấp thụ linh khí, thở đều đặn. Không khí xung quanh lạnh và khô khiến mỗi lần hít vào phổi tôi khô rang lẫn buốt mũi. Rồi dần, mũi tôi đau rát mỗi khi hô hấp nhưng tôi không thể ngưng thở được. Rồi tôi mở mắt nhìn xung quanh, linh khí rốt cục là cái gì?

Ờ, tôi không thể cảm nhận được linh khí, chắc đó là một chất không màu không mùi không vị. thế mà Mạc Triệu An lại có thể cảm nhận được nó. Chắc là cảm nhận bằng linh cảm, xúc giác hay cái gì gì đó ai mà biết được. Thấy Mạc Triệu An đi mãi chả về, linh khí có vẻ hấp thụ kha khá, tôi đi xem thử Mạc Triệu An đang ở đâu. Lụm cây gậy trúc khô gần đó, tôi chống gậy leo lên núi với chị tôi. Có lẽ khi lên cao thì sẽ nhiều linh khí hơn, cây cối ở đó cũng sẽ luyện được đan tốt hơn nên có vẻ như khả năng cao là Mạc Triệu An sẽ lên đó. Hoặc nếu không thì lúc hắn về hai đứa cũng đã để lại lời nhắn, chắc là hắn sẽ tìm được.

Càng lên cao rừng càng nhiều sương mù. Làn khói sương mờ ảo che lấp từng thứ ánh sáng loe loét hiếm hoi trong khu rừng. Nhiệt độ trong rừng đột ngột giảm nhanh khiến cái lạnh thấu xương dần chiếm lấy chúng tôi. Tới khi tôi phát hiện chị tôi đang hà ra một làn sương trắng thì mới bắt đầu sợ hãi. Trời đã nhá nhem tối trời lạnh tới độ âm. Nơi rừng thiên nước độc chỉ có ba đứa trẻ, đã thế đứa gánh team giờ đi đâu chả ai biết. Trời ngày càng tối và lạnh, lạnh tới mức hai đứa bọn tôi không thể đi nổi nữa. Dù đã trùm kín mít nhưng hai chân vẫn buốt rét không còn cảm giác gì.

- Chị, chị. Lạnh quá, nghỉ tí đi!

Chị tôi quay sang, từng hơi thở chậm rãi của chị là từng làn khói trắng. Chị gật đầu mệt mỏi bước vào một khu đất trống. Tôi quẹt đá đánh lửa, những khúc gỗ nhỏ ánh lên vài tia lửa làm hai đứa trẻ như được bà mụ cứu sống.

Chị tôi bẻ một cành cây rồi xé một phần áo mình. Chị cột phần vải vào đầu khúc gỗ rồi nhúng nó vào dầu làm thành cây đuốc nhỏ. Sau đó dùi cây đuốc vào đám lửa và đốt cháy nó. Bọn tôi lại tiếp tục lên đường.

Chúng tôi đi song song với nhau để nhận hơi ấm từ cây đuốc. Đường rừng rậm rạp, cây cối um tùm. Ánh sáng của cây đuốc vừa cho chúng tôi hơi ấm, vừa cho chúng tôi dũng khí để đi tiếp trên con đường nhỏ hẹp đầy rắn rết.

Sắp lên tới đỉnh núi, đỉnh núi Phong Nha kì ảo, đáng sợ giống như... khung cảnh của địa phủ. Từng cái lạnh thấu xương, từng đợt sương dày lớp lớp. Khung cảnh huyền ảo như tư âm ty vọng về. Tôi kéo tay chị tôi lên trên đỉnh núi. Chúng tôi đã đến nơi.

Đập vào mắt tôi là cái xác của Triệu An bị treo lơ lửng. Miệng há to, mắt biểu rõ vẽ sợ hãi. Sợi dây thừng treo cái cổ của Triệu An có vài con đời bò lúc nhúc. Tôi không kìm được mà muốn ói tại chỗ. Cái xác của Triệu An vừa để từ trưa đến giờ mà đã phân hủy, thúi hoắc. Có lẽ là do con mắt hữu hình đã bị lấy đi. Máu từ đầu hắn từ từ nhỏ giọt. Tu viện phải cao hơn mới lấy được. Mẹ mấy lũ chó tu tà đạo, cái mạng của đồng loại mày trong mắt mày nó ra cái thể loại gì? Tại sao người tao yêu quý lại dần ra đi như thế?!

Chị tôi nhìn cái xác của Triệu An với ánh mắt vô hồn. Tôi quỳ gối thất thần nhìn Triệu An. Hai đứa cứ ngồi thế hằng giờ liền...

~~~oOo~~~

- Thưa hoàng thượng!

Vị vua đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn người hầu: "khanh muốn tâu gì cho trẫm?".

- Thưa hoàng thượng! Hoàng thượng trăm công nghìn việc, nô tì biết người rất bận, nhưng đây cũng là một chuyện đại sự!

- Tâu đi, đừng có lòng vòng nữa.

- Thưa hoàng thượng, hoàng tử Mạc Triệu An đã đi cùng hai công chúa Triệu Hoa Nhi và Lương Hoa Đạo tới Phong Nha sơn tu luyện, tuy hoàng thượng lo lắng đã sai người đi theo bảo vệ nhưng tên đó tạo phản, ám sát hoàng tử và trộm mất kim đan của ngài ấy. Còn hai cô công chúa vẫn còn trên núi, chưa biết tên đó đã đi đâu chưa, sợ là vẫn còn tìm hai công chúa của người. Đây là thông tin từ bồ câu của tên hộ vệ còn lại nhưng hắn dường như cũng bị giết. Xin người ban lệnh!

- Khanh! Từ đầu ta đã dặn khanh là không tâu lòng vòng rồi mã! Còn chờ gì nữa, nhanh sai người cứu hai đứa còn lại cho trẫm!

- Nhưng...

- Ngươi dám phản lệnh?

- Nô tì không dám!

Tên thái giám kêu người tới giúp tiểu Đạo và Tiểu Nhi nhưng hắn lại đút tiền cho lính nhờ hắn giết cả hai đứa sẽ thưởng thêm.

"Thưa hoàng thượng đáng kính, tuy người nói năng lạnh lùng có vẻ như bạo ngược và hung ác nhưng thần biết ngài là vị vua anh minh nhất, thương dân hơn thân mình. Đã từng có nhiều vị vua chết thảm đời trước do lời nguyền của 'cặp song sinh bỉ ngạn', ta không muốn ngài cũng giống họ! Thế nên phải diệt sạch mối nguy tiềm tàn để tránh cái họa cho đời sau. Nếu ngài chết, Dương Khử cũng lên ngôi, dù chết ta cũng thề trung thành với người chứ không phục vụ cho cái thể loại khốn nạn như hắn!"