Biết Vậy Sẽ Không Làm Tổng Tài

Chương 15

Edit: Coffee Cup

Beta: RinZly

========

Chưa đến hai ngày, đoạn phim tuyên truyền phim đã quay xong. Chương trình "Thực lực diễn viên" cũng nhanh chóng chạy tuyên truyền trên các kênh truyền thông.

Trong danh sách diễn viên đầu tiên tham gia chương trình kỳ này có hai diễn viên trung niên rất có duyên với khán giả, thường đảm nhận những vai phụ mẫu, vừa diễn đã tạo nên cảm giác thân thiết đối với khán giả.

Một người nữa là nam chính vừa nổi lên của bộ drama song nam chủ chiếu mạng vào mùa đông năm ngoái, tuy trẻ tuổi nhưng kỹ năng diễn xuất tương đối ổn, có danh tiếng tốt với khán giả.

Người còn lại chính là Lâm Dịch Tâm.

Giữa ba người, Lâm Dịch Tâm vừa không có nhân duyên vừa không có lưu lượng vượt trội, điểm thu hút duy nhất chính là gương mặt.

Nhưng vào thời điểm này, gương mặt Lâm Dịch Tâm lại có vẻ rất ác.

Thời gian phát sóng trailer thứ nhất cuối cùng cũng đến, nhưng khán giả xem như kiềm chế được, chỉ chất vấn là dựa vào gì mà nhiều diễn viên trẻ tuổi như vậy không chọn, chương trình này đâu phải là chương trình so mặt, so xem ai có gương mặt ác hơn.

Trailer thứ hai được lên sóng, chương trình công bố danh sách giám khảo được ghép đôi, Tiếu Chấn Dư lại được cộng đồng mạng nhận định là một tượng đài điện ảnh, bậc thầy diễn xuất, một bầu trời tỏa sáng. Điều khiến khán giả không thể hiểu được chính là, Tiếu Chấn Dư lại được ghép đôi cùng Lâm Dịch Tâm, người mà nhìn vào sẽ làm cho tâm trạng của bạn xấu đi.

Đúng là đem cành hoa nhài cắm vào bãi phân trâu, đừng nói là fans, ngay cả người qua đường thấy cũng phải bất bình.

Trong phút chốc, các loại giả thuyết và nhục mạ bắt đầu xôn xao.

Weibo chính thức của tổ chương trình được chú ý nhiều nhất, dư luận theo tag mò tới trang weibo của Lâm Dịch Tâm.

Điều này cũng có thể đoán trước được, cho nên sau khi Lâm Dịch Tâm biết được kế hoạch tuyên truyền của tổ chương trình thì thoát khỏi tài khoản của mình, giao toàn bộ cho Tiểu Dĩnh xử lý.

Có khoảng thời gian bị một lượng lớn người đổ vào mắng chửi, nhờ vào kinh nghiệm đó mà không gì có thể làm ảnh hưởng đến tâm tình của Lâm Dịch Tâm.

Cho nên mọi cực khổ, để Tiểu Dĩnh đáng thương gánh chịu.

Tiểu Dĩnh giống như con cá mắc cạn, hai cái điện thoại nằm ở trước mặt, hai mắt thì chăm chăm nhìn vào chiếc điện thoại hiển thị tài khoản của Lâm Dịch Tâm, còn cái khác thì ấn ấn lên màn hình cảm ứng, âm thanh gõ phím cũng vang vọng.

Chắc là đang dùng tài khoản ảo cùng người khác mắng nhau.

Kịch bản chương trình đều đưa đến tay Lâm Dịch Tâm, ngoại trừ việc sắp xếp cộng sự cùng nàng là Tiếu Chấn Dư, hơn nữa còn phải diễn đoạn kịch đối mặt sống chết nhưng chứa đầy tình cảm thì các mặt khác đều hoàn toàn bình thường.

Lấy một hình tượng hoàn toàn mới xuất hiện như giáng một đòn mạnh vào công chúng, chỉ được thành công không được thất bại, Lâm Dịch Tâm bận rộn xem kịch bản, không quan tâm náo động ồn ào của cộng đồng mạng.

"Chị!" Tiểu Dĩnh ở bên cạnh lên giọng kêu đến nóc nhà muốn nổ tung "Thật sự phải post lên bản giới thiệu mà tổ chương trình đưa sao?!"

"Ừm hửm." Lâm Dịch Tâm cầm cái ly uống một ngụm nước, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

"Bản giới thiệu của bọn họ rất nực cười! Cái gì mà không hy vọng sứ mệnh bị thất bại khiến khán chỉ thấy một màu sắc của diễn viên, tham gia chương trình chính là một sứ mệnh, làm diễn viên không nhất thiết chỉ đảm nhận một loại người!"

Tổ chương trình đương nhiên hy vọng đề tài này được thảo luận càng nhiệt tình càng tốt, Lâm Dịch Tâm biết một câu nói của nàng sẽ dẫn đến bao nhiêu câu mắng chửi của dân mạng, nhưng nếu ngay cả đoạn giới thiệu của tổ chương trình mà cũng không dám dùng, về sau ở đây làm sao còn chỗ đứng.

Cho nên nàng không bận tâm mà phất tay: "Post đi post đi."

Tiểu Dĩnh nhận lệnh copy paste, tức điên đến đỏ mắt.

Đợi post xong, cô ném di động qua một bên, nhìn cũng không muốn nhìn.

Đến bên cạnh Lâm Dịch Tâm, cô ngồi xuống cùng nàng xem phim điện ảnh, trên bàn có đồ ăn vặt, Lâm Dịch Tâm vì giữ dáng nên không thể ăn, Tiểu Dĩnh thì không băn khoăn việc này, tay lại bốc một lát khoai tây bỏ vào miệng, nhìn nhìn mỹ nhân bình tĩnh lại nghiêm túc bên cạnh, trong lòng đột nhiên thấy thoải mái hơn.

"Chị, hết thảy mọi chuyện đều sẽ tốt lên đúng không?" Cô lẩm bẩm lầm bầm trong miệng.

"Em muốn nói về những bình luận ác ý kia đúng không, một ngày là còn nghệ sĩ thì sẽ không có chuyện tốt lên." Lâm Dịch Tâm nghiêng đầu cười cười với cô, "Nhưng tiền mà chúng ta kiếm được nhất định sẽ càng ngày càng nhiều nha."

Tiểu Dĩnh quả thật bị nàng làm cho nói không thành lời.

Đương sự bên này xem như chưa từng có gì xảy ra, vui vẻ chuẩn bị cho công việc,2 ở bên kia, người đại diện cấp cao của công ty giải trí Thịnh Thế là Trần Tiêu đang muốn bùng nổ ở trong văn phòng.

Chủ yếu do Thẩm Kiều gây nên.

Người này như bị đổ trúng nước sôi mà lao vọt vào văn phòng cô, sau đó vỗ đôm đốp lên cái điện thoại đang nằm trên bàn.

"Nghệ sĩ của tôi không làm gì cả, chỉ đơn giản đăng một thông báo tham gia chương trình thôi mà đã bị mắng thành như vậy!" Thẩm Kiều trừng mắt nhìn Trần Tiêu, "Chị cũng không biết xử trí như thế nào sao!"

Trần Tiêu bất đắc dĩ giải thích: "Thì bởi vì Dịch Tâm không hề làm gì cho nên lúc này tạm thời chúng ta không nên đi xử trí. Đợi đến khi chương trình phát sóng tập tiếp theo, dùng thực lực chứng minh với khán giả, đến lúc đó tôi điều phối cấp dưới dùng account marketing sẽ có hiệu quả, mọi chuyện tự nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng."

"Không còn cách nào để khống chế dư luận sao?" Thẩm Kiều mở điện thoại lên, liếc mắt nhìn sang một cái rồi lại tức điên ném điện thoại xuống, "Bây giờ tôi nhìn cũng cảm thấy rất khó chịu!"

"Dịch Tâm không tạo fanclub, trước kia cũng không có số lượng fans lớn để khống chế dư luận. Nếu hiện tại đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười." Trần Tiêu thở dài, "Thẩm tổng, ngài hãy kiên nhẫn một chút, chỉ cần chương trình chính thức lên sóng, tôi sẽ lập tức sắp xếp buổi tuyên truyền chính thức."

Thẩm Kiều dựa vào sô pha, không nói lời nào.

Sắc mặt của cô hết sức âm u, tầm mắt dời đến chậu cây xanh trong văn phòng, chậu cây xanh đáng thương bị cô nhìn như sắp bốc cháy.

Thời điểm Trần Tiêu nhận chức ở Thịnh Thế, người nắm quyền chưa phải là tiểu Thẩm tổng, cho nên có thể nói sau khi cô vào công ty thì cứ thế đi đến vị trí hiện tại.

Mặc dù Thẩm Kiều trẻ người non dạ, ham mê chơi bời, nhưng khi đối mặt với chính sự trong công ty cô đều rất nghiêm túc lắng nghe ý kiến từ mọi người rồi đưa ra quyết định chính xác.

Tính tình của cô nhiều lúc rất tốt, chỉ là khi bị chọc trúng vào huyệt thì cô sẽ nổ như pháo dây.

Mà khoảng thời gian này, cái huyệt của cô lại chính là Lâm Dịch Tâm.

Tình cảm của hai người rốt cuộc có gút mắt gì, Trần Tiêu cũng không muốn đi tìm hiểu sâu. Chủ yếu là vì tính cách Lâm Dịch Tâm có hỏi cũng sẽ không nói, mà Thẩm Kiều bên này, cơn bản là một đứa không dám hỏi.

Tóm lại, hiện tại Tiểu Thẩm tổng đang cực kỳ muốn che chở cho Lâm Dịch Tâm, điều này cùng với phương hướng bồi dưỡng nghệ sĩ của Trần Tiêu cơ bản không xung đột, cho nên Trần Tiêu hoàn toàn có thể chịu đựng được việc làm thớt cho Thẩm Kiều chém.

Thẩm Kiều ngồi ở sô pha rất lâu, Trần Tiêu đoán chừng tạm thời cô sẽ không nhảy bổ lên, vì thế đi pha ly cà phê, đưa đến trước mặt Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều cúi xuống nhặt chiếc điện thoại đang trơ trọi nằm dưới tấm thảm, Trần Tiêu liếc nhìn, một góc màn hình đã vỡ thành mạng nhện.

Cầu trời cho cái điện thoại này hỏng luôn đi, Trần Tiêu thành tâm cầu khẩn.

Nhưng trớ trêu thay lời nguyền của cô không thành hiện thực, điện thoại của Thẩm Kiều không hề hấn gì, màn hình sáng lên, tốc độ vận hành cũng rất nhanh.

Tiểu Thẩm tổng bắt đầu làm một việc rất khó để hiểu được, cô một tay bưng ly cà phê, một tay lướt trên màn hình điện thoại, giọng nói vang lên đầy mỉa mai và chứa sát ý lạnh như băng.

"Thím này rốt cuộc là ai vậy? Từ nơi nào đến? Mặt mũi trông như hồ ly tinh, mới nhìn thôi đã thấy không ưng!"

"Mới vừa khen chương trình "Thực lực diễn viên" mùa một vài câu, trailer mùa hai vừa ra mắt, tôi thấy tư bản thật lợi hại, tôi đây xin phải khom lưng cuối đầu lạy một lạy."

"Trình lão sư có bộ《 Nhà có chuyện vui 》, Lý lão sư có bộ《 Minh nhật hà》, Trịnh Vũ vừa nổi lên nhờ bộ 《 Vô tội 》, Lâm Dịch Tâm có cái gì?"

"Nhìn thế nào cũng không thấy xứng để làm cộng sự cùng Tiêu Chấn Dư? Tiếu Chấn Dư thật sự là vì miếng ăn mà đến nước này sao?"

"Đúng là bây giờ ai cũng có thể đứng được trên sân khấu, nghĩ là khán giả không có mắt hết rồi à, không phân rõ đâu là la, đâu là ngựa nữa sao?"

"Bao tuổi rồi mà còn không chịu yên phận sống một cuộc sống an ổn, không biết xấu hổ cứ chạy khắp nơi, không sợ là sau này ngay cả vai tiểu tam cũng không còn cửa nhận nữa à."

"Đại diện cái em gái mấy người, sứ mệnh gì mà dám ôm lãnh lên người mình, chắc bao mơ ước của các diễn viên vô tội khác bị đại diện như mấy người ôm đi mất."

"Nhục nhã ghê, đờ mờ chương trình."

......

Cô ngồi trên sô pha thầm đọc những dòng bình luận lăng mạ Lâm Dịch Tâm.

Trần Tiêu nâng tay lên ôm mặt.

Thẩm Kiều đọc đủ rồi, vung tay lên, lần này thì cái điện thoại hoàn toàn hết cách cứu chữa.

Trần Tiêu nhìn chằm chằm cái điện thoại nát nét, không nói chuyện, Thẩm Kiều buông xuống ly cà phê, lát sau mới nói: "Sau khi chương trình phát sóng, những bình luận thế này không được tiếp tục xuất hiện."

"Được." Trần Tiêu đồng ý.

Điện thoại di động trong túi Trần Tiêu rung lên.

Đây là điện thoại chuyên môn xử lý dư luận trên internet, có liên hệ với nhiều nghệ sĩ trên mạng xã hội, để mắt đến những trọng điểm nhân vật hay sự kiện, một khi có tin tức mới, điện thoại sẽ nhanh chóng thông báo nhắc nhở.

Trần Tiêu theo phản xạ tìm điện thoại trong túi, vừa nâng mắt lên liền thấy Thẩm Kiều nhìn chằm chằm mình, cô thu tay về.

"Không sao, chị cứ tiếp tục đi." Thẩm Kiều nói.

Trần Tiêu dừng một chút, lấy điện thoại ra khỏi túi, mắt nhìn màn hình, nhẹ thở ra: "Không có gì, chỉ là một bảng tin thông báo."

Não bộ cô bị hành động sáng suốt của Thẩm Kiều làm loạn, nhất thời không cách nào liên hệ ra ý nghĩa sâu xa khác, chỉ thấy được Thẩm Kiều thả lỏng cho mình, cho nên cười nói: "Tin tức tốt, Tiêu Chấn Dư chia sẻ weibo của Dịch Tâm, tỏ ý muốn giúp đỡ nàng."

Thẩm Kiều híp mắt.

"Không giống giọng văn do tổ chương trình sắp đặt mà là cách nói ngắn gọn súc tích của Tiếu Chấn Dư, ít nhất lúc này có thể làm cho các fans của Tiếu Chấn Dư không đến công kích Dịch Tâm." Di động lại rung động một lần nữa, Trần Tiêu cười càng tươi hơn: "Trên fanclub của Tiêu Chấn Dư vừa chia sẻ bài viết này ở weibo, hơn nữa tỏ ra chờ mong vào sự hợp tác của hai người, với thông báo này từ fanclub Tiêu Chấn Dư, dự là dư luận sẽ dịu xuống."

Thẩm Kiều cau mày, nhất thời khó có thể đặt tên cho biểu cảm lúc này của cô.

Trần Tiêu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Thật muốn đánh vào đầu mình một cái, tại sao chỉ biết lo việc công mà lại quên mất việc tư.

Khi Thẩm Kiều biết được chính Tiêu Chấn Dư là người đề cử Lâm Dịch Tâm vào vị trí còn lại của chương trình "Thực lực diễn viên", diễn cảnh lúc đó còn rành rành trước mắt, Trần Tiêu nuốt nước bọt, cảm thấy lo lắng.

Vừa bị khủng bố hết một lần, cô không muốn mình bị thêm lần thứ hai.

Thẩm Kiều nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng, ngữ điệu đầy ôn hòa bình tĩnh, thậm chí có thể nói là dịu dàng chan chứa.

"Tài khoản công của tôi có không? Thân phận chứng thực là Tổng tài của Thịnh Thế, có lượng fans hùng hậu." Thẩm Kiều mỉm cười, "Hùng hậu nghĩa là, hùng hậu hơn cả Tiêu Chấn Dư."

Trần Tiêu khổ vô cùng nhưng Trần Tiêu chỉ có thể nói sự thật: "Không có."

"Ừm, tôi cũng đoán là không." Thẩm Kiều gật gật đầu, "Vậy nhớ làm cho kỹ một chút, nhanh lập ra cái tài khoản này nha."

Trần Tiêu đáp: "...... Được."

Thẩm Kiều vô cùng quan tâm: "Từ từ mà làm cũng được, không gấp lắm đâu."

Trần Tiêu cảm động đến rơi nước mắt: "Đúng."

"Không gấp." Thẩm Kiều vẫn giữ nụ cười ấy, vừa đẹp lại vừa giả dối, "Từ từ làm đi, phải bảo đảm chất lượng. Còn bây giờ thì, chị phải làm giúp tôi một chuyện khác."

Tim Trần Tiêu giật thót: "Cái gì?"

"Đưa tôi vào danh sách giám khảo chuyên nghiệp của chương trình "Thực lực diễn viên", tôi nhớ rõ bọn họ mỗi người có đến mười phiếu, hơn nữa..." Thẩm Kiều dừng một chút, tươi cười nói tiếp, "Dù sao cũng cần có người lên tiếng nhận xét về phần biểu diễn của diễn viên mà, cái loại mà một câu cũng không cắt bỏ đấy."