Biết Vậy Sẽ Không Làm Tổng Tài

Chương 4

Thẩm Kiều đứng bất động, nhưng nơi đó lại là nơi Lâm Dịch Tâm nhất định phải đi qua.

Vì vậy nàng như thường đi đến dưới ánh đèn, chào hỏi: "Chào Thẩm tổng."

"Lạnh chết được." Thẩm Kiều bĩu môi.

"Ở Mạc Bắc gió lớn, buổi tối rất lạnh." Lâm Dịch Tâm cười cười, "Thẩm tổng đừng đứng ở bên ngoài nữa."

Nói xong, nàng đợi thêm hai giây, Thẩm Kiều cũng chỉ đứng đó nhìn nàng, mặt trắng môi hồng, nét mặt lại có chút buồn bã chán chường.

Lâm Dịch Tâm thấy vậy, nàng đi tiếp con đường nàng cần đi, đèn đường chiếu xuống, cái bóng của nàng cứ thế dài ra, Thẩm Kiều vẫn đứng đó dõi theo bóng lưng của nàng.

Tiếng bước chân vang lên, không nhanh không chậm, cách nàng khoảng hai bước.

Lâm Dịch Tâm đi đến chỗ đậu xe, Tiểu Dĩnh đang ngồi ở vị trí tài xế chơi trò chơi, liếc nhìn thấy nàng, mở cửa xe ra.

Lâm Dịch Tâm ngồi vào ghế phụ, đóng cửa xe vô cùng lưu loát và nhanh nhẹn, ấn hạ cửa sổ, vẫy tay tạm biệt với người ở ngoài: "Thẩm tổng, gặp lại sau."

Tiểu Dĩnh nghe thấy hai chữ Thẩm tổng, tay run run lên, lập tức ném điện thoại đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, tươi cười: "Thẩm tổng, Thẩm tổng tới rồi ạ?"

Lâm Dịch Tâm nói: "Vừa rồi rất trùng hợp, gặp được Thẩm tổng nên đi chung một đoạn đường."

Thẩm Kiều đứng ở ngoài xe, cực kỳ đen mặt.

"A không phải đâu chị, Thẩm tổng đã đến đây lúc chiều, là đến để tìm chị." Tiểu Dĩnh là một cô bé rất thật thà, dù sao thì hôm nay cũng là dùng tiền của sếp tổng để lấy uy cho nhà mình nên thế nào cũng phải nhiệt tình đối với Thẩm Kiều.

Cô bé nhảy xuống xe, chạy qua đầu xe đến bên kia thấy Thẩm Kiều, vội vàng kéo cửa sau xe, "Thẩm tổng nhanh vào đi, ở bên ngoài rất lạnh."

"Ngồi một mình là ý gì." Giọng nói Thẩm Kiều lạnh lẽo như gió Mạn Bắc.

Tiểu Dĩnh vỗ vỗ lên cửa sổ xe: "Chị, chị ra sau ngồi đi."

Lâm Dịch Tâm nói: "Không ngồi đủ, không phải em để rất nhiều thứ ở sau sao?"

Đúng là để rất nhiều thứ, mà xe của hai người cũng không lớn, cơ bản sau khi đóng máy sẽ có rất nhiều đồ phải mang đi, hơn nữa hôm nay mấy hoa và quà khoa trương như thế đã chiếm hết gần như chỗ ngồi.

Nhắc tới cái này, Tiểu Dĩnh lại thấy vui vẻ, hớn hở nói: "Mấy thứ này đều là Thẩm tổng tặng, Thẩm tổng nghe nói chị bị Kim Minh Sóc kéo đi thì thấy không vui, người của giải trí Thịnh Thế chúng ta không thể bị mất mặt."

Nói cũng đã nói đến thế này rồi, trước mặt Tiểu Dĩnh, Lâm Dịch Tâm cảm thấy nếu như mình mà không cho Thẩm Kiều mặt mũi, có thể Thẩm Kiều sẽ bùng nổ.

Vì vậy bước xuống chuyển ra sau xe, dọn trái dọn phải để có đủ chỗ ngồi.

"Thẩm tổng lên xe đi, chịu khó một chút." Lâm Dịch Tâm nói.

Thẩm Kiều cau mày lên xe, chỗ ngồi hẹp, cũng chỉ có thể ngồi sát vào Lâm Dịch Thâm, hai người cách nhau một lớp vải, vừa tiếp xúc vừa chen chúc để ngồi.

"Em đi ra phía trước đi" Lâm Dịch Tâm hất cằm nói với Tiểu Dĩnh.

"Được rồi." Tiểu Dĩnh giúp hai người đóng cửa xe, "Thẩm tổng định đi đâu, em đưa Thẩm tổng đi."

"Không phải vội." Lâm Dịch Tâm đóng lại cửa ngăn cách trên xe bảo mẫu, để lại khoảng không gian riêng phía sau.

Đèn trần mở lên, Lâm Dịch Tâm quay sang hỏi Thẩm Kiều: "Thẩm tổng hôm nay tìm tôi có chuyện gì?"

Thẩm Kiều nghiêng đầu, khoảng cách giữa hai người quá gần, chóp mũi gần như có thể chạm nhau.

Không khí xung quanh, trong xe đều toàn là mùi hương của hoa hồng.

Khung cảnh lãng mạng, mỹ nhân dưới ánh đèn cũng xinh đẹp, chỉ là bầu không khí vừa hời hợt lại vừa khó xử, Thẩm Kiều chăm chú nhìn vào mắt Lâm Dịch Tâm, đọc được câu trả lời.

Nếu như hiện tại cô thật sự làm chuyện theo ý mình, chắc chắn sẽ đổi lấy một kết quả đầy mất mặt.

Vì vậy Thẩm Kiều ngã người ra sau, không hề để tâm đến việc đã đè hư đóa hoa hồng tươi đẹp: "Tôi đi ngang qua."

Dừng lại một chút rồi nói: "Gặp chuyện bất bình, tiện thể ra tay tương trợ."

Lâm Dịch Tâm cũng tự nhiên thuận theo lời cô, cười nói: "Cảm ơn Thẩm tổng, chắc đã làm trì hoãn không ít thời gian của ngài. Ngài ở khách sạn nào, tôi đưa ngài về."

"Không cần, xe tôi ở cạnh đây." Thẩm Kiều khom người định đứng lên, tựa như nhớ đến gì đó lại lần nữa ngồi xuống lại.

Suýt chút nữa đã ngồi lên đùi Lâm Dịch Tâm.

"Túi xách của chị." Thẩm Kiều từ trong cái túi lớn của mình lấy ra cái túi nhỏ, "Hôm đó lúc chị đi, quên lấy."

Lâm Dịch Tâm nhìn sang, là chiếc túi Thẩm Kiều đưa cho nàng trước một hồi mây mưa cuối cùng của hai người.

Nàng giơ tay lên ngăn lại, cười nói: "Thẩm tổng, không cần đâu, hôm đó không phải đã nói hết rồi sao, đã kết thúc mối quan hệ, tôi sao lại có thể lấy của ngài."

Thẩm Kiều mím môi, không nói.

Lâm Dịch Tâm nhìn mọi thứ xung quanh: "Tiêu tốn hôm nay, tôi để Tiểu Dĩnh ghi lại, sau đó cứ trừ vào tiền lương của tôi."

Ngón tay Thẩm Kiều cầm chiếc túi đã trắng bệch.

Lát sau, cô nói ra một câu mà ngay cả chính bản thân cũng thấy khinh thường: "Ầm ĩ thế đủ chưa?"

Lâm Dịch Tâm cười rộ lên, mắt cong cong, khóe môi cũng giương lên, là thật sự thấy buồn cười.

Vui vẻ cười xong thì bình tĩnh, ngữ điệu bình thường, không hề giống với dáng vẻ giận dỗi của con gái như trong tưởng tượng của Thẩm Kiều.

"Thẩm tổng, những gì tôi nói với ngài, đó đều là lời thật."

Thẩm Kiều mạnh tay mở cửa xe, nhảy vào gió lạnh ở ngoài xe.

Cửa xe bảo mẫu phía sau đóng lại, chiếc xe quay đầu, không nhanh không chậm rời khỏi.

Chiếc túi còn nằm trong tay bị Thẩm Kiều ném đi.

Trên xe, Lâm Dịch Tâm mở cửa ngăn ra, tâm trạng Tiểu Dĩnh đang tốt, mở nhạc lái xe, cả người lắc lư theo nhạc.

"Thẩm tổng không cho chúng ta đưa về chắc là vì muốn chúng ta được về sớm nghỉ ngơi." Tiểu Dĩnh lảm nhảm với Lâm Dịch Tâm, "Thẩm tổng đúng là người tốt."

"Ừm." Lâm Dịch Tâm ngừng một chút nói, "Chúng ta ngồi đây cũng không thoải mái."

"Cũng đúng." Tiểu Dĩnh cảm thán, "Chiếc xe bèo này của chúng ta, ngồi vào chỉ sợ đau mông. Chị, chờ chị quay bộ điện ảnh của Khương đạo, sau đó là một đường thăng tiến, đến lúc đó, không cần chúng ta nói, từ xe đến nhà, công ty chắc chắn sẽ đổi một lượt hết toàn bộ cho chị."

"Những thứ này, có thể dùng là được." Lâm Dịch Tâm tựa người vào biển hoa, ngáp một cái, có chút mệt mỏi.

"Chị, chị với Thẩm tổng quen biết thế nào vậy, chị ấy thật sự xinh đẹp, còn giỏi giang nữa nha."

"Người ta là sếp, em nói xem quen biết thế nào?"

"Nhưng đâu phải nghệ nghĩ nào cũng quen biết được sếp tổng đâu, Thẩm tổng bình thường lại không tới công ty, nhà chị ấy có tiền mà." Tiểu Dĩnh do dự một chút, nói, "Ý của em là, nếu như chị và Thẩm tổng có quan hệ cá nhân tốt, có thể nào nói với Thẩm tổng để Trần tỷ nhận cho chị vài vai tốt."

"Ngay cả em cũng chê tôi?" Lâm Dịch Tâm ngửa đầu cười cười.

"Làm gì có! Chị, em là thay chị bất bình, nhìn xem, chị này dáng dấp vừa đẹp diễn xuất lại giỏi, đáng ra phải được vai diễn tốt hơn."

"Không kể trong giới, chỉ kể riêng Thịnh Thế, diễn viên vừa đẹp vừa diễn xuất tốt đã nhiều đếm không hết rồi." Lâm Dịch Tâm chậm rãi nói, "Tôi lại không phải xuất thân từ chính quy, đến lúc đi diễn thì đã 27 tuổi, một nữ diễn viên đến tuổi này mới ra mắt, không bối cảnh, không danh tiếng, không kinh nghiệm, chỉ hai năm nữa cũng phải già đi, Thịnh Thế chịu hợp đồng với tôi, chịu cho diễn như đã là ân huệ trời ban. Tôi lại yêu cầu thêm nữa, em không thấy rất quá đáng hay sao?"

"Chị không có già!" Tiểu Dĩnh thở hổn hển, "Chị bây giờ còn rất đẹp! Hơn nữa chị tiếp thu rất nhanh! Rất nhiều đạo diễn đều nói chị là người có ngộ tính cao!"

"Mà không phải tôi đây đã nhận được vai diễn tốt rồi sao?" Lâm Dịch Tâm cười rộ lên, "Còn có vai nào tốt hơn nữ chính của đạo diễn Khương?"

"Hừ." Tiểu Dĩnh vừa kêu ngạo vừa khó chịu, "Đó là cơ hội chị có được bằng chính nổ lực của mình. Hôm đó lúc em nói cho Trần tỷ biết, chị ấy khiếp sợ hết nửa ngày cũng không nói ra được một chữ."

"Hợp đồng khi nào kí?" Lâm Dịch Tâm hỏi.

"Chiều mai." Tiểu Dĩnh gõ gõ lên vô lăng, "Chuyện tốt thế này, được nhiên phải càng nhanh càng tốt!"

Hôm sau, Lâm Dịch Tâm trở lại Bắc thị, theo thời gian đã hẹn đi đến cao ốc Thịnh Thế.

Hợp đồng với Thịnh Thế cũng đã 2 năm, những lúc cần thiết phải đến công ty thật ra lại không nhiều, lần này Trần Tiêu chuẩn bị rất thỏa đáng, mang khá nhiều người từ bộ phận điện ảnh và truyền hình đến.

Lâm Dịch Tâm bước vào phòng họp, khách sáo chào hỏi với mọi người, lúc nói chuyện với nàng, ánh mắt ai nấy nhìn nàng cũng sáng lấp lánh.

Đại khái là không ai ngờ được chỉ bằng năng lực của mình, nàng lại có thể nhận được một nhân vật như thế.

Thật ra, dựa vào hợp đồng mà nàng đã ký với Thịnh Thế thì nghệ sĩ không được liên lạc riêng với bên đối tác khi chưa có sự cho phép của người đại diện. Lâm Dịch Tâm từ trước đến nay chưa từng vi phạm vào điều này, kết quả lần này lại phạm vào nhưng không cách nào từ chối.

Người bên phía đạo diễn Khương vừa gọi điện đến, nói vì trên đường gặp kẹt xe cho nên có thể sẽ đến muộn một lát.

Mọi người ngồi xung quanh cũng thấy lung túng, Lâm Dịch Tâm mượn lý do vào toilet, trên đường đi định đi vào phòng nước, chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng người bên trong nói chuyện.

Đang thảo luận về nàng, giọng nói cũng không nhỏ.

"Làm rầm rộ huy động nhiều người như thế, tôi còn cho là đón tiếp ai, thì ra là Lâm nữ xứng." Một giọng nói vừa nghe qua thì đã biết là một người có chuyên môn trong việc tám chuyện thiên hạ.

"Ai hả?" Một giọng nói vô cùng non nớt ngọt ngào vô tội.

"Lâm Dịch Tâm, cô chắc là không biết cô ta cũng có cái tên này, nhưng chắc chắn cô đã gặp qua cô ta. Khoảng thời gian trước, đài Phượng Hoàng có chiếu bộ phim cẩu huyết gia đình, chị ta diễn vai một tiểu tam."

"Ồ, là chị ấy, tôi biết nha, chị ấy rất đẹp."

"Thôi đi, chị ta qua năm nay cũng đã sắp 30 còn gì, nếp nhăn thì một đống, chả có chút tiền đồ. Bình thường làm quy hoạch báo cáo của nghệ sĩ, cũng chẳng biết là viết gì cho chị ta. Lần này Trần Tiêu làm long trọng như thế, tôi còn nghi ngờ là đang định kết thúc hợp đồng với chị ta đây này."

"Công ty chúng ta chọn người đương nhiên người đó sẽ có ưu điểm mà."

"Chị ta là do Thẩm tổng đưa vào, chậc, Thẩm đại tổng tài bộ cô còn không rõ sao, mê chơi, phóng túng, để tâm gì tới sống chết của vài ba nghệ sĩ nhỏ nhoi."

Nói cũng không khác gì tình trạng thực tế cho lắm, Lâm Dịch Tâm thở mạnh ra, biết chắc là không thể nào uống được nước nữa rồi, xoay người chuẩn bị bỏ đi.

Kết quả vừa xoay nửa người thì suýt chút nữa đâm vào ngực người ở đằng sau, Thẩm Kiều đứng sau lưng nàng, không một tiếng động, làm nàng sợ đến mức thiếu chút nữa đã nhảy cẩn lên.

Vì để không thốt ra một câu thô tục, Lâm Dịch Tâm nói: "Thẩm tổng, sao cô lại ở đây?"

Tiếng bàn tán trong phòng giải khát trong thoáng chóc ngừng lại, Lâm Dịch Tâm đoán chứng tình trạng hiện giờ của hai người kia chắc cũng không khác mình cho lắm.

"Đây là công ty của tôi, tại sao tôi lại không thể ở đây." Trong giọng nói của Thẩm Kiều mang theo lạnh lẽo.

Lâm Dịch Tâm nhìn thấy người này cả người đều căng cứng, trong lòng thầm nói không xong, đương lúc định lên tiếng ngăn cản, Thẩm Kiều đã lướt qua người nàng, nhấc chân đá lên cánh cửa đang khép hờ của phòng nước.

"Rầm" một tiếng, hành lang đang yên tĩnh bỗng chốc vô cùng vang dội.

"Bước ra!" Thẩm Kiều gọi người ở bên trong, "Tới đây chơi với Thẩm đại tổng tài của các cô này!"

Hai người ở trong như chim sẻ khép nép đi ra ngoài, một là nữ sinh tóc ngắn có đeo thẻ nhân viên, còn một khác là Lý Nguyệt, đoạn thời gian trước thừa dịp bản thân được chọn tham gia chương trình tống nghệ online thì làm ầm ĩ chuyện muốn chấm dứt hợp đồng với công ty.

Lý Nguyệt dáng vẻ thanh thuần, trong tống nghệ chọn theo con đường điềm mỹ ngốc nghếch, hiện giờ xuất hiện ở cao ốc của Thịnh Thế, xem ra là đã hủy hợp đồng với công ty cũ thành công.

Hai người nhỏ giọng nói "Chào Thẩm tổng", rồi không dám gọi thêm tiếng nào nữa.

"Thẩm tổng, tôi bên kia còn..."

Việc này thực ra cũng không liên quan nhiều tới nàng, Lâm Dịch Tâm chuẩn bị chạy đi.

"Chị đứng lại đó!" Thẩm Kiều cắt đứt lời nàng, giọng nói còn hung hăng hơn lúc gọi cô bé nhân viên và Lý Nguyệt.

Lâm Dịch Tâm cảm thấy mình và hai người kia đều phát run .

Thẩm Kiều bắt lấy cô bé nhân viên trùm mũ hoodie đến, xô tới trước mặt Lâm Dịch Tâm.

Khoảng cách quá gần, Lâm Dịch Tâm lui về phía sau.

"Cô nhìn kỹ cho tôi." Thẩm Kiều nghiến răng nói với cô bé nhân viên.

Động vật trong xã hội hiện đại rất biết cách co dãn, cô bé nhân viên liếc nhìn Lâm Dịch Tâm, cúi người cúc cung một góc chín mươi độ, thái độ hết sức thành khẩn: "Lâm lão sư, xin lỗi! Tôi không nên..."

"Ai biểu cô đi xin lỗi!" Thẩm Kiều lật cái mũ trên đầu cô bé ra, tóc trên đầu dựng lên như siêu saiyan.

Cô bé nhân viên quay lại, run rẩy nói: "Vậy ý ngài là?"

"Cô nhìn cmn kĩ vào cho tôi!" Thẩm Kiều chỉ vào mặt Lâm Dịch Tâm, "Nếp nhăn ở đâu! Chỗ nào có nếp nhăn!!"

Lâm Dịch Tâm: "..."