Biểu Ca! Đừng Chạy (Một Kiếp Yêu Người)

Chương 117: Khổ nhục kế

Mây đen che kín bầu trời, thi thoảng lại nghe tiếng sấm rền vang, trời đất tối tăm chỉ có thể thắp nến trong phòng, mưa tầm tã ngoài khung cửa sổ, gió rít luồn qua từng khe hở. Không khí ẩm ướt, cảm giác nóng ẩm, như muốn hành hạ mỗi con người.

Chỉ Lan ngồi bên cửa sổ, như bị thời tiết này cuốn hút, bỗng nhiên thấy sấm rền một tiếng rồi mưa rơi lộp bộp, như sợi dây trân châu bị đứt, bắn lên những bọt nước nho nhỏ.

“Thiếu gia và tiểu thư đâu?” Chỉ Lan cầm một đóa hoa sen mới hái, nhẹ nhàng vỗ về đóa hoa trong tay.

“Ba thiếu gia không đi đâu, đang đợi trong phòng, tiểu thư cũng vậy.” Uyên Ương bê lên một bát cháo ý nhân bách hợp, dùng thìa khuấy một chút cho đỡ nóng, làn khói làm gương mặt cô ấy trở nên mơ hồ.

“Lão gia đâu?” Chỉ Lan đặt bông hoa sen xuống, nhận bát cháo, bàn tay búp măng nõn nà kề bên men sứ Thanh Hoa, không rõ là tay người cầm hay men sứ mới đáng gọi là trắng sứ.

“Lão gia có việc ra ngoài.” Uyên Ương thêm chút hương liệu vào lư hương, mùi hương thoang thoảng khắp gian phòng, làm lòng người thư thái.

“Đi ra ngoài?” Một tia chớp lóe lên rạch ngang bầu trời, như quệt bút ngang qua một bức tranh thủy mặc.

“Vâng, Lý công công phái người đến nhắn bữa tối chủ tử không cần chờ lão gia.” Tiếng sấm rền vang, át cả tiếng nói chuyện.

“Uh.” Chỉ Lan cúi đầu, chẳng còn tâm trạng nào ăn cháo, “Ta đi xem hai tiểu thiếu gia.”

“Chủ tử đừng gấp, cẩn thận dính mưa cảm lạnh.” Uyên Ương khoác áo cho Chỉ Lan, mở ô, giúp Chỉ Lan ra ngoài, trời đất mông lung chỉ thấy hai thân hình thướt tha đi tới.

“Mưa lớn quá.” Chỉ Lan thở dài, nghĩ không biết Huyền Diệp đi đâu, lòng trầm xuống, mưa lớn thế này, nếu sơ suất gì thì biết làm sao.

“Chủ tử lo cho lão gia sao?” Uyên Ương che cho Chỉ Lan, nhưng mưa vẫn tạt đến.

“Uh.” Phòng Dận Chân và Dận Tự chỉ cách chỗ Chỉ Lan mấy bước chân, mới nói đến đấy đã thấy Dận Chân ngồi bên cửa sổ chống cằm.

“Sao Chân nhi lại ngồi bên cửa sổ?” Uyên Ương gập ô, giúp Chỉ Lan cởi áo choàng, các tiểu nha hoàn thấy Chỉ Lan đến nhanh lấy khăn ấm cho nàng lau tay, lại rót hai chén trà nóng, ân cần hầu hạ.

“Con ngắm mưa.” Dận Chân xoay đầu, nhảy xuống khỏi ghế, chạy tới bên Chỉ Lan, bàn tay nhỏ bé kéo áo nàng, cao hứng kéo nàng vào trong phòng.

“Ướt hết rồi, bẩn như mặt mèo.” Chỉ Lan cầm khăn tỉ mỉ lau mặt cho Dận Chân, “Tự nhi đâu?”

“Tam đệ đang ngủ ở trong phòng.” Dận Chân bĩu môi, “Đệ ấy sợ sấm, trời còn sáng đã đi ngủ.”

“Uh, vậy cùng ngạch nương vào chơi với Tam đệ.” Nhìn thấy con Chỉ Lan mới thấy tâm trạng bớt căng thẳng hơn, thời tiết mưa gió luôn khiến lòng người bất an.

“Ngạch nương, ama đâu ạ?” Dận Chân ngẩng đầu thắc mắc, bình thường ngạch nương ghét trời mưa, thế mà lúc này ama lại không ở bên vỗ về ngạch nương.

“Ama ra ngoài.” Chỉ Lan theo bản năng nhìn bên ngoài, mưa gió thế này, chuyện quan trọng thế nào mà phải ra khỏi nhà chứ.

“Ra ngoài ạ?” Dận Chân cao giọng một chút, hình như rất kinh ngạc, “Gần đây ama luôn thần thần bí bí, không biết làm gì.”

“Ồ? Sao Chân nhi lại biết ama thần thần bí bí?” Chỉ Lan nghe vậy liền có hứng thú, nhìn Dận Tự ngủ say thở đều trên giường, không quấy rầy mà bế Dận Chân ngồi xuống ghế.

“Bởi vì ama…” Dận Chân dứt lời mới sực tỉnh, che miệng ngượng ngùng nhìn Chỉ Lan, “Dận Chân hứa với ama sẽ không nói, Dận Chân không nói được.”

“Được rồi.” Chỉ Lan cũng không miễn cưỡng, “Vậy Chân nhi nói chuyện cùng ngạch nương được không?”

“Được ạ, ngạch nương muốn tán gẫu chuyện gì ạ?” Thấy Chỉ Lan không truy vấn, Dận Chân thở phào nhẹ nhõm, cậu bé không muốn nói dối ngạch nương nhưng cũng không thể nói không giữ lời.

Bên ngoài mưa to gió lớn, sấm vang chớp giật, nhưng trong phòng lại ấm áp tiếng nói cười.

Khi Huyền Diệp trở về thì mưa đã tạnh, không khí sau cơn mưa thơm mùi bùn đất, hoa cỏ trong hoa viên bắt đầu khôi phục, nhưng Huyền Diệp không có tâm trạng thưởng thức, thần sắc bất định, tay trái giữ chặt tay phải, mắt thường cũng thấy máu loang trên quần áo.

Tiểu Lý Tử lo lắng đi theo Huyền Diệp, không hiểu tại sao Hoàng thượng không chịu gọi thái y, còn bao che cho kẻ làm mình bị thương, Hoàng thượng gần đây thật sự gặp quá nhiều tai nạn.

“Tiểu Lý Tử, đi gặp hoàng hậu, nói hôm nay trẫm bị kẻ khác làm bị thương, thương càng thêm thương, thái y nói tình huống tương đối nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng trên giường mấy ngày, cụ thể thế nào hẳn là ngươi tự biết phải nói ra sao?” Khi nói mấy câu này thần sắc Huyền Diệp dịu đi không ít, thậm chí còn toát lên vẻ đắc ý.

“Vâng, nhưng nếu hoàng hậu nương nương hỏi đến, nô tài sợ…” Muốn nói dối Hoàng hậu nương nương đòi hỏi phải có tâm lý rất vững vàng sắt đá.

“Ngươi sợ cái gì, trẫm nói bị thương thế nào thì là thế đấy, chẳng lẽ trẫm giả vờ bị thương!” Huyền Diệp đanh mặt, rảo bước về phòng, hắn đã hỏi qua, Chỉ Lan đang ở phòng các con, hắn cũng đã dặn dò thái y một phen.

Chỉ Lan vừa dỗ Dận Chân ngủ thì Tiểu Lý Tử tìm tới.

“Hoàng hậu nương nương không tốt rồi! Hoàng thượng bị thương, thái y vừa chẩn mạch, nói là, nói là…” Tiểu Lý Tử lo lắng, hai mắt rơm rớm, tay run cầm cập, thoạt nhìn rất đáng thương.

“Ngươi nói gì?!” Chỉ Lan cả kinh, chăn tuột khỏi tay, nàng đứng phắt dậy, đi vội ra ngoài.

“Hoàng hậu nương nương đừng nóng vội.” Tiểu Lý Tử không dám kéo tay Chỉ Lan, chỉ có thể đi theo đau khổ mà nói, “Hoàng thượng không cho nô tài nói với nương nương, nhưng nô tài thấy Hoàng thượng thật sự không ổn, trong lúc mê man còn gọi tên Hoàng hậu nương nương, vì thế nô tài chỉ có thể tự quyết định, thỉnh Hoàng hậu nương nói đỡ hộ nô tài mấy câu, bằng không Hoàng thượng giận dữ thì nô tài chỉ có nước rơi đầu!”

Tiểu Lý Tử quỳ xuống trước mặt Chỉ Lan, việc đấy khiến Chỉ Lan dừng bước một chút, lòng càng đau nhức nhối.

“Ngươi đứng lên trước đi, Hoàng thượng bị thương thế nào?” Chỉ Lan nói rất nghiêm túc, nghe qua thật dọa người, như thể một con sư tử cái có thể nổi giận bất cứ lúc nào.

“Hoàng thượng… Hoàng thượng thấy mấy ngày nay tâm trạng nương nương không tốt, vì thế ra ngoài tìm chút đồ chơi đồ ăn về làm nương nương vui, nào biết lúc quay về gặp cơn mưa to, xe ngựa bị lún trong bùn. Đúng lúc đó một đám người võ công cao cường nhảy ra tấn công, mưa quá to nên các thị vệ không chống trả được, trong lúc bất cẩn để bọn người kia đắc thủ, làm bị thương Hoàng thượng.”

Tiểu Lý Tử dứt lời thì vụng trộm nhìn Chỉ Lan, thấy Chỉ Lan không có vẻ hoài nghi, mới đau khổ nhăn nhó nói tiếp, “Gần đâu Hoàng thượng liên tục bị ám sát, nô tài… nô tài lớn mật đoán, nhất định là có kẻ chủ mưu.”

“Ý ngươi là?” Chỉ Lan có chút chần chừ, “Là người lần trước sao?”

Tiểu Lý Tử nuốt nước bọt, hắn và Chỉ Lan đều tự biết kẻ đang được nhắc đến là ai, nhưng không nói rõ, “Nô tài cảm thấy là kẻ đó, nô tài vượt quá giới hạn, thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội!”

“Thôi, ngươi cũng chỉ là trung thành hộ chủ mà thôi, Hoàng thượng vẫn còn hôn mê sao?” Chỉ Lan hít sâu một hơi, mãi mới đè nén được sự tức giận, lòng chỉ muốn giết tên đàn ông kia, bắt cóc nàng không nói, còn dám đâm bị thương Huyền Diệp, đúng là… đúng là không thể tha thứ!

“Hồi nương nương, Hoàng thượng vẫn hôn mê, còn luôn gọi tên nương nương, trước lúc hôn mê cũng dặn nô tài nhất định không được nói với nương nương, chỉ được nói Hoàng thượng có chuyện ra ngoài, không được để nương nương lo lắng.”

Tiểu Lý Tử cảm thấy bản thân có thể đến quán trà làm người kể truyện rồi, lâm li cảm động biết bao, trước lúc hôn mê tâm tâm niệm niệm người con gái mình yêu, không dám báo tin bị thương với nàng, sợ nàng lo lắng khổ sở. Sau khi hôn mê lại luôn gọi tên nàng, tình cảm phải sâu sắc cỡ nào mới có thể sến sẩm đến mức thế chứ.

Chỉ Lan không trả lời, vừa phẫn nộ vừa cảm động, cuối cùng quay người, đôi hài đế bình hoa gõ lạch cạch trên nền gạch, khiến nước bùn bắn lên bẩn hết ống quần.

Đến nơi, Chỉ Lan vừa vặn gặp ngự y đi ra, vị này là Viện phán Thái y viện, y thuật cao minh, hành y đã vài thập niên, thoạt nhìn rất đáng tin cậy.

“Thần thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cát tường.” Thái y nhìn thấy Chỉ Lan liền cả kinh, như thể thật sự không ngờ lại gặp Hoàng hậu lúc này.

“Thái y, Hoàng thượng thế nào?” Chỉ Lan khẩn trương hỏi, không tự giác giằng khăn tay.

“Hồi nương nương, Hoàng thượng là thương cũ chưa lành lại thêm thương mới, cần tĩnh dưỡng trên giường một phen, hoàng hậu nương nương không cần lo lắng quá, thể chất Hoàng thượng an khang, thời gian hồi phục sẽ nhanh hơn người bình thường, có điều cũng cần thời gian nửa tháng, giờ thần đi viết đơn thuốc cho Hoàng thượng.”

Thái y không nói dối hoàn toàn, dù gì cũng là bị thương, phải tĩnh dưỡng cẩn thận, long thể quan trọng, vì thế khi ông ấy nói không bị gánh nặng là đang nói dối.

“Uh, phiền thái y.” Chỉ Lan nghe thái y nói xong mới được yên tâm, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng là được, nàng không so đo mà trách phạt Tiểu Lý Tử nói chuyện không rõ ràng, chẳng qua là hắn lo lắng nên mới không trình bày thỏa đáng.

Chỉ Lan đẩy cửa, một cơn gió nhân khe hở luồn vào, Huyền Diệp nằm trên giường khẽ run, Chỉ Lan vội vàng đóng cửa, đi đến bên giường cầm tay hắn, đau lòng nhìn hắn toàn thân nóng bừng mặt mày tái nhợt.

“Biểu ca, biểu ca có nghe thấy không?” Chỉ Lan sờ trán Huyền Diệp, sao lại nóng thế này.

“Lan nhi đến rồi, biểu ca tỉnh lại đi.” Chỉ Lan không dám lay Huyền Diệp, chỉ có thể ghé tai hắn thì thầm.

“Lan nhi.” Mí mắt Huyền Diệp giật giật, cố sức mở mắt, thấy rõ người trước mắt thì sắc mặt ấm áp hơn, rồi nhanh chóng phẫn nộ, “Tiểu Lý Tử, sao hắn dám… sao hắn dám!”

“Biểu ca đừng trách Lý công công, anh gạt em mới khiến em tức giận.” Chỉ Lan thủ thỉ, “Biểu ca giờ hơi sốt, uống thuốc xong sẽ ổn thôi.”

Chỉ Lan kéo chăn cho Huyền Diệp, hôn lên trán hắn, nàng rất ít khi chủ động như vậy, Huyền Diệp sung sướng tâm can, ho khan vài tiếng, mặt đỏ bừng.

Chỉ Lan cả kinh, theo bản năng định lấy thuốc cho hắn, sờ một lúc mới nhận ra không mang túi thuốc theo người, đành chờ lát nữa hắn ngủ mới lấy cho hắn.

“Lan nhi đừng lo lắng, biểu ca chỉ là thương nhẹ, thái y nói, hai ba ngày sẽ khỏe, đến lúc đó biểu ca đưa em đi Thái Hồ ngắm cảnh, không phải em vẫn thích ăn cá sao, biểu ca tự tay câu cho em.”

Chỉ Lan nghe xong liền hai mắt đỏ hoe, đến lúc này mà hắn còn gạt nàng, nếu không phải nàng hỏi qua thái y, có lẽ đã bị hắn lừa thật.


Lời tác giả: biểu ca dùng khổ nhục kế thật sự… có phần dễ thương