Biểu Ca! Đừng Chạy (Một Kiếp Yêu Người)

Chương 120: Phù sinh nhược mộng (2)

“Lưu quang dung dịch bả nhân phao, hồng liễu anh đào, lục liễu ba tiêu”. Hạ Tử Di ngồi trong thư phòng, nhìn bức mật báo gần nhất, tuy thám tử của hắn nhiều, nhưng cũng không thể thăm dò tin tức cụ thể của hoàng cung, hắn chỉ có thể được biết đại khái tình hình Chỉ Lan.

Hạ Tử Di buông tờ mật báo, cười trào phúng, đại hôn cũng mới hơn mười năm, đã không kiềm chế được nữa sao, Vệ thị, nữ nhân đó đẹp đến thế sao? Thật ra hắn hy vọng nữ nhân đó có thể đẹp đến bi thảm, tốt nhất có thể khiến Hoàng đế mê đến mất hồn.

“Thiếu gia, phu nhân lại đưa một nha hoàn đến cho cậu.” Quản gia ấp úng, nói là nha hoàn nhưng lòng ai cũng rõ nha hoàn kia thực sự là thế nào.

“Tiễn đi, ta không cần.” Hạ Tử Di vốn là người kiệm lời, quản gia thấy đã thành quen, nghĩ đến những thiếu nữ như hoa như ngọc ngoài kia, quản gia lắc đầu tiếc nuối, thiếu gia đã hơn hai mươi, nhưng vẫn là xử nam, đối với công tử vọng tộc có thể nói là quái dị, khó trách phu nhân lão gia nóng lòng.

“Thiếu gia, có tin mới.” Một người đàn ông cao lớn, khí chất tăm tối cầm mật báo tiến vào.

“Uh, đưa cho ta.” Hạ Tử Di rất mong không biết Hoàng thượng sẽ cho mình bất ngờ gì.

Hạ Tử Di đọc mật báo xong thì mặt đổi sắc, không phải điều gì quá bất ngờ, theo hiểu biết của hắn về Chỉ Lan, Hoàng đế ngã bệnh sẽ kiến Chỉ Lan mềm lòng tha thứ, Hạ Tử Di vo viên tờ mật báo, ném vào chậu than, ngọn lửa bùng lên, chốc lát chỉ còn lại tro tàn.

“Còn tin tức gì không?” Người trước mắt là tử sĩ hàng đầu, không dễ dàng xuất hiện, vì thế nhất định còn tin tức quan trọng hơn.

“Thiếu gia, Hoàng thượng dự định nam tuần.” Người đàn ông cúi đầu, cung kính hồi đáp, hắn thật sự bội phục bản lĩnh của thiếu gia.

“Lúc nào?” Hạ Tử Di mặt không đổi sắc, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy hưng phấn sâu trong đáy mắt.

“Khoảng một tháng nữa.”

“Uh, gọi người chuẩn bị, tặng hắn một phần đại lễ trước.” Hạ Tử Di dặn dò cụ thể rồi cho người đàn ông lui.

“Nam tuần, nam tuần.” Hạ Tử Di ngồi một mình trong thư phòng, suy nghĩ xem có thể nhân nam tuần làm gì, cướp người thì không khả thi, bởi vì Chỉ Lan căn bản không có tình cảm với hắn, muốn có được Chỉ Lan chỉ có một cách duy nhất, đó là đợi. Đợi đến khi Hoàng đế làm ra chuyện mà Chỉ Lan không thể tha thứ được, nếu không chẳng còn cách nào.

Hạ Tử Di tương đối hiểu Chỉ Lan, tuy nàng không phải đại nhân vật gì, nhưng là một người rất có nguyên tắc, dùng vũ lực bắt cóc nàng chỉ dẫn đến lưỡng bại câu thương. Muốn có được lòng nàng chỉ có cách đợi.

Hạ Tử Di cười khổ, thật ra lòng hắn đã mơ hồ hiểu ra có lẽ kiếp này không thể có được Chỉ Lan, nhưng hắn không cam lòng, không cam lòng rõ ràng hắn và Hoàng đế đều yêu Chỉ Lan, thậm chí hắn còn hiểu nàng hơn Hoàng đế, nhưng hắn không có cơ hội, thậm chí nàng căn bản không biết đến hắn.

Đôi lúc hắn nghĩ thẹn cho hai tiếng thiên tài, trên đời này có ai ngốc như hắn, vì một giấc mộng mông lung mà không lấy vợ, thậm chí ngay cả thị thiếp đều không có, tâm tâm niệm niệm Hoàng hậu nương nương ở Tử Cấm Thành xa xôi.

Có lúc hắn đã tự hỏi bản thân, Đông Chỉ Lan đấy có thật sự là Đông Chỉ Lan trong mộng? Hắn không biết, nhưng hắn chỉ có thể tin tưởng như vậy, bởi vì hắn đã trúng độc, không phải Đông Chỉ Lan không thể giải, như thuốc phiện, biết rõ sẽ trầm mê trong nó, nhưng vẫn không thể khống chế được tâm tình.

Hạ Tử Di day lông mày, có lẽ chỉ có trong mộng hắn mới tìm được chút thỏa mãn ít ỏi, nhưng hắn vẫn cảm thấy may mắn, bởi vì không phải ai cũng gặp được người khiến mình điên cuồng, nếu nói mỗi người là một nửa vòng tròn, vậy nhất định sẽ có một nửa vòng tròn tương xứng, hắn tìm được chỉ có điều không có được.

Có lẽ đấy là sự cố chấp của thiên tài? Hạ Tử Di trời sinh cao ngạo, muốn gì sẽ không chấp nhận nhường, đơn giản mà nói là kiểu người thà làm ngọc nát không làm ngói lành, vì thế hắn mới cảm thấy bản thân may mắn, bởi vì ít nhất hắn biết viên ngọc của mình ở đâu.

Thật ra hắn đã từng nghĩ, dù Chỉ Lan có không xuất hiện, có lẽ hắn cũng sẽ không cưới người con gái mình không có tình cảm, cuối cùng chỉ có độc thân cả đời, trừ phi đợi được người con gái của định mệnh.

Rất nhiều người có lẽ không hiểu nổi tư tưởng cố chấp của hắn, nhưng đấy là kiêu ngạo của Hạ Tử Di, chỉ chấp nhận thứ thích hợp nhất với bản thân, không thì thà là không có gì. Người khác không cần hiểu, cũng không cần thông cảm, bởi vì Hạ Tử Di chưa bao giờ cần mấy thứ đó. Hắn chỉ cần dựa theo ý nghĩ bản thân, mặc kệ trước mặt là con đường gai góc hay vách đá cheo leo.

Nếu trước kia có người nói yêu một người không cần có được nàng, chỉ cần có thể yên lặng bảo vệ nàng đã đủ hạnh phúc, Hạ Tử Di nhất định cười nhạt, bởi vì hạnh phúc của người hắn yêu chỉ có thể do hắn trao cho nàng, hắn sẽ làm được tốt nhất, nhưng hắn quên rằng, có đôi lúc không phải chỉ bản thân hắn làm tốt nhất là đủ.

Tình yêu là kỳ tích của thiên thời địa lợi nhân hòa, dù cho bạn có yêu đến tràn trề, nhưng nếu đối phương không đón nhận, thì bạn cũng chỉ có thể giữ tình cảm trong lòng, lùi lại chờ đợi, an ủi bản thân yên lặng bảo vệ người ấy cũng là một kết cục.

Đêm trong Hạ phủ rất im lặng, im lặng đến mức nghe được tiếng gió thổi, trăng sáng sao khuya, tỏa sáng êm dịu, trong trẻo mà lạnh lùng. Hạ Tử Di ngồi một mình trên giường, vuốt ve chiếc nhẫn trong tay.

Đêm nào hắn cũng mơ thấy “mình” và Chỉ Lan ở bên nhau, gặp nhau ở Tây Hồ, từ từ tìm hiểu, rồi thề ước, sinh con đẻ cái, hắn dẫn nàng đi khắp non xanh nước biếc Đại Thanh, nàng nắm tay hắn cười rạng rỡ.

Đến tận khi lâm chung hắn vẫn nắm tay nàng, dù cả hai đã tóc bạc da mồi, nhưng hắn vẫn yêu người phụ nữ không còn trẻ trung đấy, yêu từng nếp nhăn nơi khóe mắt nàng, yêu từng vết đồi mồi trên bàn tay nàng, yêu giọng nói đã khàn đi của nàng.

“Tử Di, Tử Di.” Hạ Tử Di như nghe được lần cuối cùng Chỉ Lan gọi tên hắn, giọng nói của nàng thê lương không thôi, có giọt nước rơi xuống môi hắn, nhưng hắn thật sự cao hứng, đấy là lần ích kỷ duy nhất của hắn, để hắn qua đời trước Chỉ Lan, sau đó chờ nàng trên cầu Nại Hà.

“Hay lắm.” Hạ Tử Di lẩm bẩm, trong mộng hắn rất hạnh phúc, không có gì ấm áp hơn bên nhau đến già. Hắn thậm chí muốn vuốt ve nếp nhăn xuất hiện theo thời gian trên mặt Chỉ Lan, đấy là chứng nhân cho tình yêu của bọn họ, chứng minh bọn họ đủ tư cách vượt qua lần kiểm tra này mà không phải giữa đường bỏ cuộc.

Nhưng hắn không phải Ái Tân Giác La Huyền Diệp xuất hiện ở nửa đầu giấc mộng, cũng không phải bản thân ở nửa sau giấc mộng, hắn là Hạ Tử Di độc nhất vô nhị, tuy rằng hắn không cẩn thận yêu cùng một người con gái như hai người kia.

“Ha ha.” Hạ Tử Di lại lồng chiếc nhẫn vào ngón trỏ, nở nụ cười tự tin, nụ cười chỉ thuộc về Hạ Tử Di, đàng hoàng cười càn rỡ.

“Chủ tử, đã làm theo lời cậu dặn dò, chỉ có điều…” Người báo cáo chần chừ, hắn đi theo thiếu gia đã nhiều năm, tất nhiên biết thiếu gia nhớ thương ai, đáng tiếc người phái đi lần này quá thất bại, ám sát không thành công đã đành, ngược lại còn thiếu chút nữa làm bị thương người quan trọng kia.

“Có điều gì?” Thật ra Hạ Tử Di chưa bao giờ nghĩ ám sát lần này sẽ thành công, nói cách khác chỉ cần Chỉ Lan còn yêu hoàng đế kia, hắn sẽ không động đến Hoàng đế, hơn nữa hắn cũng không muốn dùng phương thức này để thắng được tình cảm của nàng, vụ ám sát này chỉ là kết quả của việc tâm trạng hắn không tốt, ai bảo Hoàng đế kia khiến hắn chướng mắt.

“Hoàng hậu nương nương bị kinh động.” Người báo cáo lập tức quỳ xuống, lòng rất bất an.

“Cái gì?” Hạ Tử Di cả kinh, đứng phắt dậy, nhoài người về phía trước, sắc mặt có chút khó coi. “Không phải ta đã nói chỉ ám sát Hoàng đế thôi sao? Sao lại khiến Hoàng hậu kinh động! Chẳng lẽ các ngươi không biết tuyệt đối không thể làm tổn thương nàng sao?!”

“Chủ tử thứ tội.”

“Báo cáo chi tiết cụ thể cho ta biết.” Hạ Tử Di trấn tĩnh lại, nếu dám báo cáo, vậy tức là Chỉ Lan không bị thương, nhưng chắc chắn đã bị kinh động.

“Vâng, lúc ấy…” Người đàn ông từ từ thuật lại, không dám bỏ sót chi tiết nào, “Sau đó Hoàng thượng che chắn bảo vệ cho Hoàng hậu, nhờ thế Hoàng hậu không bị thương chút nào.”

“Thích khách đâu? Xử lý chưa?” Ngữ khí Hạ Tử Di có chút âm trầm, tuy nàng chỉ bị kinh động, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất xót lòng.

“Đã tự sát, chủ tử yên tâm.”

“Uh, lần trước có Hồng Hoa Hội gì đó phái người liên lạc với ngươi đúng không? Phái những người này đi giúp bọn hắn, nhưng không được để lại dấu vết.” Hạ Tử Di có chút tức giận, bởi vì lần ám sát này không đạt được mục đích đã đành, ngược lại còn cho Hoàng đế cơ hội làm anh hùng cứu mỹ.

“Chủ tử yên tâm.”

“Uh, tạm như thế đã, lúc nào Hoàng hậu đến Tô Châu ngươi lại tới tìm ta.”

Nội tâm Hạ Tử Di có chút kích động, bởi vì hắn sắp được nhìn thấy nàng, thấy nàng tận mắt bằng xương bằng thịt chứ không phải bóng hình chỉ có trong cõi mộng hư ảo, mông lung như sương khói.

***

“Thiếu gia, cậu xem.” Quản gia đứng ngay bên cạnh, nhưng Hạ Tử Di đã không nghe rõ ông ấy nói gì, bởi vì toàn bộ sự chú ý của hắn đang tập trung ở người kia, “Miệng có duyên những lúc mỉm cười, mắt xinh đen trắng sáng ngời” (Kinh Thi – Thạc Nhân 2 – người dịch Tạ Quang Phát), nàng mặc kỳ phục màu hồng phấn, búi tóc kiểu Mãn, rõ ràng là rất bình thường, lại toát lên vẻ quyến rũ của sự giản đơn.

Hắn vốn định bắt cóc nàng ngay, nhưng rốt cuộc lại thôi vì hắn còn muốn ngắm nhìn nàng, dù cho nụ cười trên môi nàng không dành cho hắn, nhưng cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ cần nàng cười là được, chỉ cần nàng vui vẻ là được, giờ phút này, Hạ Tử Di mới hiểu ý nghĩa của câu “chớp mắt đã vạn năm”.

“Thôi, hôm nay không hành động vội, ngày mai đi.” tay Hạ Tử Di nắm chặt chén rượu, hắn vẫn không cam lòng, không cam lòng bị hạ đài như thế, bởi vì nàng còn không biết tên hắn, không đúng, phải nói là ngay cả sự tồn tại của hắn cũng không biết, trong mắt nàng chỉ có Hoàng đế và những đứa con với Hoàng đế.

“Thiếu gia.” Nghe được giọng nói lo lắng của quản gia, hắn khoát tay, chẳng qua chỉ là chút không cam lòng, không ảnh hưởng được đến hắn, đời người nhiều tiếc nuối, hắn đã thấu hiểu từ mười một năm trước, không phải thích thứ gì cũng có thể sở hữu, nhưng có thể giúp điều mình thích luôn được thoải mái, thế mới xứng đáng với tình cảm đã bỏ ra.

Nhưng Hạ Tử Di vẫn là Hạ Tử Di, hắn vẫn có phần hẹp hòi, có lòng có thù tất báo, bảo hắn cứ thế buông tay là không thể được.

“Bên Tuần phủ Tô Châu đã chuẩn bị tốt chưa?” Hạ Tử Di rời khỏi cửa sổ, hắn đã cảm nhận được con trai của nàng nhận ra hắn đang nhìn bọn họ, quả là sắc bén, không hổ là con cháu hoàng gia.

“Đã chuẩn bị tốt, ngày mai Hoàng hậu nương nương luôn ở trong phủ Tuần phủ ngắm hoa cùng các phu nhân, sau đó bị cảm nắng ngất xỉu.” Quản gia đã an bài ổn thỏa, nhưng ông ấy vẫn luôn cảm thấy không đáng giá thay thiếu gia, có lẽ ông ấy không hiểu nổi, cũng có lẽ ông ấy không lý giải được sự cố chấp của thiếu gia, ông ấy chỉ một quản gia bình thường thấy đau lòng cho thiếu gia.

“Uh, vậy là tốt rồi, các thị vệ đi theo Hoàng hậu ngày mai phải giải quyết nhanh một chút, không thể lộ ra dù là một chữ, hiểu không?” Hạ Tử Di biết bản thân làm thế có phần tùy hứng, nhưng bao nhiêu năm qua cũng chỉ có một cơ hội này để gặp nàng.

Ngày hôm sau, không phụ kỳ vọng của hắn, thuộc hạ của hắn bắt cóc Chỉ Lan thành công. Lúc Hạ Tử Di vào nhà mặt trời lên cao, hắn biết Chỉ Lan sợ nóng, đặc biệt đặt khối băng trong phòng.

“Chỉ Lan.” Đây không phải lần đầu tiên Hạ Tử Di gọi tên Chỉ Lan, nhưng là lần đầu tiên hắn gọi tên khi đối mặt nàng. Một cảm giác kỳ diệu, Hạ Tử Di cảm thấy bản thân như thiếu niên mới lớn, ngồi bên giường, gọi tên nàng liên tục như không biết mệt.

Nữ tử trên giường không đáp lời, nàng ngủ rất sâu. Hơi thở như lan, như thể hương thơm thấm vào từng lỗ chân lông, khiến người ta mê muội không thôi.

Hạ Tử Di không khỏi hít sâu, khứu giác hắn rất tốt, dễ dàng ngửi thấy mùi hương này. Mũi hắn chạm vào mũi Chỉ Lan, chỉ thiếu chút nữa là môi chạm môi, thậm chí hắn còn trông thấy rõ từng sợi lông mi trên mi mắt nàng.

Gần đến thế, như chưa từng gần đến thế, nằm dưới thân hắn là người hắn ngày đêm tương tư, nhưng hắn không thể đụng vào nàng, bởi vì lúc này hắn không có tư cách, có lẽ sau này cũng không có, vì thế Hạ Tử Di chỉ lẳng lặng duy trì động tác này, là khoảng cách gần nhất có thể của hai người.

“Chỉ Lan, Chỉ Lan, ‘Nguyên hữu chỉ hề lễ hữu lan, tư công tử hề vị cảm ngôn’ (bên sông Nguyên có cỏ Bạch Chỉ, bên sông Lễ có cỏ Lan Điếu, trong lòng có người yêu nhưng không dám nói ra).” Hạ Tử Di chậm rãi ngẩng đầu lên, ngâm hai câu thơ, giọng hắn vốn lãnh liệt mà giờ như dòng sông tan băng, êm dịu vô cùng.

Hắn vuốt ve môi mình, chỉ thiếu chút nữa là có thể hôn lên bờ môi ngày đêm thương nhớ, nhưng không thể.

Hạ Tử Di cứ ngồi như vậy, đây là buổi chiều dành riêng cho hắn và nàng, trong dòng thời gian mà nói thì có trọn một ngày cũng chẳng đáng nhắc đến, nhưng đối với hắn đấy là quãng thời gian ý nghĩa nhất đời, dù cho chỉ vỏn vẹn mấy canh giờ, dù cho nàng không hay biết.

Sau khi nàng tỉnh lại có lẽ sẽ mắng hắn, có lẽ sẽ trách hắn, nhưng chẳng có vấn đề gì, chẳng phải ít nhất cũng khiến nàng nhớ đến hắn? Ít nhất nàng sẽ ngẫu nhiên nhớ tới chuyện, từng có một ác bá bắt cóc nàng một buổi chiều, nghĩ như thế, Hạ Tử Di thấy tâm trạng tốt hẳn lên. Không làm được đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất trong lòng nàng, vậy làm một ác bá Giang Nam tâm cơ thâm trầm, dã tâm hừng hực cũng không tồi.

Ngày hôm sau, “ác bá” Hạ Tử Di bắt Chỉ Lan đi ngắm hoa, tuy rằng hắn không quay người lại, nhưng hắn biết Chỉ Lan vẫn luôn nhìn hắn, trước kia là hắn lặng lẽ nhìn nàng, rốt cuộc đã có một lần đổi vị trí, hắn không muốn Chỉ Lan thấy mặt hắn, chỉ muốn nàng ghi nhớ ở Giang Nam có một người bí ẩn luôn quay lưng về phía nàng trong một khắc thời gian là đủ rồi.

Tình yêu của Hạ Tử Di cố chấp đến hoàn hảo, đơn thuần đến đau lòng.