Biểu Ca! Đừng Chạy (Một Kiếp Yêu Người)

Chương 128: Mộng một đời (4)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đoạn Kiều tàn tuyết

Một mạch xuôi nam, khi tới Hàng Châu thì đã là mùa xuân. Mưa bụi giăng giăng, thành Hàng Châu như chìm trong hơi nước, như một cô gái mỹ lệ, mặc áo lụa màu trân châu đứng dưới mưa.

Chỉ Lan hắt hơi, bất đắc dĩ xoa tay, đầu xuân vẫn còn se lạnh, không khí ẩm ướt, cảm giác lạnh lẽo thấm vào xương tủy khiến người sinh ra lớn lên ở Bắc Kinh như Chỉ Lan cảm thấy không mấy dễ chịu.

Từ khi Huyền Diệp có con nàng bắt đầu vạch kế hoạch cho tương lai, tuy trước đó nàng đã có ý nghĩ này, nhưng rốt cuộc lòng tin dành cho Huyền Diệp vẫn áp đảo, bao năm thanh mai trúc mã, rốt cuộc vẫn không thắng được những tấm thân nõn nà và những lời thỏ thẻ dịu ngoan.

Nghĩ tới đây, Chỉ Lan lại cười tự giễu, không phải là nàng không biết đau khổ, nhưng sau ba năm, tình cảm có nhiều đến đâu cũng bị thời gian mài mòn, Ái Tân Giác La Huyền Diệp kia đã không còn là biểu ca yêu chiều nàng hay nắm tay nàng, hắn là Tam aka cao cao tại thượng, có rất nhiều nữ nhân và hai đứa con xinh xắn.

Chỉ Lan không phải người bắt bản thân chịu thiệt thòi, nữ nhân thường hi sinh vì đàn ông, không biết rằng người đàn ông đáng để hi sinh sẽ không để nữ nhân của mình phải chịu thiệt thòi. Dù đang sống ở thời đại trọng nam khinh nữ, coi chồng là trời, nhưng may mắn là nàng có thực lực để sống sót, nếu không, nàng cũng chỉ có thể giống như những nữ nhân bình thường khác, chui đầu vào cái guồng trạch đấu, vắt kiệt những tháng ngày hữu hạn trong cuộc chiến không có hồi kết.

“Cô nương, thời tiết se lạnh, cô khoác thêm áo choàng đi.” Người hầu đi theo nàng là những người hầu trung thành có bố mẹ cũng là người hầu của Đông phủ, hai nha hoàn hai bà già, tuy ít nhưng lại thắng ở chỗ được việc, những việc lặt vặt thường ngày nàng không cần quan tâm, chỉ cần quản sổ sách là được.

Đi theo bọn họ còn có mấy thị vệ cao to tráng kiện, vì thế dọc đường không gặp chuyện gì nguy hiểm, sau khi đến Hàng Châu Chỉ Lan liền mua một căn nhà nhỏ ở gần Tây Hồ, tính toán tạm thời định cư ở Hàng Châu.

“Uh, cám ơn Thúy Nhi.” Vừa há mồm liền hít phải không khí se lạnh, Chỉ Lan bắt đầu ho khan.

“Cô nương lại ho rồi, để nô tỳ xuống bếp lấy bát chè ngân nhĩ hầm lê cho cô nương.” Thúy Nhi rất nhanh nhẹn, dè dặt bê lên một bát sứ men xanh, đặt trên bàn đá trong vườn, dùng thìa khuấy nhẹ, thấy đã nguội bớt mới hầu hạ Chỉ Lan dùng.

“Uhm, hôm nay thời tiết không tệ, đến cầu Đoạn Kiều đi dạo đi.” Từ khi Chỉ Lan đến Hàng Châu chẳng mấy khi ra ngoài, nàng sắp buồn bực thành bệnh rồi. (Cầu Đoạn Kiều: nơi Hứa Tiên gặp lại Bạch Nương Tử trong Bạch Xà Truyện)

“Cô nương nhưng mà…” Thúy Nhi muốn nói lại thôi, “Sức khỏe của cô…”

“Ta khỏe, ngươi yên tâm đi.” Chỉ Lan cười cười, vào nhà thay một bộ xiêm y màu lục nhạt, mái tóc dài đen mượt búi hờ, đội mũ che mặt, thoáng nhìn như một đóa sen chập chờn diễm lệ.

“Đãi bạn ngân bàng phân thảo lục, hạc kinh toái ngọc trác lan càn” là hai câu thơ tả cầu Đoạn Kiều ở Tây Hồ, cầu Đoạn Kiều không chỉ nổi tiếng vì cảnh tuyết đọng trên cầu, hơn cả là nhờ một truyền thuyết lâu đời. (tức Bạch Xà Truyện)

Chỉ Lan cũng không thích người đàn ông yếu đuối như Hứa Tiên (nhân vật trong Bạch Xà Truyện), nhưng giờ phút này nàng đi trên cầu Đoạn Kiều, lại có chút đồng cảm với niềm vui và sự mãn nguyện của Bạch Nương Tử khi gặp lại Hứa Tiên, vì “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” cũng chỉ đến thế này.

“Hàng Châu này mưa suốt thôi, tiểu thư nên cầm ô đi.” Rõ ràng vừa hửng nắng, thoáng cái đã mưa phùn lác đác, Thúy Nhi đưa cho Chỉ Lan một chiếc ô giấy dầu, Chỉ Lan không quen để người khác cầm ô hộ, Thúy Nhi cũng đã quen.

“Uh.” Chỉ Lan gật đầu, tâm trạng hơi ủ ê, nói là sẽ không để tâm, nhưng lòng vẫn vướng bận, vì thế nàng chưa từng hỏi thăm về tin tức kinh thành, “Chàng đã vô tình thiếp xin dừng lại, chuyện xưa làm ai bạc đầu” đại khái như đang tả về nàng.

“Vị cô nương này!” Chỉ Lan cầm ô đi trên cầu Đoạn Kiều, lác đác bóng người qua lại nên thế nàng nghe gọi cô nương nhưng không quay lại, căn bản không cho rằng kẻ đó gọi mình.

“Cô nương xin dừng bước.” Giọng đàn ông lành lạnh, đặc biệt hài hòa với cơn mưa xuân giăng giăng, giống như tiếng suối róc rách rất dễ gây thiện cảm.

Chỉ Lan dừng bước, nhưng như thể không có chuyện gì lại đi tiếp.

“Tiểu thư, vị công tử kia thật mất lịch sự.” Thúy Nhi dẩu môi, cao lớn tuấn tú thế không ngờ lại là quân háo sắc.

“Tai gần mồm, hắn gọi hắn nghe, chúng ta đừng xen vào.” Công tử ở phía sau cũng thức thời, không đuổi theo, Chỉ Lan cũng không có hứng thú tìm hiểu xem hắn là ai, chắc chỉ là một người qua đường.

Về đến nhà thì tạnh mưa, Chỉ Lan sai người đun nước nóng ngâm mình, sau đó thoải mái ngủ một giấc, tỉnh dậy thấy tinh thần sảng khoái, tâm trạng cũng tốt hơn.

“Hôm nay sắc mặt cô nương tươi tắn hơn nhiều.” Liên Nhi vừa hầu hạ Chỉ Lan rửa mặt, vừa hâm mộ mà nói.

“Chỉ giỏi nịnh.” Chỉ Lan lắc đầu, giờ cuộc sống của nàng rất thoải mái, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, không phải gặp những người không muốn gặp, cũng không có những quy củ rườm rà chốn cung đình, như chim sổ lồng, nhìn gì cũng thấy thuận mắt.

Nhưng lâu ngày Chỉ Lan bắt đầu thấy nhàm chán, không phải nàng không nghĩ đến chuyện ra ngoài mưu sinh, vấn đề là thân phận nàng nhạy cảm, thời đại này phụ nữ vẫn chịu nhiều trói buộc, những người xuất đầu lộ diện đều do cuộc sống bức bách, không còn cách nào mới phải làm thế, nàng không có hứng thú khiêu chiến quyền uy của thời phong kiến, vì thế chỉ có thể gác những ý nghĩ kinh động lòng người đó qua một bên.

“Hôm nay cô nương muốn làm gì?” Liên Nhi cảm thấy đi theo tiểu thư mới được biết thì ra cuộc đời này có nhiều điều sung sướng như thế, ngắm nhìn non xanh nước biếc, thưởng thức không biết bao nhiêu sơn hào hải vị, dù chỉ là ở trong phòng cũng có sự yên bình trước giờ chưa từng có.

“Dạo này ta muốn học trồng hoa, ngươi bảo A Nhất đi mua ít hoa về đây cho ta, không quan trọng là loại hoa gì, ngoài ra hôm nay ta cũng muốn xuống bếp, ngươi đi xem xem nguyên liệu nấu ăn trong bếp còn đủ không?”

Liên Nhi nghe vậy liền đi tìm bọn A Nhất dặn dò, Thúy Nhi thấy Liên Nhi đã đi mới thần thần bí bí nói với Chỉ Lan, “Cô nương, sáng nay em ra ngoài phát hiện nhà bên cạnh mới có người mua, hình như hôm nay sẽ chuyển đồ đạc tới, không biết là ai.”

“Ồ? Nhà bên có người sao?” Chỉ Lan nao nao, không ngờ lại có hàng xóm nhanh như thế. Hàng xóm chuyển tới thì phải qua chào hỏi một phen thôi.

“Em nhớ chú ý, lúc nào người ta chuyển vào ở thì phái A Nhất mang lễ vật sang chào hỏi một phen, ta chỉ là nữ tử độc thân, đi không thích hợp, nhưng hàng xóm tối lửa tắt đèn, hy vọng là người tốt.”

Chỉ Lan dặn dò, quan hệ hàng xóm ở cổ đại khác hiện đại, ở hiện đại có khi dọn đến nhà mới mấy năm cũng không biết hàng xóm là ai, nhưng ở cổ đại quan hệ hàng xóm tương đối quan trọng, chỉ có điều thân phận nàng nhạy cảm, không tiện ra mặt.

“Vâng, cô nương, lần này chúng ta ở đây bao lâu?” Tiểu Thúy rất thích căn nhà này, người chủ trước thiết kế tương đối đẹp, xinh xắn tinh xảo lại trang nhã, so với căn nhà ở phương Bắc còn có phần đẹp hơn.

“Không biết, chờ ta đi dạo hết Hàng Châu rồi tính.” Chỉ Lan bật cười, địa phương nàng muốn đến rất nhiều, nhưng lại thích nghỉ chân ngắm cảnh, không muốn tàu xe mệt nhọc bôn ba cả ngày.

“Biết đến khi nào?” Tiểu Thúy vừa thầm thì vừa lén liếc nhìn Chỉ Lan.

“Ít nhất cũng hơn một năm, nha đầu ngươi đang âm mưu gì?”

“Một năm sao, vậy em có thể chuẩn bị phòng cho mình tử tế, tránh chuyện chuẩn bị tốt lại phải ra đi, chán muốn chết.” Tính Tiểu Thúy vẫn trẻ con, không thận trọng như Liên Nhi.

“Ha ha, nha đầu này.” Chỉ Lan nhìn mặt trời, hôm nay nàng dậy hơi muộn, đã đến giờ làm cơm. Tuy là đại tiểu thư được nâng niu không phải lo chuyện bếp núc, nhưng nàng lại thích vào bếp, có lẽ cảm giác hạnh phúc khi hoàn thành một món ăn hấp dẫn nàng, chỉ có điều ăn một mình quá tịch mịch, không biết sau này có tìm được người dùng cơm cùng không.

Hôm nay Chỉ Lan dự định làm cá Tây Hồ sốt chua ngọt, nhập gia tùy tục, chưa từng làm nhưng có thể học. Cá Tây Hồ sốt chua ngọt dùng cá côn ở Tây Hồ, cách làm cũng không đơn giản, phải bỏ đói con cá hai ngày, nếu không sẽ bị tanh mùi bùn.

Người khác đã làm cá xong xuôi, Chỉ Lan chỉ cần nấu nướng, dùng dao cắt làm hai miếng trống mái (miếng có xương là trống, miếng còn lại là mái), sau đó nàng lần lượt làm theo các bước được hướng dẫn hôm qua, chỉ chốc lát món ăn nổi tiếng nhất Hàng Châu đã hoàn thành.

Dù là lần đầu tiên Chỉ Lan làm cá Tây Hồ sốt chua ngọt, nhưng màu sắc hương thơm đều nói lên đây là một đĩa cá Tây Hồ sốt chua ngọt thành công.

Tiếp theo là món tôm nõn Long Tỉnh, thịt kho Đông Pha, canh rau rút Tây Hồ, vậy là xong tất cả.

Cá sốt chua ngọt – Tôm nõn Long Tỉnh – Thịt kho Đông Pha – Canh rau rút Tây Hồ

“Bê ra sân đi, chúng ta ăn ở sân.” Chỉ Lan hứng thú hừng hực nhìn thành quả của mình bầy trên bàn đá bên gốc cây, suy nghĩ một chút lại nói, “Hôm nay các ngươi cũng ăn cùng đi.”

“Nô tỳ không dám.” Liên Nhi và Thúy Nhi vội vàng cự tuyệt, nào có nô tỳ ngồi cùng mâm với chủ tử, còn là tiểu thư tự tay vào bếp, bọn họ không dám.

“Không sao đâu, ngồi một mình chán không muốn ăn luôn.” Chỉ Lan là thiếu nữ xuyên không, tuy nói được giáo dục bởi chế độ cho khuê tú cổ đại nhiều năm, nhưng có những ý nghĩ vẫn không thay đổi, mặc dù nàng không có ý định để Liên Nhi và Thúy Nhi thành tỷ muội bằng hữu, nhưng cùng ngồi ăn một bữa cơm không phải vấn đề.

“Chẳng lẽ các ngươi chê đồ ta làm khó nuốt?”

Liên Nhi và Thúy Nhi không từ chối được nữa, đành ngồi xuống, tuy thái độ có phần rụt rè, nhưng so với chuyện đơn độc ăn cơm trong vắng lạnh Chỉ Lan đã thấy khá hơn nhiều. Sân nhỏ nên mùi thức ăn ngào ngạt, khiến A Nhất đi về mà nuốt nước miếng.

“Hạ công tử, hôm nay thật cảm ơn cậu, nếu không có cậu tiểu nhân đã bị lừa.” A Nhất cũng là người từng trải, chỉ có điều hắn là đàn ông làm sao rành chuyện mua bán hoa cỏ, vì thế suýt nữa bị tên bán hoa lừa, may sao gặp Hạ công tử đây nhiệt tình giúp đỡ, hắn cũng từng hoài nghi Hạ công tử có ý đồ gì đó, nhưng trò chuyện một phen thấy Hạ công tử khí độ phi phàm, học cao hiểu rộng, vừa nhìn liền biết là con người tử tế, vì thế dỡ bỏ sự đề phòng.

“Không có gì, ngươi ở đây sao?” Hạ công tử cũng ngửi thấy mùi thức thơm phức, cổng chỉ cách vườn một bức tường nên Hạ công tử hiểu ngay.

“Vâng.” A Nhất gật đầu, không định nhiều lời.

Hạ công tử thấy thế cũng không hỏi nhiều, chỉ hơi kinh ngạc nói tiếp, “Thật trùng hợp, ta ở nhà bên.”

Thấy A Nhất tỏ vẻ nghi ngờ, Hạ công tử cũng không giận, tiếp tục giải thích, “Ta không phải người Hàng Châu, đến Hàng Châu để xử lý chút sự vụ gia tộc, nhưng ta không thích ở quán trọ nên mua một căn nhà nhỏ, sau này đến Hàng Châu cũng có chỗ ra vào.”

“Thì ra là thế.” A nhất gật đầu, nhìn Hạ công tử mặt không đổi sắc, “Vậy tiểu nhân đi, ngày khác lại tới thăm hỏi Hạ công tử.”

Hạ công tử cũng không đứng đó lâu, có điều khi A Nhất vừa đi thì đưa mắt nhìn sân, không biết nghĩ gì.

A Nhất cho người mang hoa vào trong vườn rồi mới đến báo cáo với Chỉ Lan, đặc biệt nhấn mạnh láng giềng mới, Chỉ Lan nghe xong cũng không bất ngờ, láng giềng nào không liên quan đến nàng, chỉ cần không gây chuyện là được, “Vậy ngày mai ngươi mang một món lễ vật sang chào hỏi Hạ công tử, theo như người nói hắn có thể xuất thân từ gia tộc lớn, chắc sẽ là một láng giềng tốt.”

“Đúng vậy, tiểu thư, chỉ có điều… dù sao Hạ công tử kia cũng là đàn ông, tiểu nhân sợ.” A Nhất đau đầu, hắn cảm thấy Hạ công tử kia thật sự rất bất phàm, mặc dù hắn chưa được gặp Tam aka trong cung, nhưng cảm giác Tam aka cũng chỉ đến thế, vì thế rất sợ tiểu thư xa nhà thiếu thốn tình cảm phải lòng Hạ công tử.

Thật sự không phải hắn soi mói, mà là trước khi đi lão gia đã dặn dò kĩ, nhất định phải chú ý đặc biệt, con ruồi đực bay qua cũng phải mở hai mắt mà quan sát cho kĩ, vì thế hắn mới lo lắng.

“Ngươi sợ cái gì? Có sợ cũng phải là ta sợ chứ?” Chỉ Lan nổi hứng trêu A Nhất, A Nhất thông minh linh hoạt, nhưng không ranh mãnh, coi mỗi lời ama nói như thánh chỉ, thật sự khiến người khác dở khóc dở cười.

“Tiểu nhân nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư thật tốt.” A Nhất vừa sợ tiểu thư phải lòng người khác, vừa sợ tiểu thư cô độc cả đời, có lẽ phải hỏi lão gia giờ nên làm sao, haizzz.

Chỉ Lan không nói gì, cho A Nhất lui để đi ăn cơm.

Mấy ngày sau, A Nhất và Hạ công tử nhà bên càng ngày càng thân thiết, hễ mở mồm là sùng bái ca ngợi Hạ công tử, Chỉ Lan không gò bó A Nhất, để hắn cùng Hạ công tử ra ngoài mở mang tầm mắt, kết quả A Nhất thành người hâm mộ của Hạ công tử.

Chỉ Lan nghe A Nhất kể chuyện về Hạ công tử như nghe truyện cổ tích, lòng bắt đầu tò mò về Hạ công tử “không gì không thể”.