Bình Định

Chương 19

Edit by Mặc Hàm

Lưu ý: Màu xanh là lời tác giả

Chỗ này cách xa nội thành, toàn thân tôi ướt đẫm đi trên đường hơn mười phút không thấy một bóng xe nào ngang qua, tuy rằng trời đã ấm lên nhưng gió thổi nước trên người vẫn hơi lạnh.

Tên khốn nạn kia vừa đi ra chỗ rách nát kia la hét muốn giết người, khả năng là hắn sẽ không chết nhưng lại có thể bị trúng gió mà bệnh nằm một chỗ.

Lại đi khoảng trăm mét nữa, xe từ phía sau đi tới dừng lại bên cạnh tôi, một lúc lâu sau không hề khởi động, tôi cảm không cần phải bạc đãi mình, mở cửa xe trực tiếp ngồi vào.

Hàng ghế trước xe vẫn có hai người ngồi, bọn họ không nói lời nào, mặt không chút đổi nhìn về phía trước như người máy ngu ngốc, mông tôi mới chạm vào chỗ ngồi, tầm mắt nghiêng nhìn thấy Chu Thù Cẩm quấn một tấm chăn núp bên trong, hắn không nói gì cũng không nhìn tôi, cả người vẫn không nhúc nhích khẽ run rẩy.

Tôi thu hồi tầm mắt của mình, xe chậm rãi khởi động, cửa sổ xe đóng chặt làm bên trong xe càng thêm yên tĩnh, an tĩnh đến mức tôi cảm thấy mình có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người ngồi phía trước, tôi cởi quần áo ướt sũng trên người mình ra, ấn cửa sổ xe trực tiếp ném ra ngoài.

Gió thổi vào ngoài xe làm cho người ngồi bên cạnh tôi co rúm một chút, bởi vì tôi cởi quần áo dính trên người mình, nên cảm thấy thoải mái không ít, thoải mái giơ tay vỗ vỗ bả vai người ngồi ghế lái phụ bảo hắn đưa cho tôi mấy tờ khăn giấy thuận tiện cho tôi mượn điện thoại.

Người kia không nói gì cũng không nhúc nhích, ngồi ở chỗ đó giống như một tác phẩm điêu khắc ngu ngốc, tôi không nhịn được cảm thấy nực cười, cuối cùng Chu Thù Cẩm vẫn quấn chăn cũng y như một bức tượng ngu ngốc giật giật, hắn dịch thân thể khàn giọng phun ra hai chữ: “Cho hắn.”

Vệ sĩ ngốc nghếch của hắn mới rút ra mấy tờ giấy tiện thể đưa điện thoại di động cho tôi.

Tôi lấy giấy lau nước dính trên người mình, cầm điện thoại di động suy nghĩ nửa ngày mới nhớ được số của Tống Ích—— từ khi anh ta về quên đón ba mình, tôi không liên lạc với anh ta nữa, về phần anh ta có liên lạc với tôi hay không, tôi không biết cũng không cách nào biết được.

Tôi cầm điện thoại đang vắt óc suy nghĩ liên lạc với ai để người ta mang tôi đi khỏi tình huống quỷ quái này, tốt nhất là lấy cho tôi một bộ quần áo tốt hơn một chút, sau đó mẹ nó dẫn tôi bước qua chậu than để xua đi cái sự xui xẻo này.

Nhưng tôi không nhớ rõ, cầm điện thoại nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nửa ngày đột nhiên cảm thấy buồn phiền, sống hơn ba mươi năm mà sống đến mức này.

Tiên tri của Chu Thù Cẩm thế mà thành sự thật, lúc trước hắn nói với tôi như thế nào nhỉ?

À đúng, hắn vừa cao trào vừa khóc vừa nói với tôi —— Đường Hạng, anh cô độc lẻ loi cả đời.

Hắn vẽ cho tôi một cái vòng tròn cô đơn cả đời, còn phải đóng khung tôi vào trong cái vòng này, ai bảo hắn có bản lĩnh này, ai bảo mẹ nó lại thật sự hận tôi.

Tôi cầm điện thoại cảm thấy đau đầu, cuối cùng không biết gọi số nào, đơn giản gọi vào số cố định trong nhà mình, khóe mắt thấy Chu Thù Cẩm cúi đầu rụt trong chăn, tôi không thấy rõ mặt hắn, đại khái có thể nhìn thấy mái tóc lộn xộn, ướt sũng của hắn che khuất hai gò má.

Tôi thật sự không muốn nhìn hắn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe đối diện nhanh chóng lao qua trước mắt, điện thoại trong tay tôi đã được nối máy —— alo?

Tôi hơi vui vẻ: “Ở nhà tôi chở điện thoại của tôi à?”

Tống Ích ho khan hai tiếng, hình như là bị cảm,  mang theo một giọng mũi hừ nhẹ hỏi: “Có chuyện à?”

Tôi ừm.

Tống Ích hỏi: “Còn đứng được không đấy, hay muốn đến chỗ anh đây khóc một lát?”

Tôi nói: “Cút đi.”

Tống Ích ở bên kia hàm hồ cười: “Còn đi được không?”

Tôi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ừ một tiếng: “Vẫn đứng được, nhưng phải bán nhà lăn lộn ở chỗ khác, nơi này không dễ sống, cũng không ai biết tên đầu trâu mặt ngựa nào ở sau lưng chỉnh anh.”

Tống Ích dừng một chút, hỏi: “Về nhà chưa?”

Tôi nói: “Anh lái xe mang cho tôi một bộ quần áo đến lối ra phía tây thành phố đón tôi, lát nữa tôi sẽ tới đấy.”

Tống Ích cười ra tiếng: “Đệt mẹ cậu cũng thật biết sai tôi đấy.”

Tôi gõ gõ mặt lưng điện thoại, chậm lại và nói, “Tới đón tôi.”

Sau khi Tống Ích đồng ý, tôi cúp điện thoại, trả lại điện thoại cho người đàn ông ngồi ghế lái phụ, sau khi thu hồi tầm mắt thấy đầu Chu Thù Cẩm thò ra từ trong chăn, khuôn mặt trắng bệch của hắn nhìn chằm chằm tôi như một con dã quỷ không có chỗ đầu thai.

Sau khi đối diện với tầm mắt của tôi, hắn nhanh chóng rụt trở về, sau đó tôi hắn chống cánh tay và vùi mặt mình vào hai tay, một lúc lâu sau tôi nghe thấy hắn nói: “Tôi…”

Tôi nói, “Lái xe xuống đường cao tốc và cho tôi xuống ở ngã tư phía tây thành phố.”

Chu Thù Cẩm khàn giọng như đang cố gắng duy trì sự ổn định của cổ họng mình hỏi tôi: “Anh phải đi à?”

“…” Tôi không đáp lại.

Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy tiếng cười của Chu Thù Cẩm tràn ra từng chút một từ trong lòng bàn tay hắn, lơ lửng trong chiếc xe kín mít này mấy phút đồng hồ mới giống như bị người bóp cổ họng đột nhiên im bặt.

Sau đó Chu Thù Cẩm khàn khàn giọng cười nói: “Anh cút đi.”

Tôi vô tình trả lại giọng điệu tự cho là đúng của hắn, giống như hắn rống một câu “cút” trước mặt tôi thì tôi sẽ sợ hãi mà cút thật, đúng là quá buồn cười.

Sau đó tôi nghe thấy Chu Thù Cẩm trào phúng tiếp tục cười nói: “Anh cho rằng tôi sẽ xin lỗi vì những gì tôi đã làm với anh sao?”

“……”

“Mơ đi” Hắn nói.

“……”

“Dựa vào cái gì?” Hắn lại nói.

Tôi quay đầu nhìn về phía hắn, hắn đã không còn úp đầu vào lòng bàn tay nữa, trên mặt không biết là do tâm tình kích động hay là nguyên nhân khác mà đỏ ửng lên, vốn há miệng định nói thêm điều gì, sau khi đối mặt với tầm mắt của tôi, mạnh mẽ cắn môi.

Tôi nhìn chằm chằm hắn một lát, trên mặt hắn đỏ đến bất thường, trên môi có một ít tơ máu khô dính trên vân môi, hắn rủ mắt im lặng một lát sau đột nhiên vươn tay từ trong chăn dụi dụi mắt mình.

Hắn thật sự chọc tôi cười, nếu như không phải trong xe này có hai người ngồi trước hắn, tôi tin rằng tôi có thể đạp bay hắn ra khỏi cái xe này—— hắn lấy cái mặt mũi gì mà cảm thấy oan ức trước mặt tôi?

Tôi thực sự không thể chịu đựng được hỏi: “Còn bao lâu thì về tới thành phố?”

Không ai trả lời tôi.

Chu Thù Cẩm tự mình lau nước mắt, đột nhiên ngẩng đầu, lại nhìn về phía tôi.

Khóe mắt hắn rất đỏ, còn một ít nước chưa kịp lau khô làm ướt lông mi hắn, tay hắn từ trong chăn vươn ra lướt qua giữa ghế xe thò tới quần tôi lau lau, lúc tôi cực kỳ không kiên nhẫn đều chuẩn bị bảo người ta thả mình ở trên đường cao tốc, Chu Thù Cẩm khàn giọng nhỏ giọng nói: “Đau quá.”

————————

Thay đổi 1 điểm

Phía trước đã sửa một điểm.

————————

Tôi không biết Chu Thù Cẩm lấy tâm tình gì mà nói mấy lời này với tôi, tựa như chính hắn nói—— chẳng lẽ tôi sẽ vì chuyện mình vừa làm mà xin lỗi hắn, vậy tôi dựa vào cái gì?

Tôi ném tay hắn khỏi quần mình sau đó trả lời “Ừ”, Chu Thù Cẩm thu tay về sau đó không lên tiếng, hơn hai mươi phút sau xe đi xuống đường cao tốc, lúc ra khỏi trạm thu phí tôi xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy Tống Ích đứng ở ven đường hút thuốc, anh ta đi tới đi lui ở một chỗ, sắp hết kiên nhẫn.

Sau khi tốc độ xe chậm lại tôi kéo cửa xe chuẩn bị xuống, đôi cánh tay gầy gò của Chu Thù Cẩm còn mang theo một chút đá vụn đã hằn lên vết đỏ, đột nhiên duỗi ra thô bạo đè bả vai tôi, cả người tôi bị hắn ấn xuống, đầu đụng vào lưng ghế, còn chưa kịp cảm thán sức lực trâu bò của hắn, hắn nhấc đôi mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm tôi liên tục hỏi: “Anh phải đi?”

“Muốn đi đâu?”

“Không cần công ty?”

“Cũng không muốn kiếm tiền?”

“Anh…”

Tôi nhìn mặt hắn, sau đó lại nhìn bàn tay hắn ấn trên vai mình, mất hết kiên nhẫn, có thể do loại thiếu kiên nhẫn này đã hiện hết lên trên mặt tôi, tay hắn ấn trên vai tôi hơi buông lỏng, nửa ngày hàm hồ phun ra một chữ “Anh..”

“Cậu là cái gì?” Tôi thể hiện cảm xúc của mình, thậm chí còn đóng cửa xe lại một lần nữa.

“Tôi…” Bàn tay Chu Thù Cẩm đặt trên vai tôi dần dần buông lỏng.

“Hả?” Tôi hỏi.

Chu Thù Cẩm thu tay trở về, vẻ mặt của hắn mẹ nó y như đóng kịch, trở mặt một phát liền trở nên lạnh lùng, tôi còn chừa kịp líu lưỡi trước tài năng này của hắn, chỉ thấy hắn không biểu tình nói: “Xe dừng rồi xuống.”

Tôi không nhịn được cười nhạo thành tiếng, sau khi xe dừng lại mở cửa đi xuống xe, mới ở ven đường giơ tay vẫy vẫy với Tống Ích, xe vừa xuống đã chậm rãi lái đi.

Tống Ích nhanh chóng bước tới bên cạnh tôi nhìn tôi từ trên xuống dưới một vòng, chậc một tiếng: “Xảy ra chuyện gì, chúc mừng không biết bơi nhưng cũng ráng xuống nước bơi một vòng hả?”

Tôi gật đầu hùa với anh ta: “Ờ.” Nhìn anh ta hai lần, vốn vẫn cảm thấy phiền lòng về anh ta, thấy mấy tháng này anh ta hình như đã gầy đi không ít, cảm thấy lạ hỏi “Gần đây anh giảm cân đấy à?”

Tống Ích híp mắt nhìn tôi một lúc lâu: “Mẹ nó…” Anh hàm hồ mắng một tiếng chuyển đề tài, “Vừa rồi là ai?”

Tôi nói, “Người không quan trọng.”

Chờ tôi tìm một chỗ thay quần áo do Tống Ích mang đến, đi trung tâm thành phố ăn một bữa cơm, Tống Ích hỏi kế tiếp tôi muốn làm gì, tôi nói bán phòng trả lại tiền.

Cũng không biết những lời này buồn cười chỗ nào, Tống Ích nghe xong tự dưng cười.

Tôi nói anh ta cười rắm, anh ta hỏi tôi có tiền không, chuẩn bị làm gì.

Tôi nói mấy năm trước tôi ở nước X góp cổ phần ở một khách sạn, ngành du lịch ở nước X rất phát triển, lúc công ty tôi vừa mới nổi hơn một chút liền có lãnh đạo bên này nói với tôi có ý định mở khách sạn bên nước kia. Lúc ấy tôi có tiền riêng nên hi vọng anh ta mang theo tôi kiếm tiền.

Có i* và mà kiếm được lời ấy, lúc tôi lấy tiền ra thì không chuẩn bị trở về, nhiều năm trôi qua mẹ nó lấy được tiền hoa hồng còn chưa đủ để mua nhà ở đây. Nhưng có còn hơn không, tôi muốn đi qua đó để xem, tôi không thể để cho mình bị xúi quẩy thế này được, không thể để cho bất cứ thứ gì đánh gục mình hoàn toàn.

Hiện tại điều khiến tôi tương đối phiền lòng là tôi muốn đến nước X, nhưng tôi cũng không muốn Tống Ích đi cùng, tuy rằng chúng tôi đến từ một nơi, chưa từng tách nhau ra lúc nào từ thời niên thiếu, thậm chí có thể nói đã từng dựa vào lẫn nhau trong một khoảng thời gian nào đó.

Tống Ích ở bên kia bàn, toàn bộ bữa cơm trừa anh chỉ mải nghịch dụng cụ ăn uống, chưa đụng tới miếng đồ ăn nào, sau khi nghe tôi nói xong đột nhiên nhìn tôi cười nói: “Tôi không đi với cậu. ”

“…” Tôi ngẩn người, sau đó gật đầu, “Được.”