Sau khi nhận được đề nghị hơi khiếm nhã của bà Yến, Nhi chỉ còn cách cười trừ. Mắt bà Yến buồn buồn, bà đặt hai bàn tay mình lên đôi bàn tay của Nhi, như cái cách một người mẹ an ủi con gái:
- Bác biết yêu cầu này hơi quá với con, nên bác không ép. Bác chỉ nghĩ cho nó cơ hội thử mùi đời, làm đàn ông, biết đâu nó nghĩ lại, chịu mở lòng ra. Bác già rồi, còn bao nhiêu lâu để chờ nữa.
Bà Yến kéo tay áo chậm chậm mắt mình, rồi lại xoay nhìn ra cửa sổ. Nhi nhìn theo gương mặt buồn bã của bà, Nhi nhớ đến mẹ, "phải, những người mẹ có bao nhiêu năm để chờ con mình...". Chợt, có giọt mặn đắng rơi xuống từ khóe mắt cô. Nếu mẹ cô có cơ hội tỉnh lại, cô sẵn sàng làm mọi thứ vì mẹ, chỉ cầu xin thời gian đừng quá khắc nghiệt. Nhi nở nụ cười, nắm bàn tay gầy guộc của bà, vừa hít hà vừa nói:
- Bác cho con thời gian....con vẫn nợ bác một ân tình.
- Nhi! Dù con quyết ra sao, bác vẫn không đòi lại số tiền 100 triệu, vì đó là bác cho con. Việc này, là bác xin con với tư cách một người mẹ, mong muốn con trai mình mở lòng, mưu cầu hạnh phúc. Con hiểu cho bác, đừng ghét bác, hay nghĩ bác bỏ tiền ra mua thân xác con.
- Con hiểu mà bác. Con luôn kính trọng bác, làm sao con lại ghét một người mẹ thương con của mình, người bỏ ra số tiền lớn giúp người xa lạ là con, mà không cần hoàn trả. Con mà ghét bác, thì con là loại không ra gì rồi. Hihi.
- Con bé này, bác không có con gái, bác mê con gái lắm mà ra hai thằng đực rựa, nên bác xem con như con gái mình. Đừng bận tâm về số tiền đó, biết không?
- Dạ! Tuân lệnh mẹ, à, thưa bác!
- Hứ! Dễ giận, kêu mẹ hay thế mà. Kêu lần nữa mẹ nghe cái nà!
- Hihi! Mẹ!
- Ừ! Ngoan.
Hai người lại cười vui vẻ, rì rầm tám đủ chuyện trên đời. Lực lái xe cũng ổn định hơn. Khi tới đầu ngõ nhà Nhi, Lực lấy điện thoại nhắn tin cho bà Yến " theo định vị, Cậu Khiêm đang ở gần nhà cô Nhi". Bà Yến đọc tin nhắn mà há hốc, bà xoay qua nói với Nhi:
- Nhi, bác thả con ở đầu đường được không? Đột nhiên, bác nhớ ra có cuộc hẹn quan trọng, người ta mới nhắn tin hối.
- Dạ được, nhà con cũng gần, đi bộ xíu vô tới nơi rồi. Bác đi công việc của bác đi, không lại trễ thì kì lắm ạ.
- Ừ.
Lực ngừng xe ở đầu một con đường nhỏ, Nhi mở cửa xuống xe, cúi chào bà Yến rồi đi vào con hẻm sâu. Bà Yến nhìn theo thở phào, hối Lực lái xe đi gấp. Nhi đang đi vô nhà mình, chợt thấy phía trước có bóng dáng quen thuộc, tay đang cầm bản đồ coi tìm kiếm gì đó. Cô chạy lại, vỗ vai người thanh niên:
- Anh Khiêm!
- Nhi!
- Anh/ em đi đâu đây? - cả hai cùng lên tiếng.
- Nhà em ở đây mà? Còn anh?
- Anh đi tìm chỗ ăn tối. Công ty bao cơm có hai buổi, mà buổi chiều anh ngủ quên nên giờ đói quá.
- Trời! Anh ở khách sạn nào mà lạc tới tận đây lận. Đi, đi vô nhà em nghỉ chút, chờ em thay đồ rồi em dẫn anh đi ăn. Dở ghê, quen biết thổ địa ở đây mà không hỏi.
- Điện thoại em hư mà.
- Á! Em quên. Hihi. Không sao, chắc em nợ anh nên gặp anh hoài nè. Yên tâm, con nợ này không trốn được rồi. Hihi.
Nhi rất tự nhiên nắm tay Khiêm kéo đi. Đường dưới quê được trải bê tông, nhưng đèn đường không có, chỉ có vài bóng đèn người dân tự bắt nên khá tối. Nhi sợ Khiêm không quen đường, nên cô cứ vô tư dắt người ta. Còn người thanh niên thì bình thản đi theo, mặt đậm ý cười. Vô tới sân, Nhi mở cửa nhà, bật đèn, ngồi phịch xuống ghế nghỉ mệt. Thấy Khiêm đứng tần ngần ngoài cửa, Nhi ngốc đầu dậy, ngoắc anh vô.
- Anh vô nhà đi, ngồi đây nè. Em nghỉ mệt xíu, sáng giờ em cũng chưa ăn uống gì luôn, nên mệt quá.
- Vậy để anh đi tìm mua đồ ăn cho em nhé!
- Anh tìm được chắc em đói xỉu rồi. Anh ngồi đây đi, em vô thay đồ rồi anh em mình đi ăn. Bảo đảm, ngon bổ rẻ. Hihi
- Ừ.
Nhi đi vô phòng, lấy đồ ra nhà sau tắm. Nhà tắm xây riêng biệt ở sân sau, trong nhà tắm được bắt bóng đèn tiết kiệm điện 5w, nên cũng không được sáng lắm. Nhi ở đây từ nhỏ, nên cũng quen, nếu ở nơi khác chắc sợ ma mà ở dơ luôn. Trong nhà, Khiêm đi vòng vòng quan sát nhà, xem mấy tấm hình treo trên tường, toàn hình của Nhi từ nhỏ tới lúc Nhi 4, 5 tuổi. Còn hình lúc lớn rất ít, không có tấm nào chụp chung với ba mẹ. Khiêm đăm chiêu nhìn vào cô nữ sinh tóc dài, đang cầm hoa Phượng, bức ảnh chụp nghiêng, lộ ra đường nét mê hồn của Nhi, đây là tấm duy nhất lúc trưởng thành của cô, có lẽ chụp lén nên thần thái của Nhi sống động tự nhiên, không phải kiểu dàn dựng. Khiêm rút tấm ảnh, bỏ vào tấm bản đồ, xếp gọn lại nhét vào túi áo sao mi. Đột nhiên, Khiêm nghe tiếng la thất thanh của Nhi, anh vội vàng chạy ra sân sau, chỉ thấy một khoảng tối thui, lại nghe tiếng la của cô, Khiêm mở đèn pin điện thoại, đi thẳng tới cái nhà tắm hình hộp be bé, bên trên là nóc xây hổng lên cao, trong đó phát ra tiếng la của Nhi nhưng tối thui. Anh chạy tới, dùng chân đạp vào cánh cửa bằng tôn, cửa bung ra dễ dàng, Khiêm rọi đèn pin vô trong, thấy Nhi đang ngồi sõng xoài dựa vào lu nước, chân cô duỗi ra, trên đó có con rắn nước đang bò, từ chân tiến lên gần tới đùi. Không kịp suy nghĩ, Khiêm nhanh chóng chụp ngay cổ con rắn, bóp chặt, đem ra ngoài, quăng xuống mương nước. Anh xoay vô, thấy công tác mở đèn sát bên cửa, Khiêm đưa tay lên bật "tách". Đèn bật lên, soi rõ không gian chật hẹp của buồng tắm. Một cô gái khỏa thân, da trắng nõn mịn màng, còn đọng nhiều giọt nước bóng loáng mê người. Nhi đang vội vàng với tay lấy đồ mặc. Một người đàn ông bị đứng hình vì hình ảnh thực tế trước mắt. Đã từng thấy Nhi khỏa thân nằm trong bồn tắm, giờ thấy cô ở góc độ nghiêng, bộ ngực no tròn vun cao, eo thon nhỏ, làn da sáng mịn, mái tóc đen dài che phủ lưng càng tôn thêm nét đẹp mê hoặc. Yết hầu anh lại giật lên xuống khô khốc. Khiêm vội đi nhanh vô nhà trên. Nhi bị đơ, nhanh chóng mặc đồ. Con rắn nước tai hại, nó bò ngang công tắc đèn, bò lên chân làm cô không biết rắn độc hay không, Nhi theo phản xạ la lên, người kia một cú đạp văng cái bản lề, cửa xệ không đóng được. Hại cô đóng phim nude, "không biết anh ấy có nghĩ mình cố tình câu dẫn không nữa. Nhìn mặt anh đỏ tới trắng, chắc giận và xấu hổ. Thiệt là...."
Nhi vô nhà, cúi mặt, len lén nhìn Khiêm, thấy anh rất bình thường đang xem điện thoại, mặt không trắng đỏ, Nhi thở phào. Cô lấy lược, ngồi xuống tấm phản chải đầu, lâu lâu lén quan sát anh. Đột nhiên, Khiêm bỏ điện thoại lên bàn, đi đến bên tấm phản, kéo chiếc khăn mặt đang choàng trên vai Nhi, trùm lên đầu, lau tóc cho cô. Tay Nhi đang cầm lược, cũng được anh nhẹ nhàng gỡ ra, để lược qua một bên. Khiêm lau tóc rất từ tốn, tỉ mỉ. Nhi ngước lên, lại bắt gặp sườn mặt tuấn mỹ của anh. Ngoài mẹ ra, Khiêm là người duy nhất dịu dàng lau tóc cho cô. Trong Nhi chợt có cảm giác ấm áp, si mê. Tim cô rộn rã hơn, mặt cô chợt hồng hào, thẹn thùng rung động đầu đời. Lau tóc xong, Khiêm cầm lược chải, anh bình thản làm rất từ từ, thành thạo và chuyên nghiệp, cứ như việc đó là việc thường ngày.
- Lần sau, phải lau tóc thật khô. Tóc em dài, ướt ngấm vô phổi lâu sẽ bị hàn nhiệt.
Nhi ngớ người, "hình như Khiêm bị hàn nhiệt. Có lẽ vì vậy nên anh lo mình bị. Đây là tình cảm đơn thuần, Nhi à, mày đi xa quá rồi đó."
Nhi cười gượng, giật cây lược từ tay anh, cười hề hề:
- Để em tự chải, lần sau em sẽ chú ý hơn.
Khiêm cúi nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, nở nụ cười trìu mến, xoa xoa đầu cô "được", rồi đi lại ghế ngồi.
Nhi dẫn Khiêm ra chợ đêm, họ đi bộ vì Khiêm không có xe, xe của Nhi để ở phòng trọ. Thời tiết xứ biển về đêm thoáng mát dễ chịu, phần nào xua đi không khí ngượng ngập khi nãy.
- Anh đang đói, không tính đi tản bộ đâu nha cô gái.
- À, tự nhiên quên. Mình ăn hải sản nướng nha, vừa ngon vừa rẻ.
- Được.
Họ tấp vô quán nướng, mùi đồ nướng xông lên nức mũi, làm bụng Nhi réo inh ỏi. Cô gọi mỗi thứ một ít, cho Khiêm thử đủ vị. Khi mọi thứ dọn lên bàn, Nhi hít hà, cầm chấm với nước muối tiêu chanh ăn ngon lành. Khiêm ăn rất ít, hầu như chỉ nhìn cô ăn. Cô đói nên ăn rất tự nhiên, thỉnh thoảng múc vài món đưa cho anh, anh mới ăn, ăn rất lâu, vừa ăn xong thì Nhi đã đưa miếng khác. Mọi người trong chợ đêm cứ nhìn Nhi và Khiêm, họ tủm tỉm cười. Cô bé Ngôi sao nhỏ đã có bạn trai, rất đẹp trai nha. Lúc nhỏ, Nhi hay theo mẹ ra chợ sớm lấy cá đi bán, cô thường lăng xăng chạy phụ mấy cô bán hàng, nên ai cũng mến cô nhóc xinh xắn đáng yêu. Tiểu thương chợ đêm thường bán từ 8 giờ tối tới 2 giờ sáng, họ dọn hàng tới tầm 3 giờ ra bến lấy hải sản về tối bán tiếp. Nhi theo mẹ, phụ mấy cô xem cân, đọc số kg, tính tiền cho mấy cô trả, vì Nhi được đi học. Dân ở đây đa số chỉ học hết lớp 2, lớp 3 biết được con chữ đã nghỉ. Nhi có trí nhớ tốt, tính nhẩm nhanh nên họ nhờ cô xem cân, rồi tính giúp. Riết rồi Nhi được phong thành máy tính sống của làng.
Sau khi ăn no nê, đang kêu tính tiền thì nhóm Bảy Búa cùng mấy tên đàn em kéo đến. Bảy Búa là tên giang hồ bảo kê mấy khu chợ trong vùng, hắn mê Nhi, nhiều lần tán tỉnh đều bị cô từ chối. Hắn ra tối hậu thư giết bất cứ ai dám bén mãng tới cô, nhờ vậy Nhi "ế" tới khi lên thành phố. Tên Bảy xăm đầy mình, không nói không rằng đi tới nắm tay Nhi kéo đi. Nhi trợn mắt vùng vằng, người lùi về sau. Cô Sáu chủ quán vội lên tiếng:
- Bảy! bây làm kì vậy, trời đánh tránh bữa ăn, bây để con nhỏ ăn cho xong chớ.
- Cô Sáu! Tui nể cô già cả kêu tiếng cô, rồi cô nghĩ cô là má của Bảy Búa này hả. Há....há....há
Hắn nhướng mắt nhìn Nhi, rồi nhìn cô Sáu cười há há trêu ngươi. Mấy tên đàn em cười hùa theo. Chợt nơi cổ tay đang nắm tay Nhi của hắn bị bóp chặt bởi bàn tay khác. Hắn ngước nhìn Khiêm, gương mặt anh đanh lại, ánh mắt sâu phẳng lặng bình thản đến lạnh sống lưng. Trông anh không có gì là dùng sức, nhưng cổ tay Bảy Búa đã nổi gân, đỏ tím vì bị dồn máu rất chặt, hắn buông Nhi ra, trừng mắt, nghiến răng:
- Mày dám đụng đến tao, đừng mong còn mạng ra khỏi đây.
Một tay kia Khiêm nắm tay Nhi kéo ra sau lưng mình. Nhi nghe Bảy Búa nói vậy cũng sợ, nắm cánh tay anh giật giật, nhìn Khiêm lắc lắc đầu.
Nhi: Bỏ đi anh Khiêm, mình về.
Bảy Búa: Ai cho em về? Cả khu này ai không biết em là vợ của Bảy Búa. Em dám dắt nó vô chợ ăn, trêu ngươi tôi, hôm nay, tôi mà để nó lành lặn ra khỏi đây, thì còn gì là danh dự của Bảy Búa. Còn em, hôm nay, em phải làm "vợ" của tôi, em hầu hạ tôi tốt, tôi sẽ tha cho em một mạng.
Nhi: Anh!!!! Ngang ngược vừa thôi, tôi làm vợ anh hồi nào. Ở đây có pháp luật đó.
Bảy Búa: Hahaha! Em quên thằng này sống ngoài vòng pháp luật à? Hahaha!
Khiêm: không có người nào có thể đưa cô gái của tôi đi, nhất là trước mặt tôi!!!!