Con đường phía trước rất tối, sương mù dày đặc, nhưng đôi mắt Nguyệt vẫn lóe sáng, nắm chặt tay lái, đạp chân ga lên 200 km/h, xe vọt thẳng về phía trước, mặc kệ phút tiếp theo là sống hay chết, cô cũng không quan tâm.
- Bây giờ tôi đau đến hận mình không chết đi, tôi cảm thấy rất cô độc. Hai mươi hai năm nay, tôi vẫn luôn sống một mình với bà vú già, thỉnh thoảng ba mới lên thăm một lần. Lần nào ba cũng kể về mẹ, bằng ánh mắt đau đáu, ba vẫn luôn tìm mẹ cho gia đình đoàn tụ, vậy mà khi tìm được nhau thì ba đã hóa điên rồi. Những tưởng giấc mơ về gia đình có ba, mẹ và chị hai đã thành sự thật, nhưng tất cả đã vỡ tan bởi anh, Gia Khiêm. Trong khi cả thế giới quay lưng vứt bỏ tôi, ông ngoại nhẫn tâm bỏ đi đứa cháu ruột còn đỏ hỏn, mẹ cũng không mảy may tìm kiếm đứa con thất lạc. Tất cả mọi tình cảm tôi dồn cho ba, tôi đã cố gắng sống tốt, và trở nên gai góc hơn, không để ai ức hiếp mình như cái cách của hai ông đối xử với ba mẹ. Ông nội thì hà khắc, phân biệt đối xử, còn ông ngoại độc đoán, ép buộc con cái. Ngày gặp lại ông ngoại và mẹ, tôi ngỡ tôi hận họ nhiều lắm, nhưng cuối cùng tôi cũng đã tha thứ, bởi vì tôi cảm thấy hận người thân của mình, trái tim tôi rất đau. Và khi nghe được ông bị tim rất nặng, lỡ cơ hội thay tim vì tìm mẹ, nên giờ cuộc sống gắn liền tim nhân tạo. Vậy trong chuyện này, ai là người rời bỏ? Mẹ vì tình bỏ hiếu, hay ông vì danh dự bỏ đi núm ruột. Suy cho cùng, ai cũng có lý do và hoàn cảnh tự biện hộ cho mình. Chỉ khi ngồi đối diện thẳng với nhau, mọi người mới nhận ra vấn đề cốt lõi nằm ở cái tôi của mỗi người. Ba tôi dù sao cũng chịu khổ 2 năm rồi. Anh còn muốn hành hạ ông bao lâu nữa. Anh yêu chị tôi, sao lại máu lạnh muốn chị ấy đau khổ giữa chữ hiếu và chữ tình.
Gương mặt Khiêm vẫn rất bình thản, nhưng từ ánh mắt bắn ra một tia ánh sáng mãnh liệt.
- Tôi mặc kệ bây giờ em đau đớn thế nào, nhưng ở đời có vay phải trả.
- Nực cười, ba tôi mắc mớ gì tới anh? Anh vì gia sản của Trần Gia đẩy ông vào điên loạn
- Đối với tôi, suy nghĩ của em thật nhàm chán! Em tự trói mình với lý do bịa ra, rồi em ép mọi người xung quanh phải chấp nhận lý do đó. Em có một cái cớ chính đáng cho phép mình sai. Thế đã bao giờ khách quan mà em nghĩ ngược lại chưa? Tất nhiên là không, ai cũng sẽ chọn tin người nhà. Nhưng tôi chắc chắn ba em cũng sẽ không vu khống tôi như em nói, chắc chắn ông khuyên em tránh xa tôi. Do em cứng đầu, cố chấp, tự hiểu theo ý mình, tự cuồng bản thân đến mù quáng.
- Tại sao tôi phải tin anh. Anh nhất quyết không giao thuốc giải, còn nói nhiều làm gì.
- Là do em ngu mà lì. Đối với Trần Gia Khiêm tôi, càng uy hiếp càng thất bại. Hai cực cùng dấu đẩy nhau, phản lực quá mạnh sẽ làm vỡ luôn cả hai.
- Đến lúc này anh còn mắng chửi người?
- Em suy nghĩ kĩ chưa?
Nguyệt cau mày ngạc nhiên, Khiêm móc ra điều khiển remote xe, bấm nhẹ, xe tự giảm tốc, chạy chậm lại, dù Nguyệt đạp ga hết cỡ vẫn không điều khiển xe theo ý mình. Cô trừng mắt nhìn Khiêm.
- Em cho rằng ai cũng giống như em sao, người khác đối với em tốt hay xấu, em cũng không phân biệt rõ.
Xe vừa giảm tốc thì xung quanh xuất hiện một tốp mô tô phân khối lớn ủn...ủn chạy vòng quanh chiếc Audi. Nguyệt trừng mắt nhìn bọn chúng, rồi nhìn Khiêm "người của anh à?". Anh rất bình tĩnh, nhếch mép, rụt người chìa hai tay ra hai bên "không phải". Nguyệt suy nghĩ vậy là ai? Không lẽ kẻ thù của ba, biết cô đóng phim trên đây nên...dù sao thân phận của cô và ba cũng đã bị Huyền Long phanh phui.
- Anh muốn làm tổ ong?
- Hahahaha! Không muốn. Tôi chỉ cần một lỗ để bắn là đủ rồi.Hahaha
- Anhhhhhh! Có mau tăng tốc không?
Khiêm bấm remote, Nguyệt đạp chân ga tăng tốc chạy đi. Đám mô tô rượt theo ngày càng đông. Chúng chạy xe phân khối lớn nên nhanh chóng áp sát. Khiêm hạ cửa xe, dùng điện thoại bắn roi điện khi có tên moto tiến sát, hắn bị giật ngã sõng xoài, vang lên phía sau loạt tiếng thắng xe lên két ma sát trên mặt đường. Hai tên lách qua đám ngã xe, dùng súng lục bắn vào chiếc Audi, viên đạn ma sát vào kính tạo vệt sáng chói lóa, nhưng không làm thủng được bên trong. Nguyệt nhếch mép.
- Xe chống đạn, dân giàu đôi khi cũng có lợi.
- Tới khúc cua trên kia, tôi và em sẽ nhảy. Tôi quan sát rồi, đó là nơi tiếp giáp hai ngọn núi, sườn thoai thoải, không sâu như vực thẳm. Khúc cua góc khuất, chúng sẽ không thấy chúng ta nhảy. Yên tâm! Tôi sẽ bảo vệ em.
- Lý do?
- Vì gương mặt này, vì Ngôi Sao Nhỏ sẽ rất cô đơn nếu không có mặt trăng.
Nguyệt thoáng xúc động, nhìn Khiêm suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
- Tin tôi không?
Nguyệt không trả lời, chăm chú lái xe. Khiêm liếc xéo, môi bạc khẽ nhếch lên. Anh ngồi sát lại Nguyệt, tháo đai lưng của mình, vòng qua eo Nguyệt. Tuy cô không phản kháng, nhưng nhìn cô, Khiêm tưởng tượng ra nét giận dỗi của Nhi, Khiêm chắc chắn cô đang cố dằn nén không chửi anh mà thôi. Cũng không còn thời gian trêu chọc Nguyệt, Khiêm gài chốt, siết hai người dính vào nhau.
- Em mở cửa, tôi cầm lái. Đếm tới ba, là nhảy. Một....hai....ba!
Nguyệt đẩy cửa, sẵn đà lao ra ngoài. Khiêm nhào theo ôm chầm lấy cô, anh bấm mặt dây nịt, dù bung ra quấn hai người như kén tằm theo lực quán tính lăn xuống. Chiếc audi lao thẳng xuống triền dốc, rơi xuống hồ nước lần hai. Tiếng âm thanh va chạm thật lớn vang vọng cả núi rừng, làm chim muôn bay xáo xác.
Hai người lăn xuống triền đồi, cũng rơi xuống nước. Cũng may có lớp dù bao bọc, nên không ai bị thương nặng, chỉ xây sát nhẹ. Khiêm dùng nhẫn thủ lĩnh rạch một đường, mở dù bơi ra ngoài. Nguyệt mặc duy nhất có áo tay dài, lại bị rơi xuống nước giữa tiết trời thu, người cô lạnh như bị đóng băng, theo lực kéo tay của Khiêm ngoi lên bờ. Người Nguyệt run lẩy bẩy, mặt mày tái nhợt, môi thâm tím, nhìn theo bóng lưng người đàn ông cũng đang ướt sũng, tay anh vẫn nắm tay Nguyệt rất chặt, dắt cô đi lên chỗ cao. "Hắn thân hàn nhiệt, bị lạnh sẽ ngất xỉu, có lẽ cái lạnh hắn chịu đựng hơn gấp trăm ngàn lần của mình bây giờ, dù biện minh ra sao đi nữa, thì việc làm của ba cũng quá ác, còn hắn, vì sao lại cứu mình?" Nguyệt yên lặng đi theo Khiêm với bao suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
Tới được chỗ khô, chợt Khiêm xoay lại, ôm cô vào lòng, nép mình sau gốc thông. Phía trên là hàng chục ánh đèn pin chói lóa đang soi rọi xuống chỗ của họ. Nguyệt đỡ run rẩy trong vòng tay anh, nhưng cô lại muốn nhảy mũi. Khiêm cau mày, đưa tay lên miệng "suỵt". Cô gật gật, bụm miệng của mình, nhưng hắt xì thì làm sao nín được. Đột nhiên cảm nhận được cánh môi lạnh lẽo của người đàn ông áp lên môi mình, tay anh đang bóp mũi của cô. Nguyệt trợn mắt nhìn Khiêm, mùi hương lavender từ người anh toát ra nồng đậm, anh thổi hơi vào buồng phổi của Nguyệt, như hương liệu xông vào mũi của cô, cuốn bay cơn hắt xì. Sau đó, anh hơi thả tay ra cho cô thở, rồi tiếp tục bóp lại. Nguyệt khó thở, có sự loạn nhịp của trái tim trong cô, mà ngỡ đã chai sạn. Khi ánh đèn bên trên tắt hẳn, bọn chúng đi về phía chiếc Audi, ở đây Khiêm mới rời môi Nguyệt, nhưng vẫn ôm vào trong ngực. Khiêm cúi nhìn cô, nhếch mép khinh khỉnh.
- Tin tưởng tôi vậy à? Bị hôn, bóp mũi cũng không phản kháng, hay bắt đầu yêu tôi rồi. Hửm?
Nguyệt không thèm nói, lườm anh rồi bỏ đi theo hướng ngược với bọn chúng. Khiêm lững thững theo sau, họ đi được một đoạn khá xa, Nguyệt thấm mệt, ngồi bó gối, nghỉ dưới gốc thông. Người cô rét run lẩy bẩy, bắt đầu có dấu hiệu sốt, mặt mày ngày càng tái nhợt. Khiêm xem điện thoại, nhanh nhất cũng phải 30 phút nữa thì người của Huyền Long mới tới nơi đây, mà cô gái này.... Khiêm cau mày suy nghĩ, từ từ đi lại chỗ cô. Nguyệt đang nhắm mắt, dựa vào thân cây, Khiêm ngồi xổm một chân, sờ trán cô thấy nóng hừng hực, anh lay cô, Nguyệt vẫn không phản ứng. Khiêm đứng phắt dậy, đanh mặt muốn chửi thề " Con bà nó, rèn luyện cứng rắn từ nhỏ kiểu gì mà mới ngâm nước xíu đã sốt đến mê man thế kia?". Khiêm bực bội, cởi áo ngoài ướt nhẹp của Nguyệt vứt sang một bên, rồi anh cởi áo nano điện của mình mặc vào cho cô. Áo vừa cởi ra, Khiêm đã cảm nhận hơi lạnh sộc vào người, phổi anh đau như muốn đóng băng, làm anh ho sặc sụa. Nguyệt giật mình, vội nhào tới vỗ vỗ lưng cho anh. Anh lại nhếch mép:
- Chẳng phải muốn tôi chết lắm sao?
- Anh chưa giao thuốc, tôi sẽ không để anh chết.
- Vậy thì đi thôi! Tôi phải gặp được Nhi khi còn có thể.....
Khiêm nhanh chóng rời đi. Nguyệt vội chạy theo. Không hiểu sao càng tiếp xúc, cô càng thấy hắn dễ mến, tuy lời nói lạnh lùng, nhưng hành động lại rất quan tâm. Đúng như Thanh Phong nhận định. "Không lẽ mình hiểu sai về hắn. Phải coi sao đã, biết đâu diễn thì sao?" Nhưng khi nhìn hắn mặc độc áo sơ mi mỏng manh, còn mình đang mặc áo ghi lê của hắn, hèn chi cô không thấy lạnh nữa. "Không lẽ áo này được chế tạo đặc biệt cho người hàn nhiệt. Hắn nhường cho mình, còn hắn thì sao. Gặp được Nhi khi còn có thể, không lẽ....". Nguyệt vội chạy theo Khiêm...
- Này anh! Tôi nghĩ anh nên mặc lại áo này nếu muốn gặp chị tôi.
Cái lạnh thấm vô xương, cả người Khiêm đông đặc, anh choáng váng và khó thở. Khiêm tự nhủ vì Nhi phải cố gắng, ráng chút nữa là gặp cô ấy rồi. Phía trước có ánh đèn xe chói lóa, hai chân Khiêm đau nhói, anh gục xuống, Nguyệt chạy lên đỡ anh. Trên xe, một tốp bước xuống, cầm theo ipad định vị, đi ngay tới trước mặt anh, họ nhanh chóng xốc nách Khiêm lên xe. Trong xe có sẵn bác sĩ và y tá thăm khám, họ tiêm thuốc, ủ ấm cho Khiêm, nhưng dường như vô tác dụng, mạch đập của anh rất yếu, huyết áp tụt dần.... Xe không về Sacom, cũng không tới khách sạn, mà về căn villa biệt lập trong vùng đất tư nhân. Khiêm được đưa vô trong, cửa vừa mở, Nhi đã ào ra, hốt hoảng nhìn anh.
- Anh Khiêm! Anh sao rồi? Em Nhi đây, ngôi sao nhỏ của anh đây, anh Khiêm!
- Ngôi sao nhỏ! Cuối cùng anh cũng chờ để gặp được em.
Khiêm mỉm cười, mắt khép lại, từ từ buông thõng cánh tay. Bác sĩ, y tá nhanh chóng đẩy anh vô phòng đặc biệt, bỏ Nhi đứng thất thần, tay vẫn đang lơ lững trong không trung. Nguyệt đi tới, ôm Nhi, nhìn theo băng ca đang đẩy người đàn ông vừa đổi mạng cho mình bằng ánh mắt hối lỗi.
- Nguyệt Nhi! Anh ấy sẽ không sao đúng không? Sao lại cuối cùng...chị...chị phải vô với anh. Sao anh lại nói cuối cùng gì chứ. Anh nói sai rồi....anh chờ chị....
Nhi vùng ra, chạy tới gian phòng đã khép kín cửa, đập ầm ầm....
- Anh Khiêm! Cho em vào với anh đi, anh nói đợi em mà, sao vừa gặp đã ngủ...anh Khiêm, mở cửa....mở cửa. Huhuhu. Em đến với anh, sao anh lại bỏ em, anh Khiêm! Huhuhu
Nhi từ từ khụy xuống, tựa vào cửa phòng đặc biệt với ánh mắt ráo hoảnh, Nguyệt nhìn chị mình như vậy, cô cũng chẳng biết nói gì nữa, lặng lẽ đi đến ôm chị vào lòng. Họ cũng chờ trước cửa phòng đến khi trời sáng