Black Dog (Hắc Khuyển)

Chương 19: Phản xạ có điều kiện

Mỗi ngày sức khoẻ Iris đều bị bòn rút, đầu óc không thể tỉnh táo vì thiếu ngủ. Đến khi có thể chợp mắt thì những kí ức trên ngọn đồi ấy lại hiện lên. Tiếng thét gào như xé rách cả cổ họng liên tục vang lên, nó chói tai đến mức cơ thể theo phản ứng tự nhiên mà phải giật mình tỉnh dậy.

Nhiều lúc Iris còn nhìn thấy bản thân mình đang bị những con quái vật con ăn thịt trong trạng thái vẫn còn sống. Chúng dùng hàm răng sắc nhọn đầy nham nhở mà xé toạc cơ thể Iris ra trong khi cô đang cố bò đến cánh cửa màu đen trước mặt để chạy thoát ra ngoài. Chúng ngấu nghiến từng miếng thịt đỏ mềm còn tươi mới như kẻ đói khát. Chúng chén sạch mọi thứ từ nội tạng, con mắt, răng, xương và cả tóc. Điều đó khiến cô gần như phát điên.

Đêm nay cũng vậy, Iris đã bật dậy trong sự sợ hãi, để sau đó nhận ra tất cả chỉ là cơn ác mộng. Những giọt nước trong suốt chảy ra từ khoé mắt xinh đẹp rơi xuống hai mô bàn tay đang bấu chặt lấy tấm chăn, cô khóc. Ai nói lúc nào cô cũng cười chứ. Chỉ là bản thân không muốn người khác thấy được sự yếu đuối của mình mà thôi.

Cơ thể đã hạ sốt, mặt trời vẫn còn chưa mọc, Iris lặng lẽ ngồi một mình trước bậc thềm hành lang, nơi dẫn ra khu vườn đá của nhà trọ. Cơn buồn ngủ tiếp tục cố gắng xâm chiếm lấy cô nhưng tâm trạng lại không vui nên giờ chỉ muốn ngắm nhìn thiên nhiên bên ngoài một chút.

Giờ này vẫn còn quá sớm để mọi người tỉnh dậy, Iris lắng nghe sự yên tĩnh, cảm nhận những cơn gió mát đang thổi nhẹ qua cơ thể thấm vào làn da mỏng và mềm mại của mình. Đôi mắt nâu hướng về phía đông để đón những tia nắng đầu tiên của mặt trời chiếu xuống mặt đất.

- Sao cô ngồi ở đây?

Nhận ra được là giọng nói đó thuộc ai nhưng Iris không vội đứng dậy vì cô không biết phải đối mặt với anh làm sao, cũng vì chẳng còn đủ sức để làm vậy. Iris đã cố gắng nói mạch lạc nhưng không được:

- Chuyện hôm qua, tính cách tôi...thực ra rất là...hiền.

- Khục.

Một âm thanh nhỏ phát ra từ phía sau lưng cô. Mặt Iris đỏ bừng lên vì xấu hổ. Chưa bao giờ cô nghĩ mình lại có thể hành động như một cô gái e thẹn như vậy. Cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

- Anh vừa cười tôi? Tôi nói thật mà.

- Tôi không cười.

- Thật sao? - Iris quay đầu lại nhìn lên, khuôn mặt đó không có vẻ gì là đang nói dối cả.

- Tôi biết tính cách cô như thế nào.

Iris nở một nụ cười duyên dáng nhìn anh, tâm trạng cô bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Có điều Iris không biết rằng mình không nên làm thế trước mặt Inao. Vì mỗi lần cứ như vậy anh lại càng không thể gạt bỏ cô ra khỏi tâm trí của mình.

Nhận biết được điều cơ thể cần nhất bây giờ chính là giải quyết vấn đề lời nguyền trên tay mình. Iris từ từ đứng dậy định nói về tin nhắn của mình mới nhận được từ tài khoản Piki nhưng bàn chân này lại vấp phải chân kia, khiến cô mất thăng bằng mà ngã nhào về phía Inao. Anh cũng nhanh chóng xoay người tránh sang một bên để Iris mặc định ngã xuống sàn gỗ thô cứng.

- Tôi xin lỗi, đó chỉ là phản xạ có điều kiện.

Người con trai chỉ nghe câu trả lời bằng tiếng rên rỉ đau đớn. Iris đã mệt và đau đến mức không còn muốn đứng lên. Nếu có thể cô còn muốn ngủ luôn tại đây ngay lập tức. Có điều đang Iris cực kì thất vọng về Inao.

- Tránh đụng vào tôi là phản xạ có điều kiện của anh sao? - Cô giận hờn nói.

- Không phải, chỉ là tôi bỗng nhớ ra một thứ trong quá khứ. - Anh còn định nói nữa nhưng lại thôi. - Cô đứng dậy được không? Tôi dìu cô về phòng.

Nghe thấy thế Iris cũng thấy mát lòng, ít nhất anh ta cũng biết cách chuộc lại lỗi lầm của mình. Cô giơ tay phải lên cho anh cầm. Vạt áo yukata rơi xuống để lộ ra những đường vân màu đen kì dị. Khi nhìn thấy chúng Inao chuyển sang bế hẳn Iris chứ không dìu nữa. Lúc đầu cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phản kháng.

Đôi vai của anh rộng, khuôn ngực nở nang và rắn chắc, Iris còn ngửi thấy một mùi hương thơm dễ chịu toả ra từ cơ thể người con trai đó. Cô dụi mình người vào anh, cảm giác an toàn bao trùm lấy mọi tế bào cơ thể Iris. Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Đến khi tỉnh lại cũng đã hơn chín giờ sáng.

Bỗng một nhân viên nam của nhà trọ đi đến mời cô đến một căn phòng hạng sang. Cả Taka và Yamaguchi cũng thế. Chính là tất cả những người đã có mặt tại sảnh chính buổi chiều hôm qua.

Khi mới bước vào cô đã thấy rất nhiều cái bàn đồ ăn đã được dọn sẵn dưới sàn, đúng theo kiểu truyền thống của Nhật. Điểm chung của tất cả chúng là những món mắc tiền. Inao đã có mặt sẵn bên trong cùng mọi người. Ngồi ở đầu dãy bên kia chính là cái tên biến thái hôm qua nhưng hôm nay đã biết mặc một bộ kimono màu xanh dương chỉnh tề.

Vừa nhìn thấy Iris, ông ta liền lấy chiếc khăn tay nhỏ trong túi ra để lau đi những giọt mồ hôi lạnh đang đổ ướt dẫm trên trán. Khi bản thân muốn tạm thời tránh ánh mắt căm ghét ghê tởm của cô thì lại chạm phải sự lạnh lẽo đáng sợ của Inao. Ngày hôm qua, cả hai đều là kẻ đã đánh ông không thương tiếc. Việc cơ thể vẫn còn lành lặn đã là rất may mắn.

Sợ hãi là vậy, ông ta vẫn đứng dậy cúi đầu chào, khuôn mặt song song với mặt sàn hoàn hảo chín mươi độ. Qua giới thiệu mọi người mới biết ông ta là chủ của căn nhà trọ này, cũng vì chuyện đó mà giá của nó cũng rẻ hơn rất nhiều so với những nơi khác.

- Tôi thành thật xin lỗi về chuyện hôm qua. Chỉ xin mọi người đừng lan truyền chuyện này ra bên ngoài.

Iris còn đang muốn đánh chết hắn nhưng vẫn cố kiềm lại vì đang ở trước mặt Inao. Cô không muốn vì mất bình tĩnh mà gây ra thêm ấn tượng xấu về mình với anh nữa. Hình tượng cô đang xây dựng là một cô gái nữ tính, hiền lành và hiểu chuyện. Đàn ông nào mà lại không thích có cô bạn gái như thế chứ. Khi mọi người ổn định chỗ ngồi. Iris cũng nhận ra em gái Inao không đi cùng anh.

Ông chủ bắt đầu lên tiếng giải thích:

- Thật ra tôi đang mắc một căn bệnh khó nói.

Iris mỉa mai:

- Biến thái cũng là một căn bệnh sao?

- Tôi biết khi nói ra sẽ không có ai tin nhưng trước đây tôi không có như vậy. Chỉ gần đây khoảng lúc mặt trời sắp lặn, tôi cứ như người say rượu không làm chủ được hành vi của mình mà cởi hết quần áo chạy nhảy xung quanh khắp nhà trọ.

Yamaguchi bất ngờ lên tiếng hỏi:

- Có phải ông mắc hội chứng "đường ruột lên mem" không?

Ông ta mếu máo như sắp khóc trả lời:

- Tôi đã đi khám rồi nhưng không có vấn đề gì cả. Tôi thực sự đã rơi vào tuyệt vọng. Vợ tôi cũng đã mang con trai theo mà trở về bên ngoại.

- Có phải từ lúc ông mua bức tranh treo trên tường ở sảnh chính? - Inao đột nhiên nói.

Sau một lúc ngẩn người vì câu nói không liên quan của anh, ông ta lại khấn khởi ra mặt, giống như đã tìm đúng chỗ ngứa mà gãi, đúng chỗ đau mà chữa.

- PHẢI, ĐÚNG RỒI, hình như chính là từ lúc tôi đã mua nó. Hai tuần trước tôi đã mua nó từ một người quen. Biết ngay nó có vấn đề mà. Thế bây giờ tôi phải làm sao, xin cậu hãy giúp đỡ.

- Bức tranh này đã bị ám. Hãy đốt nó đi. Cũng đừng bán lại cho ai khác. Việc làm ăn của ông sẽ trở lại bình thường.

Vừa nghe xong, mặt ông ta tối xầm lại. Cảm thấy những lời nói của chàng trai kia càng lúc càng khó hiểu. Nghĩ thế nào cũng thấy giống như mình đang bị lừa gạt. Bức tranh cổ đó nói đắt cũng không đắt nhưng rẻ cũng chẳng rẻ. Bệnh của ông thì có liên quan quái gì đến cái bức tranh vô tri vô giác đó. Thái độ liền đã thay đổi hẳn 180 độ.

- Tôi không tin trên đời này có ma quỷ, xin cậu đừng có nói những thứ như thế ở đây.

Chuyến đi đến Mie này mục đích là tránh mặt với trưởng tộc Sousuke nên Inao cũng không có ý định ép buộc giải quyết cho nhanh. Nếu muốn, anh đã phá huỷ bức tranh từ lâu chỉ là nó thuộc về tài sản cá nhân của người khác nên anh không có ý định làm vậy.

Phản ứng của ông ta cũng dễ hiểu, chẳng ai dại mà nghe theo một thằng nhóc kém mình cả chục tuổi để chữa bệnh theo cách đó chứ. Những người có mặt trong căn phòng đó chẳng ai tin Inao ngoại trừ Iris. Nếu là trước đây thì có lẽ cô cũng giống họ.

- Tôi sẽ mua lại bức tranh phong cảnh đó, ông muốn bán bao nhiêu? - Iris bất ngờ đánh tiếng.

- Hả? - Taka đang ngồi bên cạnh cực kì ngạc nhiên. Thực ra ai cũng vậy chứ không phải mình cậu.

- Cô muốn mua sao? - Inao ngạc nhiên hỏi.

Iris bình thản đáp:

- Ừm, mua cho anh đốt.

Đến lúc này người khó hiểu nhất lại chính là Inao. Cô gái ấy không cần phải làm vậy, chuyện này chẳng hề liên quan đến cô cả.

- 70 ngàn yên. Nếu cô chịu bỏ ra 70 ngàn yên tôi sẽ bán. - Ông chủ trọ khấn khởi nói.

Iris cười khẩy, thì ra ông ta tiếc tiền nên không dám đốt. Một bức tranh của một hoạ sĩ vô danh không hề đáng giá đến thế. Nhưng Iris vẫn chấp nhận với mức giá đó mà không do dự. Thủ tục và một số thứ khác nhanh chóng được hoàn thành.

Inao đến gỡ bức tranh xuống, kì lạ là có một người đàn ông mặc một bộ thời xa xưa đang đứng đợi sẵn ở đó. Cô nhận ra đó là bóng người bên trong bức hoạ. Mọi người ra giữa sân vườn đá, lót một cái thau sắt bên dưới. Khi ngọn lửa từ từ bắt lên, người đàn ông đó cũng bắt đầu khóc:

- Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều, chàng trai trẻ. Giờ ta có thể ra đi được rồi.

Iris tò mò hỏi:

- Ông ta là ai, sao lại muốn đốt bức tranh vậy, anh Inuyama?

Inao nhẹ nhàng đáp:

- Ông ta là Goriya Ujistuna.

Nơi trong tranh đó là quê hương của người hoạ sĩ. Khi ông rời đi để đến thủ đô lập nghiệp lúc đầu rất khốn khó. Khi mới thành danh vì quá bận bịu mà ông ta đã không quan tâm đến gia đình ở quê. Đến một ngày ông ta quay trở về thì nơi đó đã thành nơi hoang tàn do một trận lở đất cách đó đến tận một năm trước. Quá đau khổ và hối hận ông ta đã đốt sạch những tác phẩm của mình và tự sát. Vì thế không có một ai nhớ đến cái tên của người họa sĩ này nữa. Tuy nhiên bức tranh này đã bị thất lạc từ lúc nào. Một phần linh hồn ông ta đã sống trong bức tranh cho đến khi nó được trở thành cát bụi.

Iris đột nhiên đi đến gần người hoạ sĩ nói lớn, cốt cho mọi người xung quanh đó đều có thể nghe:

- Xin lỗi, ông có phải là Goriya Ujistuna, tác giả của bức tranh này không?

Người đàn ông khốn khổ nhìn Iris gật đầu.

Iris nói tiếp:

- Tôi có thể hỏi ông một chuyện được không?

- Cô với chàng trai kia là ân nhân của tôi, nếu có thể tôi sẵn sàng trả lời.

Sau đó cả hai to nhỏ với nhau một lúc. Khuôn mặt của Iris rất hào hứng, còn mọi người đều tò mò vì họ chỉ thấy cô đang đứng nói chuyện một mình. Đặc biệt là ông chủ quán trọ, sau một hồi ông ta cũng đánh liều đến hỏi Iris:

- Xin lỗi, tôi có thể hỏi cô vừa nói chuyện với Goriya Ujistuna phải không? Tại sao chúng tôi lại không thấy được nhỉ?

Iris vui vẻ đáp:

- Chỉ có chủ nhân của bức tranh hiện tại sau khi đốt bức tranh mới có thẻ nhìn thấy thôi.

- Vậy xin hỏi cô đã nói chuyện gì với ông ta vậy?

- Tôi hỏi những bức tranh của ông ta còn đang được cất giấu ở đâu không?

Nghe thấy thế thói quen làm ăn của ông ta liền nổi lên:

- Thế cô có thể tiết lộ cho tôi biết có được không, chúng ta cùng hợp tác.

- Tại sao tôi phải làm vậy?

- Tôi là chủ trước của nó cơ mà.

Iris nở một nụ cười hữu nghị nói:

- À, cám ơn ông đã bán nó cho tôi nhé, lần này có vẻ tôi có hời rồi. Chuyện làm ăn mà, ông làm ông chủ bao lâu nay cũng nên hiểu ha.

Iris nhìn khuôn mặt đầy tiếc nuối ấy rồi bỏ đi ra chỗ Inao. Cô muốn nói cho anh biết một chuyện quan trọng nhưng vừa đến đã bị anh hỏi lại trước:

- Chuyện đó là thật sao? Việc những bức hoạ vẫn còn chôn giấu ở đâu đó.

Iris cười lém lỉnh nói:

- Không, tôi chỉ chọc ông ta thôi.

Inao cũng bật cười nhẹ khi nghe thấy thế. Cô gái này bỏ ra một số tiền không nhỏ chỉ để làm điều đó thôi ư.

Iris nói tiếp:

- Việc muốn hành hạ những kẻ keo kẹt là sở thích của tôi, hễ gặp ai tôi đều làm vậy. Như phản xạ có điều kiện vậy. Giống anh hồi sáng đó.

- Không giống. - Inao liền đáp lại.

- Giống.

- Không giống.

- Giống.

- Không giống

...

Trước giờ Inao không thích đôi co với ai nhưng với Iris lại là chuyện khác. Anh thích cái cách cô hành động như trẻ con nhưng lại cố tỏ ra mình là người lớn. Cuối cùng anh vẫn phải nhường cô gái ấy.

- Ừ thì giống.

Iris hài lòng với câu trả lời, sau đó cô bắt đầu nghiêm túc trong cuộc trò chuyện.

- Thật ra tôi có chuyện này muốn hỏi ý kiến anh, kẻ đó đã nhắn địa chỉ cho tôi, thời gian gặp mặt là hai ngày nữa tại thành phố Iga. Anh nghĩ tôi có nên đến đó không?

Hiện tại với sức mạnh của Inao, việc hoá giải lời nguyền là không thể. Anh càng không thể nhờ ông nội vì ông chắc chắn sẽ không giúp đỡ một con người. Nếu nài sức cầu xin thì ông vẫn có thể mủi lòng nhưng kí ức của Iris một lần nữa chắc chắn sẽ bị xoá. Không hiểu sao anh lại ghét điều đó đến vậy. Nếu có thể gặp nhau lại lần nữa liệu cô ấy có đến bắt chuyện với anh trước nữa không hay sẽ lướt qua nhau như những kẻ xa lạ?

Biện pháp cuối cùng là nhờ đến cha anh ở Shiga nhưng trước lúc đó anh sẽ kiếm đủ mọi cách. Vì hậu quả của nó là vô cùng tồi tệ. Chắc chắn anh sẽ không chỉ bị nhốt trong phòng ăn năn một tháng nữa. Inao cũng hay đề cập chuyện này với Keiko nhưng con bé lúc nào cũng không chịu nói.

- Tôi sẽ đi cùng cô.

Sau câu trả lời đầy ngắn gọn đó, tất cả đi đến Iga ngay trong ngày, việc đến sớm chỗ hẹn cũng là một cách đảm bảo sự an toàn. Chuyến đi này Keiko không phản đối, chỉ cần điều kiện cho con bé ăn thoả mái những thứ nó thích là được.

Lần theo địa chỉ, họ đến trước cổng một căn biệt thự phương tây cổ kính. Xung quanh căn nhà đều là những bãi đất trống tách biệt. Cánh cổng đen cao vút bị đóng chặt, những bức tường được xây bởi gạch nung màu cam, chúng không quá cũ kĩ nhưng cũng chẳng mới vì những bụi dây leo gần như đã che phủ hết mọi chỗ.

Trên cửa sổ một bóng người đang đứng đó nhìn nhóm của Iris, những kẻ là khách mời nhưng lại không thích đến đúng thời gian hẹn. Bức rèm nhanh chóng hạ xuống, bóng người đó cũng biến mất. Thay vào đó cánh cổng tự động được mở ra đón chào họ. Vốn dĩ chỉ định quan sát bên ngoài nhưng chủ nhà đã có ý mời nên năm người dù có chút chần chừ nhưng cũng quyết định bước vào trong.