Black Dog (Hắc Khuyển)

Chương 24: Kou

Giống như mọi ngày, cô luôn thức dậy từ rất sớm nhưng lúc nào bước qua phòng khách cũng đã thấy cha mẹ mình đang ngồi uống trà và xem tin tức. Đứa em trai thì vẫn đang ngủ say sưa, nó muốn tận hưởng chút ngày nghỉ ít ỏi còn lại trước khi mùa hè kết thúc. Nhưng cũng bởi học kì mới sắp bắt đầu nên cô phải ra sức tập luyện mỗi ngày vị trí là hội trưởng của câu lạc bộ cung đạo. Dù mới năm hai nhưng tài năng đã giúp cô vượt qua các tiền bối năm trên để trở thành người quan trọng nhất. Mục tiêu của mọi người là đến được giải toàn quốc nên họ đều cố gắng hết mình nhưng cô lại khác. Cô nỗ lực vì anh trai mình. Người lớn, ai cũng đều rất ích kỉ, họ chỉ muốn làm những gì họ muốn rồi để một mình anh ấy gánh chịu mọi thứ.

- Kikyo, mẹ làm cơm hộp cho con rồi đấy.

- Vâng.

- Hôm nay con về lúc mấy giờ? - Người đàn ông hỏi.

- Con đi đây.

Kikyo không trả lời cha mình cô lặng lẽ cầm bộ cung của mình, xoa nhẹ đầu Kuma, chú chó nhỏ rồi đi ra khỏi nhà.

- Con bé có vẻ ghét anh.

- Em nghĩ Kikyo chắc đang ở độ tuổi mới lớn.

- Hanako, em... à không, đừng bận tâm.

Dù là đang được nghỉ hè nhưng khuôn viên trường vẫn rất ồn ào, náo nhiệt vì các buổi sinh hoạt hè của câu lạc bộ, những người trẻ đang thể hiện nhiệt huyết thanh xuân của mình. Tiếng hò hét theo nhịp đếm trong khi chạy của các chàng trai. Sau đội bóng đá là đội bóng chuyền, đội nhu đạo, kiếm đạo,... Các cô gái thì hò hét cổ vũ cho người mà họ thích. Nhưng mọi thứ đổi chiều khi Kikyo đi ngang qua, tất cả mọi người cả trai lẫn gái đều chuyển hướng về cô.

- Bạn Inuyama chào buổi sáng.

- Chị Inuyama, hôm nay chị xinh quá.

- Inuyama nhìn anh nè.

- Kiky...

Có một người con trai định gọi tên cô nhưng còn chưa kịp thốt lên đã bị cả đám xôm lại đánh hội đồng không thương tiếc.

- Sao mày dám gọi tên của cô ấy, mày chắc chán sống rồi.

Kikyo cũng chỉ cười mỉm đáp lại những lời chào đó. Trái tim của một vài chục người nữa lại bị cướp mất đi bởi hành động nhẹ nhàng duyên dáng ấy. Ngay từ bé Kikyo đã luôn là hoa khôi của trường, kể cả từ mẫu giáo cho đến hiện tại cũng vậy, chưa một ai có thể chiếm lấy danh hiệu này. Với tính cách hoà đồng và dễ gần nên hầu như hầu được cả trai lẫn gái yêu quý nhưng cũng có vài người luôn ghen ghét, tị nạnh. Tuyệt nhiên lại chẳng có ai tỏ tình với Kikyo. Vì cô giống như bảo vật vô giá ở giữa họ, không có bất kỳ ai được phép và cũng không dám mơ tưởng đến chuyện sở hữu cho riêng mình.

Thay cho mình bộ hakama truyền thống, buộc mái tóc đen dài lên cao, lộ ra cần cổ trắng ngần. Kikyo hít thật sâu trước khi bắt đầu buổi tập. Những ngón tay thanh thoát kéo căng dây cung một cách mạnh mẽ. Tư thế, tất cả đều hoàn mỹ. Những mũi tên cô bắn ra không có cái nào bị trượt ra khỏi bia nhưng lại có vài phát lệch khỏi hồng tâm. So với những tuyển thủ khác cùng độ tuổi Kikyo đã đạt đến top năm cả nước nhưng như vậy vẫn là chưa đủ. Kikyo cần sự công nhận của hai người, một là người ông nội nhưng chưa bao giờ gặp, người còn lại chính là cha cô, cả hai đều chưa bao từng nhìn vào sự cố gắng của cô đến một lần, dù đều chảy trong mình cùng một loại huyết quản.

- Inuyama, Ito hôm nay cũng vắng mặt, con bé nghỉ ba ngày rồi mà không xin phép. - Một đàn chị năm ba đến thông báo cho Kikyo.

- Hôm nay em sẽ đến nhà của cậu ấy hỏi thăm thử.

- Chị biết là em và Ito là bạn cùng lớp nhưng cũng đừng du di quá. Còn phải làm gương cho các em năm nhất.

- Vâng, chị Satou yên tâm em sẽ không làm ảnh hưởng đến câu lạc bộ.

Hậm hừ vài cái, người con gái ấy cũng bỏ đi, về trường bắn của mình tiếp tục tập luyện. Một lúc sau huấn luyện viên tới, đó là một chàng trai khá trẻ, đã từng tham gia thi đấu chuyên nghiệp nhưng vì biến cố gia đình đã phải giải nghệ trở về quê nhà. Giờ đây anh chỉ có thể tiếp tục đam mê của mình bằng cách dẫn dắt những hậu bối của mình đi đến giải quốc gia. Ban đầu chỉ do người bạn thân hồi trung học là giáo viên cố vấn của câu lạc bộ cung đạo nài nỉ nhưng khi gặp được Kikyo mọi chuyện đã khác đi. Tài năng của cô bé là không thể chối cãi, đến giải quốc gia hay thậm chí là đi ra thế giới có lẽ đều không phải là vấn đề. Anh đã gửi gắm toàn bộ ước mơ không thể thực hiện được của mình vào hạt giống trẻ ấy.

Trong giờ nghỉ giải lao chỉ còn duy nhất hai người là Kikyo và Satou vẫn còn tập luyện. Một nhóm nhỏ tụ họp lại tán chuyện với nhau:

- Hai người đó lúc nào cũng vậy. Đúng là ngưỡng mộ thật.

- Kikyo thì như thế từ hồi còn năm nhất rồi, còn chị Satou chỉ mới gần đây thôi. Nghe nói là vì bị Kikyo cướp mất vị trí hội trưởng nên mới vậy.

- Còn chưa hết đâu, chị còn nghe nói là Satou thích huấn luyện viên Yoshida, nhưng mà anh ta lại thích Kikyo.

- Sao chị biết?

- Biểu hiện ra mặt luôn rồi còn gì. Em để ý thì thấy thôi.

- Hồi trước Mori kể là Satou với anh Yoshida là bạn thời thơ ấu ấy? Satou bắt đầu chơi cung đạo cũng vì vậy.

- Ghê thật em không biết luôn. Vậy cuộc tình tay ba này vẫn còn tiếp tục kéo dài hả chị?

Một cô gái nhìn thấy nhóm bạn mình trò chuyện vui vẻ nên tới gần tham gia:

- Này, đang nói cái gì thế cho nghe ké với.

- Mori, chị có nghĩ cuộc tình tay ba trong đội mình sẽ đi về đâu?

- Tay ba? Tay ba nào vậy?

- Thì là huấn luyện viên Yoshida, chị Satou với hội trưởng Kikyo đó.

- Cái đó, đâu có được tính là tay ba, Kikyo có thích anh Yoshida đâu. Nếu mà Kikyo có thích thì dù có thiện cảm cỡ nào chị sẽ chôn sống Yoshida ngay và tức khắc. - Mori siết chặt tay thành hình nắm đấm, đôi mắt toé ra lửa. - Tốt nhất là Kikyo đừng có thích ai nếu không chị đau lòng chết mất. Á... Kikyo em ở đằng sau nãy giờ sao?

- Dạ không em chỉ lấy khăn lau mồ hôi thôi.

- Kikyo, Satou lại đây anh muốn hỏi vài thứ việc tập luyện. - Yoshida cho gọi.

Hai bộ hakama ướt đẫm mồ hôi đứng cạnh nhau. Điều này khiến huấn luyện viên của họ không vui. Vì phải dẫn dắt cả hai câu lạc bộ cung đạo cả nam lẫn nữ nên hầu hết thời gian nghỉ Yoshida đều ở bên nam. Gần đây sau khi được báo cáo anh mới biết được sự việc này, Yoshida gắt gỏng:

- Hai đứa cho muốn đi thi đấu không hả?

- Dạ, có.

- Chế luyện tập đã được phân ra phù hợp, tại sao hai đứa không tuân theo. Tập luyện quá sức chỉ khiến mọi chuyện trầm trọng thêm. Từ giờ hai đứa không được như vậy nữa. Nếu còn lén tập anh sẽ loại ra khỏi danh sách thi đấu.

- Vâng. - Satou ngậm ngùi đáp.

- Em không muốn như vậy. - Kikyo bất ngờ phản đối. - Nếu việc luyện tập này có ảnh hưởng đến người khác em sẽ dừng lại. Em tự biết giới hạn chịu đựng và khả năng của bản thân nên xin anh hãy cho em tiếp tục. Nếu anh muốn loại em ra khỏi danh sách thi đấu, em cũng chấp nhận.

- Em không định nghe lời huấn luyện viên của mình nữa sao? - Yoshida tức giận.

- Em sẽ nghe nhưng không phải là chuyện này.

Nói xong Kikyo cúi người rồi quay chở về trường bắn. Yoshida chỉ còn biết bất lực nhìn theo. Satou trông thấy ánh mắt ấy, dường như trong cô dâng lên một thứ cảm giác vừa phẫn nộ vừa thất vọng. Siết mạnh cậy cung trong tay rồi buông thõng xuống dưới sàn.

- Hôm nay em hơi mệt nên, cho em xin nghỉ sớm.

Satou bỏ đi khi vẫn chưa thay đồ ra. Không ai đuổi theo cô cả, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề. Tiếng vút gió của mũi tên vẫn đều đặn vang lên. Yoshida đi tới chỗ của Kikyo nói:

- Inuyama, hôm nay tập tới đây thôi, giờ hãy đến nhà của Ito. Đó là việc một hội trưởng nên làm mà phải không?

- Vâng.

Trên đường đi, cô ghé qua một công viên gần đấy, Kikyo ngồi xuống trên ghế đá gần hồ nước. Những yêu quái nhỏ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thì hớn hở chạy ra. Mỗi ngày Kikyo đều cho chúng ăn và nhìn chơi đùa cùng nhau nhưng hôm nay có chút khác lạ. Bọn chúng cố kéo cô đi ra đằng sau một bụi cây, dẫn tới chỗ một người con trai kì lạ đang nằm ngủ trên thảm cỏ dù đã cắm biển cấm ngay bên cạnh.

Anh ta ngủ trông rất yên bình, nhiều yêu quái cũng nằm chung và chơi đùa xung quanh dù bản tính của chúng khá nhút nhát, rất sợ con người. Người con trai khá trẻ, có lẽ gần tuổi cô, anh ta mặc một cái áo khoác hoodie màu nâu cũ kĩ, mái tóc đen hơn dài qua mắt. Cơ thể khá gầy so với chiều cao. Điểm cuốn hút trên khuôn mặt ấy là cặp lông mi dài. Bỗng tiếng bụng réo "òng ọc" vang lên. Người con trai mệt mỏi mở mắt ra, bộ dạng ấy vẫn còn ngáy ngủ, anh ta cũng không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy một người con gái từ đâu xuất hiện trước mặt mình, chỉ tay vào hộp cơm còn đang dang dở của Kikyo với điệu bộ cực kì đáng thương.

- Tôi có thể... ăn nó không?

Kikyo không trả lời đưa ra hộp cơm ra phía trước. Anh ta chộp lấy, vội vàng ăn như kẻ sắp chết đói.

- Đã mấy ngày anh chưa ăn sao?

- Ba ngày. Cô có nước không? Tôi sắp chết nghẹt rồi.

Có hơi chần chừ nhưng rồi Kikyo cũng đưa cho người con trai kì lạ kia. Những tiểu yêu có vẻ thích anh ta lắm, chúng nghịch phá đầu tóc và quần áo từ rối trở nên rối thêm.

- Đồ ăn ngon lắm, cô còn không? Tôi muốn ăn nữa.

- Chỗ đó là tất cả rồi. Anh bỏ nhà đi sao?

- Phải tôi đang đi bụi.

- Anh bao nhiêu tuổi rồi?

- Cô bao nhiêu?

- Mười bảy.

- Vậy tôi cũng mười bảy.

Có vẻ như không còn chịu nổi sự phá phách của bọn tiểu yêu nên anh ta cầm bọn chúng lên vứt ra khỏi người mình.

- Anh thấy được yêu quái?

- Cô cũng vậy?

- Sao anh lại bỏ ra bụi chứ. Anh không định đi học sao?

- Đi học? Tôi chưa từng đi học. Đi học có vui không?

Kikyo ngạc nhiên, trên đất nước này lại có người đến mười bảy tuổi mà vẫn chưa từng đi học. Nhưng trông anh ta cũng không có vẻ gì là đang nói dối hay muốn đùa giỡn với cô cả. Điều cô thấy khó chịu là anh ta toàn trả lời cô bằng những câu hỏi ngược trở lại.

- Tôi bỏ nhà ra đi vì những người kia không thích tôi. Bọn họ chỉ thích anh của tôi. Họ chỉ cần anh ấy, họ không cần tới sự tồn tại tôi.

- Có lẽ tôi cũng giống với anh. Ông nội và cha tôi cũng chỉ quan tâm đến anh trai tôi. Vì tôi là con gái.

- Vậy cô có ghét anh trai mình không?

- Không, sao tôi lại phải ghét anh ấy.

- Tôi thì rất ghét anh trai mình, anh ta cũng thế. Anh ta lúc nào gặp mặt cũng muốn giết tôi.

- Đó là lí do anh bỏ nhà ra đi sao?

- Ừm. Nhưng tồn tại ở thế giới này cũng thật khó khăn. Tôi không biết kiếm thức ăn với chỗ ngủ làm sao hết.

- Anh thử đến chỗ hỗ trợ cho người vô gia cư thử xem.

- Nó ở đâu vậy?

Đôi mắt người con trai sáng lên như gặp được vị cứu tinh cho đời mình. Kikyo có chỉ đường nhưng anh ta không nhớ nổi, vẽ bản đồ thì đọc cũng không hiểu. Đây là tác hại của việc không được đi học. Cô bất lực đành phải tự mình dẫn đường cho người con trai kì lạ kia. Nhưng cô phải đến nhà của Ito trước.

- Tôi là Inuyama Kikyo. Anh tên gì?

- Kou.

- Còn họ?

- Không có họ, Kou chỉ là Kou. Kikyo giờ chúng ta đi chứ?

- Gọi tôi là Inuyama.

- Kikyo phát âm ngắn hơn.

- Gọi là Inuyama.

Kou đứng dậy phủi lớp đất cát dính trên người, bộ dạng khá ngốc nghếch như một con cún con. Kou hơn hẳn Kikyo một cái đầu dù cô có dáng người khá cao. Sau khi thu dọn đồ đạc vào trong cặp, cô lại thấy người con trai kia đang ở trạng thái ngủ đứng. Cô véo nhẹ vào má gọi anh dậy.

- Kou, anh là con người hay con lai với yêu quái?

- Tôi không biết.

- Hả?

Chuyện này quá sức bi hài rồi, anh ta còn tệ hơn cả một đứa trẻ năm tuổi. Kikyo nắm lấy cổ áo Kou kéo đi. Yêu quái thuần chủng có thể được nhìn thấy bằng mắt người thường hay không tuỳ vào ý muốn và sức mạnh của chúng. Ngoài ra còn có thể dựa trên một số thời điểm đặc biệt trong ngày như hoàng hôn hoặc giữa đêm. Sau khi hỏi thử những người qua đường, Kikyo xác nhận Kou hoàn toàn vô hình với họ. Vậy là việc dẫn Kou đến nơi trợ giúp không còn khả thi nữa nhưng bỏ mặc thì lại cảm thấy tội lỗi. Kikyo đành có thêm một cái đuôi lũi đũi theo sau.

Họ đến trước một căn nhà khá to, chính xác hơn là một quán ăn gia đình. Kikyo lễ phép chào hỏi người lớn, em gái nhỏ của Ito chỉ lẳng lặng ôm một con búp bê gỗ truyền thống đứng ở phía sau cánh cửa bên trong, nhìn chằm chằm vào họ. Ánh mắt đó có chút vô hồn và hơi đáng sợ. Kou vẫn còn đói nên đòi ăn liền bị Kikyo lôi đi lên trên lầu.

- Mấy ngày nay Emiko không chịu ra khỏi phòng, cô nói gì cũng không khuyên được. Mong là cháu có thể giúp nó.

- Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức.

Cánh cửa gỗ được khoá chặt giống như lời kể, phía dưới có nhiều chỗ bị tróc mất sơn bởi những vết xước nhỏ. Kikyo gọi lớn:

- Ito, mình là Inuyama, mấy ngày nay cậu không đến tập nên mình đến hỏi thăm. Cậu mở cửa ra được không?

Có tiếng bật dậy phát ra, sau đó cánh cửa bất ngờ mở mạnh, người con gái bên trong vội vàng nắm lấy cổ tay Kikyo kéo vào trong. Tất cả hành động đều diễn ra trong tích tắc. Dù là ban ngày nhưng nguồn sáng duy nhất của căn phòng là một cái bóng đèn điện trên tường. Cửa sổ, cửa chính đều bị đóng chặt và che rèm cẩn thận.

- Ito, cậu sao vậy?

- Inuyama cứu tớ với. Lúc tới đây cậu đã gặp nó rồi phải không?

Quần áo xộc xệt, đôi mắt hoảng loạn, đầu tóc thì rối bời. Ito trông còn tệ hơn cả người vô gia cư như Kou. Đồ đạc trong căn phòng vẫn gọn gàng sạch sẽ, vấn đề duy nhất ở đây chỉ là con người.

- Gặp ai?

- Em gái tớ, không thậm chí còn không phải là nó, nó là... quỷ đúng rồi là quỷ.

- Bình tĩnh lại, tớ không hiểu cậu đang nói gì cả.

Ito nghe theo lời Kikyo từ từ hít thật sâu, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy người bạn mình, cả hai cùng ngồi lên trên giường, sau một lúc đôi môi khô nức kia mới có thể nói rành mạch. Kou thấy được sự tồn tại dư thừa của mình với hai cô gái, đành lủi thủi ngồi vào trong một góc, anh thích thú với con gấu bông to bằng cơ thể người bên cạnh mình.

- Mấy ngày nay Eri đang cố giết tớ. - Ito đưa tay lên vò đầu nói. - Mỗi khi chỉ có hai chị em nó đều cố làm tớ bị thương, lúc thì đẩy tớ xuống từ trên cao, lúc thì cầm dao tấn công. Những đêm đầu Eri còn cố bóp cổ tớ trong khi đang ngủ, đôi lúc còn trốn dưới gầm giường... Vào lúc khuya nó đều dùng móng tay cào cửa liên tục khiến cho tớ mất ngủ.

- Con bé bắt đầu cư xử như vậy từ khi nào?

- Khoảng năm ngày trước.

- Cậu có nhớ lúc đó Eri đã gặp chuyện gì khác thường không? Giống như là cầm một món đồ gì đó kì lạ hoặc đến một nơi nào đó đặc biệt.

- Tớ không rõ nữa, nhưng hôm đó mọi người trong gia đình chỉ tập trung dọn nhà kho phía sau vườn.

Trầm ngâm suy nghĩ một lúc Kikyo quyết định sẽ đến nhà kho xem thử, cô muốn Ito dẫn đường như cô bạn lại không đủ cam đảm để bước ra khỏi căn phòng. Liếc mắt sang chỗ Kou thấy cậu đang ôm con gấu bông trong lòng ngủ một cách ngon lành, Kou như một đứa trẻ trong thân xác người lớn, tự nhiên trong lòng Kikyo trỗi dậy lên bản năng của người mẹ, đi đến vuốt tóc mái mềm rối của anh. Ito không hiểu hành động ấy có ý nghĩa gì vì cô không thấy được Kou. Nếu biết nãy giờ có một chàng trai xa lạ đang ngủ trong phòng không biết cô sẽ phản ứng ra sao.

Sau khi gọi Kou dậy và đi ra khỏi phòng, Kikyo nhận ra Eri, em gái của Ito đang quan sát họ từ xa. Vẫn là đôi mắt vô hồn và con búp bê ấy. Khi tiến lại gần nó lại bỏ chạy, nhưng sau đó lại quay lại để theo dõi bọn họ. Kikyo xin phép được vào nhà kho phía sau, nó nằm khá tách biệt với căn nhà chính. Ngay từ lúc bước vào bầu không khí đã có gì đó khác thường, bên trong không có gì ngoài những thùng carton to lớn được xếp thành từng đống gọn gàng, chồng lên nhau. Mọi thứ nhìn từ bên ngoài đều ổn, nhưng vấn đề là những thứ mà chúng đang chứa đựng. Những con búp bê gỗ.

*Rầm*

Tiếng cánh cửa đóng mạnh, thân hình nhỏ nhắn đã không còn e dè mà bước vào nhìn hai kẻ bên trong đầy tự mãn.

- Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?

Giọng của Eri trầm xuống không có nét gì là của trẻ con. Nó ồm ồm, có chút cào xé trong cổ họng và run run khi nghe có chút rợn người.

- Ngươi đã làm gì Eri? Con bé vẫn còn ở đây không?

Một lực vô hình đẩy mạnh Kikyo và Kou khiến cả hai té ngã về phía sau. Những con búp bê trong hộp bất ngờ đồng loạt cử động. Chúng vồ tới hai người chen lấn đè lên nhau bóp chặt lấy con mồi. Thật sự là sai lầm khi tự mình lọt vào trong địa bàn của một yêu quái khác. Kikyo chật vật ném những thứ phiền toái ra khỏi cơ thể mình, nhìn sang Kou thì anh đã bị chôn vùi vào đống búp bê từ khi nào, cô không thể thấy bất cứ dấu hiệu nào của người con trai ấy.

- Này, nếu đang tìm thì Eri ở đây. - Đứa bé chỉ vào con búp bê trên tay mình. - Nếu làm gì dại dột ta sẽ giết linh hồn của nó.

- Đã có luật yêu quái không được phép làm hại con người, tại sao ngươi lại cố tình làm vậy?

- Bọn ta đã từng yêu thương con người, thậm chí còn xem chúng là gia đình của mình nhưng chính chúng lại là những kẻ vô tình không ngần ngại vứt bỏ bọn ta. Ta muốn trả thù, trả lại những đắng cay mà bọn ta đã phải chịu đựng.

Kikyo lao nhanh tới dùng tay nắm lấy cổ họng của Eri, nó thậm chí không kịp phản ứng, nhưng cô không thể làm gì hơn được nữa.

- Dòng máu con người thật yếu đuối, ngươi sợ sẽ làm tổn hại đến con bé đó sao? Yếu đuối, đồ yếu đuối, con người chính là sinh vật yếu đuối,... - Sau khi có một chút hốt hoảng nó cười trong hả hê.

Nhưng tràng cười đó vụt tắt khi có một luồng sát khí cực mạnh đột ngột xuất hiện trong căn phòng. Tất cả những con búp bê bị hấp văng ra, một bóng người đang ôm lấy khuôn mặt mình đau đớn, quằn quại như thể phải chống lại thứ gì đó từ sâu bên trong.

- Kou. Anh có bị thương không?

- Ch... ạy... đi... chạy đi... CHẠY NGAY ĐI.

Kou hét lên, những làn khói đen lập tức bao phủ nuốt trọn lấy anh. Kikyo chưa bao giờ thấy một lượng yêu khí nào toát ra mạnh mẽ và nồng đậm như thế này, thậm chí là ngay cả là cha mình. Ngón tay của Kou trở nên méo mó một cách kì dị, mười đầu móng tay mọc dài ra và trở nên sắc nhọn, anh tự cào vào chính da mặt mình mặc cho nó rách toạc chảy máu.

- Kou, anh làm sao vậy?

Người con trai quay lại nhìn kẻ gọi mình, nhưng đó không còn hẳn là Kou nữa. Củng mạc của một bên mắt đã bị biến thành màu đen còn đồng tử thì đỏ như lửa. Hắn nhanh như cắt tóm lấy cổ cô nâng lên không trung, cơn gió làm mái tóc bị tốc lên lộ ra một hình xăm hình con nhện đỏ rực ở dưới mang tai. Kikyo cố vùng vẫy nhưng sức mạnh đó hoàn toàn áp đảo. Bàn tay còn lại dứt khoát không chút nhân từ nào vung đến đâm vào chính giữa trán cô. Kikyo sợ hãi chỉ còn biết nhắm mắt vào gọi tên anh thật to.

- KOUUU.

Cùng lúc đó đi hướng về phía đông bắc một đoạn, tại khu nhà bỏ hoang tại tỉnh Aichi gần ranh giới giữa tỉnh Mie và Shiga, một chàng trai trẻ mặc bộ vét đen lịch lãnh, tay đang giơ cao cơ thể của một người đàn ông đầy vết thương, chỉ còn thoi thóp thở. Anh ngắm nghía hình xăm hình con nhện trên cổ hắn sau đó thất vọng vất xuống đất.

- Sayo, đây là tất cả sao?

- Vâng.

- Chuẩn bị đến Shiga.

- Đã rõ.

- Lúc nãy có gì muốn báo cáo sao?

- Thực ra, Tadashi đã mất liên lạc từ hôm qua. Hắn đã tự mình kiểm tra đối tượng của mình, có lẽ vì đó là một cô bé nên tên đó đã chủ quan.

- Lúc đó mắt của kẻ đó thế nào? Vẫn bình thường hay có màu gì đặc biệt không?

- Điều này không có trong báo cáo nên có lẽ là bình thường ạ.

- Ta mong là vậy. Chỉ cần không phải màu đen thì vẫn còn cơ hội sống sót. - Shun nhìn vào khuôn mặt người con gái bên cạnh. - Vẫn còn muốn hỏi gì nữa sao?

- Vâng, nhưng thuộc hạ có một số thắc mắc.

- Hỏi đi. - Shun gỡ đôi găng tay đen dính máu ra ném sang một bên.

- Thuộc hạ chưa bao giờ được gặp mặt ngài Zen, thực sự ngài ấy nguy hiểm đến mức nào mà đến cả ngài cũng phải dè chừng... để tâm nhiều tới vậy ạ?

- Một câu hỏi hay.

Người con trai chậm rãi bước đi và dừng lại khi tới trước chiếc xe hơi, nheo mắt nhìn lên bầu trời nắng gắt.

- Không cần phải sửa, dùng từ dè chừng không sai. Đó không phải là kẻ mà người khác có thể nắm bắt được. Chính xác hơn gọi là một kẻ điên mới đúng, một kẻ không hề biết suy nghĩ, chỉ biết tới giết chóc là bản năng. Đỉnh điểm của sự điên rồ đó là khi mắt anh ta chuyển thành màu đen. Chỉ duy nhất một lần ta chứng kiến được điều ấy là khi Zen chém đứt một cái chân của ông nội và lấy đi mắt phải của Toshi. Ta cần tìm ra được Zen trước khi chuyện tồi tệ nhất đó sảy ra.

Hai bóng hình lên chiếc xe hơi đỏ sang trọng chạy hướng về tây nam. Ở đằng xa có một bóng người đang lặng lẽ theo dõi nhất của nhất động của họ, hắn đang liên lạc với ai đó thông qua chiếc điện thoại.

- Hãy báo cho ngài Kurenai biết, bọn họ đã di chuyển hướng về tỉnh Shiga. Nhiều khả năng ngài Zen đang ở đó.

- Đã rõ.

Đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lại rồi cúp máy. Bầu trời hôm nay xanh và quang đãng, không có dấu hiệu của những cơn mưa, một thời tiết đẹp, thích hợp cho loài nhện săn mồi. Nhưng chúng là kẻ đi săn hay bị săn, đối đầu với kẻ khác hay với chính đồng loại của mình. Kẻ biết nhiều bí mật nhất mới chính là kẻ chiến thắng sau cùng. Những con nhện cứ âm thầm giăng bẫy chờ đợi bên trong cái lưới của chính mình cho đến khi nạn nhân đầu tiên của nó sa vào.