Black Dog (Hắc Khuyển)

Chương 67 Bia mộ cùng ngày

Những tiếng cười khúc khích khẽ vang lên bên trong bốn bức nhà vệ sinh, như dấu hiệu của việc sẽ có một trò đùa quái ác nào đó sắp sửa xảy ra. Ba người nữ sinh đứng trước tấm gương lớn đưa mắt nhìn nhau cùng hiểu ý. Cả bọn đồng thanh hô “một, hai, ba!”, rồi đổ cái xô đựng đầy nước bẩn vào trong cánh cửa đang khoá chặt.

- Áaa!

Nghe được tiếng hét thất thanh của người bên trong, đám nữ sinh nhanh chóng thả cái xô để nó rơi tự do đập mạnh xuống mặt sàn nhà, tiếp đó mới vội vàng chạy ùa ra ngoài. Từng giọt nước bẩn thỉu chảy trên bề mặt chiếc dù vàng rồi rơi xuống. Izumi sau cú hét lấy lệ kia chỉ im lặng thở ra một hơi thật mạnh, cô không hề nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại phải dùng dù đi mưa như thế này.

Hệt như dự đoán, bộ quần áo thể dục ở trong hộc tủ đã bị ướt nhẹp từ lúc nào, đúng là không uổng công cô khi mang thêm một bộ để phòng hờ mà. Những trò bắt nạt đã kéo dài suốt hai ngày liên tục và vẫn chưa có dấu hiệu sẽ ngừng lại.

Thay quần áo xong Izumi đi ra ngoài sân trường, hình bóng cô nhỏ nhắn lặng lẽ ngồi một mình trên bậc thang. Người con gái ấy không có ý định nói chuyện với bất kỳ ai, mà cô cũng biết rằng sẽ chẳng có ai đáp trả lại lời mình. Đám con gái thì ghét cô, còn lũ con trai thì sợ đám con gái. Cái trò cô lập, tẩy chay này vô cùng đơn giản nhưng cũng rất hữu hiệu.

Lúc này Noriko từ đâu đi đến áp một chai nước ướp lạnh lên má Izumi, cô không hề giữ chút hình tượng thục nữ nào cho mình mà ngồi bịch xuống chỗ trống bên cạnh, trên miệng vẫn không quên chửi đổng vài câu mặc kệ trúng ai thì trúng. Nhận ra chiếc quần thể dục màu xanh đen bị dính sát vào cặp đùi của cô bạn, ánh mắt Izumi hơi rũ xuống giọng nói lúc này mới cất lên.

- Xin lỗi!

Cứ tưởng sẽ nhận được câu cảm ơn nhưng cuối cùng lại là lời xin lỗi, Noriko liền trở nên tức giận.

- Lỗi phải cái gì! Thật muốn đập cho bọn nó mấy trận. AI! – Noriko không nhịn nổi nữa mà trực tiếp hét lên. – BỰC MÌNH THẬT CHỨ! MẸ, CÁI LŨ CHẾT TIỆT!

Izumi nhìn bộ dạng mắng chửi của cô bạn mà bật cười, cũng duỗi thẳng đôi chân đang gập lại của mình ra. Dù cho Noriko không nói thì Izumi cũng biết, nếu không phải vì mình thì cô ấy cũng sẽ không phải chịu những thứ như thế này.

Hiện tại cách giải quyết toàn vẹn là đến xin lỗi Miura và nhờ cậu ta nói với đám con gái hâm mộ mình dừng lại. Nhưng đó cũng là cách mà Izumi ghét nhất.

Bỗng một trái bóng chuyền từ đâu bay tới hướng thẳng đến chỗ hai người. Izumi chỉ kịp đưa bàn tay lên chắn lại, vì thế liền khiến cho ngón út cô bị rách một đường.

- Xin lỗi nha! Tụi này không cố ý!

- Xin lỗi làm gì, nó cũng có nghe được đâu.

- Đúng rồi ha.

Bọn con gái ở phía xa tự nói với nhau rồi cười phá lên. Một trong nhóm ba người hướng về Noriko nói lơn:

- Này, nếu con nhỏ đó không nghe thấy thì bên cạnh cũng tự biết mà trả bóng lại đây đi chứ!

Lọt vào bên trong lỗ tai là một cái giọng phách lối hách dịch, rồi cộng thêm cả việc nhìn thấy Izumi đang bị chảy máu, Noriko lập tức phát điên lên. Cô nghiến chặt hàm răng nhặt lấy quả bóng chuyền ở dưới chân, rồi đưa mắt về đứa con gái vừa mới ra lệnh cho mình.

Ồ, thì ra là người quen, Megumi của tộc Sonozaki.

Khoé môi của Noriko khẽ nhếch lên đầy khinh thường. Ngoại hình của cô ta trông cũng khá xinh xắn, gia cảnh miễn cưỡng có thể coi là giàu có đi. Chắc là được nhiều chàng trai thích thầm lắm đây, nhưng rất tiếc những điều đó đối với Noriko thì chúng chẳng là cái thá gì cả.

Những ngón tay bắt đầu bấu chặt lấy bề mặt da trơn của trái bóng chuyền, còn chân phải thì dần lùi ra sau, hơi khuỵu xuống để làm trụ cho cơ thể. Noriko lạnh lùng phả ra từng luồng hơi thở chứa đựng sự hung ác và tàn bạo. Còn chưa tới một giây, người ta liền thấy quả bóng đã được trả lại, chỉ là nó bay theo vận tốc của gió, không chút nhân nhượng nào mà tiếp xúc với làn da mịn màng trên khuôn mặt non nớt kia sau đó bật lên không trung.

Megumi lập tức hét lên một tiếng đau đớn rồi té ngã xuống đất. Hai đứa con gái bên cạnh cũng hốt hoảng, luống cuống la lên:

- Megumi!

- Mặt cậu… máu! Cậu chảy máu rồi kìa!

Cô gái run rẩy chạm nhẹ lên mũi, khi thấy được chất lỏng màu đỏ đang chảy ra thì khóc oà lên như một đứa trẻ.

- Ha! – Noriko cười lạnh. – Đáng đời lắm.

- Cái con điên kia! Mày nói cái gì? Có ngon nhắc lại lần nữa coi!

- Nhắc lại thì nhắc, bộ tao sợ chắc. Đáng đời tụi mày lắm, hổ không gầm thì tưởng là hello kitty à. Thấy bọn tao im lặng thì tưởng bọn tao dễ bị ăn hiếp sao?

- Mày… mày…

Thấy đồng bọn mình bị chặn họng, kẻ còn lại trong bộ ba cũng tham chiến.

- Bọn tao chỉ vô ý ném trúng mà thôi, còn mày chính là cố tình.

- Thì tao cũng ném trả lại bình thường thôi, do tụi mày yếu ớt quá nên mới không chụp được đó chứ. – Noriko hờ hững mà trả lời.

Dù đang nắm lấy vết thương ở ngón tay nhưng khi chứng kiến cảnh này thì Izumi cũng phải nhếch mép lên cười. Hai bên lời qua tiếng lại không ai nhường ai, chỉ cần một mình Noriko thôi là đã có thể chấp hết đối thủ đội bạn.

- Tao… tao sẽ mách cha tao! – Nữ sinh đứng bên trái hét lên.

- Mách đi! Tao thách đó.

Đám Megumi lúc đầu tính toán tranh thủ thời gian giáo viên không có mặt để gây sự, cho nên lúc này không có ai ra can ngăn bọn họ. Đợi đến khi tình trạng cứ kéo dài đến không chịu được nữa, thì bỗng có một người con trai đi tới chỗ Megumi. Cô ta đang trong bộ dạng khóc lóc hết sức đáng thương, đôi mắt thì đỏ hoe, lỗ mũi bị chảy máu cũng ửng lên, đôi môi còn mấp máy không nói nên câu, cứ như đang phải chịu nỗi uất ức cực kỳ lớn vậy.

- Xin lỗi đi!

Noriko đang mắng người ngon lành thì bị giọng nói chen vào làm khó chịu.

- Nói cái gì? Koichi, không phải chuyện của ông thì đừng có xía vô!

- Tại sao lại không phải là chuyện của tôi? Bà làm lớp loạn lên thế này thì ai mà học cho nổi.

- Ha! – Noriko nghe xong thì cười giễu cợt thêm một tiếng. – Ông tính lấy le với gái chứ gì? Tôi đây biết thừa.

Nam sinh tức giận, hùng hổ đi tới trước mặt Noriko.

- Tôi cho bà nói lại!

- Tôi nói chính là ông thích con nhỏ Megumi nên mới ra mặt giả vờ làm anh hùng rơm đó. Cả cái lớp này đều đang bắt nạt Izumi, chính ông cũng thế mà giờ làm như mình là người tốt lắm ấy. Tôi khinh!

Cãi lý không được khuôn mặt kia liền đỏ lừ lên. Người nam sinh tên Koichi cũng bắt đầu động chân động tay, đẩy mạnh vào vai của Noriko. Cơ thể cô đột nhiên bị chịu một lực tác động không báo trước nên rơi vào thế mất thăng bằng, đôi chân tuy có hơi loạng choạng nhưng may mắn là vẫn đứng trụ lại được. Cô phẫn nộ quát lên:

- Này! Ông là con trai mà đánh con gái vậy hả?

- Ánh mắt nào thấy là tôi đánh bà. Rõ ràng chỉ là đẩy nhẹ một cái, chính là do bà quá yếu.

Nói rồi Koichi lại đẩy mạnh vai Noriko thêm lần nữa. Đám con gái và học sinh còn lại ở phía sau cũng bắt đầu hùa theo cười cợt, trưng ra bộ mặt hả hê, vì trả được thù thay.

- CÁI TÊN CHẾT TIỆT NÀY! – Noriko gằn lên.

Dẫu vậy, đứa con trai vẫn không có ý định dừng lại hành động của mình. Trơ trẽn dùng sức mạnh thể chất vượt trội hơn đối phương để lấn át. Thế nhưng, khi bàn tay của nam sinh kia đang giơ lên cao để tiếp tục đẩy vai Noriko lần thứ ba, thì nó đã bất ngờ bị ai đó túm lấy.

Izumi trong nháy mắt đã xuất hiện, cô nhẹ nhàng xoay người đưa vai phải mình vào phần dưới cánh tay phải của đối phương. Không để thừa ra cho Koichi bất kì một giây nào có thể kịp phản ứng, liền cúi người xuống, ném mạnh cậu ta về phía trước. Tiếp đó lạnh nhạt rũ đôi mắt nhìn kẻ đang nằm vật ở dưới chân mình.

- Xin lỗi nha, tôi cũng chỉ vươn vai nhẹ một cái thôi. Sau cậu lại yếu quá vậy?

- Cái con…

Cô gái ở phía sau còn chưa kịp nói được trọn vẹn câu, thì đã thấy khuôn mặt của đối phương đã ngay sát bên cạnh mình. Ngay sau đó là một cảm giác cơ thể bị mất đi trọng tâm, ngã oạch ra sau. Một đòn Judo tuyệt đẹp.

- Hả? Cậu nói cái gì cơ? Tớ không nghe thấy cậu nói gì hết.

Izumi tặng cho cô ta nụ cười thảo mai nhất có thể, sau đó nhìn những kẻ còn lại đang đứng tập trung xung quanh Megumi. Trên mặt bọn họ đã bắt đầu tỏ ra e sợ, chủ yếu là vì không nghĩ rằng cô gái nhỏ nhắn kia lại có thể bạo lực như thế.

- Xin lỗi, cậu nói gì? Tai tớ có vấn đề nên xin lỗi nha!

Mỗi một câu Izumi lại nắm lấy một người vật xuống. Không một ai trong đám dám quanh co cãi bướng nữa, lập tức nhận sai, vừa chạy giữ khoảng cách vừa vội vàng hối lỗi với kẻ mà mình vừa mới bắt nạt.

- Xin lỗi! Từ giờ bọn tớ sẽ không động tới cậu nữa! Á! Cậu đừng có tới đây! Đừng có tới đây! Bọn tớ biết lỗi rồi mà.

Giữa không khí tán loạn ấy, đột nhiên có một giọng nói của người đàn ông vang lên mang theo một chút tức giận.

- Sao không tự tập bóng chuyền tiếp đi mà chơi giỡn hết với nhau vậy hả?

- Thầy! Thầy giúp tụi em với! Izumi cậu ấy tự dưng gây sự với bọn em.

- Đúng rồi đó thầy, cậu ta với Noriko ném bóng vào mặt của Megumi khiến cậu ấy bị chảy máu đó thầy.

Đám con trai, con gái vừa nhìn thấy giáo viên thì liền trở mặt, biến trở thành phe nạn nhân yếu đuối đáng thương. Người đàn ông nhăn mặt nhìn đống hỗn loạn đang diễn ra trước mặt mình, ai mà biết ông ta chỉ vừa đi có mười lăm phút thôi mà đã sảy ra chuyện cơ chứ. Đôi chân ông nhanh chóng đi tới chỗ của Megumi, rồi ngồi xổm xuống đối diện với cô để xác nhận vết thương. Cảm thấy không có gì nghiêm trọng nên thở ra một hơi nhẹ nhõm, vừa hỏi nhưng cũng như đồng thời là ra lệnh nói:

- Em tự tới phòng y tế được không?

Megumi vốn dĩ định lắc đầu, nhưng lại nhận thấy khuôn mặt lạnh băng của Izumi đang ở phía sau lưng giáo viên thì bị chột dạ. Đành phải tự mình đứng dậy mang theo bộ dạng cực kì uất ức, từng bước từng bước lảo đảo đi về phía phòng y tế.

Koichi lúc này cũng đã ôm lấy cánh tay phải của mình mà đứng dậy. Cậu tính nói với thầy thể dục rằng mình cũng muốn đi, nhưng chỉ là nhận thấy có hơi nhục nhã khi bị con gái đánh nên ráng nhịn lại. Nhịn một hồi, mồ hôi trên trán dần dần túa ra ướt đẫm, vai cậu hình như là bị trật khớp luôn rồi.

- Thầy! Em cũng cần đến phòng y tế.

- Vậy thì đi đi.

- Dạ.

Thế là một nam một nữ cùng nhau đi trên hành lang. Giáo viên nghiêm mặt quay lại nhìn lũ học sinh đang giả ngốc lảnh tránh ánh mắt của mình, sau đó hô lớn:

- Cả lớp tự học! Takeda, Mastumoto, cả em và em nữa đi theo thầy!

Tra hỏi một lượt từ cả hai phía, giáo viên cũng nắm bắt được đại khái tình huống đã xảy ra. Chuyện này muốn lớn thì lớn, muốn nhỏ thì nhỏ, còn ông thì muốn kết thúc nó thật nhanh. Tuổi trẻ không kiểm soát được trạng thái cảm xúc của mình, mà gây ra những điều tiêu cực cũng không có gì lạ. Cũng hên là đám học sinh này mới chỉ gây ra vài vụ cỏn con.

Chiều nay còn có buổi xem mắt không thể đến trễ nữa, nên người thầy chỉ bắt cả lớp mỗi người đều phải viết một bản kiểm điểm. Còn những học sinh có liên quan trực tiếp thì bị phạt thu dọn dụng cụ thể dục cho lớp trong vòng một tháng. Đồng thời răn đe không được phép tái diễn chuyện này nữa, nếu không sẽ báo cáo lên giám hiệu trường học.

Sự việc có lẽ sẽ cứ thế được qua đi nếu như không có sự xuất hiện bất ngờ của một cặp phụ huynh. Người phụ nữ trung niên xinh đẹp với bộ váy liền màu tím nhạt vừa mới tới đã dùng một giọng điệu vô cùng lo lắng, thậm chí có chút nghẹn ngào như muốn khóc, chạy về phía con gái mình.

- Megumi, con có làm sao không? Khuôn mặt con bị làm sao thế này? Đứa nào làm? Đứa vào dám đánh con hả? Nói cho mẹ biết! Sao con tôi lại bị ức hiếp như thế này cơ chứ? Nó yếu ớt biết chừng nào.

Dưới sự không báo trước này, người thầy giáo liền nhăn mặt một cái, vì ông biết phiền phức tới rồi. Sau đó cố gắng giải thích một mạch cho người đàn ông và phụ nữ trước mặt mình hiểu.

- Không thể nào! – Bà ta gần như hét lên. - Con bé nhà tôi không bao giờ như vậy! Nó là một đứa con gái ngoan ngoãn, không thể có chuyện nó đi gây chuyện với bạn học. Sao thầy lại tin lời của mấy đứa kia mà vu oan cho nó!

Người thầy giáo mín nhẹ môi nhìn sang người đàn ông mặc vest đen nãy giờ vẫn đang một mực im lặng ở bên cạnh. Ông trông chờ ông ta sẽ khuyên vợ mình bình tĩnh lại.

Nhận ra ánh mắt khẩn cầu kia, cha Megumi cũng bắt đầu mở miệng. Giọng nói vì đã trải qua sự mài dũa của thời gian mà trở nên trầm tĩnh, cũng không hề để lộ ra một chút thất thố nào như người vợ. Tuy nhiên dù cho đã cố kiềm chế nhưng vẫn không thể che đậy đi sự tức giận và tính bênh vực đã vốn có ở trong máu thịt.

- Tôi muốn thầy phải lấy lại công bằng cho con gái tôi. Những đứa trẻ hư phải bị trừng phạt thì mới nên người được.

- Anh chị, xin hãy lắng nghe tôi nói lại một lần nữa nhé!

- Không có bình tĩnh gì nữa hết, gọi phụ huynh của hai đứa kia lên đây. Megumi, con bé không có làm sai gì hết! Tại sao thầy lại bắt nó chịu phạt. Ở nhà nó còn không bao giờ phải đụng vào nước lạnh. – Người phụ nữ trở nên cực kì kích động.

- Mình bình tĩnh lại! Tôi sẽ không để con bé bị chịu thiệt. Thầy hãy cho gọi phụ huynh của hai em kia, tôi muốn nói chuyện với bọn họ.

Người thầy bất lực không muốn nói tiếp, xem ra không còn cơ hội đi đến buổi xem mắt chiều nay được nữa rồi. Ông thậm chí còn không phải là giáo viên chủ nhiệm của lũ học sinh này. Bàn tay chậm rãi mở di động lên, bấm lên một dãy số.

- Cô Minami, là tôi Yamato đây. Cô tạm thời qua đây một lúc được không? Học sinh lớp của cô xảy ra chút chuyện, cần có cô mới giải quyết được.

Đợi thêm gần mười phút nữa, một người phụ nữ lật đật hớt hả chạy tới. Thầy thể dục lập tức cười rạng rỡ đứng dậy đi tới vỗ nhẹ lên vai cô.

- Mọi chuyện tôi đã nói qua điện thoại rồi, giờ tôi có việc phải đi, cô Minami cố gắng lên nhé.

Người phụ nữ vội vàng giữ lại cánh tay kia, nài nì hết mình.

- Thầy! Thầy làm ơn đừng đi! Tôi mới chỉ được lên làm chủ nhiệm đầu năm nay thôi! Tôi không giải quyết được một mình đâu.

- Nhưng mà tôi có hẹn…

- Thầy Yamato, coi như tôi xin thầy đấy, sau này có gì tôi sẽ giúp lại thầy mà.

- Tôi…

- Mấy giấy tờ báo cáo sau này tôi sẽ làm giúp thầy.

Yamato đắn đo một lúc thì quay lại chỗ ghế ngồi. Cô Minami theo yêu cầu của phụ huynh Megumi cũng gọi cho người thân của Izumi và Noriko đến. Izumi không muốn điều đó nhưng không làm gì khác được. Cô nghiến chặt răng quay đầu đi chỗ khác không để cho người khác thấy được biểu cảm trên gương mặt mình.

Trên dãy hành lang giáo viên, bóng dáng của một ông chú khá mập mạp dần xuất hiện. Ông không hốt hoảng, cũng chẳng bực bội, bình tĩnh mà đứng bên cạnh Noriko.

- Sao giáo viên lại gọi ta tới nữa hả?

Noriko lúc này đột nhiên tỏ nên yếu đuối, ôm lấy cánh tay của cha mình.

- Lần này không phải tại con nha. Là do mấy đứa kia bắt nạt con với Izumi.

Ông nhăn mặt khó hiểu, ai lại có thể lợi hại đến mức bắt nạt được đứa con gái chửi không thấm, đánh không chừa này của mình.

Lúc này Noriko mới để ý đến, cha mình đang ăn mặc khá bình thường, một chiếc áo sơ mi tay cộc màu nâu cùng quần tay đen, so với phụ huynh bên kia dường như khí thế kém hơn rất nhiều.

- Sao pa pa không mặc vest?

- Thời tiết này mà còn mặc vest, không sợ bị gì sao?

Cả hai cùng lúc quay sang nhìn cha của Megumi, khoé miệng khẽ giật nhẹ vì cố nhịn cười.

Đợi một lúc không thấy người thân của Izumi tới, bọn họ cũng không chờ nữa. Năm học sinh, trừ Koichi vẫn còn ở phòng y tế ra thì lần lượt kể ra tình huống lúc đó. Ai cũng kể thành có lợi cho mình.

- Con với các bạn đang luyện chuyền bóng. Khi đó Himeko lỡ dùng lực hơi mạnh con không bắt được, bóng lại vô tình bay về hướng của Takeda với Matsumoto. Bọn con nhờ hai bạn ấy trả bóng lại nhưng mà… - Megumi nức nở một chút rồi nói tiếp. – Hai bạn ấy cố tình gây sự, dùng bóng đập lại vào mặt con, còn nói con là kẻ gây chuyện. Con… con đâu có đâu. Hu hu hu.

- Đúng vậy đó cô chú, thầy Yamato với cô Minami nữa. Tụi con nói đều là sự thật, hai cậu ấy hung dữ như vậy tụi con làm sao bắt nạt được chứ.

Cuối cùng cũng đến lượt Izumi, nhưng khi cô đang định lên tiếng thì đột nhiên bị cắt lời. Mẹ của Megumi đưa mắt nhìn cô từ đầu tới chân rồi khinh thường nói.

- Ai dạy cháu khi nói chuyện với người khác mà vẫn đeo tai nghe vậy hả? Có biết tôn trọng người lớn không vậy?

- Mẹ! Mẹ! – Megumi kéo nhẹ tay mẹ mình, đưa miệng gần về phía tai bà tỏ vẻ nói nhỏ nhưng trong phòng ai cũng nghe thấy. – Tai cậu ấy bị điếc, không nghe được, đeo hay không cũng vậy thôi. Mẹ bỏ qua đi.

Izumi nhìn đôi môi đang mấp máy kia, thì trầm lặng sau đó hít một hơi thật sâu dõng dạc nói liền mạch.

- Không có chuyện bắt nạt ở đây đâu ạ! Vụ việc lần này chỉ là tai nạn ngoài ý muốn trong lúc luyện bóng. Là nhóm của bạn Sonozaki lỡ tay ném bóng xuýt trúng em, còn Noriko lúc trả bóng lại có hơi mạnh một chút khiến Sonozaki không phản ứng kịp. Còn Koichi và các bạn kia thì là do em muốn thử nghiệm một vài thế Judo mới học.

Cô muốn mọi thứ kết thúc thật nhanh, không làm phiền tới bất kì ai. Qua lần này nếu muốn tiếp tục bắt nạt thì bắt nạt, tẩy chay thì tẩy chay, cô không quan tâm.

Lời giải thích của Izumi thật sự đúng ý Yamato, người thầy giáo cảm động với tinh thần, chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không của cô. Xem ra buổi xem mắt vẫn còn có hy vọng.

- Nói nghe thì hay đấy! – Cha của Megumi cười trào phúng. – Vậy uất ức của con gái chú cứ vậy mà bỏ qua sao?

Nói rồi ông ta quay qua nhìn hai giáo viên đang ngồi trước mặt mình.

- Tôi muốn hai đứa trẻ gây thương tích cho con gái tôi phải bị đình chỉ ít nhất là một tuần.

- Không được! - Không ngờ cô Minami lại là người đầu tiên phản ứng. - Anh chị xin hãy nghĩ lại. Đây chỉ là tai nạn nhỏ thôi không cần phải…

Mẹ của Megumi lần nữa cắt ngang người khác:

- Nhỏ là nhỏ thế nào! Hai đứa kia nói con gái tôi bắt nạt chúng nó. Nhưng mà cô xem đi, đứa nào mới là đứa bị thương. Là con tôi. Con tôi mới là nạn nhân bị hai đứa nó bắt nạt.

Noriko nghe được sự đổi trắng thay đen đến trơ trẽn như thế lập tức nổi điên.

- Này! Cô là người lớn nên muốn nói gì thì nói sao? Con gái cô mới đúng là đứa vừa ăn cắp vừa la làng đấy. Làm bậc cha mẹ bênh con thì cũng phải biết đúng biết sai chứ.

- Cái con bé này, ăn nói với người lớn mà hỗn hào thế hả? Đúng là đồ không có giáo dục. – Bà ta đứng dậy mắng trả lại.

Ba Noriko nghe thấy thế liền bực mình cũng tham gia vào.

- Con tôi, có tôi dạy! Không cần mấy người đánh giá. Nó nói có cái gì không đúng? Tại sao từ ba đứa kia bắt nạt con gái tôi, mà giờ lại trở thành con gái tôi bắt nạt chúng nó?

Hai bên phụ huynh lời qua tiếng lại. Văn phòng bắt đầu trở nên ồn ào không thể kiểm soát. Thầy Yamato ngửa đầu nhìn lên trần nhà tuyệt vọng, còn cô Minami thì cúi gục đầu xuống không biết phải làm gì.

- Im lặng hết đi!

Đột nhiên cha Megumi hét lên một tiếng, đồng thời triệu hồi một con đại bàng cực lớn xuất hiện. Mọi người bị luồng gió phát ra từ cái vỗ cánh của nó làm cho loạng choạng phải lùi vài bước về phía sau. Izumi lập tức đưa một bàn tay lên tai nghe của mình, vội vàng nói nhỏ:

- Bình tĩnh! Không sao đâu.

Ánh mắt chán nản của thầy Yamato lúc này trong tích tắc đã biến mất, thay vào đó lại là một sự tức giận không ngờ tới. Sau lưng thầy cũng hiện lên một thức thần rùa đá cực kì hùng dũng, giọng trầm xuống gần như muốn cảnh báo đối phương.

- Mong anh Sonozaki hãy nhanh chóng rút thức thần của mình vào. Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này bằng đối thoại, không đụng vào bạo lực hay đe doạ.

Người đàn ông mặc vest cũng đáp trả lại bằng một đôi mắt cực kì bất mãn.

- Tôi không đe doạ ai hết! Tôi cũng đã nói ra cách giải quyết vấn đề rồi. Thầy cũng nên kết thúc chuyện này đi.

Cha của Noriko cũng không còn mang vè mặt thoải mái nữa, ông nghiêm giọng chậm rãi nói:

- Cậu Sonozaki, cậu nghĩ là tôi sẽ chấp nhận đứa con gái vô tội của mình bị đình chỉ sao? Tôi thấy nên là con gái của cậu mới phải.

Bầu không khí đột nhiên im lặng, không ai dám nói thêm một lời nào. Đám Megumi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, tại sao chuyện này lại trở nên quá nghiêm trọng như vậy? Bọn họ gọi phụ huynh tới là chỉ muốn Izumi và Noriko bị mắng thôi mà.

Lúc này, cánh cửa văn phòng bỗng nhiên được mở ra, phá vỡ đi thế cân bằng ba bên ở trong. Người ta thấy một chàng trai cao lớn vội vã bước vào. Chiếc áo khoác kaki đen nhăn nhúm nằm trên tay chứng tỏ đã bị cầm vội lên, còn áo thun trắng thì ướt đẫm mồ hôi mà dán lên lồng ngực. Dù vẫn còn đang phải thở gấp nhưng anh vẫn nhanh chóng cất tiếng:

- Xin lỗi vì đã đến trễ! Tôi là anh trai của em Izumi Takeda, Akihiko Takeda.

Cô Minami nhìn thấy Akihiko thì vội vàng đứng lên, rót cho anh cốc nước. Yết hầu của người con trai nhấp nhô từng ngụm. Những nữ sinh đang có mặt tại đó không cưỡng lại được sức hút mà giương mắt nhìn theo.

- Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Izumi, Yuno Minami. Chuyện là trong buổi học thể dục hôm nay, có xảy ra một tai nạn nhỏ nên cần phụ huynh đến giải quyết.

Akihiko lướt qua tất cả mọi người trong căn phòng rồi ngồi xuống chiếc bàn trước mặt. Vị trí của anh là ở đầu cạnh bàn hình chữ nhật, giữa giáo viên và các cha mẹ học sinh khác đang ở hai bên.

- Cậu Takeda, thẳng cho tôi nói thật, cậu đang là sinh viên đúng không? Chúng tôi muốn nói chuyện với cha mẹ cậu, chứ không phải cậu.

- Chú đây là?

- Tôi là cha của Megumi Sonozaki, con bé cũng chính là nạn nhân của vụ bắt nạt lần này.

- Bắt nạt?

- Phải. – Ông ta chậm rãi đáp lại.

Akihiko thoáng nhăn mày. Noriko cũng biết thể nào bọn họ cũng nói như vậy nên vội vàng thanh minh:

- Anh Akihiko, là bọn họ bắt nạt Izumi trước!

Người đàn ông vẫn bình tĩnh, nhìn vào nữ sinh bằng tuổi con mình hỏi:

- Có gì chứng minh lời nói của cháu không? Ở đây ai cũng thấy Megumi mới là người bị thương nặng nhất.

Noriko nói sự thật nhưng không cãi lại được, cô bực mình đễn nỗi phải thở ra bằng miệng.

- Izumi! - Akihiko quay đầu ra sau nhìn em gái mình. – Chuyện là thế nào?

Người con gái lại muốn giấu giếm nói dối lần nữa:

- Em không có bị bắt nạt! Chuyện hôm nay đơn thuần chỉ là tai nạn, bọn em chỉ ném bóng hơi mạnh, vô tình trúng Sonozaki mà thôi.

Megumi như vớ được một chiếc cầu thang đi xuống cũng vội vàng tiếp lời:

- Chuyện hôm nay thật sự chỉ là tai nạn thôi, cha mẹ bỏ qua đi. Tụi con là bạn học mà đừng làm khó hai bạn ấy.

- Vậy thì chỉ cần hai em học sinh làm bị thương con gái tôi bị đình chỉ ba ngày là được.

- Chồng tôi nói không sai. Chúng tôi lần này đã nhân nhượng lắm rồi.

Một nhà ba người, thay phiên nhau nói. Lúc này Noriko đột nhiên lên tiếng cắt ngang bọn họ.

- À, đúng rồi mặt bàn!

Không hiểu vì sao vừa nghe được câu nói này, ánh mắt của Izumi bỗng chốc trở nên run rẩy, cô vội ngăn bạn mình lại.

- Noriko!

Noriko biết mình vừa lỡ miệng, cô im lặng không nói nữa, tự mím chặt môi mình lại tránh cho bản thân tiếp tục thốt ra những lời thừa thãi. Nhưng như thế cũng không thể nào thoát khỏi sự nhạy bén của Akihiko.

Anh biết Izumi đang là học tại lớp nào và cũng quá đỗi quen thuộc với kiến trúc của trường Fumizuki, nên chẳng cần ai dẫn đường liền lập tức đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Một nữ giáo viên lớn tuổi, tóc đã bạc trắng đang từ từ bước đi thì bị một cái bóng cao lớn lướt qua.

- Không được chạy trên hành lang!

Bà nghiêm khắc nhắc nhở, nhưng người kia căn bản không nghe thấy. Lại có thêm vài người nữa vượt lên bà, vẻ mặt bọ họ đều có chút khó diễn tả.

Những đứa trẻ mười sáu tuổi lúc này đã thay ra bộ đồ thể dục, ngồi nghiêng ngả nói chuyện phiếm với nhau. Chúng hiện tại đang trong thời gian nghỉ mười phút giữa giờ và chờ đợi giáo viên của môn văn học hiện đại đến. Nhưng không một báo trước lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn từ đâu xộc vào lớp.

Một vài nữ sinh vì bị hoảng sợ nên đã hét toáng lên, nhưng sau khi nhìn thấy được khuôn mặt điển trai của anh cũng đã từ từ tự bình tĩnh lại. Tiếp theo đó lại nghe thấy được một giọng nói vô cùng gấp gáp vang lên ở phía sau.

- Anh, không phải đâu! Thật sự đó! Em thật sự không có bị bắt nạt mà! Anh làm ơn tin em đi!

Izumi cố gắng ngăn cản anh mình nhưng mà đã muộn. Akihiko ban đầu không biết chỗ ngồi của Izumi ở đâu, nhưng rất nhanh thôi anh đã tìm được. Đôi mắt anh ngỡ ngàng nhìn những dòng chữ đủ màu sắc trên một chiếc mặt bàn nằm ở chính giữa lớp.

Con điếc, biến khỏi trường bọn tao.

Đồ tàn tật, xấu xí.

Đi chết đi.

Thứ hạ đẳng.

Chết đi.

Bầu không khí lúc này còn khủng bố hơn cả lúc cãi nhau ở trong văn phòng. Không một ai dám lên tiếng, đến nuốt bọt cũng chẳng dám nuốt xuống. Khoé mắt Izumi đỏ dần lên, cô vội đưa tay lên chùi đi ngấn nước sắp trào ra. Một lần nữa trong mắt anh trai, cô lại trở thành một đứa vô dụng, đáng thương hại.

Rầm! Rầm! Rầm!

Từng tiếng ầm ĩ phát ra khi dùng lòng bàn tay mạnh bạo đập trên bề mặt gỗ vang lên. Cũng chẳng quản đó có phải là cánh tay đang bị thương hay không? Cũng mặc kệ miếng băng gạc trắng đang từ từ nhiễm đỏ. Anh đang tức giận, cực kì tức giận, điều đó bất kì ai ở đây cũng có thể nhận ra. Một cơn lạnh sống lưng làm cho bọn họ không rét mà run. Mọi kinh nghiệm sống đều mách bảo rằng hãy giữ nguyện vị trí, đừng làm gì cả, nếu không sẽ bị người con trai đó giết.

Akihiko vẫn đang chống hai tay lên trên mặt bàn của Izumi. Anh cúi đầu, không thả ra một thanh âm nào nữa. Cứ như vậy hơn ba phút tĩnh lặng trôi qua, lúc này Akihiko mới ngước lên. Anh đưa mắt nhìn lướt qua từng người, chậm rãi ghi nhớ tất cả các gương mặt của những sinh vật sống đang có mặt trong căn phòng này. Giọng nói của anh lạnh lẽo thấu xương, nó cứ đều đều không hề tỏ ra vẻ uy hiếp nhưng lại không cho người khác bất cứ điều gì chống lại.

- Izumi, thu dọn đồ đạc, chúng ta chuyển trường.

Izumi chỉ đáp lại một tiếng “vâng”, rồi trầm mặc đi đến cất sách vở trở lại vào cặp. Cô biết rằng nếu chuyện của mình đến tai mẹ và anh thì cô sẽ chỉ còn lại một phương án duy nhất là chuyển trường. Đi rồi thì cũng tốt, có lẽ ngay từ đầu cô cũng đã chẳng thuộc về nơi này.

Người đàn ông mặc vest liền nhân cơ hội tiếp tục biện hộ cho con gái mình.

- Chuyện này chỉ chứng minh em của cậu bị bắt nạt mà thôi. Chứ không thể nói người chủ động gây chuyện là Megumi được.

- Không quan trọng.

Không quan trọng là ai làm nữa, bởi vì ai cũng sẽ được nhận “món quà” của anh thôi.

Lúc dẫn Izumi đi ra ngoài hành lang, Akihiko tình cờ bắt gặp Miura và một số học sinh khác nữa. Có lẽ bọn họ bị thu hút bởi tiếng ồn do anh gây ra.

Cậu nam sinh tóc vàng nhìn thấy Akihiko thì theo bản năng cúi người xuống chào hỏi. Nhưng đợi mãi cũng chẳng nghe được âm thanh nào đáp lại, lúc nhìn lên thì người đã đi rồi. Giống như người đó từ trong xương tuỷ chính là đang cực kì ghét bỏ nơi này, ghét đến mức chỉ cần ở lâu thêm chút nữa thôi thì anh ta sẽ đổ bệnh vậy.

Hai anh em đang đi giữa sân trường thì Akihiko đột ngột quay người lại làm Izumi giật mình. Cô nhìn đôi môi anh cử động liên hồi thì biết anh đang mắng mình rất nhiệt tình. Tự nhiên cô lại cảm thấy không nghe được cũng không phải toàn bộ đều xấu.

- Em có biết nếu hôm nay người đến không phải anh mà là mẹ thì sẽ thế nào không hả?

- Em xin lỗi. – Cô nhỏ giọng líu nhíu, nghe rất đáng thương.

- Xin lỗi cái gì? Nghĩ mình giỏi lắm hả mà cái gì cũng giấu? Giấu! Giấu! Giấu! Em giấu được cả đời sao?

Izumi biết mình đuối lý nên quyết định im luôn không nói nữa. Akihiko hai tay chống nạnh bực mình nhìn đứa em khờ khạo của mình. Muốn chửi cũng chửi không được, còn đánh thì có lẽ sẽ càng khiến con bé bị trì độn thêm nữa. Nghĩ đến đây anh cũng tự giác mà nhỏ giọng lại, kiềm chế cơn tức giận đang bừng bừng trong người.

- Hôm nay mẹ nhận được cuộc gọi của giáo viên đã tính tự tới rồi! Nhưng giữa đường lại bận nên gọi anh thay thế. Anh chạy vội từ trường đại học qua đây. Không ngờ nhìn thấy lại là cảnh này. Bao lâu rồi?

Bị hỏi một câu không đầu đuôi làm Izumi ngẩn người ra một lúc hồi.

- Anh hỏi em bị mấy đứa kia bắt bạt đã bao lâu rồi?

Cô nghĩ một lúc rồi khó khăn đưa hai ngón tay lên nói:

- Mới… mới hai ngày thôi.

Nghe được đáp án cũng chẳng làm anh khá hơn. Đúng là khôn nhà dại chợ. Ở nhà thì không bao giờ nhường anh trai mình lấy một tí, ở bên ngoài thì để cho bản thân bị ức hiếp cũng chẳng dám nói một tiếng.

- Watamaro, ra đây!

Được gọi tên, con yêu quái lập tức hiện lên.

- Sao lại để con bé thành ra bộ dạng này? Ta muốn ngươi ở bên cạnh nó là để bảo vệ, chứ không phải là trang trí!

Không đợi Watamarro đáp lại, Izumi đã bước lên che chắn cho thức thần của mình.

- Không phải tại Watamaro, là do em ra lệnh cho nó phải ngồi yên.

Akihiko tức đến phát điên, anh sợ nói tiếp nữa là mình sẽ tăng xông mất, nên liền quay người bước nhanh về phía đỗ xe. Bóng dáng của hai người cứ thế biến mất, để lại những kẻ không còn liên quan ở phía sau.

Khi về đến nhà, Izumi không được phép tham gia vào cuộc trò chuyện giữa anh trai và mẹ. Hai người bọn họ ở bên trong nói gì đó với nhau rất lâu, có lẽ là bàn luôn cả ngôi trường mà sắp tới cô sẽ phải chuyển đến trong tương lai.

Izumi ở bên ngoài liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia rồi một mình lặng lẽ trở về phòng. Cô cũng chẳng buồn quan tâm cặp sách đã bị vứt ở chỗ nào.

Người con gái ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo ở cạnh bên giường, sau đó bó gối lại nhìn xuống từng đầu ngón chân. Nhưng rất nhanh hình ảnh đấy dần bị nhoè đi, cô vội đưa tay lên chùi đi, chỉ là hết rồi lại có, khô rồi lại ướt. Những tiếng sụt sùi đứt quãng vì bị chủ nhân của nó kìm nén cứ thế khe khẽ vang lên.

Đến chiều, khi đôi mắt cô sưng húp không mở nổi nữa, lúc này mới chầm rãi bước ra khỏi phòng đi tới tủ lạnh tìm đá chườm lên. Cô thấy Akihiko đang đứng một mình ở sân sau. Tay trái anh đang đút vào túi quần, còn tay phải thì đưa lên cao.

- Đi đi! – Giọng anh đều đều phát ra.

Lập tức một cơn lốc nhỏ cuộn lên cuốn theo xấp người giấy trên tay anh, chúng nương theo những cơn gió mà bay đi mất.

Ngày hôm sau, lúc đi qua phòng học lớp ba năm nhất, Miura cố tình dừng lại một chút. Cậu đứng nhìn chiếc bàn bị ghi nguệch ngoạc vẫn còn ở đó, chỉ là không có người ngồi nữa. Không chỉ thế mà ở bên cạnh cũng vậy. Cả căn phòng chỉ có ba người. Miura híp mắt nhìn bọn họ, kì lạ tất cả đều bị thương, không nghiêm trọng lắm nhưng cũng không phải là nhẹ.

Đến giờ nghỉ trưa, cậu lại theo thói quen nhìn hướng vào bên trong lần nữa. Lúc này đã đông hơn, nhưng cũng chỉ khoảng mười người. Miura tò mò đi đến trước mặt một nam sinh, cũng là một trong những người bạn của mình, tiếp đó ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh. Cậu đưa mắt nhìn miếng băng cá nhân trên mặt đối phương hỏi:

- Sao bị thương vậy?

- Xui xẻo thôi! – Người nam sinh chán trường nói. – Hôm qua lúc đi học về không hiểu sao bị đám yêu quái từ đâu xuất hiện tấn công. Hên là chúng không mạnh lắm.

- Cả lớp cậu bị luôn hay sao mà vắng thế?

- Không biết nữa, nhưng có lẽ vậy. Ai! Chiều nay tớ lại có hẹn đá bóng với đám Manzu chứ, bực thật. Bị như vầy rồi thì sao mà đá đây.

Miura không nói gì nữa mà im lặng nhìn qua chỗ ngồi của Izumi. Trong đầu cậu nảy lên những suy nghĩ đáng sợ nhưng lại gạt bỏ nó ngay đi lập tức. Đơn giản vì điều đó là không thể thực hiện được. Nhưng có lẽ “người đó” sẽ lại là ngoại lệ thì sao.

Trong khi đang lơ lửng với những điều bất khả thi thì một Noriko Matsumoto vô cùng lành lặn bước ngang qua Miura. Da gà cậu liền nổi lên theo bản năng.

Miura không nhớ được hôm nay đã kết thúc ra sao. Tâm trí cậu bị đè nặng và ngột ngạt như bị ném xuống đáy biển sâu. Trước khi nhận ra, thì cậu đã đứng trước một căn nhà nhỏ. Nơi đây cậu đã muốn đến nhiều lần nhưng lại không có can đảm.

Một căn nhà rất bình thường, thậm chí còn đơn sơ hơn so với hàng xóm xung quanh. Nhưng cậu vẫn không dám vào. Cứ chần chừ mãi, thì bỗng có một giọng phụ nữ ở phía sau cất lên.

- Cậu tìm ai?

Miura xoay người lại, thì liền đối diện với một người phụ nữ tóc ngắn khoảng ba mươi mấy tuổi. Dì ấy mặc một chiếc áo thun ba lỗ xám bó sát, có chút bụi bặm. Quần thì rộng dài có màu xanh giống quân đội. Miệng vẫn còn đang ngậm một điều thuốc lá đang hút dở. Tầm mắt của cậu trai trẻ rơi vào nơi nào đó rồi vội vàng đỏ mặt quay đi.

Người phụ nữ không kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa:

- Cậu tìm ai?

Miura có chút hoảng loạn, ngôn ngữ lúc này lại có chút không thể xếp lại cho trôi chảy được.

- Dạ, cháu… không có… cháu không…

- Tìm Izumi hả?

- Dạ… dạ vâng.

- Con bé đi thăm mộ rồi, có lẽ gần tối mới về. Cậu tìm nó có gấp không?

Miura đang tính đáp đại rồi về nhà nhưng sau đó cậu lại im lặng. Gạt đi những xấu hổ và ngại ngùng mới nãy, ban thân rất nhanh đã lấy lại được vẻ bình tĩnh và khuôn phép.

- Cháu có chút chuyện muốn hỏi cậu ấy, cũng khá gấp ạ.

- Thế à?

Người phụ nữ liếc nhìn Miura từ đầu đến chân qua một lượt, khoé miệng khẽ nhếch lên một chút, tỏ vẻ khá hài lòng.

- Không tệ. Tóc vàng sao? Cậu là người tộc Miura?

- Cháu là Kiba Miura.

Không biết vì sao khi nghe xong, nụ cười trên môi người phụ nữ lại lặng lẽ biến mất. Dì ấy vẫn lịch sự nói địa chỉ nghĩ trang cho Miura, nhưng lại bỏ đi vào bên trong nhà mà chẳng quan tâm đến lời cám ơn của cậu.

Khi đến nơi, Miura rất nhanh đã nhìn thấy Izumi, cũng bởi chẳng có ai ở đây ngoài cậu với cô cả. Cô đang nhỏ cỏ xung quanh một ngôi mộ, mồ hôi trên lưng lúc này đã thấm ướt ra cả áo. Miura chần chừ mãi, cậu muốn đợi Izumi dọn xong rồi đi tới bắt chuyện. Nhưng đợi mãi, đợi mãi, Izumi vẫn không hề nghỉ ngơi. Hết mộ này lại tới mộ khác. Giống như muốn dọn sạch hết cả nghĩ trang vậy.

Cuối cùng Miura cũng không đợi nữa, cậu bước tới gần Izumi chào một tiếng, còn kèm theo cả giấy viết. Người con gái ngước đầu lên nhìn, thấy rõ đối phương là ai rồi quay trở lại tiếp tục nhổ cỏ. Miura cũng không cảm thấy bất mãn nữa, cậu bị người con gái này lạnh nhạt quen rồi. Cậu ngồi xuống, muốn nhỏ cỏ chung với cô thì đột nhiên cổ tay bị tóm chặt lại. Lực của Izumi rất mạnh, làm Miura phải khẽ cau mày.

- Đừng động vào bọn họ.

Khuôn mặt của Izumi rất tức giận, nhưng Miura không hiểu được. Cậu đã làm gì đâu, thậm chí còn đang muốn giúp cô cơ mà.

- Cậu muốn nói gì thì nói nhanh lên rồi biến đi đi.

Lời nói thô lỗ làm cho Miura hơi khó chịu, dù thế cậu cũng vứt nó qua một bên.

- Sao cậu lại ghét tớ vậy? Tớ nhớ rằng hai chúng ta đâu có thù hằn gì đâu, thậm chí còn chưa cùng lớp với nhau bao giờ.

- Tôi thừa nhận, nhưng tôi không ghét một mình cậu, tôi ghét tất cả những ai thuộc lục đại gia tộc.

Miura lúc này càng khó hiểu hơn nữa. Lục đại gia tộc ít nhất cũng hơn cả ngàn người, làm sao mà cô gái nhỏ nhắn này lại ghét nhiều người đến vậy cơ chứ.

- Vậy cậu có thể nói tại sao mình lại ghét tất cả người của lục đại gia tộc không?

- Nếu muốn hỏi thì hỏi tộc trưởng cũng là cha của cậu đi.

Izumi lại ngồi xuống bỏ mặc Miura ở một bên. Người con trai vẫn không nhận được đáp án như cũ, trong lòng liền có chút buồn bực. Lúc này cậu mới để ý đến những ngôi mộ mà Izumi đang dọn dẹp. Cậu kinh ngạc khi nhận ra ngày mất ghi ở trên bia của bọn họ đều là cùng một ngày. Hơn nữa cũng là mới đây, ba năm trước mà thôi.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu… hai mươi, hai mươi mốt, hai mươi hai.

Càng đếm Miura càng phát sợ.